Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 29



Một tổng cộng mười hai tấm ảnh, Chu Thời Diệc xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. 

Mười tấm là ảnh lần chụp *****ên, còn bộ thứ hai thì chỉ khôi phục được hai tấm.

Dù nói bộ ảnh cưới thứ hai chỉ là để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, cảm xúc khi chụp không thể so với lần đầu, nhưng sự phức tạp dữ dội trong lòng lúc ấy, có lẽ cả đời cũng không thể có lại được.

Khi ấy, cô vòng tay qua cổ anh, nói rằng vẫn luôn yêu anh.

Nhưng cuối cùng, họ vẫn chia xa.

Chu Thời Diệc khẽ chạm vào bàn phím, từng bức ảnh lại lần lượt hiển thị.

Anh liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải màn hình, đã là mười hai rưỡi đêm.

Anh nhẹ nhàng vỗ vai Chung Ức: “Chung Ức?”

Chung Ức ngủ không sâu, nghe tiếng liền mơ màng mở mắt.

Cô nói: “Khôi phục được vài tấm rồi.”

“Anh thấy rồi.”

Chung Ức mất vài giây để tỉnh táo, sau đó đứng dậy.

Khoảnh khắc ảnh được khôi phục, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại như quả bóng bị xì hơi, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.

Chỉ còn lại sự mệt mỏi và buồn ngủ.

Tiếc là chỉ khôi phục được chừng ấy.

Chu Thời Diệc đứng bên cạnh, ngón tay vẫn lướt trên bàn phím để tiếp tục xem: “Sao Ninh Khuyết không khôi phục được?”

“Có thể là anh ấy không thực sự để tâm.”

Nếu cô đoán không sai, Ninh Khuyết chỉ đang kéo dài thời gian, chờ cô chủ động đến lấy lại máy tính.

Chu Thời Diệc xem đến bức ảnh cuối cùng: “Gửi hết cho anh.” 

Anh dặn thêm, “Gửi qua email.”

Có lẽ anh đã bị ám ảnh tâm lý, sợ cô lại xoá mất.

Vừa đăng nhập hòm thư, Chung Ức vừa nói: “Em sẽ không xoá nữa đâu.”

Chu Thời Diệc bảo: “Cứ lưu thêm một bản dự phòng. Việc xoá ảnh cũng có thể di truyền đấy.”

“…”

Nghĩ đến mẹ cũng từng xoá hết ảnh chụp chung với bố, Chung Ức không cách nào phản bác.

Ảnh được nén lại và gửi qua hòm thư cho anh.

Khi đó, hai bộ ảnh cưới chụp tổng cộng hai ba trăm tấm, giờ chỉ còn lại mười hai tấm, Chu Thời Diệc không khỏi thấy tiếc. 

Nhưng may là vẫn cứu lại được ít nhiều, chừng ấy cũng tạm đủ để dùng cho lễ cưới.

Chung Ức tắt máy tính, lại đề nghị một lần nữa: “Nếu thật sự không đủ, mình có thể chụp thêm một bộ. Chụp lưng hoặc chụp nghiêng cũng được.” Chỉ cần không chụp thẳng mặt thì kiểu gì cũng có thể dùng tạm.

“Chung Ức, ảnh cưới là để lưu giữ cho chính mình. Nếu chỉ là tạo dáng chụp cho có, chi bằng để anh tìm người tạo vài tấm bằng phần mềm.” Chu Thời Diệc cầm lấy áo vest đặt trên ghế sofa, theo thói quen sờ vào túi trong, đồ vẫn còn đó. Vừa mặc áo, anh vừa nhìn cô, không muốn cô phải chịu tủi thân, anh nói: “Đây là lần thứ hai em chủ động nhắc đến việc chụp ảnh cưới, sau này anh sẽ bù cho em hai lần.”

Nhưng không phải bây giờ.

“Ngủ sớm đi.”

Chung Ức bưng ly cà phê ở mép bàn, vừa nhấp một ngụm, bàn tay thon dài của anh đã vươn tới: “Muộn rồi, đừng uống nữa.”

