Cô Vợ Ngốc Ép Hôn Của Boss

Chương 2



Bạch Thẩm Phi sau khi đưa ông nội về biệt thự của Bạch gia liền lái xe về chung cư của mình nằm gần trung tâm thành phố. Đó là một căn hộ rộng 500m2, gồm 1 phòng ngủ lớn khép kính, 2 phòng ngủ nhỏ, 1 thư phòng, 1 phòng khách và 1 phòng bếp. Mặc dù là chung cư nhưng mỗi căn 1 tầng sống tách biệt hoàng toàn và tường nhà là loại cách âm nên có thể nói đây chính là chung cư của những kẻ có tiền. Bạch Thẩm Phi dẫn cô lên tầng 22 khi thang máy mở ra anh liền ấn mật mã để mở cửa bức vào nhà.

“Tiểu Du em ở phòng này nha, anh đã bảo dì Trường sắp xếp và dọn dẹp đồ cho em rồi!!! phòng này có ban công em có thể trồng hoa nếu em thích, dì Trương là dì giúp việc ở đây có việc gì em cứ hỏi dì giờ dì về rồi mai sẽ đến.” Anh nhìn cô gái thấp hơn mình cả cái đầu liền thở dài xem ra lại mang về thêm 1 cô em gái bé bỏng nữa về nhà chăm lo rồi. Không nhưng thế còn phải chăm cả đời.

Bạch Thẩm Phi đưa cô đến phòng ngủ nhỏ giải thích vài thứ cho cô hiểu hướng dẫn cô dùng vòi tắm nóng lạnh rồi mới chậm rãi bước về phòng ngủ lớn của mình.

Mặc dù hôn lễ chỉ làm một bữa ăn thân mật giữa hai bên gia đình không ban bè không lễ cưới rườm rà gì cả nhưng mà để hai lão già gặp nhau trên bàn ăn thật sự là sai lầm lớn nhất của anh bị cả hai ép rượu. Dù không say nhưng dạ dày lại không chịu được lên tiếng than vãng. Bạch Thẩm Phi nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ nỗi, lại cảm thấy khô họng nên mới rời giường đi đến bếp để rót nước uống vừa mở cánh cửa ra liền khiến anh giật mình vương tay bật đèn khiến phòng khách sáng toan. Một thân ảnh nhỏ bé mặt chiếc váy doremon màu xanh máy tóc dài buông thả ngồi trên ghế với khuông mặt đẫm nước mắt, vừa thấy ánh đèn liền nheo mắt nhìn anh liền vội vàng lao những giọt nước mắt trên mặt. Thì ra không phải cô vô tâm mà thật ra cô không muốn cho mọi người lo lắng nên mới không dám khóc. Năm năm nay sông 1 mình đã quen chỏ khi quyết định lấy cô ông nội mới cho dì Trương qua đây giúp anh dọn dẹp và chăm sóc cô. Nên bản thân anh vẫn chưa quen việc căn hộ này của anh bây giờ không chỉ là nơi anh quay về để ngủ nữa nó đã trở thành trách nhiệm đè lên vai anh.

Bạch Thẩm Phi bước đến ngồi cạnh cô nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt động lại trên khoé mi. “Sao em không ngủ lại ra đây? Khóc có phải vì nhớ nhà hay không” anh nén chịu cơn đau cất giọng có chút khàn khàn. Sau câu nói của anh không gian trở nên yên tĩnh, giờ đây chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người. Mặc dù ông bà cô khẳng định rằng cô có thể nói chuyện bình thường nhưng cô lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào thật khiến anh hoài nghi bản thân thật sự đang làm chuyện xấu.

Tô Mạn Du thấy cử chỉ dịu dàng của anh liền cảm thấy an toàn từ lúc cha mẹ bị tai nạn giao thông qua đời thì ông bà là những người yêu thương cô nhất, cô và chú đều xem thường mắng chửi cô, chưa một ai đối xử dịu dàng với cô như vậy. Cô liền lao vào lòng và áp mặt vào ngực anh hơi ấm an toàn cùng với hương sữa tắm nam tính đặc trưng trên người anh khiến cô cảm thấy thực sự ấm áp. Thấy hành động của cô anh có chút gật minh rồi mới đưa tay ôm cô dịu dàng vỗ lưng cho cô, cũng không thể trách cô được chỉ mới 3 tiếng trước cô còn ở với hai người thân yêu nhất giờ đây chỉ còn mình cô ở một nơi xa lạ thì đương nhiên cô sẽ cảm thấy sợ hãi trong phút chốc. Anh cảm thấy hai người có chút gì đó gông nhau đều là kẻ đáng thương, nhìn cô gái trong lòng khóc ướt cả một mảnh áo ngủ trước ngục trái tim bỗng chậm một nhịp. Năm năm lăn lộn trên thương trường phụ nữ đối với anh mà nói đều là hồ ly biến hoá ai mà biết sau cái lớp phấn trang điểm trắng xoá kia thật ra là người hay quỷ thì không ai rõ còn cô gái này chỉ có thể diễn tả bằng một từ đó là trắng trắng không tì vết không che dấu vui sẽ cười khi sợ hãi sẽ khóc, đó là một thứ cảm xúc mà con người ta muốn vứt bỏ đi để tạo cho bản thân một cái vỏ bọc giả tạo vững chắc để không một ai nhận ra nhưng cô gái này lại không ngần ngại phơi bày ra.

Bạch Thẩm Phi bế lấy cơ thể trong lòng dùng chân đá cửa phòng ngủ đi về phía giường định đặt cô xuống thì bàn tay bé nhỏ trăng trẻo đang nắm chắc không chịu buông đành phải trèo gường nằm với cô. Trong lòng dâng lên một cảm giác phạm tội rõ rệt lúc này mới cảm thấy bàn tay nhỏ bé kia thả lỏng một chút nhưng cơ đau lại lên tiếng kêu gào khiến gương mặt tuấn tú nhăn lại thành một đường cong khó tả. Bạch Thẩm Phi vô tình cúi xuống liền bắt gặp ánh mắt trong veo như mặt hồ mùa thu gợn sóng lăn tăn tuyệt trần.

“anh chỉ bị đau dạ dày một chút” giọng khàn đặc của anh chưa kịp nói hết câu đã cảm nhận sự mềm mại áp vào bụng mình đúng cơn đau khiến anh ngẩn người nhìn cô gái nhỏ bé trong lòng gương mặt đỏ ửng hàng mi cụp xuống giống như đứa bé phạm phải lỗi lầm gì đó. “Cảm ơn em” anh nhẹ giọng nói



***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***