Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 30



Chu Thời Diệc từ lâu đã quen với việc thuận theo ý cô, đến mức gần như trở thành bản năng.

Huống hồ chính miệng cô nói, không muốn kết hôn bằng một chiếc nhẫn không phù hợp.

Anh khẽ gật đầu: “Anh rảnh.”

Buổi chiều còn phải họp, không kịp đi chọn.

Chung Ức bảo, đợi khi nào mình nghỉ ngơi rồi hẹn anh cùng đến tiệm trang sức.

Chu Thời Diệc liếc nhìn hình bóng cả hai phản chiếu trong gương thang máy, suy nghĩ một lát rồi vẫn mở miệng hỏi: “Lần trước em đến tiệm chọn nhẫn kim cương, có tiện thể để ý đến kiểu nhẫn nam nào không?”

Không ngờ anh lại hỏi thẳng đến vậy, Chung Ức hơi khựng lại một chút.

Khi chọn nhẫn cho mình, sao cô có thể không lướt mắt qua các mẫu nhẫn nam.

Dù lúc làm thủ tục đăng ký kết hôn, giữa họ chẳng khác gì một cuộc liên hôn được sắp đặt, cô cũng chẳng rõ ba năm qua, anh còn dành bao nhiêu tình cảm cho cô. Nhưng khoảnh khắc chọn nhẫn, trong tiềm thức cô vẫn mong muốn được đeo một chiếc nhẫn đôi với anh.

Cô luôn cảm thấy nếu cùng đeo một cặp, thì giữa họ sẽ có thứ gì đó thuộc về nhau, rồi mọi thứ có thể dần trở lại như xưa.

Nhưng hôm ấy anh không chọn nhẫn nam, sau đó cô từng hỏi, có cần cô tặng cho anh một chiếc không, anh chỉ bảo mình đã có rồi.

Thế nhưng chiếc đó rốt cuộc vẫn không cùng bộ với chiếc cô chọn.

Với nhẫn, dường như cô có một sự cố chấp kỳ lạ, luôn muốn cả hai cùng đeo một kiểu.

Thế nên hôm nay cô mới lại nhắc đến chuyện tặng anh.

Chung Ức cũng nhìn anh qua gương thang máy, đáp: “Em có xem vài mẫu.”

“Có ưng cái nào không?”

Chung Ức trả lời thản nhiên: “Có.”

Trong số rất nhiều mẫu nhẫn nam, cô vừa nhìn đã để mắt đến một chiếc.

Hôm ấy anh không có ý định chọn, tất nhiên cô cũng chẳng dám tự ý đề xuất.

Chu Thời Diệc không nói gì thêm, lấy điện thoại từ túi áo vest ra, mở đoạn trò chuyện với cửa hàng trưởng của cửa hàng trang sức chính: [Làm phiền gửi ảnh tất cả các mẫu nhẫn nam trong cửa hàng cho tôi xem. Cảm ơn.]

Quản lý: [Vâng, Chu Tổng đợi một lát.]

Cô ấy không khỏi thầm nghĩ: Cuối cùng anh cũng nhớ ra là mình vẫn chưa có nhẫn cưới rồi. Thật không dễ chút nào.

Có lẽ vì cô không sinh ra trong một gia đình như vậy, nên chẳng thể hiểu nổi kiểu hôn nhân sống kiểu mỗi người một nhu cầu riêng là như thế nào.

Ngay cả nhẫn cũng không để tâm, vậy thì kết hôn làm gì?

Giờ cô đã được thăng chức, không còn ở cửa hàng nữa, lập tức liên hệ với cửa hàng trưởng mới, yêu cầu chụp toàn bộ nhẫn nam trong tủ trưng bày gửi cho cô.

Mười phút sau, Chu Thời Diệc nhận được ảnh.

Lúc này, cả hai đang ngồi trong căng-tin của Tập đoàn Kinh Hòa.

Chung Ức vốn định ăn tối trong khu làm việc, nhưng Chu Thời Diệc bảo ăn ở đây tiện hơn, có thể tranh thủ chọn nhẫn luôn.

Đã có mẫu vừa ý thì chẳng cần đến tận nơi nữa.