Chu Thời Diệc lấy chiếc ly sứ từ tay cô, giải thích: “Bố tưởng em còn làm việc khuya nên mới pha thêm một ly.”

Nghe vậy, câu “Anh pha thì em sẽ uống thêm vài ngụm nữa” mà Chung Ức định nói cũng đành nuốt xuống theo vị cà phê.

Cô tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ. Khi thoát khỏi giao diện ảnh cưới, cô không kìm được mà hỏi người đang bước ra cửa: “Có phải anh vẫn đang trách em, vì ngày trước đã đề nghị chia tay?”

Chu Thời Diệc dừng bước, xoay người lại.

Hai người đứng cách nhau hai ba mét, lặng lẽ nhìn nhau.

“Chuyện đã qua rồi. Trách hay không trách, sau này cũng sẽ không còn mâu thuẫn với em nữa.”

Anh vẫn lặp lại câu nói đó: “Sau khi kết hôn, nếu có bất kỳ yêu cầu nào, em cứ nói với anh.” Anh ngừng lại một chút, “Kể cả muốn anh đối xử với em như trước kia, chỉ cần em nói.”

Anh lại nhắc: “Ngủ sớm đi.” Rồi khép cửa, rời khỏi phòng.

Chung Ức:  [Ngủ ngon.]

Chu Thời Diệc:  [Ừ. Ngủ ngon.]

Gửi xong tin nhắn, trên đường rẽ vào hành lang tầng hai, anh gặp bố vợ.

Giang Tĩnh Uyên đang định trở về thư phòng để họp, thấy anh mang ly cà phê gần như chưa uống: “Chung Ức không uống à?”

“Uống được hai ngụm, con bảo cô ấy đi ngủ rồi.”

“Ảnh vẫn chưa khôi phục được?”

“Khôi phục được hơn chục tấm.”

Giang Tĩnh Uyên hiểu ý, những tấm còn lại chắc cũng không còn hy vọng, an ủi: “Sau này chụp lại cũng được.” 

Chu Thời Diệc: “Bố, con về đây, họp xong bố nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm.” Giang Tĩnh Uyên vỗ vai con rể: “Lái xe chậm thôi.” 

Ông không khỏi cảm thấy vui mừng, cuối cùng thì con gái và con rể cũng bắt đầu chủ động phá vỡ khoảng cách.

Ảnh cưới của các con đã khôi phục được phần nào, vậy thì ảnh của ông và Chung Chước Hoa chắc cũng còn chút hy vọng…

Dương Gia Nguyện từng quyên góp cho quỹ từ thiện “Đồng Tâm”, khi Chung Chước Hoa thấy tên người đó trong danh sách quyên góp đã đau lòng rất lâu, rồi xóa hết tất cả ảnh chụp từ lúc họ quen nhau cho đến năm đó.

Đó là lần *****ên họ xa nhau sau khi có con.

Ảnh chụp chung của ông và Chung Chước Hoa vốn đã rất ít, bà chỉ cần nhất một nút là xoá sạch.

Giờ đây, tấm ảnh duy nhất còn sót lại chỉ là ảnh chụp cả gia đình ba người. Không còn bức ảnh riêng của hai người khi còn trẻ nào nữa.

Lúc ấy anh từng đề nghị hay là nhờ Mẫn Đình tìm người khôi phục lại ảnh, nhưng bà không trả lời.

Thấy bà im lặng, sau đó ông cũng không nhắc lại.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, nếu không phải con gái nhắc đến, có lẽ cô cũng đã quên chuyện ảnh bị xoá.

Dưới sân, chiếc Maybach lặng lẽ rời đi.

Chu Thời Diệc trở về nhà, quản gia vẫn chưa nghỉ, nói rằng mẹ anh có đến, đã chờ hai tiếng đồng hồ, tưởng anh sẽ ngủ lại nhà bố vợ nên mới về không lâu.

Chu Thời Diệc nhắn tin cho mẹ: [Mẹ, sao mẹ không gọi cho con?]

