Sau lần buông lời không suy nghĩ ấy, cả hai hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Dù cuối tuần có ở nhà cùng nhau, họ cũng không nói với nhau một lời, có lẽ là không biết phải nói gì.
Lần tiếp theo họ nói chuyện một cách bình tĩnh là vào ngày chia tay. Anh bảo cô hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, trước khi rời đi còn pha cho cô một cốc cà phê đậu đỏ mà cô thích.
Chính cô cũng không hiểu tại sao mình và anh lại đi đến bước đường chia tay như vậy.
Có lẽ là vì lúc mới quen nhau đã quá trắc trở.
Cô và Chu Thời Diệc không phải kiểu vừa gặp đã yêu. Khi mới quen, cô vẫn còn đang hẹn hò với Lộ Trình.
Vốn dĩ cô và Chu Thời Diệc thuộc hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nếu không nhờ lần họp mặt cựu sinh viên hôm đó thì có lẽ cả đời cũng chẳng chạm mặt. Hôm ấy Ninh Khuyết gọi cô tới chơi, nói muốn giới thiệu thêm vài người để cô mở rộng mối quan hệ.
Chu Thời Diệc cũng là một trong số đó.
Nhưng hôm ấy anh có việc bận, đến muộn nửa tiếng.
Trong lúc chờ anh đến, có người hỏi cô thích kiểu con trai như thế nào, nói muốn giới thiệu đối tượng.
Cô cười bảo mọi người cận thị rồi, không nhìn thấy trên tay cô đang đeo gì à?
Một chiếc nhẫn bạch kim mảnh.
Đó là quà tốt nghiệp cấp ba của Lộ Trình tặng cô, thời học sinh không mua nổi những món đắt tiền, cô chọn kiểu dáng đơn giản nhất.
Người thân thiết nhất với cô, Ninh Khuyết, thấy chiếc nhẫn thì ngạc nhiên hỏi: “Có bạn trai rồi à?”
Cô nói: “Vẫn luôn có.”
Chỉ là bình thường cô không đeo nhẫn, trước đó từng có lần đeo rồi bị rơi mất, mãi mới tìm lại được, từ đó cô chỉ đeo mỗi khi đi tiệc, coi như để tránh những rắc rối không cần thiết.
Hôm nay trước khi đến cô đã đặc biệt lục tìm ra để đeo.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, vẫn không thể tin được là cô có bạn trai: “Chưa từng nghe em nhắc tới.”
Bởi khi đó, Lộ Trình đã bắt đầu bước chân vào giới giải trí, vai nam phụ số ba trong bộ phim cổ trang đang chiếu ở trong nước bất ngờ nổi tiếng.
Tuy không phải ai cũng xem phim cổ trang, cũng không phải ai cũng chú ý đến vai phụ như anh, nhưng để tránh rắc rối, cô chưa từng tiết lộ bất cứ điều gì về bạn trai mình với người ngoài.
Từ lúc Lộ Trình vào giới giải trí, cô không còn đăng gì trên mạng xã hội. Các bạn cấp ba đều nghĩ hai người đã chia tay từ lâu.
“Bạn trai cũng học trường mình à?”
“Không phải, học cùng cấp ba thôi.”
“Cũng ở bên này à?”
“Không, anh ấy học đại học trong nước.”
Một đàn anh không quen chen vào: “Đàn em à, anh không muốn dội gáo nước lạnh đâu, nhưng em mới học năm hai, còn lâu mới về nước, mà cũng chưa chắc đã về. Yêu xa chẳng có kết quả gì đâu.”
Cô chỉ cười nhẹ, không đáp.
Bởi vì chính cô cũng đang giằng co giữa việc có nên chia tay với Lộ Trình hay không, vấn đề giữa họ không chỉ đơn giản là khoảng cách.
Đúng lúc đó, Chu Thời Diệc đến, chủ đề bạn trai của cô vì vậy mà kết thúc.
