Đặt khăn ướt xuống, Chu Thời Diệc đẩy chiếc đĩa đến trước mặt Chung Ức, ra hiệu cô lấy trước, bởi cô thích ăn nhất là dưa hấu ruột giòn.
Chung Ức lại đẩy về: “Ăn đến đau bụng rồi, dạo này em không muốn đụng vào nữa.”
“Dưa hấu cũng có thể ăn đến mức đau bụng à?” Ninh Khuyết chen vào.
Anh có thể ăn một nửa quả dưa, nhiều khi còn thấy chưa đủ.
Chung Ức đáp: “Có lần em không để ý, ăn nhiều dưa lạnh quá.” Còn cụ thể là ăn vào lúc nào, cô không nói thêm.
Chu Thời Diệc chợt nhớ đến cuối tháng ba, hôm đó ở nhà thầy Ngu tại thị trấn nhỏ, sư mẫu mua dưa hấu ruột giòn, ngâm bằng nước giếng, đãi khách dưới đình hóng mát.
Hôm đó anh hỏi cô về ảnh cưới, cô bảo đã xoá rồi, rồi cứ thế vừa như không có chuyện gì, vừa tiếp tục ăn dưa.
Cô ngồi dưới mái hiên ăn không ít, sau bữa trưa sư mẫu lại mang ra một đĩa dưa ướp lạnh hơn nữa, cô ăn hết nửa đĩa.
Không chắc có phải vì hôm đó mà cô ăn đến mức đau bụng không.
Ninh Khuyết tranh thủ đứng dậy: “Để anh đi xem còn loại trái cây nào khác không, lấy thêm ít cho em.”
Anh vốn có tính toán từ trước, lúc ăn lẩu là người rời bàn dễ dàng nhất, pha nước chấm, lấy trái cây, tiện thể tạo cơ hội để hai người họ có thể nói chuyện riêng.
Anh vừa gặm miếng dưa, vừa đi về phía quầy pha nước chấm.
Trên quầy chỉ còn hai ba loại trái cây, không có loại nào mà Chung Ức thích.
Anh gắp mấy miếng dưa leo, rồi cầm lấy cái bát, bắt đầu tự pha món thạch băng, cố tình kéo dài thời gian quay về.
Bên phía bàn ăn, Chu Thời Diệc hỏi người bên cạnh: “Là hôm ở nhà thầy Ngu ăn đến đau bụng à?”
Chung Ức nghiêng đầu nhìn anh, khẽ gật đầu.
Chu Thời Diệc vốn tưởng hôm đó cô ăn rất ngon miệng, hoá ra không phải.
“Em còn nhớ rõ lúc nào đã xoá ảnh không?”
Chung Ức ngập ngừng, ban đầu định nói ai mà nhớ rõ đến thế.
Nhưng thoáng do dự ấy bị Chu Thời Diệc nhận ra ngay: “Nhớ mà, đúng không?”
Chung Ức đành nói thẳng: “Là lúc biết anh đã có người phù hợp, chuẩn bị kết hôn.”
Chu Thời Diệc im lặng một lát, chăm chú nhìn cô.
Thực ra, trước khi cô mở miệng, anh đã đoán được phần nào.
Hôm đó, dưới mái hiên đình hóng mát nhà thầy Ngu, anh hỏi cô, có cần phải xoá sạch ảnh cưới đến vậy không?
Cô nói: Nghĩ đến chuyện nhỡ đâu ảnh còn trong máy, quên chưa xoá, sau này bị lộ ra, thì chẳng tốt cho cả người yêu hiện tại của anh lẫn của em.”
Khi ấy, anh chỉ bận nghĩ đến mấy tấm ảnh cưới bị xoá, lại nghĩ tới bức ảnh chụp chung giữa cô và Lộ Trình trước kia, thành ra không để tâm tới câu “người yêu hiện tại của anh” mà cô nói.
Phải định nghĩa “người yêu hiện tại” thế nào đây?
Dù không có tình cảm, nhưng cũng là người anh thấy phù hợp mọi mặt, đôi bên gia đình đều đã gặp mặt.
Trong túi vẫn còn sôcôla, Chung Ức lấy ra một viên đưa cho anh: “Ăn thêm ít kẹo cưới của em và anh đi, dạo này ngày nào em cũng ăn mấy viên.”