Mẹ anh trả lời: [Con đến nhà bố vợ ăn cơm, mẹ giục làm gì? Với lại mẹ cũng không có chuyện gì gấp, chỉ tiện đường ghé qua thôi.]

Chu Thời Diệc: [Mẹ mới đi công tác về à?]

Mẹ anh đùa: [Không đi công tác, gần đây mẹ bận điều tra xem bố con có đứa con nào khác không.]

Chu Thời Diệc: [Thế thì bố con chắc phải mừng phát khóc, cuối cùng mẹ cũng chịu để ý đến ông ấy rồi.]

Mẹ anh: [Cút!]

Sau đó lại nhắn tiếp: [Con thật sự tin bố con chỉ có mỗi mình con là con ruột à?]

Chu Thời Diệc: [Không phải tin bố, mà là tin vào thủ đoạn của mẹ.]

Mẹ anh mắng yêu: [Cái thằng này, muốn ăn mắng à!]

Lại gửi thêm một tin:  [Hư lắm rồi đấy!]

Mẹ anh hỏi tiếp:  [Sao muộn vậy còn về? Chung Ức không giữ con lại à?]

Chu Thời Diệc bình thản gõ chữ:  [Nhà gần, về nhà ở cho tiện.]

Mẹ: [Xem ra là không giữ con rồi, nếu không mẹ không tin con lại từ chối được.]

Chu Thời Diệc: “…”

Mẹ anh nói thẳng:  [Bị đá rồi mà còn chấp nhận liên hôn, thậm chí không phải do Chung Ức chủ động, chỉ cần Giang Tĩnh Uyên mở lời là con cũng không từ chối. Giờ nếu là Chung Ức chủ động đề nghị, liệu con có từ chối?]

Mẹ anh trêu chọc: [Không giữ ở lại thì thôi, trước mặt mẹ có gì mà mất mặt. Nếu không được thì lần sau cứ ở lì đấy đừng về nữa.]

Chu Thời Diệc: “……”

Không thể tiếp tục nói chuyện.

Anh không trả lời nữa.

Mẹ anh cũng không đùa thêm: [Thật không ngờ con lại quay lại.]

Người ta thường nói không ai hiểu con bằng mẹ, nhưng lần này bà đã đoán sai.

Tính cách con trai giống hệt bà, chuyện đã quyết thì không bao giờ quay đầu lại, càng sẽ không dây dưa.

Vì vậy sau khi chia tay với Chung Ức, anh chưa từng quay lại căn nhà ở Boston một lần nào.

Ai có thể ngờ ba năm sau hai người lại kết hôn.

Trước đây, khi ông cụ giới thiệu cho anh một cô gái, nói rằng mọi mặt đều rất phù hợp, mẹ anh còn tưởng rằng họ sẽ tiến tới hôn nhân.

Mẹ: [Con kết hôn, bố con còn vui hơn cả con. Cuối cùng thì ông ta cũng được làm thông gia với Giang Tĩnh Uyên, hai người tệ đó trời sinh một cặp!]

Chu Thời Diệc trầm ngâm hồi lâu, không biết nên đáp lại thế nào.

Nếu mẹ chỉ châm chọc bố, thì thế nào anh cũng có thể phụ họa, nhưng giờ đã lôi cả bố vợ vào, anh vô thức cân nhắc.

 [Mẹ nghỉ sớm đi nhé.]

Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Chu Thời Diệc trở lại tầng trên.

Cửa phòng ngủ vẫn đóng, anh thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, rồi đẩy cửa bước vào.

Lúc Chung Ức đến, có lẽ cô chưa vào xem phòng ngủ.



Sáng hôm sau, Chung Ức đang ngồi trước gương sấy tóc thì Chung Chước Hoa gõ cửa bước vào.

“Mẹ dậy sớm thế ạ?”

“Mẹ dậy ăn sáng với con.” Chung Chước Hoa cầm lấy máy sấy từ tay con gái. “Không tranh thủ lúc này, sau này con lấy chồng rồi lại không ở nhà nữa.” Bà khẽ thở dài, “Cảm giác như mới hôm qua con còn bé tí thế này.”