Cô và Chu Thời Diệc ngồi ở hai đầu bàn dài, cách nhau khá xa, suốt buổi không có lấy một tương tác, vô cũng chẳng để ý tới ai khác trên bàn.
Buổi tụ họp đó cô ra về khá sớm, không rõ mọi người chơi đến mấy giờ mới tan.
Lần gặp lại Chu Thời Diệc là ở một nhà hàng ngoài trường, anh đang ăn với Ninh Khuyết, cô đến chào hỏi Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết quay sang nói với Chu Thời Diệc: “Đây là Chung Ức đàn em của tôi, tháng trước tụ họp cô ấy cũng có mặt, còn nhớ chứ?”
Chu Thời Diệc gật đầu: “Nhớ.”
Ninh Khuyết chỉ vào chỗ đối diện, ra hiệu: “Ngồi cùng đi.”
Cô cũng đang định ăn một mình nên liền ngồi xuống.
Suốt bữa chỉ nói đôi ba câu, yên lặng lắng nghe hai người kia trò chuyện.
Trước khi rời khỏi nhà hàng, họ trao đổi phương thức liên lạc.
Có Ninh Khuyết ở đó, cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Hôm ấy, cô và Ninh Khuyết cùng đi nhờ xe của anh về nhà. Nhà cô ở khá xa, nên anh đưa Ninh Khuyết về trước.
Sau đó, trên xe chỉ còn lại cô và anh cùng với tài xế.
Trong không gian kín của chiếc xe, hai người xa lạ trò chuyện với nhau một cách rời rạc.
“Em là người Giang Thành à?”
“Vâng. Em ở dưới trấn Giang Thành.”
Anh khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Cô nhận ra anh là người trầm lặng, ít nói.
Mười mấy phút sau, xe dừng trước cửa nhà cô.
Anh nghiêng đầu hỏi: “Có tiện tối nay cùng ăn tối không? Anh sẽ qua đón em.”
Lần họp mặt cựu sinh viên hôm ấy, Chu Thời Diệc đến muộn nên không biết cô đã có bạn trai.
Lại ngồi khá xa, anh cũng không chú ý tới chiếc nhẫn trên tay cô lúc đó.
Một lời mời đi ăn tối riêng giữa nam và nữ, cô hiểu rõ đối phương có ý gì, cũng cảm nhận được ánh mắt anh lúc ấy.
Cô từ chối: “Xin lỗi, em có bạn trai rồi.”
Không gian trong xe bỗng im lặng trong giây lát.
Bị từ chối, anh vẫn giữ phong thái điềm đạm, khẽ mỉm cười: “Không sao đâu. Là anh đường đột rồi.” Khi cô xuống xe, anh còn dặn: “Cẩn thận nhé, đừng để bị va vào đâu.”
Lần thứ ba gặp Chu Thời Diệc là sau đó hai tuần, tại tiệc sinh nhật của một người bạn cũ, không ngờ anh cũng có mặt.
Anh khẽ gật đầu chào cô, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên tay cô.
Hôm ấy, trong suốt bữa tiệc, hai người không hề nói chuyện với nhau.
Lúc đó việc học bận rộn, chuyện tình cảm lại gặp trục trặc, cô cũng chẳng còn tâm trí để nghĩ tới chuyện từ chối Chu Thời Diệc.
Ngay trong tối thứ sáu đó, cô gọi điện cho Lộ Trình, quyết định chia tay.
Bốn năm yêu nhau, đâu phải nói buông là buông được ngay.
Trước đó, cô đã khổ sở rất lâu.
Cô quen Lộ Trình từ khi cùng học lớp mười, vì nhà cậu ấy cũng ở dưới trấn, nên trong tiềm thức, cô có phần nào cảnh giác hơn với cậu ấy.
Lúc ấy, bố đã đưa cô chuyển lên thành phố sống, nhưng cuối tuần cô vẫn về nhà thầy Ngu ở lại vài ngày. Vì thế, chiều thứ sáu nào, cô và Lộ Trình cũng cùng nhau bắt xe buýt về thị trấn.