Món cô nhớ nhất ở căng-tin trụ sở Kinh Hòa chính là mì cá vàng. Dù lần trước bị hóc xương đến mức phải vào bệnh viện, hôm nay cô vẫn gọi một phần như cũ.

Cô gọi thêm hai món xào thanh đạm.

Nhận được ảnh, Chu Thời Diệc đưa điện thoại cho cô: “Xem mẫu nào là chiếc em thích.”

Chung Ức phóng to ảnh, cẩn thận đối chiếu từng mẫu, đến bức ảnh cuối cùng thì chiếc nhẫn cô từng để mắt tới hiện ra ngay trước mắt.

Cô không nói gì, chỉ tay chỉ vào đúng chiếc đó.

Chiếc nhẫn nam này thuộc cùng bộ với chiếc nhẫn kim cương cô chọn, ghép lại chính là nhẫn đôi.

Chu Thời Diệc nhìn qua: “Thấy cái này đẹp à?”

“Ừm.”

Gu thẩm mỹ của hai người xưa nay vốn không giống nhau.

Nhưng cô thích, vậy là Chu Thời Diệc khoanh tròn mẫu đó, gửi lại cho cửa hàng trưởng: [Tôi sẽ cho người qua lấy ngay.]

Cửa hàng tưởng đã chẳng còn sức lực để phàn nàn, bao nhiêu mẫu nhẫn như thế mà anh chưa tới hai phút đã chọn xong, theo tốc độ xem bình thường thì đến tên kiểu còn chưa kịp đọc, anh đã quyết định rồi.

Thật đúng là qua loa.

Nhưng lần này cũng không cần cô phải tư vấn, thế là đã tốt lắm rồi.

[Được ạ, bên em sẽ chuẩn bị sẵn, lúc nào qua lấy cũng được.]

Sắp xếp xong xuôi, Chu Thời Diệc quay sang bảo cô: “Anh bảo người qua lấy rồi.” Anh khoá màn hình điện thoại, dựa người vào lưng ghế, nhìn cô ăn cơm.

Chung Ức nuốt miếng thức ăn trong miệng, ngẩng lên hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Chu Thời Diệc: “Em muốn chuyển cho anh à?”

“Chẳng phải đã nói là em tặng anh sao.” Chung Ức nhắc đến bức tranh sơn dầu như quà gặp mặt, “Em vẫn chưa tặng anh. Vậy chiếc nhẫn này xem như là quà gặp mặt lần đầu đi.”

Ánh mắt Chu Thời Diệc bình thản mà sâu lắng: “Chung Ức, em đã gặp anh suốt bốn năm rồi.”

Nếu là trước kia, lúc hai người xảy ra mâu thuẫn, hẳn cô sẽ đáp lại ngay: “Thế à?”

Nhưng giờ cô không muốn vì chuyện vụn vặt mà tranh cãi với một người có tiêu chuẩn kép như anh, nhỡ đâu lại bị hóc xương cá lần nữa thì chẳng đáng.

Rõ ràng là chỉ anh được phép nhắc đến “quà lần đầu gặp mặt”, còn cô thì không.

Chung Ức đổi lời: “Là quà lần đầu gặp mặt ở Bắc Thành.” Cô ngừng một lát, rồi hỏi tiếp: “Mấy năm qua, anh thường ở đâu?”

Chu Thời Diệc: “Ở Thượng Hải là chính. Nhưng cũng về đây ở vài tháng, hay tụ tập với mấy người Giang Diễm Phong, Mẫn Đình.”

Chung Ức khẽ gật đầu: “Chỉ nghe họ nhắc đến anh một lần trong bữa tiệc gia đình.”

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Không hỏi thêm sao?”

“Không.” Chung Ức cúi đầu bắt đầu gỡ xương cá, “Biết đâu anh đã gặp người phù hợp để kết hôn rồi.”

Cả hai im lặng mấy giây.

Chu Thời Diệc hỏi: “Vài năm qua, đêm giao thừa em ở bên ai?”

