Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 40



Chung Ức đồng ý, nói là cô có thời gian.

Dù có bận đi chăng nữa thì cũng nên thu xếp thời gian đến thăm ông bà.

Nhân tiện, cô nhắn với anh rằng vài hôm nữa sẽ đi ăn với Ninh Khuyết: [Anh mời nhé.]

Chu Thời Diệc: [Được.]

Lại nói thêm: [Tất nhiên là anh mời.]

Ánh mắt anh dừng lại một chút ở hai chữ “chúng ta”: [Em coi như buổi tụ họp bạn cũ thật à?]

Chung Ức: [Ừm. Hôm đó cứ coi như anh là bạn học, lần đầu gặp.]

Rồi cô hỏi: [Anh tính khi nào thì hẹn?]

Chu Thời Diệc: [Thứ Bảy tuần sau, em hỏi Ninh Khuyết xem có tiện không?]

Chung Ức nhìn sang người đối diện: “Chu Thời Diệc hỏi thứ Bảy tuần sau hẹn gặp có tiện không.”

Ninh Khuyết đáp: “Anh sao cũng được, lúc nào cũng rảnh.”

Anh khó khăn nuốt miếng bánh khoai môn vị mặn, thầm thề sau này sẽ không bao giờ mạo hiểm gọi món lạ nữa!

Vẫn là cá chiên và gà xào ớt hợp với khẩu vị hơn.

Anh uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Hẹn tuần sau là sát ngày cưới rồi đấy, lúc đó chắc bận đủ thứ, hai người có thời gian không?”

Chung Ức: “Có chứ. Đêm trước lễ cưới bọn em vẫn rảnh mà.”

Ninh Khuyết: “…”

Đám cưới này đúng là chuẩn bị nhẹ nhàng quá.

Khi anh và Chung Ức ăn xong rời khỏi quán trà, Đường Nặc Doãn và bạn trai – đến trước họ – vẫn chưa ăn xong.

Ninh Khuyết thật không hiểu nổi, mấy cặp đôi yêu nhau ăn một bữa cơm mà cũng lâu đến thế.

Có lẽ… đây chính là lý do vì sao anh vẫn chưa có bạn gái.

Chung Ức trở lại văn phòng, kéo rèm cửa sổ chuẩn bị chợp mắt buổi trưa, thì nhận được tin nhắn từ Ninh Khuyết: [Chúc mừng! Chu Vân Liêm đã quyết định tiếp quản Tập đoàn Khôn Thần, phương án của em có khả năng được thông qua.]

Đây đúng là tin vui nhất trước ngày cưới.

Việc bố chồng đồng ý tiếp nhận tập đoàn ở tuổi này, công đầu thuộc về mẹ chồng.

Nếu không phải bà đào lại chuyện cũ, e là bố chồng cũng chưa chắc gật đầu.

Cô định tìm dịp mời mẹ chồng một bữa cảm ơn.

Kế hoạch tiến triển thuận lợi hơn dự tính, cơn buồn ngủ cũng tan biến. Chung Ức kéo rèm ra, quay lại bàn tiếp tục làm việc.

Ninh Khuyết gửi thông báo trong nhóm: ba giờ chiều họp nhóm thảo luận.

Chung Ức vẫn như thường lệ, chỉ mang theo ly latte đậu đỏ đến phòng họp. Công việc liên quan đến chuyên môn cô chưa từng quên điều gì, nhưng cứ cầm lái là gần như không rời nổi định vị.

Trong buổi họp, Ninh Khuyết nhắc nhở mọi người: “Tháng Năm ai còn ngày nghỉ thì tranh thủ đi nghỉ đi, sang tháng Sáu nếu dự án xe hơi của Ô tô Khôn Thần được thông qua thì sẽ rất bận rộn.”

Hợp tác liên ngành, việc điều phối và kết nối giữa các nhóm là một việc lớn.

Chung Ức đã giao trọng trách này cho Ninh Khuyết.