Bà đưa tay ra trước gương, mô tả một hình dáng nhỏ bé.

Vậy mà đã hai mươi sáu năm trôi qua.

Cả bà và Giang Tĩnh Uyên đều không còn trẻ nữa.

“Chị Chung đừng đau lòng, con lấy chồng rồi vẫn có thể về nhà ở mà.”

“Về ở lại gây phiền.”

Chung Ức bật cười, ngả người tựa vào lòng mẹ.

“Ôi nào, ngồi nghiêm chỉnh nào, không sấy được tóc đâu.”

Chung Ức mặc kệ, vẫn dựa yên không nhúc nhích.

Chung Chước Hoa kiên nhẫn sấy tóc cho con một cách tỉ mỉ, vừa làm vừa hỏi con gái khi nào rảnh để hai mẹ con cùng đi chọn váy cưới và trang sức đeo trong lễ cưới.

Bản thân không có một hôn lễ, bà chỉ muốn dành cho con tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Chung Ức hỏi: “Mình bảo bên thương hiệu gửi đồ tới nhà chọn nhé?”

“Ra cửa hàng chọn đi, mẹ chưa từng cùng con đi dạo phố bao giờ.” Chung Chước Hoa nói, “Mẹ dẫn theo quản lý, con gọi thêm Quý Phồn Tinh.” 

Bị chụp thì bà sẽ nhận.

Mà dù có bị chụp, cánh paparazzi cũng chẳng thể nghĩ nhiều.

Vì sẽ không ai ngờ bà lại dám công khai như vậy ngay lúc dư luận đang ồn ào nhất.

Từ chuyện váy cưới, hai mẹ con lại bàn đến cả lễ cưới.

“Ông nội bảo con chuyển lời xin lỗi.”

“Đều đã qua rồi.” Nói thêm cũng chẳng để làm gì.

Ngày ấy bà chủ động để Giang Tĩnh Uyên đưa con về nhà họ, chỉ là không muốn chuyện người lớn ảnh hưởng đến việc con mình được nhận tình cảm của người thân.

Còn bản thân, bà không thể bước vào nhà họ Giang.

Chung Chước Hoa sấy xong mái tóc cho con, đặt máy sấy xuống: “Hôm nay mẹ trang điểm cho con nhé, để con được hưởng đãi ngộ của nữ hoàng một lần.”

“Cảm ơn chị Chung!” Chung Ức thuận tay ôm lấy eo mẹ.

“Ngồi yên nào.” Chung Chước Hoa véo má con, “Còn chưa tính sổ với con chuyện cà phê ngày càng ngọt, uống mà khô cả cổ họng!”

Chung Ức vờ như không nghe thấy, chỉ thản nhiên nói: “Mẹ đánh cho con lớp nền là được rồi.” 

Thường ngày cô chỉ dùng kem lót và son môi là đủ trang điểm đi làm.

Trang điểm đơn giản xong, mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, hai mẹ con cùng xuống nhà.

Trong phòng ăn, Giang Tĩnh Uyên đã mặc sẵn âu phục, ngồi trước bàn ăn.

Tối qua, ông có một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài sau nửa đêm, khi bà tỉnh giấc lúc một giờ sáng vẫn chưa thấy ông quay lại phòng ngủ. Sau đó bà ngủ tiếp, cũng không rõ cuộc họp kết thúc lúc nào.

Dù sao thì cũng phải một, hai giờ sáng mới xong.

Chung Chước Hoa nhìn đồng hồ theo phản xạ: “Anh chỉ ngủ có năm tiếng? Có tuổi rồi cơ thể chịu nổi không?” 

Không nhịn được mà lo lắng, nhưng vẫn phải châm chọc đôi câu.

“Vẫn được.” Giang Tĩnh Uyên nghe ra ý trêu chọc về tuổi tác nhưng không để bụng, cũng không muốn làm vợ khó chịu. Ông đưa bộ đồ ăn cho bà, sau đó lấy thìa múc trứng suối nước nóng đặt vào bát, đẩy qua cho con gái.

