Trước đây, tin đồn bà có con gái đã lan truyền khắp nơi, hôm nay Chung Chước Hoa đích thân công bố tin tức này.
Các diễn viên và đạo diễn từng hợp tác trong giới lần lượt gửi lời chúc mừng, dù là thật lòng hay chỉ để xã giao.
Sau lần trước từng lên tiếng đính chính thay cho Chung Chước Hoa, đạo diễn Úc lần này cũng chia sẻ lại và bình luận: Chẳng trách lại có bóng dáng người xưa, hóa ra là con của cố nhân! Chúc mừng cháu gái! Mong hai con hạnh phúc dài lâu, tâm đầu ý hợp đến trọn đời!”
Chị Sầm là người đại diện của Lộ Trình, tất nhiên cũng lên tiếng chúc mừng.
Lộ Trình được Chung Chước Hoa nâng đỡ suốt nhiều năm, dẫu bận đến mấy cũng đích thân để lại một dòng bình luận.
Nhìn người trong ảnh, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Anh chỉ để lại một câu ngắn gọn: Chúc mừng chị Chung!
“Không muốn bình luận gì thì cũng đừng miễn cưỡng.” Chị Sầm nói, “Tôi chúc mừng thay cho cậu rồi.”
Lộ Trình thoát khỏi trang cá nhân của Chung Chước Hoa: “Không miễn cưỡng.”
Chị Sầm nhìn ra được, từ hôm qua đến giờ, anh đã rất cố gắng tập trung vào việc luyện tập, nhưng lại thường xuyên mất tập trung.
Chị hiểu được tâm trạng của anh, trong cái giới đầy danh vọng này, chân tình là một thứ xa xỉ tột bậc, vì thế đoạn tình cảm đã qua kia, đối với anh mà nói, lại càng trở nên quý giá biết bao.
Thế nhưng cá và tay gấu vốn chẳng thể giữ được cùng lúc, đã lựa chọn con đường này thì nhất định phải từ bỏ những điều quý giá khác.
Anh cũng có thể xem là may mắn, tuy mất đi nhiều thứ, nhưng lại nhận được nhiều hơn, những ước mơ thuở niên thiếu đều đã trở thành hiện thực.
Có biết bao người, mất rồi mà chẳng được gì.
“Quý Phồn Tinh nhờ người đưa một kịch bản tới.”
Chị Sầm có kết bạn WeChat với Quý Phồn Tinh, vừa nhìn thấy ảnh cưới của Chung Ức trong vòng bạn bè của cô ấy, “Cô ấy là phù dâu của Chung Ức.”
Lộ Trình không cần suy nghĩ: “Từ chối luôn đi.”
“Được, tôi sẽ nói là cậu không sắp xếp được lịch trình.”
Chị Sầm lại nhìn sang bảng hot search, các từ khóa liên quan đến Chung Chước Hoa đã lên tới năm mục.
Từ khi bước chân vào giới giải trí đến nay, bà luôn là cái tên thường xuyên xuất hiện trên hot search. Những câu chuyện tình yêu hận thù giữa bà và các công tử quyền quý trong giới thượng lưu, đến cả phim truyền hình máu chó cũng chẳng dám viết liều như vậy.
Người ngoài từng nghĩ năm đó bà mang thai để ép cưới nhưng không thành, nào ngờ đứa trẻ lại do một tay Giang Tĩnh Uyên nuôi lớn.
Vì vợ và con gái, người con trai thứ ba nhà họ Giang ấy đã hy sinh không ít sự nghiệp. Trong giới quyền quý, chuyện này gần như là điều không thể tưởng tượng nổi.
Bài phát biểu của Giang Tĩnh Uyên trong lễ cưới đã khiến Chung Chước Hoa chỉ sau một đêm trở thành hình mẫu khiến người người ngưỡng mộ.
Hiệu quả còn vượt xa mọi lời đính chính chính thức, hơn nữa dù có người sẵn lòng đọc nhưng chẳng ai đủ kiên nhẫn để xem hết những dòng chữ giải thích khô khan, lại còn dễ bị cắt xén câu chữ.
