có nhiều đến đâu, cũng đâu có là gì.
Kết thúc đoạn trò chuyện, Chu Thời Diệc quay về thư phòng viết thiệp mời.
Khi đẩy cửa bước vào, thoáng chốc anh bỗng ngẩn người – cách bày trí gần như giống hệt thư phòng ở nhà bên Boston.
Anh ngồi xuống trước bàn làm việc, lấy ra một tấm thiệp trắng.
Trước khi hạ bút, anh chợt nhớ đến bộ ảnh cưới vẫn chưa khôi phục được, liền nhắn tin cho Mẫn Đình: [Con chip vẫn chưa tháo xong à?]
Mẫn Đình: [Chưa.]
Chu Thời Diệc: [Không thể nào.]
Nhóm nghiên cứu chip của Tập đoàn Kinh Hoà chẳng thể yếu kém đến vậy.
Mẫn Đình: [Không thể nào cái gì? Bao nhiêu năm rồi tôi không vào phòng thí nghiệm, cậu tưởng tôi còn giỏi thế à?]
Chu Thời Diệc khó tin: [Đừng nói với tôi là anh định tự tháo chip đấy nhé?]
Mẫn Đình: [Ừ.]
Chu Thời Diệc: “…”
Bảo sao từng ấy ngày trôi qua vẫn chẳng có tiến triển gì, anh còn tưởng dữ liệu gốc trong chip đã mất gần hết, nên không thể phục hồi lại ảnh.
Không ngờ đến tháo chip mà còn chưa bắt đầu.
Với trình độ kỹ thuật hiện tại của Mẫn Đình, xác suất khôi phục được ảnh cưới là vô cùng nhỏ.
[Anh đã bỏ bê chuyên ngành từ lâu rồi, sao còn dám tự mình ra tay?]
Mẫn Đình: “Cũng chưa đến mức bỏ bê hoàn toàn.”
Chu Thời Diệc cạn lời.
Anh đổi giọng khuyên nhủ: “Anh lo việc của công ty đi, để đội kỹ thuật chip giúp một tay.”
Mẫn Đình: “Lỡ như khôi phục ra những bức ảnh không nên thấy thì sao? Ngoài tôi ra, cậu nghĩ còn ai có thể giữ kín chuyện đó cho hai người? Tất cả dữ liệu gốc đều nằm trong con chip, ngay cả Chung Ức chưa chắc đã nhớ nổi từng lưu ảnh của những ai.”
Chu Thời Diệc: “Đã từng lưu ảnh của Lộ Trình.”
Mẫn Đình: “…”
Chu Thời Diệc nói tiếp: “Tấm ảnh chụp chung đó tôi từng xem qua rồi. Chung Ức đã dám giao máy tính cho anh, để anh tìm người khôi phục dữ liệu, chắc chắn cô ấy đã tìm mọi cách để phá huỷ được tấm ảnh đó rồi, trong chip cũng sẽ không còn dữ liệu nữa.”
Mẫn Đình: “Lỡ như vẫn còn thì sao?”
…
Chu Thời Diệc không muốn đôi co với anh nữa.
Mẫn Đình nói: “Tôi bận rồi.”
Chu Thời Diệc: “Anh không cần bận tâm, lo quản lý tốt Tập đoàn Kinh Hoà đi, đừng đi tới đi lui ở phòng thí nghiệm nữa.”
Mẫn Đình: “Sẽ không làm chậm trễ việc cậu dùng cho lễ cưới.”
Chu Thời Diệc nghĩ tới việc người ở đầu dây bên kia dù gì cũng là anh vợ mình, đã bỏ ra từng ấy thời gian để giúp khôi phục dữ liệu, liền đáp: “Chậm trễ cũng không sao. Chỗ tôi có mười hai tấm, đủ dùng rồi.”
Đặt điện thoại xuống, anh rút từ ống bút ra một cây bút máy mực xanh đen, bắt đầu viết thiệp mời.