“Thầy Ngu là họ hàng nhà cậu à?”
“…Ừm, họ hàng xa thôi. Tôi học vẽ ở chỗ thầy.”
“Cậu có vẻ rất quen với trấn mình nhỉ.”
“Tôi từng ở đó cho đến khi vào tiểu học.”
“Bảo sao. Nhưng hồi nhỏ tôi chưa từng gặp cậu bao giờ.”
“Ngoài lúc ngồi thuyền thì tôi chỉ quanh quẩn ở nhà thầy Ngu vẽ tranh, ít khi ra ngoài chơi với các bạn.”
Càng nói chuyện, hai người càng thân thiết, rồi bắt đầu lén lút yêu nhau.
Nhưng tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng khó vượt qua được sự xa cách lâu dài, cùng với ghen tuông và những mâu thuẫn nhỏ nhặt.
Công ty quản lý không cho Lộ Trình yêu đương, mấy lần ép anh ấy chia tay, nhưng anh vẫn kiên quyết không.
Có lần cô gọi cho anh, nhưng người nghe máy lại là người đại diện, đề nghị cô đưa ra điều kiện chia tay, chỉ cần không quá đáng thì bên họ đều có thể đáp ứng.
Cô biết Lộ Trình đang chịu áp lực rất lớn, cũng không dám chắc anh còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Lộ Trình có những cảnh thân mật trong bộ phim cổ trang đó, cô chưa bao giờ dám xem, vì chuyện này mà buồn bã rất lâu, mỗi ngày đều phải tự thuyết phục bản thân rằng anh chỉ là diễn viên mà thôi. Thế nhưng, sự nghiệp của anh vừa mới khởi đầu, về sau còn biết bao nhiêu cảnh tình cảm, lại còn là với những người khác nhau.
Trong bộ phim cổ trang ấy, cặp đôi của anh là được quan tâm nhất, hai người thường xuyên cùng tham gia các sự kiện, cả trên mạng lẫn ngoài đời.
Thi thoảng lại có tin đồn từ các trang mạng, nói họ phim giả tình thật.
Cô cũng hiểu có những chuyện không phải do anh quyết định, thế nên mọi cảm xúc, cô đều âm thầm chịu đựng, chưa từng tranh cãi với anh lấy một lần.
Có lần, đang nói chuyện điện thoại, cô không kìm được nữa mà tủi thân bật khóc.
Lộ Trình nói, đợi có visa xong sẽ bay sang thăm cô, ở bên cô mấy ngày, ở nước ngoài thì chẳng ai nhận ra hai người.
Nhưng lịch trình của anh quá dày đặc, cho đến tận lúc chia tay, họ vẫn không gặp được nhau.
Chia tay Lộ Trình xong, phải nửa năm sau cô mới dần lấy lại cân bằng. Trong nửa năm đó, thỉnh thoảng cô vẫn không nhịn được mà lặng lẽ theo dõi tin tức về anh, xem anh nhận phim mới nào, có hợp đồng quảng cáo ra sao.
Người theo đuổi cô thì chưa bao giờ thiếu, nhưng cô lại chẳng còn muốn yêu đương.
Tình cảm thật quá tốn tâm sức, chi bằng đi học lấy thêm một tấm bằng còn hơn.
Giao thừa năm ấy, cô không hẹn bạn bè, chỉ tự mình đón năm mới.
Cô đặt bàn ở một nhà hàng ven đường, giữa bữa tối thịnh soạn mà chẳng cảm nhận được mùi vị, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi đến khoảnh khắc cùng tất cả mọi người ngoài kia đếm ngược chào năm mới.
“Chỗ này có ai ngồi chưa?”
Giọng nói ấy không quá xa lạ, nhưng cũng chẳng hẳn thân quen.
