Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 41



Chung Ức vùi mặt vào hõm cổ anh, cô ở trong lòng anh bao lâu, anh liền ôm cô bấy lâu.

Trước kia mỗi lần giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, anh đều dỗ cô bằng cách này, cho đến khi cô nguôi giận mới thôi.

Sau khi chia tay, trên người anh là mùi tuyết tùng và linh sam lạnh lẽo, lúc mới gặp lại, cô thấy rất xa lạ.

Không rõ bắt đầu từ bao giờ, cô đã quen với hương thơm ấy.

Tối nay bố mẹ cô không có nhà, quản gia và người làm cũng sẽ không làm phiền họ.

Bốn, năm phút trôi qua, cô vẫn không ngồi dậy.

Cô luôn mong có một cái ôm như thế này.

Trong xe, bác tài Trương đang bóc nốt thanh sôcôla còn lại để giết thời gian.

Bác cũng từng trẻ, từng cãi nhau với vợ, nên rất hiểu người trẻ bây giờ.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, cảm xúc trong lòng Chung Ức đã dâng trào mãnh liệt, ban đầu từ tủi thân mơ hồ, đến cảm giác may mắn, rồi yên tâm tận hưởng vòng tay anh.

Khi cằm anh nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô, cô bỗng thấy một nỗi tủi thân chưa từng có ùa tới.

Nhưng ngay sau đó, lại là niềm may mắn.

May mắn vì sau ba năm xa cách, họ vẫn còn yêu nhau. Dù có những chuyện xen vào, dù vì chia cách lâu ngày mà trở nên xa lạ, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, rồi sẽ ổn cả thôi.

Chung Ức lại nép vào lòng anh thêm mấy phút, rồi ngẩng đầu hỏi: “Anh có cần em ôm một lát không?”

Chu Thời Diệc: “…”

Đó chính là câu anh từng hỏi cô.

Anh hỏi ngược lại: “Muốn ôm à?”

Chung Ức không trả lời, chỉ giơ tay ôm lấy eo anh.

Yết hầu Chu Thời Diệc khẽ động, cúi mắt nhìn cô: “Đừng có qua quýt như lần trước.”

Lần trước cô chỉ khẽ ôm rồi buông ngay.

Lần này, cô giữ lâu hơn vài giây.

Khi cô sắp buông tay, Chu Thời Diệc cúi đầu, chạm môi lên môi cô.

Nụ hôn vừa nóng bỏng, vừa quen thuộc lại xen chút xa lạ.

Tim Chung Ức như bị va mạnh, nhịp đập chợt lỡ một nhịp.

Khi nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Chu Thời Diệc rời khỏi môi cô.

“Sau này muốn tựa vào anh thì cứ thoải mái mà tựa. Hồi đó là anh nói năng không rõ ràng, xử lý không khéo, khiến em đến cả việc dựa vào anh cũng phải e dè.”

“Thu dọn đồ đạc đi, ngủ sớm một chút.” Nói xong, anh mới hoàn toàn buông cô ra.

Mãi đến khi chiếc Maybach từ từ rời khỏi sân, Chung Ức mới bình tâm lại, ánh mắt cũng thu lại từ đuôi xe đã khuất xa.

Trời đã tối hẳn, cô quay vào nhà.

Đồ cần mang đến nhà mới không ít, cả tối loay hoay cũng chỉ mới thu xếp được chưa đến một phần năm.

Khi bố mẹ về đến nhà sau buổi hẹn hò, cô vẫn đang đóng gói.

Chung Chước Hoa thấy đèn phòng con gái còn sáng thì gọi: “Tiểu Ức, con đâu rồi? Sao còn chưa ngủ?”

Chung Ức đáp: “Con đang thu dọn đồ!”

Chung Chước Hoa lần theo tiếng vào phòng thay đồ, bên trong chất đầy đồ đạc, hầu như không còn chỗ đặt chân, bà đành đứng ở cửa: “Sao không bảo dì giúp việc dọn cho? Ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm, dậy nổi không đấy?”

“Con dậy được.”

Chung Ức thầm nghĩ, không phải là vấn đề dậy được hay không, mà căn bản là không ngủ nổi.

“Chị Chung, hẹn hò với anh ba thế nào?”

Chung Chước Hoa làu bàu: “Bố con còn hỏi mẹ là đóng phim có động lòng thật không kìa!”

“Thế mẹ trả lời sao ạ?”

“Tất nhiên mẹ bảo có động lòng rồi. Thế là tối nay ông ấy ăn ít hơn bình thường một nửa.”

Chung Ức bật cười: “Mẹ đừng dọa bố nữa. Tối nay thế nào ông ấy cũng lại mất ngủ.”

