Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 24



Quý Phồn Tinh từng hỏi bố mình, bao năm nay sao chú ba cứ mãi không công khai chuyện hôn nhân, ngay cả con cái cũng giấu kín như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

Bố cô đáp: “Con hỏi bố thì bố biết hỏi ai? Bố có phải Giang Tĩnh Uyên đâu.”

Rốt cuộc vì sao lại giấu giếm suốt ngần ấy năm thì chỉ có Giang Tĩnh Uyên mới rõ ngọn ngành, người ngoài cũng chỉ là đoán già đoán non mà thôi.

Quý Phồn Tinh là người trong giới, nghe những tin đồn thật giả lẫn lộn xoay quanh Chung Chước Hoa còn nhiều hơn cả cư dân mạng.

Có tin đồn nghe khá hợp lý, hơn nữa còn là người xung quanh biết chuyện bàn tán, nghe nhiều rồi, cô cũng không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là bịa đặt.

Cô hỏi bố: Năm đó thím ba có thật sự chen chân vào chuyện tình cảm của chú ba không ạ?

Bố đáp: Nói vớ vẩn! Lúc Giang Tĩnh Uyên chia tay Dương Gia Nguyện còn chưa quen biết Chung Chước Hoa thì làm sao mà chen chân vào được?

Cô lấy làm tò mò, sao bố lại biết rõ đến vậy.

Ông ấp úng một hồi rồi nói: Hai người họ…là do bố làm mối.

Vậy thì sao có thể không biết cho được.

“…”

Thì ra khi còn trẻ, bố cô từng tham gia một hoạt động thương mại tại Hồng Kông nên quen Chung Chước Hoa, bởi vì mẹ cô thích phim của Chung Chước Hoa nên ông đã chủ động xin chữ ký, hôm đó hai người có trò chuyện.

Sau này, bố cô và Giang Tĩnh Uyên cùng được mời tham dự một bữa tiệc riêng ở Hồng Kông, Chung Chước Hoa cũng tình cờ có mặt.

Bố cô nói: Bố thật không ngờ hai người họ lại có thể đi xa đến vậy.

Cho dù có nảy sinh tình cảm thì cũng là chuyện thường tình, nhưng chuyện họ âm thầm kết hôn và có con khiến ông thật sự chấn động.

Cô trêu ông: Chú ba giấu bố kỹ như thế, xem ra chú ấy với bố không phải là chân ái đâu, với thầy Ngu mới phải.

Câu nói chưa dứt đã bị ông vỗ nhẹ một cái vào đầu.

Về tình hình gần đây của Dương Gia Nguyện, bố cô cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng hồi đó khi chia tay, Giang Tĩnh Uyên đã rất khó nguôi ngoai.

Cô còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng bố cô chê cô phiền, liền trốn vào thư phòng.

Sau đó, cô đến Giang Thành công tác, cả buổi chiều bận rộn không kịp xem điện thoại, đến khi mở Weibo, cô thấy chú ba đột ngột xuất hiện ở phim trường một cách vô cùng khoa trường, còn mời cả đoàn làm phim uống trà chiều.

Đang lúc muốn tám chuyện thì Chu Thời Diệc gọi đến, nói Chung Ức cũng đang ở Giang Thành.

Không do dự một giây, cô xách túi chạy thẳng đến đây.

Quý Phồn Tinh nhìn Chung Ức, cảm thán: “Đến giờ tớ vẫn không thể tin được chú ba lại đột nhiên công khai thế này! Cảm giác chưa quen lắm.”

Chung Ức mỉm cười nhè nhẹ: “Tớ cũng vậy.”

Cô đã từng tưởng tượng ra vô số cách bố mẹ công khai, nhưng chưa từng nghĩ bố lại chọn xuất hiện ở phim trường giữa lúc mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía họ. Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là sau khi quay xong, ông còn nắm tay mẹ cô cùng lên xe.

Cô đẩy đĩa cá vược áp chảo trên bàn qua: “Nếm thử xem.”

Quý Phồn Tinh không khách sáo, vừa ăn vừa nói chuyện: “Bố tớ chính là người làm mối cho chú ba với thím ba đó.”