Cô chợt quay đầu lại, thấy Chu Thời Diệc mặc áo khoác đen, chẳng biết đã đứng bên bàn từ lúc nào.
Từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, hai người chưa từng gặp lại.
Phản ứng của cô hơi chậm nửa nhịp: “Chưa có ai. Trùng hợp thật.”
Chu Thời Diệc ngồi xuống, nói: “Không trùng hợp. Tôi đi ngang qua nhìn thấy em.”
Anh vào thẳng vấn đề: “Chia tay bạn trai rồi à?”
“Ninh Khuyết kể cho anh?”
“Ừ.”
“Chia tay lâu rồi, cũng không định yêu ai nữa. Ảnh hưởng đến việc học.”
Anh chậm rãi nhấp một nước, hồi lâu mới nói: “Hồi cấp ba yêu đương cũng không thấy ảnh hưởng đến việc học của em.”
“….”
Chu Thời Diệc chưa bao giờ chủ động theo đuổi cô, nhưng cứ có thời gian là đến gặp cô, cùng cô ăn một bữa cơm.
Cô vốn chẳng định bước thêm vào mối quan hệ nào, nhưng ở bên nhau lâu dần, kiểu đàn ông như anh thực sự dễ khiến người ta động lòng.
…
Thế nhưng trong mắt Chu Thời Diệc, cô đối với anh dường như chỉ là thích về mặt thể xác, khó mà gọi là yêu.
Có lẽ là bởi cô thích dán vào lòng anh, thích đôi bàn tay quyến rũ ấy, hai người lại rất hợp nhau trong chuyện đó, mà khởi đầu giữa họ lại bình thường lặng lẽ, anh còn từng bị cô từ chối một lần, nên anh mới nghĩ vậy.
Mà lần cuối cùng vì một câu nói không kiềm chế, khiến mọi chuyện không còn đường cứu vãn.
Vì vậy vừa rồi anh chỉ đặt vali ở bên cửa, cũng không bước vào.
“Đinh đoong, đinh đoong” Chuông cửa phòng đột ngột vang lên.
Chung Ức thoát khỏi những hồi ức, tự hỏi vừa rồi liệu có nghe nhầm, có ai bấm chuông thật không.
“Đinh đoong, đinh đoong”
Chung Ức đặt đĩa hoa quả xuống, đứng dậy ra mở cửa.
“Ai vậy?”
Nhân viên phục vụ khách sạn nói: “Chào cô Chung, anh Chu đã đặt trước bữa tối cho cô.”
Chung Ức mở cửa, thấy một xe đầy ắp các món, đều là những món cô thích.
Chờ phục vụ bày hết đồ ăn lên bàn rồi rời đi, cô mới gọi điện cho Chu Thời Diệc.
Bên kia một lúc lâu mới nghe máy: “Đồ ăn giao đến rồi à?”
“Vâng.” Chung Ức nhìn mười mấy đĩa nhỏ tinh xảo, “Anh gọi nhiều thế này em ăn không hết.” Cô chủ động mời, “Anh sang ăn cùng em nhé?”
Chu Thời Diệc đáp: “Anh không qua đâu.”
“Còn đang phục hồi ảnh à?”
“Ừ.”
Trong điện thoại im lặng hai giây.
Chung Ức khẽ nói: “Dù sao cũng phải ăn cơm.”
“Không cần vội.” Chu Thời Diệc bảo cô cứ xuống ăn trước, rồi mới cúp máy.
Ăn không hết thì thật lãng phí, Chung Ức nghĩ bụng sẽ mang phần ăn lên cho anh.
Cô gắp mỗi món một ít, bày đầy một đĩa, cầm điện thoại rồi lên lầu.
Khi chuông cửa vang lên, Chu Thời Diệc vẫn đang tập trung trước laptop.
Tất cả các cách thử đều đã thử, nhưng ảnh vẫn không khôi phục được.
