Cô Vợ Ngốc Ép Hôn Của Boss

Chương 3:



Sáng hôm sau mặt trời chiếu vào căn phòng ngủ chiêu vào cửa kính tạo nên một đường nét tuyệt đẹp cho nền nhà. Bạch Thẩm Phi chao mày tỉnh giấc liền cử động cơ thể đau nhức vì nằm một tư thế quá lâu thì chợt nhận ra có một vật nặng đang đè lên cánh tay mình, Bạch Thẩm Phi không thể nhớ nỗi bản thân đã chìm vào giấc ngủ như thế nào thứ mà anh còn nhớ mơ màng đó là đôi tay mềm mại đó bây giờ vẫn đạt trên bụng mình và giấc ngủ hôm qua là giấc ngủ ngon nhất trong 10 năm qua khi anh về Bạch gia lấy lại thân phận của mình. Tô Mạn Du tỉnh giấc thẩn thờ ngồi dậy nhìn căn phòng lạ lẫm bên cạnh trống vắng thì khuôn mặt liền hiện rõ sự bất an, đang nhìn xung quanh thì bỗng nghe tiến đổ vỡ bên ngoài liền xuống giường đi đên nơi vừa phát ra âm thanh.

Tô Mạn Du chạy thẳng chỗ anh đang đứng nắm lấy tay đang bị bỏng liền kéo anh đến vòi nước lạnh Bạch Thẩm Phi nhìn khuông mặt lo lắng của cô trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy trong người. Lúc này Tô Mạn Du mới để ý cả căn bếp tràng ngập thức ăn bị cháy đen nồi niêu xoong chảo tứ tung mỗi thứ 1 nơi.

“Anh định làm bữa sáng, mà xem ra nó không dễ như anh nghĩ ” Bạch Thẩm Phi ái ngại nhìn cô. Trước đây ở nhà mẹ nuôi anh là một người giỏi nấu nướng nhưng món ăn của bà đều là món ăn một lần thì khó quên. Sau này về Bạch gia thì khỏi phải nói người hầu kẻ hạ ngay cả dép còn có người làm cho nói chi là vào bếp. Còn lúc du học việc duy nhất anh có thể làm là đâm đầu vào học, việc ăn uống lại càng tuỳ tiện lại gặp ăn đó đến lúc đi làm rồi thì đêm nào cũng tràng ngập tiệc hội nên có thể nói nấu nướng chính là lĩnh vực mới mẻ với anh.

“Tiểu Du em ra ngoài ngồi đợi chút dì Trương đến nấu cho em ăn nha, giờ anh phải đi làm” Bạch Thẩm Phi nắm tay cô ra khỏi căn bếp để cô ngồi trên ghế rồi vào phòng thay quần áo. Đến lúc bước ra khỏi phòng thì đã không thấy cô gái ngồi ở đó nữa. Bạch Thẩm Phi định gọi cô thì ngửi được mùi thơm từ bếp bay ra liền rảo bước đến gần. Cô với thân hình nhỏ bé đang loay hoay trong bếp.

“Tiểu Du em đang làm gì vậy cẩn thận không bị bỏng đấy” Bạch Thẩm Phi đi đến gần cô, đã thấy cô bê hai đĩa trứng và thịt xông khói đặt ra bàn ăn cùng với mấy lát bánh mì, cô còn lấy một ly cà phê và một ly sữa tươi để ra bàn ăn rồi ngồi xuống ăn sáng. Bạch Thẩm Phi còn chưa hết ngỡ ngàng thì giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào như mật vang lên khiến anh sốc đến nỗi đứng không vững may mà không ngã.

“Tiểu Du em vừa nói hả? Nói lại có được không?” anh kéo ghế ngồi cạnh cô. Giờ thì anh thật sự tin cô gái này thực sự có thể nói chuyện, nhưng thế nhưng còn có giọng nói hút hồn người khác. Tô Mạn Du nhìn anh đỏ mặt liền cúi xuống ăn phần của mình, nhìn hành động của cô anh cũng cũng bắt đầu ăn.

“Tiểu Du đã có ai nói với em rằng giọng em nghe rất hay chưa” Bạch Thẩm Phi vừa nói vừa bỏ miếng trứng vào miệng, trứng vừa mềm vừa đậm đà.