Anh nghe xong, gần như không có phản ứng.

Bảo sao trước đây Chung Ức nói dự án không thể thiếu anh, thì ra không phải vì kỹ thuật mà là vì… việc giao tiếp kết nối.

Chỉ mới nghĩ đến Du tổng bên Ô tô Khôn Thần, đầu anh đã bắt đầu đau.

Năm rưỡi chiều, Chung Ức tan làm đúng giờ, mang theo quà đã chuẩn bị sẵn, lái xe đến chỗ trọ của Dương Hi.

Dương Hi đã gửi định vị, căn hộ ở ngay gần khách sạn nơi tổ chức tiệc mừng triển lãm, rất dễ tìm.

Ngoài quà, Chung Ức còn ghé cửa hàng hoa đối diện khu nhà mua thêm một bó hoa tươi.

Khi cô gõ cửa, Dương Hi đang hấp cá trong bếp.

“Đến rồi à!”

Cô ấy lau tay vào tạp dề, bước nhanh ra mở cửa.

“Chúc cậu nghỉ lễ vui vẻ.” Chung Ức đưa hoa.

“Cảm ơn nhé! Hôm nay vui quá trời!” Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu Dương Hi được tặng bó hoa lớn thế này, vội vàng mời khách vào: “Vào đi, nhà hơi nhỏ, cậu chịu khó một chút nha.”

Cô biết về thân phận của Chung Ức từ bình luận dưới bài đăng trà chiều. Ban đầu vẫn tưởng hoàn cảnh của Chung Ức giống mình, xuất thân ở thị trấn nhỏ, gia đình đơn giản, bố mẹ hoà thuận.

Không ngờ lại phức tạp chẳng kém gì phim truyền hình.

Chung Ức đặt quà xuống, quan sát cách bài trí trong nhà.

Căn hộ tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, gu thẩm mỹ của Dương Hi khá tinh tế, cả căn phòng được sắp xếp gọn gàng, ấm áp và có nét riêng.

“Đang nấu món gì thế? Thơm quá.” Chung Ức lần theo mùi hương vào bếp.

Dương Hi quay đầu nói: “Tớ đang pha nước sốt cho món cá hấp, làm một con cá vược hấp thanh đạm.”

“Hôm nay được ăn ngon rồi.”

“Bếp nhiều khói dầu, cậu ra phòng khách ngồi đi, mười phút nữa là ăn được rồi.”

Chung Ức tựa người vào khung cửa bếp, không vào, đứng đó trò chuyện cùng Dương Hi.

“Chung Ức, tớ được thăng chức rồi! Từ tháng này sẽ tăng lương, lần sau để tớ mời cậu đi ăn món Tây.”

Chung Ức chúc mừng trước, rồi mỉm cười nói: “Tớ lại thích căn hộ nhỏ xinh này của cậu hơn.”

Dương Hi nấu hai món mặn, một món rau, rồi đun thêm hai bát mì cá.

Từ trong tủ lạnh, cô ấy lấy ra hai lon coca lạnh, bật nắp, rồi cụng lon với Chung Ức chúc mừng.

Bàn ăn gấp nhỏ hẹp, bày xong mấy món ăn, hai bát mì và một đĩa hoa quả là gần như không còn chỗ để lon nước.

“Nhà chật quá, cậu chịu khó vậy nhé.”

Chung Ức cũng cụng nhẹ lon coca với cô ấy: “Tớ thích những căn hộ nhỏ ấm cúng như thế này.”

Cô kể về tuổi thơ ở thị trấn nhỏ Giang Thành. Nhà cũ ngày xưa đều như vậy, bài trí hợp lý, gọn gàng mà ấm áp.

Bố cô từng trồng trong sân cây anh đào, cây mơ, còn có đủ loại hoa.

Hồi đó, thời gian trôi thật chậm.

Dương Hi bật cười: “Tjaatj không tưởng tượng nổi cảnh Chủ tịch Giang làm ông bố bỉm sữa trông con.”