Ngay khi hôn lễ vừa bắt đầu, đoạn video Giang Tĩnh Uyên ôm con gái nhỏ cũng bị truyền thông đăng tải, nhanh chóng gây bão toàn mạng chỉ trong một ngày.
Cư dân mạng thi nhau bình luận, mong Giang Tĩnh Uyên bù đắp tiếc nuối thời trai trẻ, cùng con gái là đại thần giới thuật toán tham gia show truyền hình.
“Tiểu Ức hồi bé đáng yêu quá trời, tiếc là hồi ấy tôi chưa gặp con bé, thật muốn ôm một cái.” Thời Phạn Âm cũng đang lướt hot search, lại xem lại đoạn video Giang Tĩnh Uyên và Chung Ức khi còn nhỏ chèo thuyền cùng nhau.
Chung Chước Hoa nói: “Nếu không có con gái, tôi và Giang Tĩnh Uyên đã tan vỡ tám trăm lần rồi.”
Con gái đáng yêu lanh lợi đến vậy, bà và Giang Tĩnh Uyên chẳng ai có thể buông tay. Nhất là khi đứa trẻ lại do một tay Giang Tĩnh Uyên nuôi dưỡng, nếu bà đem con gái đi, khác nào cướp đi mạng sống của ông.
Vì thế, sao ông có thể buông tay?
Còn bà thì càng không nỡ, năm đó vì sinh con, bà thậm chí từ bỏ cả sự nghiệp diễn xuất.
Thời Phạn Âm thoát khỏi giao diện hot search, nhấp một ngụm rượu: “Năm đó tôi sinh Chu Thời Diệc chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.”
Nếu lúc ấy có chút tình cảm với Chu Vân Liêm, có lẽ bà đã sinh thêm một đứa nữa để làm bạn với Chu Thời Diệc, hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau.
“Giang Tĩnh Uyên không hỏi cậu vì sao chỉ công khai con gái à?” Bà chống cằm, cười hỏi.
Chung Chước Hoa: “Có hỏi. Nhưng không hỏi thẳng, chỉ hỏi sao tôi chỉ đăng hai bức ảnh.” Sao bà có thể công khai ảnh ông được.
Thời Phạn Âm cười: “Thế cậu trả lời sao?”
“Tôi bảo ban đầu có đăng ảnh anh ấy, nhưng hệ thống không duyệt, không đăng được.”
“Ha ha!” Thời Phạn Âm vừa nhấp một ngụm rượu vang đã bật cười đến ***** mắt.
Chung Chước Hoa vội đưa khăn ăn cho bà: “Cẩn thận kẻo dây rượu vào áo.”
Thời Phạn Âm khó khăn lắm mới bình tĩnh lại: “Giờ tôi ghen tị với Giang Tĩnh Uyên nhất đấy. Có cô con gái vừa đáng yêu lại thông minh, lại thêm một người vợ xinh đẹp thú vị đến vậy!”
Đang trò chuyện, Chung Chước Hoa nhận được tin nhắn từ con gái: [Yêu mẹ, chị Chung (chụt chụt)]
Hôm nay là ngày 520 hạnh phúc nhất từ trước đến nay của Chung Ức, cuối cùng gia đình họ cũng công khai, và Chu Thời Diệc cũng đang ở bên cô.
Cô không đọc bất kỳ bình luận nào trên mạng, không cho phép bất cứ lời bàn tán nào ảnh hưởng đến tâm trạng hôm nay.
Cô không ngờ mẹ lại chọn đúng ngày này để công khai, trước đó bố còn lo dư luận sẽ ảnh hưởng đến lễ cưới của cô nên sớm chuẩn bị phương án xử lý truyền thông trên mọi nền tảng, cố gắng giảm độ hot của tất cả các từ khóa liên quan. Giờ mẹ tự ý công khai, bố liền cho dừng kế hoạch cũ.