Bức ảnh chụp chung giữa cô và Lộ Trình năm đó, khi tìm thấy trong file tài liệu ở nhà, cô cũng chỉ lặng lẽ xóa đi.
Chuông cửa vang lên lần hai, anh đặt chuột xuống rồi đứng dậy.
[Là em.] Chung Ức nhắn tin cho anh.
Chu Thời Diệc đáp lại: [Anh biết.]
Chung Ức kiên nhẫn đứng chờ trước cửa phòng, chưa đến nửa phút thì cửa mở, anh vẫn mặc chiếc sơ mi trắng, quần tây đen như lúc ra sân bay đón cô.
Theo hiểu biết của cô về anh, nếu buổi tối không có tiệc tùng, việc *****ên khi về khách sạn của anh luôn là tắm rửa.
Nhưng hôm nay vì muốn khôi phục ảnh, đến thói quen ấy cũng gác lại.
“Ăn chút đi.” Cô đưa đĩa thức ăn cho anh.
Chu Thời Diệc liếc nhìn lát cá vược áp chảo trên đĩa, anh đặt tổng cộng hai phần, giờ cô mang cho anh một.
“Không phải bảo một phần không đủ à, sao lại cho anh?”
Chung Ức không né tránh ánh mắt sâu thẳm ấy: “Chia cho anh nếm thử.”
Cô phẩy tay: “Em về đây, anh cứ ăn trước rồi khôi phục ảnh sau, nguội rồi thì mất ngon.”
Về phòng, Chung Ức vừa rửa tay xong ngồi xuống thì điện thoại reo lên, cô tiện tay nghe máy.
Giọng trầm ấm của Chu Thời Diệc vang lên: “Có cần tìm người ăn cùng em không?”
“Ai cơ? Thần Thần à?”
“…Không phải. Thần Thần mới nửa tuổi, sao ăn cùng em được? Là Quý Phồn Tinh, cô ấy cũng ở Giang Thành.”
“Được.”
Cô định gọi cho bếp làm thêm vài món, thì điện thoại của Quý Phồn Tinh vừa khéo gọi tới.
Đối phương như biết trước: “Không cần đặc biệt chuẩn bị gì đâu, buổi tối tớ ăn ít lắm, sang chủ yếu là nghe chuyện về chú ba và thím ba thôi.”
Chưa đầy mười phút sau, Quý Phồn Tinh đã đứng trước cửa phòng.
“Nhanh vậy?” Chung Ức mở cửa mời cô ấy vào.
Hôm nay Quý Phồn Tinh mặc đồ rất giản dị, kính râm cài trên đỉnh đầu.
“Tớ ở ngay khách sạn bên cạnh.”
Cô tháo kính râm, tiện tay để lên kệ.
“Đến Giang Thành công tác à?”
“Cũng coi là vậy, tới bàn về kịch bản.”
Quý Phồn Tinh nôn nóng muốn nghe chuyện về Giang Tĩnh Uyên và Chung Chước Hoa, kéo tay Chung Ức đang rót nước: “Đừng khách sáo, tớ đâu phải người ngoài, khát thì tự rót lấy. Có mẹ là minh tinh nổi tiếng cảm giác thế nào? Nếu là tớ, chắc sung sướng phát ngất!”
Chung Ức đưa bộ bát đũa qua, mỉm cười đáp: “Cũng hạnh phúc thật, nhưng phiền não cũng không ít.”
“Đương nhiên rồi, ai bảo thím ba nổi tiếng như thế chứ.”
Đến giờ Quý Phồn Tinh vẫn chưa tin nổi, người từng ở bên Giang Tĩnh Uyên năm đó lại là Chung Chước Hoa. Ảnh hậu bí mật kết hôn sinh con, chắc hẳn không dễ dàng gì. Sau này khi tin tức lộ ra, cô mới hỏi bố mẹ thì biết, mối tình đầu của Giang Tĩnh Uyên cũng đã có gia đình riêng, con cái còn lớn tuổi hơn cả Chung Ức.