Tống Quý Đồng khẽ ho một tiếng, quay mặt đi: "Nếu tỷ thấy hữu dụng, thì cứ lấy đi."
Tuy nói vậy, nhưng người này rõ ràng là căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy.
Ta cũng không vạch trần, ánh mắt rơi vào những dòng chữ thanh tú này, mỉm cười: "Đối với ta rất hữu dụng, cảm ơn Không Sở."
Tống Quý Đồng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng vẫn nói không ra lời mềm mỏng nào: "Hữu dụng là được, cũng không cần phải đi làm phiền người ngoài nữa."
Hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ta và Tô Nhược Đình tiếp xúc gần đây.
"Nhưng ta có chút tò mò," ta chống cằm nhìn hắn, cười tủm tỉm, "Không Sở khi nào thì am hiểu những thứ này như vậy."
"Những thứ này cũng không khó học."
Rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, Tống Quý Đồng hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo chút kiêu ngạo: "Nếu cô muốn học, ta dạy cô là được."
"Không Sở."
"Hửm?"
"Tai ngươi lại đỏ rồi."
Cũng không đợi Tống Quý Đồng phản ứng gì, ta mỉm cười uy hiếp: "Là tự ngươi chủ động thú nhận, hay là ta đi tìm nương đến ép hỏi?"
"Chuyện này nói với a nương làm gì!"
Vừa nghe nói đến việc nói cho Tống Đại Nương biết, Tống Quý Đồng lập tức có chút sợ hãi.
Hắn lén liếc nhìn ta một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Trong đám bạn học có một người nhà mở quán rượu, ta liền tìm hắn hỏi han một chút… dù sao cũng là bạn học giao lưu với nhau, có gì mà phải nói với a nương!"
Ta sững người, không ngờ Tống Quý Đồng lại vì chuyện của ta mà làm đến mức này.
"Ở trường học thảo luận những chuyện không liên quan đến bài vở, ngươi không sợ bị tiên sinh biết được mà dạy dỗ cho một trận sao?"
Ta vội vàng thu lại tâm trạng phức tạp, cười đùa.
"Đúng là bị tiên sinh nói cho một trận," Tống Quý Đồng thành thật gật đầu, "Ban đầu ông ấy còn tưởng là ta không muốn học hành nữa."
Ta bị chọc cười, khiến Tống Quý Đồng thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn ta.
"Thực ra những thứ này…"
Có lẽ là hôm nay không khí rất tốt, Tống Quý Đồng dừng lại một chút, hiếm khi thành thật hơn: "Ta đều có thể giúp cô, cô không cần phải một mình gánh vác."
Hắn mím môi, giọng điệu mang theo chút cẩn thận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Miêu Nhi, đợi sau này chúng ta cũng mở một quán ăn ở kinh thành, được không?"
Tống Quý Đồng rất ít khi nói đến tương lai, càng hiếm khi nói đến việc tương lai của hắn có sự tham gia của ta.
"Ngươi không làm trạng nguyên lang của ngươi nữa sao?" Ta nói đùa.
Nghe vậy, Tống Quý Đồng hơi cau mày, mang theo vẻ mờ mịt hiếm thấy: "Vì sao ta không thể vừa làm trạng nguyên lang vừa mở quán ăn?"
Hắn hỏi thật sự thẳng thắn, ta không nhịn được nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Tống Quý Đồng," ta thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen trong veo kia, thu lại vẻ mặt đùa giỡn, "Huynh có thích ta không?"
- Huynh có thích ta không?
Có lẽ là đêm nay trăng sáng sao đẹp, gió đêm thổi tan đi cái nóng bức của mùa hè, lại khiến ta mơ hồ thêm vài phần mong đợi.
9.
Tuy ta chưa từng yêu đương, nhưng cũng không đến nỗi chậm chạp đến mức cái gì cũng không nhìn ra.
Sáng nay ta vừa mới lấy tiểu tú tài thôn Đông ra làm lá chắn, chiều lại xảy ra chuyện đó, mà Tống Quý Đồng lại vừa vặn từ hướng thôn Đông chạy tới.
Tống Đại Nương xưa nay vẫn luôn thương ta, nhưng khi đưa ta đến tỉnh thành lại không hề nhắc đến chuyện chỗ ở, cứ như bà đã biết có người sắp xếp ổn thỏa rồi vậy.
Số bạc trên người Tống Quý Đồng đều đã đưa cho Tống Đại Nương, nếu không phải đã bàn bạc trước, hắn cũng không thể nào lấy ra bạc để trả tiền thuê nhà trước được.
Chuyện này nối tiếp chuyện kia, đều có dấu vết để lần theo.
Tống Quý Đồng cũng không ngờ ta lại hỏi thẳng thừng như vậy, nhất thời đứng đực ra tại chỗ.
Một mảng đỏ ửng lặng lẽ lan lên tai hắn, lan dần lên trên, cuối cùng làn da lộ ra bên ngoài của hắn đều đỏ bừng như sắp bốc cháy.
- Ta lần đầu tiên biết, thì ra có người khi xấu hổ, có thể đỏ toàn thân như vậy.
Thế nhưng dù vậy, Tống Quý Đồng vẫn cứng miệng: "Nữ tử nào lại hỏi nam tử như thế? Ta... Ta trước đây đã nói với tỷ rồi, người ta tâm duyệt là... là..."
Hắn "là” cả nửa ngày, cũng không nói ra được cái cớ đã lặp lại vô số lần trước đây.
Có lẽ là gió đêm thổi cho đầu óc Tống Quý Đồng tỉnh táo lại một chút, hắn lần đầu tiên khi đối mặt với ta lại ăn nói lưu loát đến thế:
"Giang Miêu Nhi, chẳng lẽ là tỷ tâm duyệt ta sao?"
Ta nghẹn họng, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Có lẽ thấy ta cứng họng không nói nên lời, vẻ xấu hổ ban nãy liền tan biến, Tống Quý Đồng vui vẻ ra mặt, mang theo vài phần đắc ý của thiếu niên: "Ta đã biết mà! Nhưng tỷ đừng mơ tưởng nữa, ta chỉ coi tỷ là A Tỷ thôi!"
Miệng thì nói vậy, nhưng vẻ vui mừng trong mắt hắn lại không sao che giấu được.
Nghe hắn nói vậy, ta chỉ biết thở dài, lười vạch trần hắn.