“Em ở một mình.” Chung Ức vừa tỉ mỉ gỡ xương, vừa đáp, “Gần như đều tăng ca ở công ty.” Không đợi anh hỏi, cô thẳng thắn nói luôn: “Không hề cầu nguyện cho anh, vì em không muốn anh hạnh phúc.”

Chu Thời Diệc nhìn cô chăm chú: “Vì em trách anh, hay còn lý do gì khác?”

“Cả hai.” Chung Ức chỉ vào bát mì của mình: “Đừng nói nữa, em ăn mì đây.”

Câu chuyện dừng tại đó.

Một lúc sau, cô lại hỏi: “Chiếc nhẫn bao nhiêu tiền vậy?”

Chu Thời Diệc đành nói giá chiếc nhẫn cưới.

Chung Ức lấy điện thoại từ trong túi, chuyển khoản đúng số tiền, không thiếu một đồng.

Chu Thời Diệc liếc nhìn cô chuyển xong, điện thoại trong túi áo anh vừa rung lên.

Anh không xem, chỉ hỏi: “Chuyển bao nhiêu thế? Trước kia em toàn chuyển cho anh năm hào.”

Chung Ức vừa gắp miếng cá lên, nghe vậy thì khựng lại.

Ngày trước cô mời anh ăn cơm, có khi quên không trả tiền trước, về nhà cô sẽ dán vào ngực anh rồi chuyển khoản đúng năm hào, xem như cô mời.

Mỗi lần chuyển xong, cô lại quay sang hôn anh, cắn nhẹ cằm anh, nũng nịu: “Nhận đi, tiền tip của anh đấy.” 

Anh luôn chiều cô, vừa trả lời email vừa mở điện thoại nhìn, tiện tay nhận luôn tiền.

Mỗi lần cô chuyển tiền cho anh xong, anh đều sẽ “dạy dỗ” cô một lần.

Mà lần như vậy luôn kéo dài đến mức khiến cô một thời gian dài sau không dám chuyển tiền tip cho anh nữa.

Chuyển năm hào… là một kiểu tình thú.

Còn lần sau cô lạo mời tiếp.

Nhưng hiện tại quan hệ của họ đã khác, sao cô có thể chỉ chuyển năm hào.

Vì câu nói ấy của anh mà cô ngừng vài giây, rồi mới đưa cá vào miệng.

Chưa kịp ăn, “Có xương!” Chu Thời Diệc ngồi đối diện bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ tay cô, “Gỡ nãy giờ mà vẫn còn xương à?”

Nghe anh nhắc, Chung Ức mới thấy một chiếc xương nhỏ mềm, lẫn trong thịt cá, chỉ nhô ra một đoạn cực kỳ nhỏ, nếu không chú ý thì chẳng thể phát hiện.

Chu Thời Diệc dần buông tay cô ra, sau đó chỉ lặng lẽ nhìn, không nói thêm gì.

Chung Ức rút chiếc xương nhỏ ấy ra. Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh vừa rồi vẫn còn, quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ.

“Anh từng bị hóc xương cá chưa?” Cô đổi chủ đề.

Chu Thời Diệc: “Chưa.”

“Một lần cũng không?”

“Ừ.” Anh ngừng lại một chút, “Lần sau nhớ cẩn thận. Lớn vậy rồi mà còn bị hóc xương cá?”

Chung Ức nhìn anh: “Bố em năm ngoái còn bị hóc đấy.”

“…”

Chung Ức tiếp tục tìm cách “cứu vớt” thể diện: “Ninh Khuyết cũng vừa bị hóc xương cá, trưa hôm đó còn cùng em vào viện gắp xương.”

Chu Thời Diệc không nói thêm gì nữa, chỉ hơi hất cằm về phía bát mì của cô, ra hiệu cho cô mau ăn.

Ăn xong bữa trưa cùng cô ở căng-tin, hai người mỗi người một xe rời khỏi trụ sở của Tập đoàn Kinh Hòa.

Chung Ức vẫn chưa quen đường về khu làm việc mới, đành mở định vị.

Cô cứ tưởng Chu Thời Diệc đã nhận khoản tiền vừa chuyển. Nhưng khi vào văn phòng, kiểm tra tin nhắn nhóm, mới phát hiện anh vẫn chưa nhận.