Chung Chước Hoa tựa vào khung cửa: “Lớn tuổi vốn đã khó ngủ rồi. Mà thôi không nói chuyện đó nữa…” Bà đổi đề tài, hỏi han con gái: “Hôm nay đến nhà ông bà nội Chu Thời Diệc thế nào?”

“Cũng ổn ạ. Trước lúc đi, bà nội bảo sau này không cần thường xuyên qua nữa, vì sức khoẻ và tinh thần của cả hai bên.”

Chung Chước Hoa bật cười: “Cụ bà thú vị quá.”

“Vâng, bà rất thoáng. Nghe nói năm đó mẹ chồng con đồng ý liên hôn là vì thấy bà dễ mến.”

“Phải đấy, Chu Vân Liêm đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng. Thế ông cụ thế nào? Có ra dáng gia trưởng không?”

Chung Ức đáp: “Với con thì không. Nhưng từ lúc anh Thời Diệc bước vào nhà là bị mắng suốt, ông còn dằn mặt luôn, sợ anh ấy lại không chịu kết hôn.”

“Chắc là bị cú lần trước nên ông cụ thành ra bị ám ảnh tâm lý.”

Chung Ức ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Mẹ, mẹ cũng biết chuyện hôn sự trước kia của Chu Thời Diệc à?”

Chung Chước Hoa khẽ gật: “Biết chứ, nghe bố con kể rồi.”

Chu Thời Diệc cảm thấy đối phương là người rất phù hợp, nhỏ hơn anh hai tuổi, hai người tuy khác trường nhưng cùng chuyên ngành, đều lấy song bằng Vật lý học và Toán ứng dụng.

Cô ấy không chỉ thông minh xuất chúng mà còn có ngoại hình ưa nhìn, tính cách cũng hòa nhã. Sau khi tốt nghiệp cô không lựa chọn bước vào doanh nghiệp gia đình mà cùng bạn bè khởi nghiệp, chăm chỉ phát triển trong lĩnh vực mình yêu thích, công ty đã lên sàn từ một năm trước.

Về gia thế, hai bên có chút chênh lệch, nhưng ngoại hình và năng lực cá nhân thì lại hoàn toàn xứng đôi.

Sau cùng, hai người vẫn không thể đến được với nhau. Ông nội giận đến nửa năm không thèm nói chuyện với Chu Thời Diệc.

Nghe Giang Tĩnh Uyên kể, đầu năm nay cô gái ấy đã đính hôn, đối phương cũng thuộc tầng lớp quyền quý.

Chung Chước Hoa nhìn con gái: “Con biết chuyện từ sớm rồi, hay hôm nay mới biết?”

Chung Ức điềm tĩnh đáp: “Con biết từ lâu rồi. Năm ngoái ăn cơm ở nhà ông nội, nghe mọi người nhắc đến.”

Chung Chước Hoa lúc này mới hiểu ra, có lẽ ảnh cưới của con gái chắc bị xóa vào thời điểm ấy.

Chung Ức ngược lại còn an ủi mẹ: “Chị Chung, con không sao đâu. Nếu con để bụng thì con đã chẳng đồng ý cưới anh ấy.”

Chuyện xem mắt năm đó, cô chưa từng oán trách Chu Thời Diệc.

Dù thỉnh thoảng nhớ lại, khó tránh khỏi có chút chua xót, nhưng cảm xúc ấy, cô hoàn toàn có thể tự tiêu hóa.

Chuyện đã qua, hai mẹ con không nói thêm nữa.

Chung Ức mở một chiếc thùng rỗng, cẩn thận đặt khăn lụa đã gấp gọn vào bên trong.

Chung Chước Hoa giục con: “Ngủ đi, để đấy mai mẹ thu xếp cho.”

Chung Ức miệng thì vâng lời, nhưng đợi mẹ rời khỏi lại tiếp tục thu dọn.

Càng gần đến ngày cưới, mỗi đêm cô ngủ càng ít.

Buổi trưa cũng không cần nghỉ ngơi thêm, tinh thần vẫn rất tỉnh táo.

Trạng thái hưng phấn này, trước kia chỉ xuất hiện khi cô phá vỡ rào cản kỹ thuật, đạt được được bằng sáng chế.

Tới ngày hẹn ăn với Ninh Khuyết, cô chỉ ngủ được năm tiếng.

Lúc đó, chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn lễ.

Toàn bộ đồ đạc cần mang sang nhà tân hôn đã được đóng gói xong xuôi.

Việc chuẩn bị cho đám cưới không cần cô phải lo, hôm nay cô vẫn đi làm như thường lệ.