Chu Thời Diệc ánh mắt không rời cô, biết rõ trong lòng cô đang khó chịu, nhưng cô chưa từng hỏi anh thêm điều gì về chuyện đó.
Anh không nhận viên sôcôla, chỉ đưa tay ôm cô vào lòng.
Chung Ức không kịp phòng bị, đầu mũi va khẽ vào xương quai xanh của anh.
“Kẹo anh mang về cho em hết rồi à?”
Chung Ức đáp: “Trong tủ lạnh còn hai viên nữa.”
“Lần sau đi công tác anh lại mang thêm cho em.”
Người qua lại trong lối đi bên cạnh khá nhiều, ôm mãi cũng không tiện, Chu Thời Diệc đành buông cô ra trước.
Hôm nay Chung Ức mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác tạp dề, thong thả buộc dây phía sau.
Buộc xong, vừa định đi lấy cốc nước, Chu Thời Diệc liền cầm lấy tay trái của cô.
Chung Ức tưởng anh muốn an ủi cô: “Em không sao.”
Chu Thời Diệc tháo chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út cô xuống, rồi nhẹ nhàng đeo lại.
Chung Ức nhìn những đốt ngón tay thon dài của anh, vẫn là chiếc nhẫn ấy, nhưng khi được chính tay anh đeo lên, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Trước đây cô từng thử vẽ tay anh, nhưng vẽ xong lại thấy chẳng giống chút nào, biết điều nên không đưa cho anh xem.
Chu Thời Diệc nghiêng đầu liếc cô: “Mẹ anh chẳng phải đã nói với em rồi sao, tính sổ lúc nào cũng được, cưới xong rồi tìm anh tính sổ.”
“Chuyện quá khứ cả rồi, tính sổ gì nữa.” Chung Ức vẫn không rời mắt khỏi chiếc nhẫn trên tay, rồi nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Tính sổ sau khi chia tay thì quá vô lý rồi.”
Chu Thời Diệc nói: “Anh đã cho em tính sổ thì đâu còn là vô lý.” Anh không muốn sau này cô phải chịu bất cứ ấm ức nào trong hôn nhân.
Anh đưa tay trái về phía cô: “Muốn giúp anh đeo lại lần nữa không?”
Chung Ức tháo chiếc nhẫn trơn của anh ra, từ tốn đeo vào ngón áp út bên tay trái.
Rõ ràng còn ba ngày nữa mới tới lễ cưới, mới cần trao nhẫn.
Vậy mà giây phút này, lại có ý nghĩa hơn cả lễ cưới.
Trong sự ồn ào náo nhiệt của quán lẩu, là khoảnh khắc riêng tư chỉ thuộc về hai người họ.
Vừa đeo xong nhẫn, nhân viên phục vụ mang nước lẩu lên.
Ninh Khuyết gọi một nồi lẩu uyên ương vị cà chua và mala.
Lúc này, Ninh Khuyết đang ngồi đợi ở khu ghế chờ gần cửa, vừa ăn chè đá do chính tay mình pha, vừa dùng điện thoại gọi món.
Năm phút trước, khi bê bát chè trở lại chỗ ngồi, anh vô tình nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau, liền kịp thời dừng chân rồi quay người đi luôn.
Sau lần này, anh không còn tò mò gì nữa về việc họ sẽ ra sao khi chỉ có riêng hai người.
Gọi món xong, ăn hết một bát chè.
Ninh Khuyết lại đứng dậy vào quán, đến quầy nước tự pha thêm một bát chè nữa.
“Không có loại trái cây em thích.” Anh đẩy mấy lát dưa leo tới trước mặt cô, chỉ vào bát chè trước mặt, “Anh vừa nếm rồi, vị ổn đấy, có muốn ăn một bát không?”
Chung Ức xua tay: “Để bụng ăn cá.”
Ninh Khuyết phát hiện, họ chẳng có vẻ gì là cảm thấy anh đi quá lâu, vì không ai hỏi sao giờ anh mới quay lại.
Tối nay không thích hợp để ôn chuyện cũ, bởi giữa họ từng có một thời gian xa cách, thuở ban đầu bên nhau cũng không phải là những ký ức quá vui vẻ.