“Trùng hợp thế à?” Chung Ức kinh ngạc.

“Ai nói không phải chứ. Hai chúng ta đúng là có duyên số từ kiếp trước. Chồng cậu tớ quen từ hồi còn bé cơ.” Quý Phồn Tinh cụng ly với cô, “Mà thần tượng tớ thích lại lớn lên cùng cậu trong một trấn.”

Chung Ức chỉ mỉm cười nhạt, không biết nên đáp lại thế nào.

“Cậu định ở Giang Thành mấy ngày?” Cô chuyển chủ đề.

“Mai tớ về rồi, buổi tối còn hẹn ăn với Đỗ tổng. Đợi đến hôm diễn ra concert sẽ quay lại.”

“Đỗ tổng?”

“Ừ, phó tổng của Ô tô Khôn Thần, tớ trông mong ông ấy giúp tớ làm cầu nối để quen Lộ Trình.”

Quý Phồn Tinh cắt một miếng cá đưa lên miệng: “Tớ đang nhắm một kịch bản, định mua về rồi mời Lộ Trình đóng.” Dĩ nhiên, đó chỉ là mộng đẹp, biết bao giờ mới có cơ hội hợp tác với Lộ Trình.



Bảy rưỡi sáng hôm sau, Chung Ức bị đánh thức bởi một cuộc gọi.

“Dậy chưa? Anh đang ở nhà hàng tầng dưới.” Giọng nam trầm ấm như thể đang ở ngay bên tai cô.

“Chưa…” Chung Ức mở mắt, không còn buồn ngủ như trước đó nữa rồi, “Anh đợi em năm phút.”

Chu Thời Diệc cúp máy, ngồi bắt chéo chân, chống tay lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tối qua anh khôi phục dữ liệu đến tận hai giờ sáng nhưng vẫn không có kết quả.

Hết cách, anh đành gửi email cho Ninh Khuyết.

Gửi lúc quá muộn, nên phía bên kia vẫn chưa hồi âm.

Đang nghĩ đến chuyện đó thì điện thoại reo, Ninh Khuyết gọi lại.

Chu Thời Diệc cầm lấy cốc cà phê nhấp một ngụm, tiện tay bắt máy.

Ninh Khuyết trêu chọc: “Thật vinh hạnh, có chuyện mà cậu mà cũng không giải quyết được à?”

Chu Thời Diệc cười nhẹ, nói: “Nhiều lắm.”

“Được rồi. Để tôi thử xem.” Ninh Khuyết coi như góp thêm một phần nhân tình, dù sao cũng từng là người chứng kiến, “Có điều cậu đừng kỳ vọng quá nhiều.”

“Cảm ơn.”

“Giờ còn khách sáo làm gì.”

Ninh Khuyết không tiện hỏi thẳng Chung Ức năm đó vì sao hai người lại chia tay, nhưng giữa anh và Chu Thời Diệc thì chẳng có điều gì phải kiêng dè.

“Rốt cuộc hai người làm sao vậy? Đang yên đang lành lại nói chia tay là chia tay.”

“Có nhiều lý do lắm.”

“Đúng là vợ chồng có khác, ngay cả cách nói chuyện qua loa lấy lệ cũng giống hệt nhau.” Ninh Khuyết vẫn không thể hiểu nổi, “Lúc Chung Ức có bạn trai mà cậu cũng chẳng bận tâm, còn quan tâm xem hai người họ bên nhau ra sao.”

Thời gian đó, Chu Thời Diệc từng khéo léo hỏi thăm anh về tình hình của Chung Ức, xem cô và bạn trai có ổn không, bạn trai đối xử với cô thế nào.

Ninh Khuyết: “Tôi chẳng thể nghĩ ra chuyện gì đủ lớn để khiến hai người đến mức ba năm không gặp mặt.”

Chu Thời Diệc đáp: “Không phải chỉ vì một chuyện.” Những điều nhỏ nhặt tích tụ dần, cuối cùng thành ra như vậy. Anh chuyển sang chuyện chính: “Cậu định điều khiển từ xa, hay để tôi bảo người mang laptop đến chỗ cậu?”