Vì vậy, các từ khóa liên quan đến chuyện kết hôn của cô, việc chia tay rồi tái hợp với Chu Thời Diệc, chuyện Chung Chước Hoa cùng tam thiếu gia nhà họ Giang bí mật kết hôn và có con đều lập tức bùng nổ khắp mạng.
Lúc này, cô và Chu Thời Diệc đang trên đường đến nhà hàng.
Anh đặt bàn ở quán ăn mà họ từng đến khi đi đăng ký kết hôn. Quán đông khách, rất dễ bị nhận ra.
Không chừng đã có paparazzi bám theo xe họ rồi.
Cái giá của việc công khai là rất khó giữ được sự riêng tư.
Chu Thời Diệc hỏi: “Hay đổi sang chỗ nào yên tĩnh hơn?”
Chung Ức ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Hay mình đến căng-tin công ty ăn nhé? Xe paparazzi không vào được khuôn viên.”
Trong khuôn viên Tập đoàn Kinh Hoà có mấy nhà hàng, cả không gian lẫn món ăn đều không kém gì các nhà hàng trong thành phố.
“Được.” Chu Thời Diệc lập tức quay đầu xe ở ngã rẽ phía trước.
Qua gương chiếu hậu, có hai chiếc xe đang bám theo họ.
Anh không tăng tốc, khi đến cổng khuôn viên Tập đoàn Kinh Hoà, những chiếc xe kia đương nhiên bị chặn lại.
Khuôn viên này còn gần hơn cả trung tâm thành phố, chưa đầy mười lăm phút là tới, chiếc xe địa hình rẽ vào, bỏ lại những chiếc xe phía sau ở ngoài cổng.
Chung Ức không còn để ý đến đám xe bám theo nữa, cô lấy khăn lụa từ chiếc túi vải ra.
Trước khi xuống xe, cô đưa khăn lụa cho Chu Thời Diệc.
Đó là chiếc khăn phiên bản giới hạn anh mới tặng cô.
Ở nhà cô bận thay túi mới, lại mải lướt vòng bạn bè trên cầu thang nên chưa kịp đưa cho anh.
Hôm nay cô mặc sơ mi cổ đứng tay rộng, không cần quàng khăn ở cổ.
Chu Thời Diệc hiểu ý, nhận lấy.
Chung Ức tháo dây an toàn, xoay người đối diện anh.
Hai người bị ngăn cách bởi hộp tỳ tay ở giữa. Chu Thời Diệc chỉnh lại chiếc khăn, nghiêng người về phía trước, vòng tay qua eo cô, quấn khăn quanh eo một vòng. Áo sơ mi trắng phối quần jean ống rộng có phần đơn điệu, thêm chiếc khăn lụa trông khác hẳn.
Ban đầu Chung Ức định mặc váy, nhưng xương quai xanh có dấu hôn, đành phải chọn sơ mi cổ đứng và cài khuy đến tận cổ.
Chu Thời Diệc cúi đầu chăm chú buộc khăn, Chung Ức nín thở hỏi: “Anh còn nhớ cách thắt không?”
Chu Thời Diệc đáp: “Anh nhớ được.”
Ba năm rồi anh không thắt, đó là kiểu thắt anh tự sáng tạo cho cô, có hơi quên một chút.
Mất mấy phút mới thắt xong.
Chu Thời Diệc ngồi thẳng dậy, Chung Ức cúi đầu nhìn, kiểu thắt này phức tạp, phần đuôi khăn còn được tết lại.
“Cách thắt cầu kỳ thế mà anh còn nhớ à?”
Chu Thời Diệc cầm chìa khoá xe, liếc nhìn cô: “Không nhớ thì em lại cho là anh không còn yêu em như trước nữa.”
Chung Ức nhìn anh, đột nhiên rất muốn quay về những ngày xưa cũ, muốn lại yêu anh nồng cháy thêm một lần nữa.
Người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng này, mọi điều đều nhường nhịn và chiều chuộng cô, cô không thể không rung động.