Nước trong cốc đã cạn, Chung Ức vừa định đứng dậy rót thêm thì nhận được điện thoại của Ninh Khuyết gọi sang.

“Phương án hợp tác với Ô tô Khôn Thần đã được duyệt rồi.”

Chung Ức liếc nhìn đồng hồ, mới chín rưỡi sáng: “Họ họp xong sớm vậy à?” Tối qua lúc gọi điện với Chu Thời Diệc, anh còn nói nội bộ hội đồng quản trị bất đồng dữ dội.

Ninh Khuyết đáp: “Họ họp đến tận mười một rưỡi đêm qua, sau đó cho mọi người thời gian suy nghĩ thêm một đêm. Nghe nói sáng nay chưa đến nửa tiếng, Chủ tịch Chu đã chốt phương án rồi. Em qua xem danh sách nhóm dự án đi.”

“Em xem ngay, để em rót cốc nước đã rồi qua đó.”

Dạo gần đây tinh thần quá căng thẳng, cô tạm thời cai cà phê.

Rót một cốc nước ấm, cô liền đến văn phòng Ninh Khuyết.

Ninh Khuyết chỉ vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cô ngồi xuống, rồi đưa cho cô một xấp giấy danh sách.

Chung Ức nhận lấy, khá dày, là danh sách đầy đủ nhóm dự án, bao gồm cả các chuyên gia từ bên mảng chip.

Mỗi thành viên nhóm đều có đính kèm lý lịch, cô đọc kỹ từ đầu đến cuối.

Ninh Khuyết nói: “Anh tự tổng hợp đấy, sau này tiện liên hệ.”

Anh uống một ngụm nước kỷ tử rồi nói tiếp: “Ban đầu Đường Nặc Doãn cũng tham gia dự án, anh từng kể với em rồi, lần họp giữa các nhóm lần trước còn gặp cô ấy. Nhưng sau đó cô ấy xin rút lui.”

Chung Ức ngẩng đầu: “Sao tự dưng lại rút?”

Ninh Khuyết nhún vai, không rõ lý do.

Anh từng rất mong cô và Đường Nặc Doãn được hợp tác: “Nếu cô ấy cùng tham gia, hai người mạnh bắt tay nhau, anh rất tin là các nút thắt kỹ thuật sẽ được tháo gỡ.” 

Nhưng có những chuyện, không thể cưỡng cầu.

Anh xoa trán, giờ đây điều khiến anh đau đầu nhất là Đỗ Tổng, người cũng giữ vai trò phụ trách dự án. Chủ tịch Chu tuy ủng hộ kế hoạch này nhưng lại không yên tâm với con trai, nên mới cử Đỗ Tổng giám sát Chu Thời Diệc, mọi việc không được tự quyết.

Lúc này, điện thoại của Chung Ức rung lên, giao diện trò chuyện bật ra.

Chu Thời Diệc: [Về mặt kỹ thuật, sau này anh sẽ trao đổi trực tiếp với em.]

Chung Ức: [OK.]

Chu Thời Diệc: [Nếu một ngày nào đó Đỗ Tổng nghi ngờ năng lực kỹ thuật của em, đừng để trong lòng. Trình độ của em, anh hiểu rõ.]

Chung Ức: [Cảm ơn anh.]

Chu Thời Diệc: [Còn một chuyện nữa, em hỏi anh trai xem ảnh cưới có phục hồi được chưa? Không được thì thôi.]

Chung Ức: “…”

Mọi thứ tại hiện trường lễ cưới đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi ảnh cưới.

Căn bản là không cần hỏi, cô vẫn chưa phục hồi được.

Hôm qua, ông nội tag anh họ trong nhóm gia đình: [Sao con cứ phải làm khó chính mình?]

Anh họ mãi vẫn chưa trả lời.

Có lẽ đã chặn thông báo nhóm.

Cô họ cũng tag cô trong nhóm: [Tiểu Ức, còn đi làm à? Nên xin nghỉ rồi chứ?]

Cô đáp lại rằng sẽ nghỉ làm trước lễ cưới hai ngày.

“Tối nay đi ăn đâu?” Câu hỏi của Ninh Khuyết kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Chung Ức đáp: “Chu Thời Diệc bảo đi ăn món nhà làm. Nhưng tuỳ anh.”

Quán ăn riêng Chu Thời Diệc hay đến không mở cửa cho công chúng, giá đắt, chỉ có ba người họ dùng một phòng riêng, quá mức trang trọng.

Bữa tụ họp quan trọng là ở không khí.

Ninh Khuyết nghĩ một lúc rồi nói: “Đi ăn lẩu đi.”

