Ba người đang ở căng-tin ăn mừng ngày 520, trên trang cá nhân, Quý Phồn Tinh đăng một dòng trạng thái chỉ chia sẻ với một số bạn bè:
[Cảm giác như thất tình vậy, dù thật ra chưa từng yêu đương gì cả ]
Chung Ức thấy vậy liền quan tâm hỏi: [Sao thế?]
Quý Phồn Tinh: [Cậu còn nhớ cái kịch bản tớ từng mua không? Nhờ đạo diễn Úc gửi giúp tới chị Sầm, vừa nhận được hồi âm, Lộ Trình không thu xếp được lịch trình ]
[Nhưng chị Sầm nói, nghệ sĩ khác dưới trướng chị ấy thì sắp xếp được lịch, hứa sẽ để Lộ Trình góp mặt một vai khách mời.]
Chung Ức: [Cậu đang phân vân à?]
Quý Phồn Tinh: [Sao tớ có thể phân vân được! Đây là dự án lớn đấy nhé, chẳng phải Chu Thời Diệc nhà cậu từng hứa với tôi là nếu thiếu đầu tư thì cứ tìm anh ấy sao. Nếu chị Sầm định dùng tài nguyên của Lộ Trình cho người khác thì không có cửa đâu!]
[Nghệ sĩ kia sau khi nổi không kín tiếng như Lộ Trình, tớ sợ lỡ có phốt thì sẽ liên luỵ cả đoàn phim theo.]
Cô chọn Lộ Trình, chính là vì nhân cách của anh đáng tin.
Quý Phồn Tinh: [Tớ không sao, buồn hai phút thôi. Cậu cứ ở bên Chu Thời Diệc đi, tớ lại đi xem cái video chú ba khóc đây ]
Buổi tối, Chung Ức lướt bảng hot search, những từ khóa liên quan đến mẹ cô sau một ngày rầm rộ cũng bắt đầu hạ nhiệt.
Còn những từ liên quan trực tiếp đến cô thì đã biến mất từ sớm.
Lạ là, hôm nay nhiệt độ truyền thông cao như thế, vậy mà những từ như “Mối tình đầu của Giang Tĩnh Uyên”, “Nghi vấn 26 năm trước Chung Chước Hoa là người chen chân” lại không hề lọt hot search.
Chung Ức hỏi bố: [Bố, những tin tiêu cực đã được đè xuống rồi à?]
Giang Tĩnh Uyên: [Ừ.]
Chung Ức: [Vậy sao cuối tháng ba, loạt tin tiêu cực kia lại không đè được?]
Khi đó, bố mẹ cô bị chụp ảnh trước cửa nhà ở Thượng Hải, sau đó hàng loạt tin đồn thất thiệt về mẹ cô bị đẩy lên hot search.
Giang Tĩnh Uyên: [Đã đè rồi. Khi ấy công ty mẹ con liên tục làm công tác truyền thông, Chu Thời Diệc cũng cho Chiêm Lương đứng ra xử lý.]
Khi ấy scandal dồn dập, không kịp trở tay.
Về sau cả mạng xã hội xôn xao, muốn đè cũng không kịp nữa.
Đành chờ nhiệt độ giảm xuống rồi mới xử lý triệt để.
Ông lại nói tiếp: [Lần đó là do có người cố tình dùng vụ của mẹ con để che đậy dư luận từ nơi khác.]
Chung Ức: [Ai đã dùng mẹ để đánh lạc hướng dư luận vậy ạ?]
Giang Tĩnh Uyên không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng con gái: [Tạm thời chưa tra ra. Công ty truyền thông nhận tiền làm việc, liên quan đến quyền riêng tư khách hàng, không thể tùy tiện tiết lộ, trừ phi họ không muốn làm nghề nữa.]
Thực ra thì… đã tra ra rồi.
Chín rưỡi tối, Chung Chước Hoa xem phim xong trở về.
Cả ngày bà cùng Thời Phạn Âm hẹn hò bên ngoài, ăn uống, mua sắm, xem phim, chụp ảnh cho nhau, còn vui hơn cả đi với đàn ông.
“Chưa ngủ à?” Bà liếc sang người chồng đang ngồi ở sofa trong phòng ngủ, ông đang ngắm ảnh cưới của con gái.