Sáng hôm sau, khi Chu Thời Diệc còn chưa tới công ty đã nhận được điện thoại từ Chiêm Lương, nói rằng phó chủ tịch Chu đã đến và đang đợi anh trong phòng khách.
Phó chủ tịch Chu chính là bố anh, chỉ giữ một chức danh trong tập đoàn, hiếm khi xuất hiện.
Chu Thời Diệc nói: “Bảo ông ấy vào phòng làm việc của tôi ngồi đợi.”
Chiêm Lương tất nhiên đã tiếp đón chu đáo, nhưng Chu Vân Liêm khéo léo từ chối, nói rằng tới để bàn công chuyện.
Khi Chu Thời Diệc đến công ty, bố anh đã uống xong nửa chén trà trong phòng khách.
Anh khép cửa lại, ngồi đối diện bố, thoáng thấy những tia máu đỏ nơi khóe mắt ông, liền quan tâm hỏi: “Bố chưa điều chỉnh được múi giờ à?”
Chu Vân Liêm lảng tránh: “Không còn trẻ nữa, đâu còn được như hồi trước, lệch múi giờ cũng như uống nước thôi.”
Lần giằng co giữa hai cha con này, người nhượng bộ cuối cùng lại là ông.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, ông quyết định tiếp quản tập đoàn.
Phần lớn lý do là vì vợ ông. Chẳng biết ông đã vô tình động vào dây thần kinh nhạy cảm nào của bà mà đột ngột bà lại hỏi ông đã từng yêu bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu mối tình cuồng nhiệt.
Một lý do khác nữa là vì thông gia – Giang Tĩnh Uyên.
Tối qua, hai người hẹn nhau tới câu lạc bộ chơi bài. Trên đường đi, Giang Tĩnh Uyên nhắc tới dự án giữa Khôn Thần và Kinh Hoà, nói rằng Chung Ức vì muốn đạt được sự hợp tác kỹ thuật mà đã bay một quãng đường dài để tìm Chu Túc Tấn bàn bạc.
Thân là một người bố, Giang Tĩnh Uyên không khỏi xót xa thay cho con gái, nhìn ông rồi nói: “Bảo sao Thời Phạn Âm chê ông, con tôi thì một lòng một dạ vì Ô tô Khôn Thần, còn ông thì chỉ kéo lùi lại.”
Tiếp quản tập đoàn thì được, nhưng bản thân cũng không thể quá bị động.
Chu Vân Liêm nhấp một ngụm trà nữa, nhìn con trai: “Nếu bố thay bác con tiếp quản công việc của công ty thì sẽ không còn quá nhiều sức lực mà dây dưa với mẹ con chuyện quá khứ nữa. Con giúp bố khuyên bà ấy đi.”
Chu Thời Diệc: “Mẹ con cứ lôi chuyện cũ ra nói, chứng tỏ bà vẫn còn để tâm đến bố. Sao con phải khuyên?”
Chu Vân Liêm: “…”
Cãi lý ngang ngược!
Chu Thời Diệc nhìn đồng hồ, mười phút nữa còn có cuộc họp, anh hỏi bố: “Bố còn chuyện gì nữa không ạ?”
Chu Vân Liêm không ngờ khi con trai nghe tin ông định tiếp quản tập đoàn lại không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể đã đoán được trước.
Thời Phạn Âm trách ông không quan tâm đến con, nhưng thực ra hoàn toàn ngược lại.
Con do chính tay mình nuôi lớn, làm sao có thể không để tâm.
“Còn mười ngày nữa là tới lễ cưới, dù công việc bận rộn đến đâu thì cũng nên tạm gác lại một chút. Đừng để tới sát ngày cưới còn phải tăng ca.” Ông đặt tách trà xuống, “Bố chỉ nghĩ cho con và Chung Ức thôi.”
Chu Thời Diệc đứng dậy: “Lời con vừa nói cũng là vì nghĩ cho bố. Bố nên suy nghĩ kỹ lại.”
