Ta sớm biết Tống Quý Đồng là kẻ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, nhưng không ngờ hắn lại ngốc đến mức này. Không nói đến việc phí công sức của ta, còn khiến người ta tức c.h.ế.t đi được!
Vì vậy, ta điều chỉnh lại tâm trạng, nở một nụ cười, gật đầu: "Ta biết rồi. Lời nói lúc nãy chỉ là trêu chọc ngươi thôi, Không Sở đừng có coi là thật. Ta cũng chỉ coi ngươi như đệ đệ ruột thịt, sau này còn mong ngươi tìm cho ta một tấm chồng tốt."
"Trêu... trêu chọc ta?"
Nụ cười trên mặt Tống Quý Đồng chợt cứng lại.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, như thể không tin vào tai mình mà lặp lại một lần nữa.
"Đúng vậy," sắc mặt ta không đổi, khẽ cong môi, "Không Sở chẳng lẽ lại cho là thật sao? Ngươi sao không nghĩ lại, sắp đến kỳ thi Hương rồi, ta làm sao lại dùng chuyện nam nữ nhi nữ để phân tán tinh thần của ngươi chứ?"
"Ta..." Tống Quý Đồng há miệng.
"Ta chỉ thấy mấy ngày nay ngươi căng thẳng quá, nên mới nghĩ cách cho ngươi thả lỏng một chút."
Ta nghiêm túc bịa chuyện, thậm chí còn gật gù ra vẻ: "Nhưng ta không ngờ phản ứng của Không Sở lại lớn như vậy, xem ra sau này không thể nói đùa kiểu này nữa."
Chỉ cần là người thông minh một chút đều biết cái cớ này của ta gượng gạo đến mức nào.
Đáng tiếc, Tống Quý Đồng là một hòn đá không biết thông suốt.
"Tỷ..."
Tống Quý Đồng tức giận, nhưng lại không nói ra được lời nặng nào, ngược lại khiến khóe mắt đỏ lên, đôi mắt đen kia càng giống như ngấn nước.
- Khoan đã, ngấn nước?
Ta kinh ngạc: "Không Sở, ngươi bị ta làm cho khóc sao?"
Tội lỗi a tội lỗi, ta lại đi chọc cho vị Trạng nguyên tương lai khóc.
"Ta không có!"
Tống Quý Đồng cứng cổ cắn răng đáp lại, chỉ là giọng nói nghe có vẻ không đúng lắm.
"Vậy thì tốt," ta mỉm cười gật đầu, "Không thì đã lớn thế này rồi, tính hay khóc vẫn không thay đổi chút nào, nói ra hàng xóm láng giềng lại chê cười cho."
"Giang Miêu Nhi!"
Nghe thấy giọng Tống Quý Đồng cao lên, ta cũng biết không thể chọc hắn quá, bèn làm theo cách trước đây muốn dỗ dành hắn.
Nhưng lần này Tống Quý Đồng lại cắn răng muốn giận dỗi với ta.
"Giang Miêu Nhi, tỷ lại lừa ta!"
- Lại?
Ta khi nào đã lừa hắn?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt không giống giả vờ của ta, Tống Quý Đồng trông càng tức giận hơn.
10.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cuối cùng, ta cũng không hỏi được từ Tống Quý Đồng lần trước lừa hắn là khi nào, lại lừa hắn chuyện gì.
Người này như thể đang đối đầu với ta, nhất định phải đợi đến khi ta tự mình nhớ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong lúc đó, Tô Nhược Đình cũng chạy đến tìm ta một lần, hỏi ta rốt cuộc Tống Quý Đồng làm sao vậy.
"Tống Quý Đồng làm Mạnh Châu khóc."
Tô Nhược Đình "tặc" một tiếng, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: "Ta đoán chắc chắn là hắn ở chỗ cô chịu ấm ức không có chỗ xả."
"Hắn một mình chịu ấm ức thì thôi đi, dựa vào cái gì lại đi chọc Mạnh Châu của ta khóc!"
Nghe giọng điệu này, Tô Nhược Đình đã tích tụ oán hận với Tống Quý Đồng từ lâu rồi.
Đúng lúc này quán ăn không có nhiều người, ta liền cùng Tô Nhược Đình tán gẫu vài câu.
Sau khi nàng ta dò hỏi tình hình của hai chúng ta một hồi, không nhịn được mở miệng: "Cô đã biết tâm ý của Tống Quý Đồng đối với cô rồi, tại sao không nói rõ ra?"
"Nhưng hắn còn chưa biết." Giọng ta có chút bất lực.
Tô Nhược Đình nghẹn lời, hận đến mức nói: "Thật là đọc sách thành kẻ đầu đất rồi!"
"Vậy cô còn muốn tiếp tục chọc hắn nữa không?"
Ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu: "Thôi, thi Hương sắp đến rồi, hắn phải chuyên tâm ôn tập. Lúc trước là ta tức giận, trêu chọc một chút để xả giận thôi."
Tô Nhược Đình không nhịn được bĩu môi, đưa tay chọc trán ta:
"Trước đây hắn nói nhiều lời khó nghe như vậy, cô cứ thế mà hết giận rồi sao?"
"Thì biết làm sao bây giờ?"
Ta nói đùa, giả vờ ủ rũ: "Dù sao ta cũng chỉ là cô vợ nuôi từ bé của nhà họ Tống, sau này còn phải dựa vào Không Sở mới có thể sống tốt!"
"Ta thấy cô chẳng có chút nào giống đồng... Không Sở?"
Tô Nhược Đình cười nói. Nhưng nói được một nửa, nàng ta sững sờ nhìn về phía cửa, giọng điệu kinh ngạc.
Không Sở?
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, lại phát hiện Tống Quý Đồng đang đứng ở cửa quán ăn, sắc mặt trầm lặng không nhìn ra chút cảm xúc nào.
- Cũng không biết hắn đứng đó bao lâu rồi, những lời vừa rồi lại nghe được bao nhiêu.
Ta hoảng hốt, đi về phía hắn: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Hôm nay tan học sớm, ta đến giúp đỡ."
Sắc mặt Tống Quý Đồng không hề thay đổi, thậm chí khi nhìn thấy Tô Nhược Đình, rõ ràng còn mang theo một phần chán ghét: "Sao nàng ta lại đến nữa rồi?"
"Ta đương nhiên là đến tìm Miêu Nhi chơi!"
Tô Nhược Đình trợn trắng mắt.
Vì Tống Quý Đồng đến, nàng ta vội vàng nói với ta vài câu rồi rời đi.
Ta đang lo lắng về những lời nói lúc nãy, cũng không giữ nàng lại.
Tống Quý Đồng nói đến giúp đỡ thì thật sự là đến giúp đỡ, giữa chừng ta thử dò hỏi vài lần, hắn đều không đổi sắc mặt.