Giang Tĩnh Uyên nói: “Mới giờ này mà bảo ngủ? Em tưởng anh già rồi chắc?”
Ông lại hỏi: “Nhà hàng hôm nay thế nào?”
“Cũng được.”
“Lần sau anh đi cùng em.” Giang Tĩnh Uyên gập chiếc iPad lại.
Chỗ bà và Thời Phạn Âm ăn là do ông đặt, vé xem phim cũng là ông mua, mấy cửa hàng flagship hôm nay ghé qua đều đã được ông hẹn trước.
Hôm nay tâm trạng Chung Chước Hoa rất tốt, lúc mua sắm tiện tay còn mua cho ông một chiếc móc treo nhỏ.
Trước kia, có khi Giang Tĩnh Uyên sẽ buột miệng nói: “Anh lấy cái này làm gì?”
Nhưng lần này nhận được quà, ông chỉ nói: “Treo vào chìa khoá xe cũng không tồi.”
Dù ông hiếm khi tự lái xe.
“Đoán xem ai là người dùng tên em để đè tin xấu của họ lại?”
Chung Chước Hoa vẫn bình thản tháo dây chuyền: “Nhiều công ty quản lý thế, em đoán sao được.”
“Người đại diện của Lộ Trình.”
“Chị Sầm?”
“Ừ. Cô ta làm vậy để giúp nghệ sĩ mới nổi dưới tay mình chuyển hướng dư luận.”
Nghệ sĩ kia vừa dính phốt, chị Sầm liền lấy Chung Chước Hoa ra làm bia đỡ đạn, kéo dài thời gian để xử lý khủng hoảng.
Chị Sầm từng gặp bạn trong giới, thay mặt Chung Chước Hoa nói đỡ một câu, giải thích rằng vé xem ca nhạc là do tài xế riêng mang đến, thế nhưng làm vậy cũng chỉ là cho Lộ Trình và người ngoài thấy mà thôi.
Nghe vậy, Chung Chước Hoa không hề ngạc nhiên: “Giới này là thế đấy, làm gì có chân tình. Thế nên em chưa bao giờ thân thiết riêng với quản lý của Lộ Trình.”
Ngay cả với Lộ Trình, bà cũng luôn giữ khoảng cách.
Không phải vì không tin Lộ Trình, chỉ là bà đã quen với việc ngoài quản lý của mình ra, không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai khác.
Vì bà muốn bảo vệ con gái, muốn con được tự do lớn lên, không bị dư luận quấy nhiễu.
Ngay cả khi đóng phim, bà cũng giả vờ như hoàn toàn không biết chăm con.
Tuy thời gian ở bên con không nhiều, nhưng mấy tháng đầu sau khi sinh, bà và Giang Tĩnh Uyên luôn thay phiên nhau túc trực bên nôi, làm sao có thể không biết chăm trẻ.
Sau khi quay lại làm việc, dù có bận thế nào, buổi tối trở về khách sạn bà vẫn phải gọi video cho con.
Tính cách trẻ con vừa đáng yêu vừa khiến người ta phát cáu ấy, làm sao cô không hiểu rõ.
Giang Tĩnh Uyên hỏi: “Nếu Lộ Trình biết quản lý của cậu ta lấy oán báo ơn, liệu có nghĩ đến chuyện đổi quản lý không?”
“Không đâu. Đừng nói là có hợp đồng, từ khi mới vào nghề đến giờ vẫn là chị Sầm dìu dắt, mọi điểm yếu của cậu ấy chị ta đều nắm rõ. Trừ khi bất đắc dĩ, chẳng ai dám trở mặt với quản lý, vì kết cục cũng chỉ là cả hai đều chịu thiệt.”
Chung Chước Hoa vừa định rời khỏi trước gương thì Giang Tĩnh Uyên đã bước tới, thay bà đặt sợi dây chuyền vào hộp trang sức.
“Người bình thường thì không nghĩ đến chuyện đào bới quá khứ của em, nhưng chị ta ở trong giới bao nhiêu năm, chắc chắn biết khá rõ.”
Hai mươi sáu năm trước, những tin đồn về việc bà chen vào tình cảm của Giang Tĩnh Uyên, dùng cái thai ép cưới, làm mưa làm gió trên mạng xong, mọi dấu vết đều biến mất, tất cả đều được ông giải quyết.
Không ai ngờ rằng, hai mươi sáu năm sau, những chuyện cũ ấy lại bị đào lại.