Từ lúc chuyển đến giờ đã hơn một tiếng rưỡi, rõ ràng là anh không định nhận.

Chung Ức ngẫm nghĩ vài giây, để lại tin nhắn: [Chẳng phải anh từng nói, sau khi cưới em có thể yêu cầu anh bất cứ điều gì sao? Vậy anh nhận tiền đi.]

Năm phút sau, Chu Thời Diệc nhận chuyển khoản.

Chung Ức nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là đến giờ họp.

Cô cầm chiếc ly sứ xương đi pha cà phê.

Ở phòng pha trà, tình cờ gặp Ninh Khuyết đang chờ cà phê, bình thường anh rất ít uống.

“Hết kỷ tử rồi à?”

“…” 

Quả nhiên đoán trúng.

Anh đã đặt hàng rồi, hai ngày nữa mới giao đến.

Anh đưa tay lấy chiếc ly từ cô.

Ninh Khuyết không bao giờ sai cấp dưới bưng trà rót nước, ngược lại thường hay tự pha cà phê cho mọi người, thỉnh thoảng còn mua trà chiều chiêu đãi cả phòng.

Anh là người có ý thức phục vụ mạnh nhất trong nhóm.

“Trưa không thấy em trong căng-tin.” Ninh Khuyết bắt chuyện.

Chung Ức đáp: “Em qua tổng bộ một chuyến.”

Ninh Khuyết nghiêng đầu nhìn cô: “Đừng bảo là đến tìm Mẫn Tổng nhờ tháo chip máy tính đấy nhé.”

Chung Ức không khẳng định cũng không phủ nhận.

“Quá trình tháo gỡ rất rủi ro, tháo rồi chưa chắc đã phục hồi được.”

Chung Ức sao lại không biết: “Cố hết sức thì không còn gì phải tiếc.”

Ninh Khuyết không hắt nước lạnh thêm: “Bên nhóm chip có nhiều cao thủ ngầm lắm, vẫn còn hy vọng. Nghe nói mới tuyển được một người, được coi là thiên tài trong lĩnh vực này, tuổi xấp xỉ em, tương lai rực rỡ, tiền đồ sáng lạn. Em nói xem người bình thường như chúng ta thì sao sống nổi!”

Cà phê pha xong, Ninh Khuyết rót cho cô trước một ly.

Cuộc họp sắp bắt đầu, Chung Ức không còn tâm trí nghĩ đến chuyện có thể khôi phục được ảnh cưới hay không nữa.

Lần này Ninh Khuyết cũng tham gia họp với tư cách người nghe.

Bên Khôn Thần, ngoài đội kỹ thuật còn có Chu Thời Diệc, Phó Tổng Dư, và Giám đốc kỹ thuật t.

Cuộc họp do Chung Ức chủ trì, cô vốn quen không cần lời mở đầu, vào thẳng chủ đề: “Hôm qua tôi đã trao đổi với Chu Tổng, hiện tại vấn đề không nằm ở thuật toán tiết kiệm năng lượng. Vấn đề là lỗi cấu trúc quá lớn, sao các anh còn tự lừa mình dối người?”

Vừa dứt lời, cả phòng họp bên Khôn Thần lặng thinh, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Họ có nghe nói về phong cách làm việc của Chung Ức, nhưng không ngờ lại sắc bén đến mức này.

Cuộc họp mới bắt đầu mà Phó Tổng Dư đã có linh cảm mạnh mẽ rằng, bên B định tấn công vào cấu trúc hệ thống, tâm lý phòng thủ phải thật vững.

“Chung Tổng,” Ông chen lời, “Đa mô hình hợp nhất vốn dĩ không thể hoàn hảo tuyệt đối, không riêng Khôn Thần, doanh nghiệp xe nào cũng như vậy.”

“Tôi đã xem dữ liệu huấn luyện các anh cung cấp, vấn đề xác minh an toàn rất lớn, khả năng tổng quát hoá ở các tình huống cực đoan thì gần như không đủ. Đây không phải chuyện thiếu sót nhỏ nữa, mà là mô hình từ khi bắt đầu xây dựng đã tách rời nghiêm trọng.”