“Món trứng này rất ngon” Bạch Thẩm Phi nhìn khuông mặt đỏ ửng khoé miệng nở nụ cười, ở bên cạnh cô gái này chưa đầy 24h đồng hồ mà cô nhóc này thật sự đưa anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác quả thực là một cô gái thú vị xem ra cuộc sống của anh sẽ có nhiều cái mới để thay đổi.

Sau khi dùng bữa xong, Bạch Thẩm Phi định đi làm thì dì Trương từ ngoài chạy vào. “Cậu chủ xin lỗi hôm nay tôi có chút việc nên đến muộn, cậu ăn gì chưa để tôi nấu”.

“Cháu ăn rồi dì Trương, đây là Tiểu Du”, ”đây là dì Trương sau này sẽ chăm sóc em lúc anh đi vắng, em phải ngoan ngoãn nghe lời dì nha” Bạch Thẩm Phi định kéo cô ra thì chợt nhận ra cô gái đang nấp sau lưng mình lạ lẫm nhìn dì Trương.

“Tiểu Du không sao đâu đừng sợ! Dì Trương là người nhà mà” anh kéo tay cô về phía trước để cô đứng ngang hàng với mình cô liền ôm lấy tay anh. Anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong đôi mắt cô, cơ thể có chút rung nhẹ nhìn anh như cầu cứu nhưng tiếc rằng anh không thể hiểu được ánh mắt đó của cô, chỉ nghĩ là cô sợ người lạ nên đưa tay vuốt tóc an ủi cô. Sau đó dặn dò dì trương vài câu rồi đi làm.

Buổi trưa Bạch Thẩm Phi đưa tay bóp hai thái dương thì tiến chuông điện thoại reo lên. “Alo! Dì trương có việc gì sao”.

“Thiếu gia sáng nay cậu vừa đi làm tiểu thư liền về phòng khoá trái cửa, vừa rồi tôi gọi cô ấy ra ăn cơm mà không thấy động tĩnh có phải tôi đã làm gì sai không thiếu gia”.

“Cháu về ngay!” Bạch Thẩm Phi hơi cao mày mệt mỏi trả lời một câu liền lấy áo khoác đi xuống hầm lấy xe.

Vừa về đến nhà liền đi thẳng đến cửa phòng cô “Tiểu Du, anh là Thẩm Phi Mở Cửa cho anh được không?”. Bạch Thẩm Phi lo lắng đập cửa mạnh hơn thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Alo!!! bà nội, Thẩm Phi à con!! Tiểu Du thế nào rồi con, con lé có ngoan không, có chịu ăn không có ngủ được không. Con bé rất kén ăn còn hay bị dị ứng nữa nhất là đồ biển và xoài” Hạ Giang Xuân nhẹ nhàng ân cần giọng nói mang chút lo lắng có thể thấy bà rất thương đứa cháu gái này khiến Bạch Thẩm Phi có chút ghen tỵ. “Dạ con biết rồi thưa bà”.

“Đúng rồi!! Thẩm Phi nhà con có người giúp việc không?”.

“Dạ có dì Trương được ông nội bảo sang chăm sóc Tiểu Du bà yên tâm, dì Trương là người đã theo ông con đã lâu lại gỏi nấu nướng sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Du ”. Bạch Thẩm Phi nhìn cánh cửa khép kính thở dài tránh nói chuyện này với bà.

“Tiểu Phi, bà chó chuyện này không nên nói nhưng mà…” Hạ Giang Xuân ngập ngừng thở dài “Lúc ba mẹ Tiểu Du không may qua đời, lúc đó do bận rộn hai ông bà già này có rất nhiều việc để lo không thể chăm sóc cho con bé được nên nhờ người chăm sóc, thật không ngờ người đàn bà đó không phải là người tốt đã gây tổn thương khiến con bé bị áp ảnh ” giọng bà có chút run rẩy như đang khóc.

“Bà nội con biết rồi, con sẽ thu xếp”.

“Tiểu Phi ngày kia là chủ nhật có thể…”.

“Dạ con sẽ đưa tiểu du về thăm hai người”.

“Tiểu Phi thành thật cảm ơn con”.

“Bà nội bà nghỉ sớm đi!!! con không làm phiền người nữa”.

“Được, được”.



***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***