Nhưng hiện tại, cũng khó mà ngay lập tức trở lại mối quan hệ thân mật như xưa.
Chu Thời Diệc ra hiệu cho cô xuống xe, rồi đẩy cửa bước ra trước.
Chung Ức xách túi vải xuống xe. Mấy năm nay cô luôn thắt khăn đơn giản nhất có thể, thậm chí chỉ khoác lên cổ, nhét vào trong sơ mi, chẳng làm gì khác cả.
Có anh bên cạnh rồi, sau này ngay cả cách thắt khăn mỗi ngày cũng chẳng cái nào giống cái nào.
“Đúng là hai người thật à!” Trước cửa toà nhà, Ninh Khuyết ngạc nhiên nhìn họ.
Chu Thời Diệc đi tới: “Chỉ tới ăn thôi, ngoài kia có paparazzi bám theo.”
“Bảo sao, dù có là kẻ cuồng công việc đến đâu cũng không thể đi làm ngay ngày hôm sau cưới được.”
Chu Thời Diệc hơi ngẩng cằm về phía nhà ăn: “Cùng nhau đi.”
Ninh Khuyết vội xua tay: “Không làm phiền hai người tận hưởng 520.”
Chu Thời Diệc chậm rãi đáp: “Cậu không phải người nhà bên vợ à? Làm gì mà phiền.”
“…”
Ninh Khuyết bật cười: “Đã qua hôn lễ rồi, không cần khơi lại chuyện cũ.” Anh hướng cằm về chiếc xe địa hình màu đen đỗ gần đó, đổi chủ đề: “Đó là quà cưới của Diêm Đình Lâm à?”
“Ừ.”
Ninh Khuyết trêu: “Cậu ta không phải luôn ghen tị với cậu sao, còn tặng xe xịn thế này!”
“Ghét lâu thành yêu rồi.”
“Haha!”
Chung Ức tiến lại gần, hỏi hai người đang nói chuyện gì.
Ninh Khuyết đáp: “Đang nói về Diêm Đình Lâm.”
Chung Ức và Diêm Đình Lâm chỉ ăn với nhau vài bữa, không thân thiết lắm nên cũng không hỏi gì thêm.
Cô quay sang mời Ninh Khuyết: “Anh đừng khách sáo, hôm nay để em mời.”
“Không làm phiền hai người tận hưởng thế giới riêng.”
“Đã đến căng-tin công ty rồi, anh nghĩ còn có thế giới riêng gì nữa?” Hôm nay dù ăn ở đâu cũng sẽ bị chú ý, ít ra ăn ở căng-tin thì không ai dám chụp hình, cùng lắm là liếc nhìn đôi ba cái.
Cuối cùng, mấy người họ cùng lên nhà hàng Tây ở tầng ba căng-tin.
Không ít đồng nghiệp cũng đến mừng ngày lễ, gần như kín chỗ.
Phục vụ dẫn họ tới một bàn trống phía trong, khi đi ngang qua một bàn hai người, cậu thanh niên ngồi ghế sô pha chợt ngẩng đầu.
Ánh mắt giao nhau, bạn trai của Đường Nặc Doãn hơi khựng lại, không ngờ lại gặp Chu Thời Diệc ở đây.
Trước kia từng ăn cùng hai lần, cũng có thể coi là quen biết.
Bạn trai Đường Nặc Doãn vội đứng dậy: “Chu tổng, trùng hợp thật.”
“Đúng là trùng hợp.” Chu Thời Diệc đưa tay ra, chào hỏi theo phép lịch sự.
Đường Nặc Doãn ngồi đối diện đành mỉm cười gật đầu: “Chu tổng.”
Chu Thời Diệc nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ.
Chung Ức liếc sang người bên cạnh, sao anh lại quen cả bạn trai của Đường Nặc Doãn nữa vậy?
Chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã bước tiếp.
Dù thấy lạ, Ninh Khuyết cũng không dừng lại, đi thẳng vào trong.
Chỉ là chào hỏi đơn giản, Chu Thời Diệc cũng không nán lại, nhanh chóng về bàn của mình.