Chung Ức vừa gỡ xương cá vừa nói: “Lần sau mời cậu qua nhà tớ, để cậu xem ông bố bỉm sữa chuyên nghiệp trông con như thế nào.”

Dương Hi vội xua tay, tự trêu mình nhát gan: “Tớ không dám đâu.”

Ngồi ăn chung bàn với Giang Tĩnh Uyên và Chung Chước Hoa, chắc cô toát hết mồ hôi mất.

Mấy hôm nay nghỉ lễ, cô mới có thời gian nằm lướt mạng. Đọc không ít tin tức nóng, thậm chí thấy vài bài đăng kể về mối tình đầu của Giang Tĩnh Uyên. Không ngờ người đó trùng họ với cô, cũng họ Dương.

Bài viết tiết lộ rằng con của Dương Gia Nguyện còn lớn hơn Chung Ức vài tháng.

Bình luận bên dưới rất sôi nổi, lời đồn lan nhanh khắp nơi.

Cô chỉ mong những chuyện ấy đừng ảnh hưởng đến Chung Ức.

Dương Hi nhanh chóng chuyển đề tài, mở điện thoại rồi đưa qua: “Chung Ức, cậu xem bản dựng hiệu ứng trong buổi họp báo của Ô tô Khôn Thần đi. Hôm đó nếu muốn tạo bất ngờ cho Chu tổng, tớ có thể dẫn cậu vào thẳng, khỏi cần thiệp mời.”

Chung Ức bật cười: “Tớ cũng có cửa sau để đi rồi ha.”

Dương Hi: “Nhất định phải mở cửa sau cho cậu.”

Chung Ức chăm chú nhìn bản thiết kế, trong lòng bắt đầu dao động, muốn đến tận nơi ủng hộ Chu Thời Diệc.

Dù hôm đó, Lộ Trình cũng sẽ có mặt.

ーー

Gần đây, lịch hẹn ăn uống của Chung Ức dày đặc, gần bằng tổng ba năm trước đócộng lại.

Sáng hôm sau, bố cô đã chuẩn bị sẵn quà để cô mang tới nhà ông bà nội của Chu Thời Diệc.

Chỉ cần cô có mặt ở nhà, bố luôn ở nhà cùng.

Giang Tĩnh Uyên pha cà phê cho con gái, thêm đậu đỏ mật ong rồi đưa cho cô: “Đừng căng thẳng, con cứ coi như là về nhà ông bà nội mình.”

Chung Ức xúc một thìa đậu đỏ trước, vừa thưởng thức hương vị mềm dẻo vừa nói: “Có Chu Thời Diệc ở đó, con chẳng thấy căng thẳng gì.”

Ngược lại, nếu phải về nhà ông bà nội mình thật, cô còn thấy khách sáo hơn.

Ngày cưới cận kề, cô vừa mong chờ cuộc sống mới, lại vừa thấy hụt hẫng khi nghĩ đến việc không còn được gặp bố mỗi ngày.

“Bố à, sau khi con lấy chồng rồi, ai ăn sáng với bố đây?”

Giang Tĩnh Uyên: “Nghe con nói cứ như bố là ông già sống cô độc vậy.”

Chung Ức cười: “Đợi chị Chung đi đóng phim trở lại, thì chẳng phải đúng thế sao?”

“…” 

Giang Tĩnh Uyên xoa đầu con gái, “Nói chuyện cũng biết chọc người tức chết.”

Ông bảo cô đừng lo: “Mẹ con đi đâu, bố theo đến đó.”

Chỉ cần có thời gian, ông sẽ bay về thăm con gái.

“Đêm qua ăn cơm bên nhà Dương Hi vui không?”

Chung Ức cười: “Bố làm như con mới học mẫu giáo, sang nhà bạn chơi ấy?”

Cô nói: “Chúng con vốn hợp nhau, nên mới tụ họp.”

Tất nhiên, cô phải thừa nhận: “Rất thoải mái. Còn nhắc đến bố và mẹ nữa.”