Ông chỉ tay về chiếc laptop đặt trên đảo bếp: “Có thời gian thì con thử khôi phục lại xem, đã xóa lâu lắm rồi.”

Chung Ức liếc nhìn chiếc máy, vẫn còn nhớ rõ.

Trong đó lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của mẹ, nên vẫn giữ đến giờ.

Chung Chước Hoa tiếp lời: “Nếu không khôi phục được cũng không sao.”

Ảnh của bản thân cô đã khôi phục xong, chắc chắn có thời gian: “Tối nay con xem thử xem thế nào.” 

Cô nhìn chiếc sơ mi công sở trên người bố, hỏi: “Hôm nay bố có buổi đàm phán nào ạ?”

“Không có.” Giang Tĩnh Uyên chậm rãi nói, “Giờ không còn trẻ nữa, phải để ý hình tượng.”

Chung Chước Hoa: “…”

Chung Ức bật cười, có vẻ ông đang buồn vì bị mẹ chê già.

“Chị Chung ba mươi lăm, bố bốn mươi.”

Chung Chước Hoa bật cười khẩy, gắp miếng rau cải cúc với jambon nhét vào miệng con gái: “Nói mẹ ba mươi lăm, còn có người tin. Nói ông ấy bốn mươi, con nghĩ ai tin!”

Chung Ức: “Bố cùng lắm là bốn mươi lăm!”

Cô vỗ vai cha, an ủi: “Vẫn rất trẻ mà.”

Giang Tĩnh Uyên trước mặt người ngoài chưa bao giờ để tâm đến chuyện tuổi tác của mình.

Duy nhất chỉ với Chung Chước Hoa, dù biết bà đang giận nên cố tình châm chọc, nhưng ông vẫn để tâm đến từng lời một.

Chung Ức ăn sáng vội vàng, để tránh làm bóng đèn, cô cầm ngay chìa khóa xe đi làm.

Chiếc máy tính cũ ấy, cô cũng mang theo.

Chỉ khôi phục được hơn chục tấm ảnh, vẫn thấy tiếc nuối.

Giờ chỉ còn cách cuối cùng: tháo rời và đọc lại dữ liệu gốc từ con chip.

Tới công ty, Chung Ức ôm chồng sách nhận từ hôm qua đi tìm Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết đang ăn sáng, tay phải cầm nửa chiếc sandwich, tay trái gõ bàn phím.

“Trả anh sách.” Chung Ức đặt chồng sách lên bàn anh ta. “Dự án của Khôn Thần, em nhận rồi.”

Ngón tay lơ lửng trên bàn phím của Ninh Khuyết khựng lại một nhịp: “Em suy nghĩ kỹ rồi à?”

Chung Ức khẽ gật đầu.

Nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng nằm trong dự đoán.

Hôm qua cô chủ động lấy lại máy tính, Ninh Khuyết đã có linh cảm, sớm muộn gì cô sẽ tiếp nhận dự án.

Chỉ không ngờ, cô lại thông suốt nhanh đến thế.

Chung Ức bảo anh thông báo cho phía Khôn Thần, ba giờ chiều họp trực tuyến.

Ninh Khuyết nhắc: “Hôm qua vừa họp xong mà?”

“Anh đừng thấy phiền, cuộc họp hôm qua còn chẳng khác gì không họp.”

“…”

“Các anh đều không chịu đối mặt với vấn đề!”

“Không phải không đối mặt.” Ninh Khuyết ngừng tay. “Mô hình trí tuệ lái xe của Khôn Thần mất gần hai năm phát triển, đã đập biết bao nhiêu tiền của? Bây giờ bảo họ rằng mô hình này không ổn, em nói xem ai chịu chấp nhận?”

Anh nuốt vội miếng sandwich, nói tiếp: “Ngay cả khi anh nói thật với họ rằng mô hình này có vấn đề lớn, không có sức cạnh tranh về sau, họ có tin không? Không những không tin, còn cho rằng Tập đoàn Kinh Hòa muốn bòn rút tiền của họ.”