Anh liền đổi chủ đề, nhắc đến dự án của Khôn Thần: “Chuyện Đường Nặc Doãn rút khỏi dự án, em đã nói với Chu Thời Diệc chưa?”
Chung Ức tiếp lời: “Em chưa kịp nói.”
Chu Thời Diệc không lạ gì Đường Nặc Doãn, cô ấy là con gái của giáo sư từng hướng dẫn người từng là đối tượng liên hôn của anh.
Thời học cao học cô gái ấy theo học một giáo sư danh tiếng trong ngành, lại thân thiết với gia đình giáo sư. Vợ chồng giáo sư hiện vẫn sống ở nước ngoài, chỉ có Đường Nặc Doãn một mình về nước.
Mấy ngày trước, Đỗ Tổng còn nhắc tới Đường Nặc Doãn, nói rằng trước khi tham gia dự án, cô ấy đã biết Khôn Thần do anh phụ trách, chuyện rút lui chắc không liên quan đến anh.
Với tính cách của Đường Nặc Doãn, chắc chắn cô ấy không vì chuyện liên hôn giữa anh và con gái thầy mà né tránh.
Công việc với cô ấy mà nói, quan trọng hơn bất cứ người hay chuyện gì.
“Sao lại đột ngột rút lui?”
Ninh Khuyết đáp: “Cô ấy là con gái của Dương Gia Nguyện.”
Nghe vậy, Chu Thời Diệc cũng bất ngờ không kém, chẳng ngờ lại trùng hợp đến vậy.
“Mẹ đã biết chưa?” Anh lo lắng hỏi.
Chung Ức lắc đầu: “Em cũng không rõ. Chắc là chưa biết.”
Bố là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Kinh Hoà, con gái của mối tình đầu lại đang làm việc trong công ty của ông.
Nếu mẹ biết chuyện này, chắc đã không im lặng.
Chung Ức cắn một miếng dưa leo: “Đợi sau lễ cưới em sẽ nói với bố.”
Từ trước đến nay bố chưa từng can thiệp vào chuyện công ty, chắc cũng không hay biết gì.
Ba người ngồi lại đến hơn mười giờ, trong lúc đó Ninh Khuyết ra ngoài năm lần, ăn quá nhiều dưa hấu và chè đá.
Chắc ba tháng tới anh không muốn nhìn thấy dưa hấu nữa.
Chu Thời Diệc đưa khăn tay cho Chung Ức, quay sang hỏi người đối diện: “Ngày 19 cậu rảnh không?”
Ninh Khuyết cười: “Cậu hỏi thế là sao? Đám cưới của hai người, tôi không đi sao được?”
Chu Thời Diệc nói: “Đi đón dâu, có rảnh không?”
“Nhà cậu nhiều họ hàng thế, để tôi là người ngoài đi đón dâu sao?”
“Đám anh em họ của tôi thì không đáng tin, biết đâu lúc đó lại lật lọng giữa đường.”
“…”
Ninh Khuyết tự trêu: “Không ngờ trong mắt cậu tôi lại đáng tin đến vậy. Được, hôm đó dù có lên núi đao hay xuống biển lửa tôi cũng không từ!”
Ba người ra khỏi quán lẩu thì đã là 10:20.
Chung Ức vẫy tay chào Chu Thời Diệc, phải đợi đến đám cưới mới gặp anh lần nữa.
Trên đường về, khi xe đi được nửa đường, Chu Thời Diệc dặn tài xế rẽ sang nhà bố mẹ một chuyến.
Về đến nhà, mẹ đang bận rộn trong phòng ăn, trên bàn ăn bày đầy hoa tươi.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đấy ạ?”
“Không phải con bảo muốn tự bó hoa cưới cầm tay sao, mẹ đang thử phối hoa xem kiểu nào thì đẹp.”
“Cẩm tú cầu xanh phối với hồng trắng.” Chu Thời Diệc lên tiếng.
“Con từng phối rồi à?”
“Chưa ạ.”
Chu Thời Diệc cởi áo vest, đi đến gần: “Chung Ức thích nhất là hoa cẩm tú cầu, ở nhà bên Boston, cô ấy trồng rất nhiều.”
Thời Phạn Âm đảo mắt nhìn khắp đống hoa trên bàn, chỉ là, không hề có cẩm tú cầu.