Giờ đây, khi nhắc đến bố mẹ, cô không cần lảng tránh hay nghĩ trước kịch bản.

Trước kia, mỗi lần phải bịa chuyện về bố mẹ, cô phải luôn nhớ từng chi tiết, sợ một ngày nào đó không thể tiếp tục nói dối, để người khác nghĩ cô gian dối, nhân phẩm có vấn đề.

Vì vậy, càng về sau cô càng không muốn thân thiết với ai, dần dà mang tiếng lạnh lùng, khó gần.

Nhiều người mới gặp lần đầu đã xin số liên lạc.

Nhưng những ai quen cô rồi, hầu như không ai theo đuổi, chỉ giữ khoảng cách kính nể.

Cô vừa uống hết ly cà phê, xe của Chu Thời Diệc đã tới, đến đón cô đến nhà của ông bà nội anh.

Trên đường đi, cô hỏi: “Ông bà có biết chuyện cũ của chúng mình không?”

Chu Thời Diệc: “Không biết, anh chưa nhắc tới.”

Một khi nói ra, với tính cách của ông nội, kiểu gì cũng hỏi đến tận cùng.

Chung Ức gật đầu, không hỏi thêm, mở tài liệu lên xem.

Chu Thời Diệc nghiêng đầu nhìn sang, thấy cô đang chỉnh sửa văn bản, chữ nhỏ quá, không đọc được nội dung.

“Chung Ức.”

“Ừm?”

“Chỉ cần ở riêng với anh là em lại bận rộn thế này sao?”

Cô không ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ phím nhanh thoăn thoắt: “Chỉ khi ở riêng với anh, em mới có cảm hứng.”

Chu Thời Diệc không biết phản bác thế nào, bèn chuyển chủ đề sang chuyện đám cưới: “Em muốn hoa cưới như thế nào?” Dù mẹ anh không nói những lời đó khi hai bên gặp mặt, anh cũng sẽ cố gắng để lễ cưới không có điều gì phải tiếc nuối.

Chung Ức tạm thời chưa nghĩ ra.

Chu Thời Diệc nói: “Nếu chưa nghĩ được, để anh tự tay bó cho em một bó.”

Chung Ức lúc này mới dừng tay, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh: “Xem như là lời xin lỗi hôm qua anh hứa à?” Hôm qua anh đã nói sẽ xin lỗi khi gặp cô, còn hứa sẽ không để cô cảm thấy lời đó là thiếu chân thành.

Chu Thời Diệc: “Sao có thể xem là lời xin lỗi, anh chỉ đang bàn chuyện đám cưới thôi.”

Chung Ức lưu lại tài liệu, lúc này tâm trạng cô đã bình lặng trở lại.

Anh nói hai người không hợp, cô không giận, vì điều đó là sự thật. Chỉ là cảm thấy buồn.

Sau này nghe nói anh đã gặp được một người rất hợp, lại nhớ tới câu nói ấy, càng thấy buồn hơn.

Chuyện cũ không nên khơi lại, cô không muốn làm nặng nề thêm bầu không khí. Cô lục trong túi vải lấy ra hai viên sôcôla, đưa anh một viên.

“Bánh cưới đấy, anh ăn thử đi.”

Chu Thời Diệc: “Của ai? Đồng nghiệp em à?”

Chung Ức đã bóc xong, ngậm trong miệng, mơ hồ đáp: “Của em với anh.”

Chu Thời Diệc vốn không định ăn, nghe cô nói vậy liền thuận tay bóc viên sôcôla.

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Chung Ức lại đưa thêm hai viên cho tài xế: “Chú Trương, mời chú.”

“Được rồi, để chú cũng hưởng ké chút niềm vui.” Tài xế vui vẻ nhận lấy.

Chung Ức đã thay đổi rất nhiều, khác xa ấn tượng ban đầu ông từng có về cô.

Chu Thời Diệc cũng đã thay đổi không ít.