Chu Vân Liêm khẽ “hừ” một tiếng: “Sống với nhau ba mươi năm, là bố hiểu mẹ con, hay con hiểu?”
Nói thêm cũng vô ích.
Mỗi lần gặp mặt, hai bố con đều kết thúc câu chuyện bằng sự không vui, chẳng ai thuyết phục được ai.
Ông quay lên phòng làm việc của chủ tịch.
Từ hôm nay, ông và anh trai bắt đầu từng bước bàn giao công việc.
Anh trai dạo này có thuê huấn luyện viên cá nhân. Ông thấy khá khó hiểu, tập luyện bao nhiêu năm rồi, sao tự nhiên lại đi thuê huấn luyện viên?
Lúc đầu, anh trai không nói gì. Sau đó phản pháo lại một câu: “Anh nhiều tiền, không được chắc?”
–
Trước giờ ăn trưa, Chung Ức nhận được thiệp mời gửi cho Dương Hi, kèm theo một phần quà nhỏ được chuẩn bị rất chỉn chu.
Tài xế chuyển lời của Chu Thời Diệc: “Chu tổng nói, nếu quà không phù hợp, cô cứ gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ chuẩn bị lại.”
Phần quà này hẳn là do bác Khương sắp xếp, bác ấy từ trước đến nay luôn cẩn thận và chu đáo.
Chung Ức gật đầu: “Vâng, cảm ơn chú đã vất vả.”
Cô cũng đã chuẩn bị một món quà cho Dương Hi, có thể gộp cùng nhau để đưa đi.
Sau khi tài xế rời đi, cô gọi điện cho Chu Thời Diệc.
Anh vừa bắt máy đã hỏi: “Là quà không phù hợp à?”
“Phù hợp.”
Đây là lần *****ên cô đến nhà bạn ăn cơm, có lẽ anh sợ cô không biết nên mang gì thì thích hợp.
Chung Ức nói: “Lúc đầu đúng là em không biết nên tặng gì, nhưng sau khi xem hết tất cả bài đăng của Dương Hi trên mạng xã hội, em cũng nắm được phần nào rồi. Cảm ơn anh đã suy nghĩ chu toàn như vậy.”
Chu Thời Diệc đang xem kế hoạch dự án, nghe vậy liền dừng tay, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ thân bút máy. “Chung Ức, trước đây anh từng nói chúng ta không hợp, nhưng không phải vì em không có bạn bè, tính cách có vấn đề hay sống không tốt. Đừng nghĩ linh tinh.”
Nhiều năm sau nhắc lại câu “chúng ta không hợp” anh từng nói, cô vẫn không khỏi cảm thấy chua xót.
Chung Ức cố nén cảm xúc xuống: “Giờ em không nghĩ linh tinh nữa rồi.”
Chu Thời Diệc: “Anh xin lỗi. Lúc đó không nên nói câu ấy.” Anh dừng một lát, rồi nói tiếp, “Lúc gặp, anh sẽ xin lỗi trực tiếp với em.”
“Nếu không đủ thành ý, em sẽ không tha thứ đâu.” –
“Anh sẽ không thiếu thành ý.”
Chung Ức rất rõ bản thân mình, cô tự đánh giá bản thân: “Tính cách em đúng là có chút vấn đề, nhưng sống không đến mức thất bại. Nếu em cũng tính là thất bại, thì Ninh Khuyết sống kiểu gì được nữa?”
Vừa dứt lời, người bị điểm danh đã xuất hiện ở cửa phòng cô.
Giờ Ninh Khuyết là bạn ăn trưa mới của cô, đến giờ cơm là đúng hẹn tới tìm.
Tối qua, trong nhóm nhỏ của tổ cô, có người tag Ninh Khuyết đùa rằng: [Ninh tổng, cậu trẻ như vậy, tiền đồ rộng mở, đừng chỉ lo đi đường tắt! Để tôi đi thay! Ngày mai tôi sẽ đi ăn cùng Chung tổng.]