Với người khác có thể chỉ là tách rời về mặt mô-đun, chưa đến mức nghiêm trọng, nhưng với cô, chuyện đó là không thể chấp nhận.

Chung Ức chiếu thẳng dữ liệu liên quan lên màn hình: “Tôi không nói quá đâu. Hiện tại Khôn Thần tuy là đơn vị đầu ngành, nhưng nếu không tự đặt ra tiêu chuẩn cao nhất để yêu cầu bản thân, thì sau này ai mới là người dẫn đầu thị trường thật sự rất khó nói. Sa sút là điều tất yếu.”

Chu Thời Diệc ngồi nghe cô nói, từ đầu đến cuối không chen lời.

“Tiền đề để giảm tiêu hao năng lượng là tuyệt đối không được hy sinh tính an toàn. Tôi nghĩ đây cũng là lý do mà Khôn Thần ngay từ đầu muốn hợp tác với Kinh Hòa chúng tôi.”

Phó Tổng Dư định nói gì đó, nhưng Chu Thời Diệc chỉ liếc mắt một cái, ông đành im lặng.

Không còn cách nào khác, ông cầm tách trà nhấp một ngụm, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Từ khi Chu Thời Diệc tiếp quản Khôn Thần, bên ngoài có bao nhiêu lời nghi ngờ, ông vẫn chưa từng dao động, vậy mà giờ ngay cả một câu cũng không được nói.

Bên kia, trong phòng họp của Kinh Hòa, Ninh Khuyết uống hết nửa ly cà phê.

Anh lại liếc nhìn đồng hồ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Chung Ức đã không ngần ngại đâm thẳng vào điểm yếu của ban lãnh đạo Khôn Thần.

Cuối cùng Chu Thời Diệc lên tiếng: “Chung Tổng cứ tiếp tục.”

Lần *****ên anh xưng hô với cô trang trọng như thế.

Chung Ức nhìn sang anh: “Trong ba đến năm năm tới, tối ưu phân tầng vẫn sẽ là hướng đi chủ đạo. Nhưng về lâu dài, công nghệ end-to-end* chắc chắn mới là xu thế.”

*End To End (E2E) là một thuật ngữ dùng để chỉ quy trình đầu cuối của các hệ thống, dịch vụ hoặc phương pháp, trong đó mọi bước được thực hiện liên tục từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc mà không có sự can thiệp của các giai đoạn trung gian.

Phó Tổng Dư không nhịn được, cắt ngang: “Tổng Giám đốc Chung, end-to-end chỉ là trạng thái lý tưởng thôi. Nó đòi hỏi năng lực tính toán khổng lồ, yêu cầu về hiệu suất chip quá cao! Về cơ bản là không thể hiện thực hóa. Nếu phủ định toàn bộ mô hình hiện tại để làm lại từ đầu, cô có biết Khôn Thần sẽ phải tăng thêm bao nhiêu chi phí không?”

Không chỉ số tiền đầu tư khổng lồ trước đó sẽ đổ sông đổ bể, mà chi phí nghiên cứu và phát triển sau này cũng như một cái hố không đáy, kết quả chưa chắc đã tốt hơn hiện tại.

Theo hiểu biết của ông, không có hãng xe nào mà mô hình lại hoàn hảo tuyệt đối, chẳng gặp bất kỳ nút thắt kỹ thuật nào.

Chung Ức nhìn thẳng vào Phó Tổng Dư: “End-to-end chắc chắn là xu thế, không phải trạng thái lý tưởng. Sau này xe năng lượng mới sẽ phát triển đến mức nào, trí tuệ tự động hóa sẽ đạt đến đâu, có thể mọi người còn khó hình dung, nhưng tôi thì có thể.”

Phó Tổng Dư cảm thấy, chữ “mọi người” trong câu cô nói rõ ràng ám chỉ chính ông.

Đây chẳng phải đang nói ông chẳng hiểu gì hay sao?

Chung Ức tiếp lời: “Cũng chính vì end-to-end hiện giờ vẫn là lý tưởng, Khôn Thần mới cần là người phá vỡ nó, biến nó thành hiện thực. Nếu muốn giữ vị trí dẫn đầu thì phải đi trước người khác, chứ không phải đợi người ta có rồi mình mới làm theo.”