Trước đây ông còn lo, không biết sau khi cưới hai người sẽ sống ra sao.

Giờ nhìn lại, nỗi lo ấy là hoàn toàn dư thừa.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trong sân căn nhà cũ.

Gặp ông bà nội, chỉ trong một buổi trưa, Chung Ức đã hiểu cả nhà này cố chấp là do di truyền từ ai.

Bà nội từng là bác sĩ, cởi mở, dễ gần. Dù tuổi đã cao vẫn kiên trì đọc các tạp chí y học tiếng Anh, bình thường chẳng buồn tranh cãi với ông cụ cứng đầu, nóng nảy.

Ông cụ nhà họ Chu nhấp trà, nhìn cháu trai: “Bác cả cháu nói hai đứa đi đăng ký rồi, nhưng cả nhà chẳng ai được nhìn thấy cái tờ giấy kết hôn nó ra sao.”

Chu Thời Diệc: “Giống hệt giấy kết hôn của bác cả ạ.”

Chung Ức: “…”

Ông cụ nghiêm mặt: “Tốt nhất là thật sự đăng ký rồi! Nếu cháu dám bắt nạt Chung Ức, ông không tha cho cháu đâu đấy!”

Từ sau chuyện lần trước, độ tin cậy lời cháu trai út nói với ông gần như bằng không.

Những năm qua, ông đã giới thiệu bốn, năm mối cho thằng bé, đều là con nhà môn đăng hộ đối. Kết quả, cháu trai chỉ nói “không có tiếng nói chung”, còn bảo không muốn lặp lại vết xe đổ của cha mẹ.

Dù ông coi trọng vấn đề liên hôn, nhưng con cháu có hạnh phúc hay không, ông sao có thể không bận lòng?

Vì vậy ông dần hạ tiêu chuẩn, không nhất thiết hai nhà phải môn đăng hộ đối hoàn toàn, quan trọng hơn là hai người có hợp nhau hay không.

Sau đó, ông giới thiệu cho cháu trai một cô gái rất thông minh, gia cảnh tốt. Cô ấy xinh đẹp, tính cách dễ chịu, rộng lượng.

Cả nhà đều hài lòng, bản thân cháu trai cũng nói là hợp.

Nghe câu đó, ông yên tâm. Nghĩ bụng lần này chắc chắn thành rồi.

Hai bên gia đình cũng đã gặp mặt, ông liền bắt tay chuẩn bị lễ đính hôn. Ngày đã định, khách sạn cũng đang đặt, thì đột nhiên cháu trai nói ông đừng lo nữa, không thèm giải thích lấy một câu.

Ông không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Bố mẹ cô gái đó nói là vì thời gian quen biết còn ngắn, nên thận trọng với hôn nhân cũng là điều bình thường, không thể trách ai. Ông đành không hỏi thêm.

Sau đó, cháu trai tỏ thái độ rất dứt khoát, ai giới thiệu mai mối cũng không đi gặp. Mãi đến khi con trai thứ ba nhà họ Giang giới thiệu Chung Ức.

Nói là đã đăng ký kết hôn, nhưng ông vẫn cảm thấy chưa yên tâm. Dù sao thì cũng còn mười ngày nữa mới đến lễ cưới, khả năng xảy ra chuyện vẫn còn.

Ai biết được thằng nhóc này có gọi điện cho ông trước lễ cưới, bảo ông đừng bận rộn nữa hay không!

Ông nghiêm giọng cảnh cáo: “Chu Thời Diệc, ông nói trước, nếu cháu dám không cưới, thì sau này đừng quay về nhà này nữa!”

Chung Ức dịu dàng trấn an: “Ông ơi, anh ấy sẽ không bỏ cưới đâu, tất cả thiệp mời đều do chính tay anh ấy viết.”

Ông cụ nhà họ Chu gật gù: “Có cháu nói vậy, ông thấy yên tâm hơn rồi.”

Đang nói chuyện, lại có xe tiến vào sân.