Ninh Khuyết là một lãnh đạo được công nhận là tốt, ai cũng biết anh ăn trưa cùng cô không phải vì gia thế của cô.
Chung Ức nói vào điện thoại: “Không nói nữa nhé, đồng nghiệp gọi em đi ăn rồi.” Chu Thời Diệc còn định nói gì đó, nhưng kịp dừng lại: “Ừ, đi đi.”
Cô cúp máy, người đứng ngoài cửa khoanh tay, ánh mắt uể oải nhìn cô: “Em thất bại thì anh sống không nổi à?”
Chung Ức bật cười: “Chẳng phải anh luôn đặt tiêu chuẩn cho bản thân rất cao sao?” Cô dùng lại chính câu trước kia anh từng nói, “Lúc nhóm chip mời được thiên tài tương lai về, anh còn nói là anh sống không nổi nữa cơ mà.”
Cô cầm thẻ ăn và điện thoại, cùng anh ra nhà ăn.
Ninh Khuyết nhắc đến cậu thiên tài nghiên cứu ấy, tất nhiên hiện giờ còn chưa đến mức là “nhân vật lớn”, chỉ là gọi quen miệng, nhưng tương lai thì đầy hứa hẹn.
“Bằng tuổi em, hơn em năm tháng lẻ vài ngày.”
“Anh biết rõ thế?”
“Hết cách rồi, trí nhớ tốt, liếc qua ngày sinh là tự động tính ra được khoảng cách tuổi.”
Vừa nói, hai người vừa bước vào thang máy. Ninh Khuyết bấm tầng một, nói tiếp: “Ngoại hình cũng đẹp, lần trước họp liên nhóm, anh có thấy một lần. Bạn trai cũng là người trong công ty, đúng là tình yêu và sự nghiệp song hành.”
Anh cảm thán: “Anh phục những người như em đấy. Chứ anh thì chịu, suốt ngày vùi đầu trong văn phòng, lấy đâu thời gian yêu đương.”
Chung Ức: “Vì anh chưa gặp được người khiến mình rung động thôi.”
Nếu thật sự gặp người mình thích, thời gian chẳng bao giờ là vấn đề. Bận đến mấy cũng tranh thủ gọi được một cuộc điện thoại.
Ra khỏi thang máy, Ninh Khuyết nói khu trong có một tiệm trà kiểu Hồng Kông, được đánh giá khá tốt, hỏi cô có muốn thử không.
Chung Ức: “Thử xem.”
Văn phòng của họ nằm ở khu đông, quán trà nằm ở phía tây, hôm nay là lần đầu cô đi về phía khu nhà ăn bên đó.
Đi bộ mất khoảng mười lăm phút, Ninh Khuyết hỏi cô có thấy mệt không.
Chung Ức: “Em chạy bộ hàng ngày, đi ngần này không tính là gì cả.”
Ninh Khuyết quan tâm hỏi về chuyện dạo này giữa cô và Chu Thời Diệc thế nào.
“Cũng ổn.”
“Thế tức là… cũng chẳng ra sao cả.”
Ninh Khuyết quá hiểu tính cách của hai người bọn họ. Nếu tình cảm có tiến triển, chắc chắn sẽ không gượng gạo nói là “cũng ổn”.
Anh bỗng thấy tò mò, không biết trước mặt mình, hai người họ sẽ như thế nào.
“Hôm nào chúng ta cùng ăn một bữa đi.” Anh cảm thán thời gian trôi nhanh quá, “Ba chúng ta cũng phải sáu, bảy năm rồi chưa tụ họp.”
Sau khi hai người kia bắt đầu hẹn hò không lâu, anh đã về nước, rồi làm việc ở Tập đoàn Kinh Hoà suốt.