Chung Ức nói: “Anh gửi email cho Chiêm Lương, bảo anh ta thông báo với sếp bên họ tham dự họp. Còn nữa, bảo họ chuẩn bị tâm lý trước, khi họp em chưa bao giờ có lời dễ nghe, dù họ có là bên A đi chăng nữa.”

Ninh Khuyết thầm nghĩ, anh có phải bên A đâu, mà em cũng chưa từng nói với anh câu nào dễ nghe cả.

Bận việc đến trưa, Chung Ức tranh thủ giờ nghỉ lái xe tới trụ sở chính của Kinh Hòa.

Hôm nay Mẫn Đình có mặt ở công ty, cô đi thẳng thang máy lên tầng làm việc của sếp.

Toàn bộ tập đoàn, cô là một trong số rất ít người không cần đặt lịch hẹn vẫn có thể gặp sếp bất kỳ lúc nào.

Ngay cả Ninh Khuyết cũng ghen tị, thầm than người được chính tay sếp đích thân mời về, đãi ngộ quả nhiên khác biệt.

Thư ký nhận ra cô, không cần khách sáo, chỉ nói: “Mẫn Tổng đang ở trong văn phòng.”

Chung Ức đi tới, cửa đóng kín.

Cô gõ cửa: “Anh họ?”

“Vào đi.”

Mẫn Đình thu lại ánh nhìn từ khu tiếp khách, quay sang người vừa đến: “Đã ăn trưa chưa?”

“Chưa thấy đói, lát về em ăn sau.” Chung Ức đóng cửa lại. “Anh giúp em việc này.”

“Đến cả Chu Thời Diệc em còn giải quyết được, còn việc gì là em không làm được chứ?”

“Ảnh cưới của em và Chu Thời Diệc.”

“…”

Chung Ức đặt chiếc máy tính lên bàn trước mặt anh họ: “Anh nhờ đội kỹ thuật chip giúp em tháo ra đọc lại dữ liệu.” Đội kỹ thuật chip của Tập đoàn Kinh Hòa cũng nằm trong khuôn viên công ty, nhưng bình thường không liên hệ trực tiếp, chỉ còn cách nhờ sếp.

Mẫn Đình không trả lời ngay, mà nhìn về phía khu tiếp khách: “Hai người quả nhiên là tâm ý tương thông.”

“Đương nhiên rồi, dẫu sao thì cũng đăng kí kết hôn rồi mà.”

Chung Ức quay phắt sang phía tiếng nói, thấy Chu Thời Diệc đang ngồi trên sofa khu tiếp khách. Vì đang mải nghĩ  nên lúc bước vào, cô không để ý còn có người khác ở đó.

Chu Thời Diệc đến sớm hơn cô mười phút, vừa nói xong tình hình với Mẫn Đình, không ngờ cô cũng gõ cửa bước vào.

Mẫn Đình chưa từng trải qua việc mất ảnh cưới, nhưng thử đặt mình vào vị trí của họ, nếu là ảnh cưới của anh và vợ bị xóa sạch, điều *****ên anh làm chắc chắn cũng là tháo chip ra kiểm tra.

“Để máy tính ở lại đây, có tin gì tôi sẽ báo cho hai người.” 

Anh liếc đồng hồ: “Tôi sắp nghỉ trưa rồi, hai người muốn ở lại nói chuyện?” 

Anh gián tiếp tiễn khách.

Ra khỏi văn phòng của Mẫn Đình, Chung Ức nhắc đến cuộc họp ba giờ chiều: “Chiêm Lương nói với anh rồi chứ?”

“Rồi.”

“Nhớ tham dự đúng giờ.”

Vừa nói, hai người vừa bước vào thang máy.

Chung Ức nghiêng đầu hỏi anh: “Anh từng nói nhẫn gia truyền đã cũ, không hợp nữa. Vậy chẳng phải anh cũng không có chiếc nào thích hợp sao? Em tặng anh một chiếc, anh có thời gian đi chọn không? Em không muốn hai người kết hôn mà lại đeo cặp nhẫn không phù hợp.”