Món xào nguội nhanh, còn lẩu thì ăn tới sáng cũng chẳng nguội.

“Được, anh chọn chỗ rồi gửi cho em.”

Chung Ức mang danh sách về văn phòng, mất nửa ngày để nắm được lý lịch học vấn và thành tích công việc của từng người.

Tờ cuối cùng là lý lịch của Đường Nặc Doãn, trên đó Ninh Khuyết ghi chú: Vì lý do cá nhân, đã rút khỏi dự án.

Trong bữa trưa, Ninh Khuyết lại nhắc đến Đường Nặc Doãn.

Anh hỏi thăm khéo léo từ cấp trên của cô ấy về lý do đột ngột rút lui.

Sau một hồi trầm ngâm, đối phương cuối cùng cũng nói thật: Mẹ của Đường Nặc Doãn là Dương Gia Nguyện.

Chung Ức đang gắp thức ăn, tay bỗng khựng lại giữa không trung.

Ninh Khuyết: “Lúc đầu cô ấy không biết thân phận của em nên mới tích cực tham gia. Sau này em tự tiết lộ thân thế trong phần bình luận, chắc chắn cô ấy đã nghe nói. Gần đây trên mạng có nhiều bài viết nhắc đến mối tình đầu của chủ tịch Giang, dù trước đây Đường Doãn Nặc không biết mẹ mình từng yêu ai, thì giờ cũng đã rõ. Mối quan hệ như vậy, đúng là khiến cô ấy khó xử.”

Vì để tránh xấu hổ, Đường Nặc Doãn đã chủ động rút khỏi dự án.

Chung Ức hỏi: “Cô ấy hơn em mấy tháng?”

Ninh Khuyết đáp: “Hơn năm tháng.”

Chung Ức chậm rãi tiếp nhận tin tức ấy.

Cô không thể ngờ, Đường Nặc Doãn lại là con gái của Dương Gia Nguyện.



Ngày mai, Chung Ức bắt đầu nghỉ phép cưới, tổng cộng năm ngày, sau lễ ra mắt sản phẩm của Ô tô Khôn Thần sẽ quay lại làm việc.

Sau khi hoàn tất mọi công việc trước kỳ nghỉ, cô lấy chiếc hộp nhung từ trong túi vải ra.

Nếu không vì bữa ăn tối cùng Ninh Khuyết, có lẽ chiếc nhẫn này sẽ phải đợi đến sau hôn lễ mới được đeo.

Trước khi tan làm, cô bật chế độ nghỉ phép cho hòm thư, đồng thời đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội:

[Nhà có hỷ sự, nghỉ cưới năm ngày, ngày 22 đi làm lại.

Chú rể là Chu Thời Diệc.]

Ninh Khuyết đã quen với phong cách đăng bài của cô, bấm thích.

Một tiếng sau Chu Thời Diệc mới thấy bài đăng ấy. Ngày 22 cũng là ngày diễn ra lễ ra mắt ô tô Khôn Thần, Ninh Khuyết bảo hôm đó sẽ đến dự, còn vé mời còn lại thì đưa cho bộ phận khác.

Cô không giữ lại vé mời, chắc cũng không định đến.

“Chú ơi.” Thần Thần khẽ gọi, đưa cho anh một viên kẹo.

Chu Thời Diệc mỉm cười: “Cảm ơn con.”

Thần Thần lại đưa thêm một viên nữa, rồi đi phát cho người khác.

Hôm nay, cả nhà anh họ từ Giang Thành tới, mấy chị họ từ Hồng Kông cũng về, cả nhà cùng nhau chuẩn bị cho đám cưới.

Từ chiều, anh cũng chính thức bước vào kỳ nghỉ cưới.

Nhà ông nội đã lâu không nhộn nhịp thế này.

Chu Gia Diệp cũng nhận được hai viên kẹo từ cháu gái nhỏ, bóc một viên cho vào miệng rồi hỏi em họ: “Ảnh cưới thế nào rồi? Ông nói hai đứa vẫn chưa chụp, đang tức giận trên lầu kìa.”

Chu Thời Diệc đáp: “Bọn em chụp rồi.”

Đến giờ, ông nội vẫn không tin anh sẽ tổ chức hôn lễ đúng hẹn.

Anh nhìn đồng hồ: “Em về đây.”

Chu Gia Diệp hỏi: “Không ở lại ăn tối à?”

“Em ăn cùng Chung Ức.” Trước khi đi, Chu Thời Diệc lại ôm Thần Thần một cái.

Chu Gia Diệp nhìn em họ: “Hay cậu cho ông xem ảnh cưới đi? Nếu đã chụp rồi thì sao phải để cho người già tức giận.” Dù hôm qua anh cũng vừa khiến ông nổi giận.