“Để người ta mang đến chỗ tôi đi. Giờ làm không có thời gian giúp cậu đâu, còn phải lo việc bên Khôn Thần nữa.” Nhắc đến dự án của ô tô Khôn Thần, đầu Ninh Khuyết như muốn nổ tung. Nếu Chung Ức chịu tiếp quản thì anh đã không bận đến thế, giờ đây mở mắt ra là thấy công việc, nhắm mắt lại vẫn toàn là công việc.

Anh bưng cốc nước nóng vừa rót, bước tới trước tủ lạnh, dùng vai kẹp điện thoại, tay kia mở cửa tủ, lấy mấy quả kỷ tử trong hũ mật ong cho vào cốc.

Tuổi còn trẻ mà anh đã bước vào con đường dưỡng sinh mất rồi.

Trước đây, anh từng khuyên Chung Ức trong chuyện tình cảm nên nhún nhường một chút, giữ cân bằng hai bên, giờ đến lượt anh khuyên Chu Thời Diệc.

“Chung Ức có nói, nếu cậu chủ động bàn chuyện dự án với cô ấy, muốn cô ấy tiếp quản, cô ấy sẽ cân nhắc.”

Khẽ khép cửa tủ lạnh lại, Ninh Khuyết nói thêm qua điện thoại: “Nguyên văn lời cô ấy, không sai một chữ.”

Chu Thời Diệc không đáp lời.

Muốn cô nhượng bộ một lần trong chuyện lớn, đúng là khó như lên trời.

Đối phương im lặng, Ninh Khuyết chỉ biết thở dài.

Cả hai đều khó thuyết phục như nhau.

Hai người này khi vui vẻ thì chẳng ai bằng, nhưng một khi không chịu nhường nhau, trời có sập cũng vô ích.

“Nếu cứ mãi như thế, không ai chịu lùi một bước, thì sống với nhau sao nổi? Cuối cùng chẳng phải cũng chia tay à?”

Cuối cùng Chu Thời Diệc cũng lên tiếng: “Chuyện nhỏ trong đời sống riêng tư thì không đến mức phải phân cao thấp. Chăm sóc cô ấy là việc tôi nên làm.” 

Anh chuyển chủ đề. “Cậu đến công ty rồi à?”

“Tối qua tôi ngủ lại công ty, sáng ăn sáng xong rồi.” Ninh Khuyết ngồi xuống trước máy tính, vừa mở hộp thư, nhìn thấy đống thư chưa đọc chất đống liền đau đầu, anh đổi cách khuyên: “Nói thế này đi, Chung Ức nghỉ ba tháng, chẳng khác nào Chiêm Lương nghỉ ba tháng, giờ cậu hiểu nỗi khổ của tôi rồi chứ?”

Chu Thời Diệc vẫn không hiểu.

Dù Chiêm Lương nghỉ, cả văn phòng tổng giám đốc vẫn có thể gánh vác.

Ninh Khuyết đành nói: “Không nói nữa. Nói chuyện với hai người, cuối cùng người chết vì tức cũng chỉ có tôi.”

Chưa bao lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, Chung Ức lững thững đi xuống lầu với đôi mắt ngái ngủ.

Chu Thời Diệc đã gọi sẵn bữa sáng kiểu Hồng Kông, trước đây anh không hiểu, một cô gái lớn lên ở vùng Giang Nam sao lại mê mẩn món điểm tâm Hồng Kông đến thế.

Giờ anh mới biết, là theo mẹ.

Anh liếc nhìn ánh mắt lờ đờ của cô: “Ngủ không ngon à?”

Chung Ức uống mấy ngụm nước ấm trước: “Quý Phồn Tinh rạng sáng mới về.”

“Muộn thế sao?”

“Ừ, chuyện trò một hồi đến tận nửa đêm.”

Cô cầm đũa bắt đầu ăn sáng, mãi cho đến khi cắn một miếng há cảo tôm mỏng vỏ, dai thịt, cô mới thấy mình chẳng còn gì để nói với anh.

Trước khi chia tay, họ từng nói với nhau đủ mọi điều.

Anh còn từng kể với cô về cuộc hôn nhân của bố mẹ mình, trước khi cưới, cả hai đều đã có người trong lòng, nhưng vì môn đăng hộ đối nên mới thành vợ chồng.