Trước khi Giang Tĩnh Uyên nói ra cái tên, bà thật sự chưa từng nghĩ đến chị Sầm, nhưng một khi đã biết là chị ta, lại không thấy bất ngờ.
“Loại người hai mặt như chị ta trong giới này đâu có hiếm. Anh tưởng ai cũng như đạo diễn Úc à.”
Đạo diễn Úc là người sống thật lòng, nhất là khi uống chút rượu.
Giang Tĩnh Uyên nói: “Người đại diện và ông chủ của em đều xem như không tệ.”
Đương nhiên, những người có thể đứng vững trong chốn danh lợi đều phải có thủ đoạn.
Nhưng ít nhất họ vẫn còn giữ giới hạn.
Chung Chước Hoa tự hào đáp: “Dĩ nhiên rồi! Em nhìn người đâu có sai!”
Nhắc đến ông chủ của bà, Giang Tĩnh Uyên lại nhớ tới lần cầu hôn năm ấy.
Khi đó, họ đang trên du thuyền ở Nam bán cầu, thầy Ngu cùng vợ, người đại diện và cả vợ chồng ông chủ công ty đều có mặt chứng kiến, nhưng bà đã từ chối ông.
Sau khi bị từ chối, ông chủ của bà còn sốt ruột hơn cả ông.
Hai vợ chồng ông chủ khuyên đến tận nửa đêm, bảo rằng không vì gì khác, thì cứ xem như tìm một bảo mẫu chăm con cũng được.
Sáng hôm sau, sau một đêm suy nghĩ, Chung Chước Hoa mới đồng ý lời cầu hôn của ông.
“Chuyện này đến đây là kết thúc đi.” Chung Chước Hoa không muốn truy cứu thêm, “Giúp Lộ Trình là em tự nguyện.”
Bà luôn cảm kích Lộ Trình, ba năm cấp ba của con gái trôi qua rất vui vẻ, có người bầu bạn, cùng con lớn lên.
“Tiểu Ức mong cậu ấy thực hiện được giấc mơ, thì em cứ xem như đang giúp con gái mình hoàn thành ước mơ thời niên thiếu vậy.”
Từ nay về sau, ai đi đường nấy.
“Đừng nói với con gái chuyện này, nếu không con bé lại cảm thấy có lỗi.”
Giang Tĩnh Uyên không dễ nói chuyện như vợ: “Anh có thể không truy cứu, nhưng chuyện chị Sầm dùng em để che đậy scandal cho nghệ sĩ của cô ta, chuyện gì cần đưa ra ánh sáng vẫn phải đưa. Mấy tin về em kia là vu khống, còn nghệ sĩ dưới tay cô ta thì là vấn đề nhân cách.”
Chung Chước Hoa không cản nữa, ai mà chẳng thích được người mình quan tâm bảo vệ.
Năm đó, điều bà để tâm nhất không phải là Dương Gia Nguyện, mà là việc ông dường như sẽ không bao giờ vì ai khác mà bất chấp tất cả như đã từng làm vì mối tình đầu nữa.
Thấy vợ đang ngẩn người trước gương, Giang Tĩnh Uyên bước lại gần: “Sao thế?”
Chung Chước Hoa hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Bà xoay người ôm lấy eo ông, tựa vào lòng ông, “Hôm nay đi gần hai mươi nghìn bước, mệt rồi.”
Giang Tĩnh Uyên nói: “Dạo này bận chuẩn bị hôn lễ quá. Tìm chỗ nào nghỉ ngơi vài hôm đi.”
Con gái giờ đã có người chăm sóc, ông cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.
Chung Chước Hoa gật đầu: “Được.”
Cảm giác như đã mệt suốt hai mươi sáu năm, giờ chỉ muốn tìm một bãi biển yên tĩnh để nghỉ ngơi thật tốt.
Đêm hôm đó, nghệ sĩ khác dưới trướng chị Sầm bất ngờ bị khui scandal, lập tức lên hot search. Dù trong bài đăng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ là vài ảnh chụp màn hình, cũng đủ khiến chị Sầm lao đao, đang ngủ cũng bị gọi dậy xử lý khủng hoảng dư luận.
Rõ ràng đã dập xong hết, mọi thứ đã ổn thoả, sao sau một tháng lại bị lôi ra lần nữa?