“Bố con đâu rồi ạ?”
“Còn đang ở chỗ ông nội con.”
“Lại tụ tập đánh bài à?”
“Không, bị ông giữ lại nói chuyện riêng.”
“Giờ này ông còn chưa ngủ à?”
Hoa này con trai đâu có dùng tới, Thời Phạn Âm bèn nổi hứng tự bó lấy một bó, vừa chọn hoa vừa hờ hững đáp: “Sau này con đến tuổi bọn mẹ rồi sẽ hiểu, được ngủ ngon là điều quý giá cỡ nào, huống gì là ông nội con.”
Chu Thời Diệc rót một cốc nước ấm, dựa vào quầy bếp nhìn mẹ phối hoa.
Mãi lúc này Thời Phạn Âm mới nhớ ra, hỏi: “Tìm bố con có việc à?”
“Không có gì ạ.”
“Ồ.” Thời Phạn Âm cười, liếc thấy chiếc nhẫn trên tay con trai, “Chung Ức mua cho à?”
“Vâng.”
“Mẹ đang nghĩ bảo sao tự dưng lại về.”
Thật ra anh về không phải để khoe gì với bố mẹ.
Gần đây bố mẹ rất bận rộn vì đám cưới của anh, anh chỉ là muốn về xem họ thế nào.
Chu Thời Diệc cũng không giải thích, dù sao thì mẹ cũng chẳng tin.
Thời Phạn Âm đưa bó hoa đã bó xong cho con trai: “Mang sang cho mẹ vợ con nhé, bảo là bó hoa *****ên trong đời mẹ. Nhớ gửi thêm một lời chúc giùm mẹ.”
Chu Thời Diệc theo phản xạ liếc nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi.
Thời Phạn Âm hiểu con lo lắng điều gì: “Chắc chắn họ chưa ngủ đâu. Con không hiểu được tâm trạng của một người mẹ, càng gần ngày cưới thì lại càng mất ngủ.”
Chu Thời Diệc nhận lấy bó hoa, chưa ra đến sân thì điện thoại đã rung lên.
Đỗ tổng: [Chu tổng, phòng làm việc của Lộ Trình đã hồi đáp, giữ lại hai vé phòng riêng cho buổi diễn ngày 27 tháng 5, hôm họp báo tôi sẽ đưa anh.]
Cùng lúc đó, ở đầu bên kia thành phố, trong phòng tập nhảy.
Lộ Trình vừa kết thúc buổi luyện tập, danh sách bài hát ở Bắc Thành khác với Giang Thành tới bảy, tám bài, nên mấy hôm nay phải tập trung luyện gấp.
Chị Sầm đưa cho anh một ly nước ấm, không quên dặn: “Uống vài ngụm là được rồi.”
“Vé mà Đỗ Tổng cần đã giữ xong.” Vừa nói, chị vừa bật nắp lon coca lạnh.
Tin đồn về Chung Chước Hoa kéo dài suốt hơn một tháng, càng lúc càng rầm rộ.
Dù bị đè xuống không lên hot search, nhưng trong giới thì đã lan truyền khắp nơi.
Trước đó cô đã nghĩ quá đơn giản, Chu Thời Diệc cho làm màn quảng cáo lớn và còn đến buổi concert, chỉ đơn thuần vì là fan của Lộ Trình, ai ngờ đối phương lại là chồng của Chung Ức.
Ba ngày nữa là lễ cưới của họ.
“Trước kia không phải em còn chắc nịch nói tin Chung Chước Hoa mang thai sinh con là giả à?” Chị Sầm ngửa đầu, uống liền nửa lon.
Lộ Trình cầm ly nước ấm, lướt điện thoại, không lên tiếng.
Chị Sầm cũng không nói thêm gì, cầm lon Coca đã uống một nửa, mắt nhìn ra thành phố đêm rực rỡ ánh đèn ngoài cửa sổ, chợt bật cười tự giễu.
Đến tận lúc này, cô vẫn khó mà tin nổi, Chung Ức lại là con gái của Chung Chước Hoa và Giang Tĩnh Uyên.
Cô từng gặp Chung Ức, mà nhìn chẳng giống Chung Chước Hoa chút nào.