“Há cảo tôm ngon không?” Chu Thời Diệc thấy cô ăn mà tâm trí để đâu đâu, liền hỏi.

Chung Ức gật đầu: “Rất chuẩn vị.”

Chu Thời Diệc hỏi tiếp: “Em từng đến sân vận động ở Giang Thành chưa?”

“Em chưa.”

“Ăn xong anh đưa em đi xem.”

Buổi concert ngày chín tháng tư sẽ tổ chức ở đó.

Nếu mở toàn bộ sân, có thể chứa được năm vạn người.

Chung Ức chưa từng đi xem buổi concert nào, nên không có khái niệm gì về vị trí chỗ ngồi tại hiện trường.

Chu Thời Diệc nói với cô: “Ghế trong phòng bao cách sân khấu khá xa, em đi xem thử, xem muốn ngồi chỗ nào.”

Chung Ức nói: “Em ngồi phòng bao là được rồi.”

Chu Thời Diệc nói: “Em không cần bận tâm đến anh, nếu đã đi rồi thì đừng để lại tiếc nuối. Sau này có thể sẽ không còn cơ hội như thế nữa.”

Ăn hết bánh há cảo trong đĩa, Chung Ức lại gắp thêm một cái, quả quyết: “Anh ngồi đâu, em ngồi đấy.”

Chu Thời Diệc không miễn cưỡng cô nữa: “Ăn sáng xong em muốn đi đâu?” Hôm nay anh không có lịch trình, có thể ở bên cô cả ngày.

Chung Ức suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn sang chơi với Thần Thần.”

“Em chơi với một đứa trẻ hơn một tuổi?” Anh ngạc nhiên hỏi. 

“Không…” Được à?

Cô sắp bật lại thì kịp nhận ra giọng mình hơi gắt, liền dừng lại đúng lúc, nhẹ nhàng nói tiếp: “Ở cạnh trẻ con, em thấy rất vui.”

Chu Thời Diệc không tiếp tục bàn bạc với cô nữa: “Đưa em sang Hong Kong uống trà chiều.”

“Không ảnh hưởng đến công việc ngày mai của anh chứ?”

“Không ảnh hưởng.”

Buổi sáng vẫn còn ngồi ăn điểm tâm Hồng Kông ở Giang Thành, ba rưỡi chiều, Chung Ức đã cảm nhận được làn gió biển từ cảng Victoria.

Nhà hàng xác nhận giờ họ đến từ trước, chuẩn bị sẵn bánh matcha hạt dẻ cô thích ăn, lại thêm chút đậu đỏ theo đúng khẩu vị của cô.

Chu Thời Diệc không ăn đồ ngọt, chỉ gọi một ly rượu.

Chung Ức cắt một miếng nhỏ bánh, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ăn thử không?”

Người đàn ông ra hiệu: “Em ăn đi.”

Khi hai người còn đang hẹn hò, Chu Thời Diệc chưa từng biết gì về thân thế của cô, điều anh nghe được nhiều nhất là cuộc sống đơn giản của cô ở thị trấn nhỏ. Vì vậy, mỗi lần đưa cô đến nhà hàng cao cấp, chỉ cần có món gì đặc biệt, anh đều gọi hai phần, và chắc chắn sẽ ăn trước.

Mãi về sau cô mới hiểu ra, anh sợ cô không biết dùng dụng cụ ra sao, không rõ quy tắc ăn uống như thế nào, nên mới âm thầm ăn trước để làm mẫu cho cô.

Dù những món đó không hẳn là thứ anh yêu thích.

Khi đó, không chỉ trong bữa ăn, anh còn để tâm đến thể diện của cô trong từng việc nhỏ. Uống trà chiều hay chỉ ăn vặt một chút, chỉ cần cô đưa gì cho anh, anh cũng sẽ nếm thử.

Tất nhiên, giờ không ăn là vì không muốn quá thân mật nữa.

Chu Thời Diệc nhìn người con gái đang lặng lẽ ăn bánh: “Khi không nói gì, em đang nghĩ gì thế?”