Chung Ức cũng hoài niệm những lần tụ họp cùng bạn học ngày xưa. Khi ấy, mỗi lần có dịp ăn uống đều là do Ninh Khuyết gọi cô đi cùng — một trong số ít những dịp cô tham gia giao tiếp xã hội.
Cô nói: “Để Chu Thời Diệc mời chúng ta.”
Ninh Khuyết cười: “Vậy thì phải bắt cậu ta đãi một bữa ra trò!”
Trong lúc trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc hai người đã đi tới quán trà kiểu Hồng Kông.
Buổi trưa không đông khách, không cần xếp hàng.
Chung Ức gọi ba món quen thuộc, rồi đưa điện thoại cho Ninh Khuyết: “Anh gọi món anh thích đi, hôm nay em mời.”
“Em gợi ý đi, miễn là đừng quá ngọt.”
Ninh Khuyết vốn rất ít khi ăn đồ Hồng Kông, nếu không phải vì đi với Chung Ức thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ chọn nơi này cho bữa trưa.
Trong lúc cô gọi món, anh ngả người dựa lưng vào ghế, theo thói quen liếc sang bàn bên cạnh xem họ đang gọi gì.
“À này,” anh chỉ về phía đó, nói với Chung Ức, “giúp anh gọi thêm cái kia kìa, cái bánh có sợi sợi bọc bên ngoài ấy.”
Chung Ức: “…”
Cô liếc nhìn sang bàn kế bên, đúng là món mà Ninh Khuyết vừa tả — bánh khoai môn chiên sợi vàng.
Ninh Khuyết lại hỏi: “Ngọt hay mặn thế?”
“Có cả ngọt lẫn mặn.” Chung Ức đáp, “Khoai môn vị ngọt nhưng sẽ không quá ngọt đâu. Hay gọi cả hai loại, mỗi thứ một phần nhé?”
“Được, vậy thử cả hai đi.”
Trong lúc đợi món, Ninh Khuyết vô tình quay đầu, ánh mắt dừng lại ở một gương mặt quen thuộc ở bàn phía xa — chính là người mà anh và Chung Ức vừa nhắc tới trong thang máy, một nhân vật “đầu não” trong nhóm nghiên cứu chip: Đường Nặc Doãn.
Anh nghiêng người nói nhỏ với Chung Ức: “Đúng là trùng hợp, mới nhắc xong đã thấy, hoá ra chị đại cũng thích mấy món Hồng Kông.”
Ngồi đối diện Đường Nặc Doãn có lẽ là bạn trai cô ấy, trông cũng khá bảnh bao.
Chung Ức đưa mắt theo ánh nhìn của Ninh Khuyết. Cô gái kia để mặt mộc, nét mặt thanh tú, các đường nét rõ ràng, tóc dài búi đơn giản thành búi nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện với bạn trai.
Ninh Khuyết nói: “Nghe nói nhà cô ấy cũng khá giả, bố cũng làm trong ngành nghiên cứu.”
Chung Ức khẽ gật đầu, chỉ liếc nhìn hai lần rồi thu ánh mắt lại.
Trong quán có người nhận ra cô, thấy cô đột ngột quay đầu nhìn sang nơi khác, không biết cô đang nhìn ai nên cũng ngại không dám nhìn cô tiếp nữa.
Ninh Khuyết thấy hết, ghé tai nhắc cô: “Lần sau em đến nhà ăn, đừng chỉ cúi đầu ăn, ai nhìn em thì em cứ nhìn lại. Xem họ còn dám nhìn nữa không?”
Chung Ức cười: “Chiêu này hay đấy.”
Món ăn lần lượt được mang lên. Cô không ăn loại vị mặn, liền đẩy đĩa sang chỗ Ninh Khuyết.
Vừa cầm cốc nước lên, điện thoại cô rung lên.
Chu Thời Diệc: [Mai em có rảnh không? Anh muốn đưa em đến nhà ông bà nội. Họ vẫn chưa gặp em, cứ lo là anh sẽ đổi ý không cưới nữa.]