Chờ họ đi xa, bạn trai hỏi Đường Nặc Doãn: “Chỉ vì quan hệ trước kia của sư tỷ em với Chu Thời Diệc mà em rút khỏi dự án à? Không cần thiết, nó không liên quan đến em?”
Đường Nặc Doãn lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là vì sao? Em thấy không thoải mái à?” Bạn trai lo lắng hỏi.
Có thể khiến cô rút khỏi dự án, chắc chỉ còn lý do sức khoẻ.
Đường Nặc Doãn đáp: “Mẹ em là mối tình đầu của bố Chung Ức.”
Bạn trai ngẩn ra vài giây, hôm trước đi ăn với đồng nghiệp, có nghe tám chuyện về Chung Ức, cũng nhắc đến chuyện Giang Tĩnh Uyên và mối tình đầu ra sao, nhưng chẳng ai nhắc tới cái tên Dương Gia Nguyện, làm sao anh đoán ra nổi?
“Sao em không nói với anh?” Anh nắm tay cô.
Đường Nặc Doãn nói khẽ: “Thí nghiệm của anh đang vào giai đoạn then chốt, em không muốn khiến anh phân tâm. Em không sao.”
Vì có mối liên hệ với sư tỷ, lại thêm chuyện của mẹ, cô thấy mình nên rút lui.
Trước đây khi sư tỷ định đính hôn với Chu Thời Diệc, cô từng khuyên: Đừng gả cho người vẫn còn hình bóng trong tim. Dù đối phương có giỏi giang đến đâu, xuất thân tốt thế nào, cũng nên cân nhắc kỹ.
Bởi vì nếu sau này thực sự yêu anh ta rồi, mà trong lòng anh ta lại có người khác, thì nỗi đau đó có thể theo suốt cả đời.
Sư tỷ khi ấy chỉ cười: Người đàn ông điều kiện tốt thế, em hy vọng anh ấy là một tờ giấy trắng à? Không thể đâu. Bọn chị đã nói rõ rồi, trước khi đính hôn ai xử lý chuyện quá khứ của người nấy. Xử lý ổn thỏa thì quá khứ cũng coi như đã qua.
Vừa rồi rảnh tay lướt hot search, cô xem được video đám cưới của Chu Thời Diệc, còn tưởng lần liên hôn này anh đã xử lý được quá khứ của mình, nào ngờ, quá khứ của anh lại chính là Chung Ức.
Trên bàn anh tại nhà hàng.
Chu Thời Diệc ngồi xuống cạnh Chung Ức.
Chung Ức nghiêng đầu: “Anh quen họ à?”
Chu Thời Diệc: “Cũng coi là vậy, năm ngoái từng ăn chung vài lần. Bố Đường Nặc Doãn là thầy của cô ấy, lúc ăn cơm thì gọi cả cô ấy với bạn trai đi cùng.”
Chung Ức khẽ gật đầu, lại hỏi: “Hai người thân lắm à?”
Ninh Khuyết ngồi đối diện nghe không hiểu họ đang nói về ai, chỉ cố đoán giữa “Anh quen họ à?” và “Hai người thân lắm à?” rốt cuộc khác nhau ở điểm nào.
Chu Thời Diệc nhìn cô: “Nếu thật sự thân thì đâu cần dựa vào mấy bữa cơm để hiểu nhau.”
“Về mối quan hệ giữa anh và Đường Nặc Doãn cùng bạn bè, anh có thể giải thích rõ ràng,” Chu Thời Diệc nói, “Lần đầu bốn người tụ họp ăn tối, suốt cả bữa, phần lớn thời gian đều nói về em. Khi ấy không rõ sao lại nhắc đến Tập đoàn Kinh Hoà, là Đường Nặc Doãn nói về em, bạn trai cô ấy cũng biết đến em. Lần thứ hai ăn tối, chủ đề xoay quanh Lộ Trình, Đường Nặc Doãn rất thích nhạc của anh ta.”