Cô nhìn về phía Chu Thời Diệc một lần nữa: “Nếu Khôn Thần muốn vươn xa hơn, nhất định phải hợp tác xuyên lĩnh vực.”

Chu Thời Diệc ra hiệu bảo cô tiếp tục.

Chung Ức: “Hợp tác xuyên lĩnh vực về cả thuật toán lẫn phần cứng, đồng bộ thiết kế, để tạo ra bước đột phá toàn diện cho mô hình.”

Cô nhấp một ngụm cà phê, rồi nói, “Tạm thời tôi chỉ trình bày đến đây. Chu Tổng còn chỉ đạo gì thêm không?”

Chu Thời Diệc vẫn nhớ lời cô từng nói: “Ý kiến khác nhau không phải là nhắm vào cá nhân anh, lại càng không phải lấy việc công trả thù riêng.” Anh đáp lời: “Muộn nhất cuối tháng sau, mọi vấn đề sẽ có câu trả lời cho em.”

Cuộc họp trực tuyến kết thúc.

Phòng họp bên Khôn Thần lập tức rơi vào yên lặng.

Không ai biết rõ mối quan hệ giữa ông chủ và Chung Ức. Vừa nãy cô không nể nang gì mà đánh thẳng vào điểm yếu của Khôn Thần, vậy mà Chu Thời Diệc chẳng phản bác một lời, không ai dám đoán xem rốt cuộc anh sẽ quyết thế nào.

Chuyện này liên quan trực tiếp đến tương lai doanh nghiệp, không thể qua loa.

Họ đã lăn lộn trong ngành nhiều năm, từng tận mắt chứng kiến không ít hãng xe chỉ vì một quyết định sai lầm của lãnh đạo mà tàn lụi không ngóc đầu lên nổi, nhấn chìm cả thương hiệu.

Mà khi thương hiệu đã sụp đổ, bị thị trường gạt ra ngoài lề, thì muốn quay trở lại, gian nan biết chừng nào.

Phó Tổng Dư là người mở lời trước: “Mô hình đúng là còn chỗ chưa hoàn thiện, nhưng cũng không tệ đến mức cô ấy nói. Ai có thể bảo đảm mô hình mà đội ngũ bên họ phát triển thật sự vượt trội hơn hẳn thị trường?”

Ông thừa nhận Chung Ức là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng chỉ dựa vào một mình cô, rõ ràng là chưa đủ sức thuyết phục.

Lật đổ thành quả của hai năm qua, đâu chỉ là vài trăm triệu hay vài tỷ, đừng nói hội đồng quản trị sẽ không đồng ý, có khi còn không qua được cửa của Chủ tịch Chu.

Khả năng khái quát trong tình huống cực đoan đúng là yếu, nhưng vẫn còn cách để tối ưu, không phải không cứu vãn được.

Phó Tổng Dư uống một ngụm trà, tâm trạng cũng dần dịu lại: “Tôi tuy không chuyên về kỹ thuật, nhưng cũng hiểu chút ít. Câu ‘hợp tác xuyên lĩnh vực giữa thuật toán và phần cứng’ của Chung tổng, chẳng phải là nói hợp tác với đội ngũ phát triển chip sao? Cô ấy chẳng phải đang mượn cớ này để quảng bá chip của Kinh Hòa?”

Chu Thời Diệc: “Không đến mức ấy.”

Mọi người đồng loạt liếc nhìn ông chủ, không để lộ cảm xúc.

Phó Tổng Dư nói với giọng uyển chuyển: “ Chu Tổng, tôi không nhằm vào Kinh Hòa hay Chung Tổng, nhưng không thể thiếu tâm thế đề phòng. Cậu cũng làm kinh doanh nhiều năm rồi, trường hợp bên B cố tình thổi phồng vấn đề để trục lợi đâu phải ít.” Sao lại nói là không đến mức rồi?

Chu Thời Diệc đáp: “Cô ấy là vợ tôi, nên không đến mức ấy.”

Cả phòng họp lập tức im bặt.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.