Chu Thời Diệc đặt Thần Thần xuống, nói: “Ông xem rồi cũng không tin đâu.”

Chu Gia Diệp ngạc nhiên: “Sao lại không tin?”

“Trong ảnh, kiểu tóc của Chung Ức khác.”

“Khác kiểu tóc thì có gì lạ?”

“Là ảnh chụp từ trước, lúc đó cô ấy còn để tóc dài.”

Kiểu tóc khác nhau, đến khí chất cũng chẳng giống, ông nội sao mà tin cho được.

Chu Gia Diệp thay anh tìm lý do trước: “Chuyện này dễ mà, cứ nói là để cho đẹp nên đội tóc giả.”

“…”

Chu Thời Diệc không đáp, cầm lấy áo vest, chào tạm biệt mấy người anh chị họ rồi rời đi trước.

Trên gác, trong thư phòng, cụ ông nhà họ Chu vừa quay mặt đã thấy thằng cháu út lên xe qua ô cửa sổ.

Tưởng rằng nó chỉ ra xe lấy đồ, ai ngờ chưa đầy mười giây sau, xe đã nổ máy, chầm chậm rời khỏi sân.

Ông cụ chỉ tay xuống dưới, quát mắng người con thứ ba: “Tự con xem lại đi! Con nuôi nấng ra cái thể loại gì thế này!”

Chu Vân Liêm: “…”

Cụ ông giận đến mức phải nhấp một ngụm trà để bình tâm lại. Thằng cháu nhỏ chắc sợ bị nhắc chuyện chưa chụp ảnh cưới trong bữa cơm nên dứt khoát bỏ luôn bữa tối mà đi.

Ông nhịn không nổi nữa, quay sang mắng con trai: “Còn ba ngày nữa là cưới, nó thì thế đấy, đến ảnh cưới cũng chưa chịu chụp! Con bảo trong lòng Chung Ức sẽ nghĩ gì? Suốt ngày bận rộn cái gì ấy, cũng không quản nó!”

Chu Vân Liêm vẫn bênh con: “Mai chụp cũng kịp, giờ chụp cái có ảnh trong ngày luôn.”

“…”

Cụ ông nghẹn lời, tức đến mức không nói nên câu.

Tức đến nỗi không muốn nhìn thêm nữa, ông vung tay chỉ ra cửa.

Mắt không thấy tim không đau.

Mà nghĩ lại thì thằng con mình sinh ra cũng chẳng ra gì.

Chiếc Maybach rời khỏi biệt thự cũ, thẳng hướng về quán lẩu truyền thống ở Bắc Thành, nơi họ hẹn ăn tối.

Đúng giờ cao điểm, đường phố tắc nghẽn không nhúc nhích.

Ninh Khuyết đến *****ên, chọn một bàn yên tĩnh ở phía trong, lấy vài miếng dưa hấu, vừa ăn vừa đợi hai người họ.

Bàn bên cạnh, nồi lẩu đồng bốc hơi nghi ngút. Anh liếc nhìn xem họ gọi món gì.

Lẩu vốn là món anh yêu thích, hôm nay hai người kia đặc biệt đến ăn cùng anh.

Chưa ăn hết một miếng dưa hấu, Chung Ức đã đến.

“Ồ,” Anh liếc thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng đeo rồi, anh nhìn kỹ một chút, trêu: “Có phải hơi nhỏ không?”

Chung Ức đáp: “Chiếc này là đeo ngày thường.”

“Đeo ngày thường là hợp rồi, anh còn tưởng là nhẫn đeo trong lễ cưới.”

Đang nói thì Chu Thời Diệc tới, đến chậm nhưng vẫn kịp lúc.

Ninh Khuyết lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng tân hôn, trăm năm hạnh phúc.”

“Cảm ơn.” Chu Thời Diệc ngồi xuống bên cạnh Chung Ức.

Ánh mắt anh lướt qua phía cô, bất chợt dừng lại trên chiếc nhẫn kim cương.

Ninh Khuyết đẩy đĩa hoa quả qua: “Nếm thử đi. Ruột giòn, ngọt lắm.”

Chu Thời Diệc lấy khăn ướt sạch để lau tay.

Ninh Khuyết chậm rãi gặm dưa, trước đó anh còn tò mò, không biết hai người này khi ở trước mặt anh sẽ ra sao.

Không ngờ lại tâm linh tương thông, cả hai đều đeo nhẫn cưới.

Chung Ức cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út thon dài của Chu Thời Diệc, đúng là chiếc cô đã mua.