Khi ấy, Lộ Trình đang chuẩn bị cho buổi diễn, Đường Nặc Doãn nhắc đến là không dừng lại được.
Chung Ức hỏi: “…”
Ninh Khuyết thở dài: “……”
Có vẻ anh đã hiểu ra.
Chu Thời Diệc dừng một chút rồi nói: “Lần *****ên xem mắt với cô ấy, đã nhắc đến em rồi.”
Đối tượng liên hôn hỏi anh có bạn gái chưa.
Vì xem mắt đôi khi chỉ là vì áp lực gia đình, đi đối phó một chút, chưa chắc là người độc thân.
Anh nói: “Chia tay rồi, nhưng còn thích.”
“Sau đó ngay cả một tấm ảnh của em anh cũng không nỡ xoá, thì còn làm sao tìm hiểu người khác được, làm sao đính hôn nổi?”
Từ cảm giác khó chịu ban đầu, đến việc không ngừng tự thuyết phục mình đừng bận tâm, rồi cuối cùng Chung Ức có thể bình thản đối mặt.
Những ngày tháng buồn bã ấy, cuối cùng cũng đã qua.
Khi anh đang giải thích, Ninh Khuyết đã lặng lẽ uống hết một cốc trà chanh.
Chu Thời Diệc đưa thực đơn cho Chung Ức: “Gọi món trước đi.”
Chung Ức: “Anh gọi đi, em đói rồi.”
Chu Thời Diệc liền tự mình lật thực đơn.
Chung Ức lấy vài thanh socola từ túi vải ra, đưa cho Ninh Khuyết hai thanh, còn mình bóc một thanh ăn tạm.
“Có lẽ giữa em và anh, ông trời đã định phải trải qua vài chuyện, lời của Diêm Đình Lâm nói khá chuẩn.”
Tay Chu Thời Diệc đang lật thực đơn khựng lại: “Cậu ta nói gì?”
“Nói em và anh sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.”
“Em thực sự tin à?”
Chung Ức chậm rãi nhai socola: “Trước khi chia tay thì không tin.”
Nhưng sau khi chia tay rồi, đúng là cảm thấy miệng Diêm Đình Lâm như lời tiên tri.
Chu Thời Diệc nhớ lại câu cậu ta nói hôm qua qua điện thoại: “Tôi nói gì cũng đúng hết. Những gì từng nói về Chung Ức đều thành sự thật.”
“Cậu ta còn từng nói em và Lộ Trình không có kết quả phải không?”
“Vâng.”
Ninh Khuyết bật cười: “Diêm Đình Lâm chắc chắn nghĩ người định sẵn cho em là cậu ta, em với ai cũng chỉ là tạm bợ.”
Chung Ức không đoán già đoán non nữa, hỏi thẳng: “Ý anh là gì?”
Ninh Khuyết đáp: “Trước buổi họp lớp, Diêm Đình Lâm từng xin em WeChat trong thư viện, em không cho.”
Mỗi ngày đều có người hỏi xin liên lạc, cô từ chối hết, không nhớ được mặt từng người cũng là chuyện bình thường.
Ninh Khuyết cười bảo: “Yên tâm, bị em từ chối xong Diêm Đình Lâm cũng chẳng để bụng, sau còn quên luôn. Đến lúc họp lớp, thấy em quen mắt mới nhớ ra.”
Cách từng ấy thời gian, cũng chẳng còn suy nghĩ gì nữa, càng không muốn để Chung Ức biết mình từng bị “từ chối”.
“Cậu ta biết Chu Thời Diệc bị em từ chối, ngày nào cũng giả vờ quan tâm xem Chu Thời Diệc có ổn không, cố gắng an ủi. Nhưng thật ra trong lòng thì tươi vui như hoa.”
Chung Ức: “⋯”
Chu Thời Diệc vẫn lật thực đơn, không lên tiếng.
Hôm anh và Chung Ức chia tay, trời mưa rất to, Diêm Đình Lâm vừa nghe tin, liền nằng nặc đòi đội mưa đến đón anh.