Ông nội Chu từ cửa sổ nhìn ra ngoài, khoảng cách khá xa nên không thấy rõ biển số xe. Ông với tay lấy kính lão trên tay vịn đeo vào, khi nhìn rõ người bước xuống từ trong xe, liền tháo kính ra, quay sang nói với Chung Ức: “Mấy đứa trẻ các cháu cứ nói chuyện, ông lên tầng nghỉ một lát.”

Một đứa cháu nội đã khiến ông phiền lòng đủ rồi, thêm một đứa nữa thì chịu sao nổi.

Chung Ức quay đầu nhìn, người đến chính là Chu Gia Diệp – người kế nhiệm tương lai của Tập đoàn Khôn Thần. Anh chính là người chấp nhận việc thừa kế với điều kiện phải có được quyền tự do trong hôn nhân.

Sau khi chào hỏi nhau, Chu Gia Diệp ngồi xuống bên cạnh người em họ, thấy trong phòng khách không có ông nội liền hỏi: “Ông đâu rồi?”

Chu Thời Diệc đáp: “Bị anh làm cho tức phải lên lầu nghỉ rồi.”

Chu Gia Diệp bật cười: “Vậy thì anh đến đúng lúc rồi, coi như cứu cậu một mạng.” Nói rồi, anh quay sang hỏi Chung Ức về chuyện phù dâu.

Chung Ức đáp: “Người anh biết đấy, là Quý Phồn Tinh.”

Vậy thì tốt. Trước đó anh còn lo lắng, sợ phù dâu trong lúc đón dâu sẽ cố tình làm khó.

Quý Phồn Tinh là người biết chừng mực, không những sẽ không gây khó dễ, có khi còn âm thầm giúp tạo cơ hội cho cô dâu chú rể.

Mọi người ở nhà ông bà nội đến tận chiều muộn mới rời đi.

Ông nội vẫn không xuống lầu lần nào.

Trên đường trở về, Chung Ức nhận được điện thoại của bố, dặn cô nếu muốn ăn gì thì cứ nói với quản gia.

“Tối nay bố mẹ không có nhà, bố đã đặt nhà hàng, mời mẹ con đi ăn.”

“Không cần lo cho con đâu ạ, bố mẹ hẹn hò vui vẻ nhé.”

Cô không thấy đói, cả buổi chiều ăn trái cây với bánh kẹo, lại còn nghe bà nội kể chuyện cũ rất vui.

Cô vừa dập máy, Chu Thời Diệc liền hỏi: “Có muốn ghé qua xem lại nhà tân hôn không?”

Chung Ức: “Không cần đâu. Hôm nay có thời gian, em phải bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi.” Còn hơn mười ngày nữa là dọn đến ở, giờ chẳng cần đi làm quen thêm nữa.

Khi đưa cô về đến nhà, Chu Thời Diệc cũng xuống xe.

Chung Ức đóng cửa, giục anh quay lại: “Anh còn phải làm việc mà?” Chiều nay ở nhà bà nội, điện thoại anh liên tục reo, đến nỗi sau đó anh phải dứt khoát tắt tiếng.

Chu Thời Diệc nói: “Hôm qua anh đã nói, hôm nay gặp là để xin lỗi em.”

Chung Ức đứng phía bên kia nóc xe, nhìn anh: “Không cần phải cố ý nhắc lại nữa.”

Chu Thời Diệc vòng từ phía đuôi xe đến trước mặt cô, đưa tay ra: “Anh không muốn ngày cưới của chúng ta em vẫn còn những tiếc nuối.”

Chung Ức còn chưa kịp phản ứng, đã bị cánh tay mạnh mẽ của anh kéo vào lòng.

Chu Thời Diệc ôm cô thật chặt, cằm tựa lên đỉnh đầu cô.

Đã lâu lắm rồi, anh chưa từng ôm cô như thế này.

Một tay anh ghì cô sát vào ngực, tay còn lại nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của cô.