Chung Ức đáp: “Em đang nghĩ sau khi cưới phải sống với anh như thế nào.”

Về chuyện này, Chu Thời Diệc chưa từng suy nghĩ nhiều, nhưng dù sống thế nào, anh cũng sẽ không giống như bố mẹ vợ trước đây, sinh con trước tiên.

Trước kia, khi anh và Chung Ức chụp bộ ảnh cưới thứ hai, đêm đó vì quá mãnh liệt nên bao bị rách, có tràn vào bên trong một chút.

Nhưng ngay lúc đó, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng một đứa trẻ để hòa giải mâu thuẫn, trói buộc hai người lại với nhau, huống chi là bây giờ.

Chu Thời Diệc nói với cô: “Cứ thuận theo tự nhiên.”

Chung Ức muốn nói, nếu cứ thuận theo tự nhiên, hai người không ai chủ động, thì chẳng khác gì một cuộc liên hôn.

Dù trên danh nghĩa đúng là như vậy, nhưng ít ra họ cũng có tình cảm với nhau, đâu thể coi như giống được.

Vì Chu Thời Diệc có công việc phải xử lý, trưa hôm sau họ quay về Giang Thành.

Vài ngày sau đó, chỉ vội vàng gặp nhau vài lần. Chu Thời Diệc bận việc ở công ty, cô thì tranh thủ kỳ nghỉ thảnh thơi tận hưởng, ngày nào cũng đưa Thần Thần đi dạo thuyền, nghịch nước ở trấn nhỏ.

Ở bên Thần Thần còn vui hơn cả lúc đi chơi với anh, Thần Thần ôm cổ cô, thì thầm bao nhiêu điều không hết.

Thấm thoắt đã đến ngày trước buổi diễn, cũng là ngày Khôn Thần chính thức công bố gương mặt đại diện thương hiệu xe hơi.

Gần đây Chu Thời Diệc bận rộn điều chỉnh chiến lược thị trường nước ngoài của Khôn Thần, không còn thời gian để lo chuyện vụn vặt.

Bảy giờ sáng, Chiêm Lương gọi điện báo cáo mọi sắp xếp liên quan, thời gian công bố ấn định vào mười giờ sáng.

Chu Thời Diệc hỏi: “Đã đặt quảng cáo mở màn trên các nền tảng chưa?”

Chiêm Lương đáp: “Đặt rồi ạ. Suốt cả ngày hôm nay.”

Chu Thời Diệc trầm ngâm một lát: “Ngày mai là buổi biểu diễn của Lộ Trình, quảng cáo mở màn trên toàn bộ nền tảng tiếp tục chạy thêm một ngày nữa.”

Chiêm Lương chưa hiểu rõ ý sếp, liền hỏi: “Chu tổng, vậy nội dung quảng cáo ngày mai có cần điều chỉnh gì không ạ?”

Chu Thời Diệc im lặng vài giây.

Anh vẫn nhớ rõ, bảy năm trước, lần *****ên anh cùng Chung Ức đón giao thừa, cô đã ước một điều.

Tối hôm ấy, hai người ngồi ở quán nhỏ ven đường, từ hơn chín giờ chờ đến lúc giao thừa.

Khi tiếng chuông điểm không giờ vang lên, cô đã ước một điều.

Anh hỏi cô đã ước điều gì.

Khi ấy, so với một người xa lạ họ chỉ thân hơn một chút nên cô không có gì phải giữ kẽ, thẳng thắn nói ra:

“Hy vọng anh ấy có thể từ vô danh trở nên nổi tiếng.”

“Cũng hy vọng một ngày nào đó, anh ấy thực hiện được ước mơ trở thành ca sĩ và mở tour diễn vòng quanh thế giới.”

“Bạn trai cũ là người nổi tiếng?”

“Vẫn chưa phải.”



Thu lại dòng suy nghĩ, Chu Thời Diệc dặn Chiêm Lương: “Nội dung quảng cáo điều chỉnh thành: ‘Ô tô Khôn Thần chúc tour diễn của Lộ Trình thành công tốt đẹp, chúc anh trên con đường sự nghiệp toả sáng rực rỡ, ngập tràn hoa nở.’

Chiêm Lương: “Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp.”