Cô lại uống thêm một ngụm Coca, nhìn sang Lộ Trình: “Chị biết, em trách chị và công ty năm đó đã chia cắt em với Chung Ức.”
Lộ Trình cuối cùng cũng mở lời: “Em trách chị và công ty làm gì?” Có trách, cũng chỉ có thể trách chính mình.
Đã chọn con đường gần như không thể cùng cô đi đến cuối cùng.
Sau khi chia tay, anh rất ít khi nghĩ lại quá khứ, vì tiếc nuối quá nhiều.
Anh từng hứa sẽ đến gặp cô, nhưng cuối cùng vì trục trặc visa nên không đến được.
Thời gian trước, ông nội gọi điện cho anh, bảo là đã gặp một bạn học cấp ba của anh.
Anh hỏi là bạn học nào, tên là gì.
Ông nội đã không còn nhớ nổi tên cô, chỉ nhớ rằng đó là bạn học cũ, cô gái từ nhỏ đã thích đi thuyền.
Ngoài cô ra, không thể là ai khác.
Ông còn kể: cô bé đó đã cắt tóc ngắn, nếu không phải trước đó đã chào ông một tiếng, suýt nữa ông đã không nhận ra.
Đúng vậy, người đeo kính râm ngồi cạnh Chu Thời Diệc trong buổi diễn hôm ấy chính là cô.
Hồi cấp ba, cô từng nói nếu một ngày anh tổ chức concert, nhất định phải để dành chỗ ngồi tốt nhất cho cô.
Anh nói: Được, nhất định sẽ để cho em.
Nhiều năm sau, cô thực sự đã đến xem concert *****ên của anh, nghe anh hát trực tiếp bài “Ức”. Giờ đây, mọi ước nguyện của anh đều đã thành hiện thực, lẽ ra anh phải vui mới đúng.
Chị Sầm im lặng hồi lâu, mới lên tiếng nhắc nhở: “Ngày 22 có buổi họp báo, em và Chu Thời Diệc sẽ có phần giao lưu.”
Lộ Trình hoàn hồn: “Em biết rồi.”
Dù sao cũng là công việc, anh không muốn nghĩ nhiều.
Chị Sầm mở miệng định nói, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời nào, chỉ lặng lẽ uống cạn nửa lon coca còn lại.
Việc đến nước này, có nói gì cũng đã vô ích.
Khi biết chồng của Chung Ức là Chu Thời Diệc, vừa lúc có người đưa cho Lộ Trình một cốc trà sữa, tay anh run lên, không kịp giữ chặt, ly trà rơi “bốp” xuống đất, đổ loang cả sàn.
Cô biết, điều khiến Lộ Trình đau lòng nhất không phải là việc Chung Ức kết hôn, vì sau chia tay, sớm muộn gì đối phương cũng sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Điều khiến anh đau lòng nhất chính là: khi anh đứng trên sân khấu hát bài “Ức” được viết riêng cho cô, thì cô lại ngồi dưới hàng ghế khán giả, mà hai người đã trở thành người dưng.
Tất cả ước mơ đều đã thành hiện thực.
Chỉ tiếc, cảnh còn người mất, chẳng thể quay lại như xưa.
Đêm biết Chung Ức là con gái của Chung Chước Hoa, Lộ Trình tự nhốt mình trong phòng suốt cả đêm, lần *****ên vắng mặt trong buổi tập.
Đã chia tay rồi, vậy mà Chung Ức vẫn nhờ mẹ mình quan tâm anh.
Chị Sầm lại nhìn xuống tầng một. Hôm nay là cuối tuần, màn hình quảng cáo ở trung tâm thương mại vẫn chưa tắt, đang phát chính là quảng cáo ô tô của Lộ Trình.
Chiếc Maybach lướt qua tuyến đường chính trước trung tâm thương mại, ánh mắt Chu Thời Diệc vô tình lia ra ngoài cửa sổ, đúng lúc bắt gặp quảng cáo của hãng xe Khôn Thần.
Chưa kịp dời mắt đi, xe đã vượt qua đoạn đó.
Chu Thời Diệc nhắn tin cho Chung Ức: [Ngủ chưa?]
Chung Ức không thấy tin nhắn, vừa về đến nhà đã tiện tay vứt điện thoại lên sofa, rồi ngồi xuống chuyện trò với bố mẹ.
Sắp có một tổ ấm riêng, cô lại càng thấy lưu luyến bố mẹ hơn.
Người thấy không nỡ hơn cả cô, chính là bố, bình thường đã chăm bẵm từng miếng ăn, sau này không biết mấy ngày mới được gặp con gái một lần.
Cô định sau khi kết hôn sẽ về nhà ở tạm một thời gian, nhưng bố cô không đồng ý, nói ai rồi cũng cần có không gian riêng.
“Cứ coi như con lại đi học đại học.” Giang Tĩnh Uyên cười tự giễu an ủi bản thân, “Bố cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Chung Ức ôm cánh tay bố: “Có phải thấy như vừa thoát khỏi bể khổ không?”
Giang Tĩnh Uyên mỉm cười dịu dàng: “Không thể nói là không có.”
Chung Ức trêu bố: “Thấy chưa, đây mới là lòng cha mẹ chân thật!”
Giang Tĩnh Uyên xoa đầu cô, từ khi cô chào đời đến giờ, ông chưa từng cảm thấy vất vả, thậm chí còn hoài niệm những ngày cô còn bé xíu.
Có tiếng bước chân vọng từ cầu thang, Chung Ức ngoảnh lại.
Chung Chước Hoa lại thay một bộ lễ phục khác đi xuống.
Ngày cưới, hai bên gia đình sẽ đến khách sạn chụp ảnh trước, còn khi làm lễ sẽ không mời cha mẹ hai bên lên sân khấu nữa.
Bởi lẽ nếu để bà ấy xuất hiện, khách khứa sẽ chỉ mải bàn tán chuyện cũ, còn ai chú tâm mà tận hưởng nữa.
“Mẹ mặc bộ này đi, bộ này đẹp hơn.”
Chiếc lễ phục tím nhạt đính ngọc trai lấp lánh trên người Chung Chước Hoa tôn lên nét sang trọng quý phái.
Giang Tĩnh Uyên đã đặt may cho bà hai bộ, ông và con gái cùng chung ý kiến, ngay từ đầu cũng đã chọn trúng bộ này.
Chung Chước Hoa cũng vừa ý: “Thời Phạn Âm mặc màu rượu vang, bộ này cũng hợp với bộ của cô ấy.”
Giang Tĩnh Uyên nhìn vợ, điều bà nghĩ *****ên lại không phải là có hợp với vest của ông hay không.
Lúc này có xe chạy vào sân.
Chung Ức nhìn qua cửa kính sát đất ra ngoài, có thể tự do ra vào sân, ngoài xe nhà thì chỉ có chiếc của Chu Thời Diệc.
“Muộn thế này mà Thời Diệc còn qua à?” Chung Chước Hoa hơi nheo mắt nhìn con gái, “Hai đứa vừa gặp nhau ăn lẩu tối nay mà? Lại giận nhau à?”
“Không có.” Chung Ức cũng không rõ anh đến làm gì.
Nhưng đến cũng tốt, trước lễ cưới gặp thêm một lần, tiện thể mang đồ cô đã đóng gói sang nhà mới.
Giang Tĩnh Uyên đoán: “Có thể là muốn bàn thêm mấy chi tiết lễ cưới.”
Vừa dứt lời, Chu Thời Diệc đã tay cầm hai bó hoa bước vào cửa.
“Bố, mẹ.” Anh chào rồi đưa bó hoa do mẹ anh gói tặng cho mẹ vợ trước, “Mẹ con lần đầu gói hoa, nhờ con mang đến tặng mẹ.” Anh chuyển lời chúc từ mẹ: “Mẹ con chúc mẹ lòng hướng tự do, đường đời rực rỡ.”
“Cảm ơn con! Muộn thế này còn phải vất vả chạy qua đây.” Chung Chước Hoa vui vẻ đón lấy bó hoa tươi rực rỡ, lòng bỗng thấy bịn rịn. Bà vốn thường được tặng hoa, nhưng bó hoa này lại đặc biệt hơn hẳn.
“Thời Diệc, con ngồi đi, để mẹ lên tầng gọi điện lại cho mẹ con một lát.”
Chu Thời Diệc đưa bó hồng còn lại cho Chung Ức.
“Cảm ơn anh. Cũng là mẹ gói à?”
“Không, là anh mua.”