Sáng hôm sau, Chung Ức nhìn thấy hot search liên quan, cô không xa lạ gì nghệ sĩ này, năm nay đang nổi như cồn.
Không xem kỹ nội dung bài bóc phốt, lướt qua bảng hot search thấy không có tin nào liên quan đến mẹ thì thoát ra.
Tối qua, Chu Túc Tấn có trả lời: Bán Dẫn Khôn Thần đồng ý tham gia dự án Ô tô Khôn Thần.
Sau hôn lễ, đây là tin vui thứ hai mà cô nhận được.
Chỉ là, đội nghiên cứu chip vẫn thiếu một thành viên chủ chốt.
Đội kỹ thuật chip của Kinh Hoà đều là những cao thủ, nhưng ai cũng có dự án riêng, không thể sắp xếp được thời gian.
Người duy nhất có thể sắp xếp được, Đường Nặc Doãn, lại vừa rút lui vì lý do cá nhân.
Bố mẹ định đi du lịch, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng nghỉ ngơi của họ, nên tạm thời vẫn chưa hỏi bố chuyện của Đường Nặc Doãn.
“Tăng ca mà còn lơ đãng thế à?”
Âm thanh vang lên bất ngờ khiến Chung Ức giật mình.
Lúc này, cô và Chu Thời Diệc đang cùng làm việc trong thư phòng.
Ngày mai anh phải tham dự buổi họp báo của Khôn Thần, lần này họ sẽ ra mắt dòng xe mới hoàn toàn, nhắm vào thị trường cao cấp năng lượng mới.
Trong mấy chục năm qua, xe Khôn Thần chủ yếu phục vụ phân khúc tầm trung.
Cả Tập đoàn Khôn Thần lẫn hội đồng quản trị Ô tô Khôn Thần đều rất coi trọng buổi họp báo này, với cương vị tổng giám đốc mới, dĩ nhiên Chu Thời Diệc phải có mặt.
Chung Ức nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng đáp: “Lúc nãy em nghĩ đến Đường Nặc Doãn.”
Chu Thời Diệc dừng công việc trên tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Vẫn còn băn khoăn chuyện anh và người đính hôn tìm hiểu nhau à?”
“Lần này thật sự không phải.” Chung Ức giải thích, “Em đang nghĩ đến tiến độ dự án. Anh biết mà, thiết kế chip quan trọng cỡ nào.” Cô ngừng một chút, “Kết quả lại vô thức nghĩ đến chuyện trước đây của bố em.”
Chu Thời Diệc hỏi: “Vẫn chưa nói với bố à?”
“Chưa ạ.”
“Nếu em không biết mở lời thế nào, để anh nói giúp.”
“Không cần đâu, họ chuẩn bị đi du lịch, đợi về rồi hỏi cũng chưa muộn.” Chuyện đến nước này, cũng không gấp ba bốn hôm này.
Chung Ức cầm điện thoại bên cạnh máy tính, đặt báo thức sau năm phút.
Cho bản thân năm phút thả lỏng suy nghĩ, cô ngả lưng ra ghế, nhấp cà phê, nhìn bức tranh sơn dầu trên tường, không nghĩ đến quá khứ của bố nữa, cũng không nghĩ về những chuyện đã qua giữa cô và Chu Thời Diệc.
Hồi đó, chỉ cần anh đi công tác, là trong lúc rảnh rỗi khi làm việc cô sẽ nhắn tin nói nhớ anh. Nhắn xong đặt điện thoại sang bên, lại tiếp tục làm việc. Có khi bốn năm tiếng sau mới nhìn lại, nhưng anh luôn trả lời ngay.
Cô còn dùng khung trò chuyện với anh như sổ tay ghi chú, hễ có ý tưởng gì là gửi sang, không lo thất lạc.
Ai ngờ sau này hai người lại chia tay.
Xoá tài khoản của anh rồi, mọi thứ cũng biến mất.
“Rì…rì…”
Chuông báo thức rung lên.
Năm phút trôi qua, Chung Ức tắt báo thức, ngồi thẳng dậy, bắt đầu làm việc.
Chu Thời Diệc nghe thấy tiếng chuông, theo phản xạ liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải màn hình, đúng là khoảng bốn, năm phút.
Anh nhìn cô thêm vài lần. Sau khi chia tay, anh thường mất tập trung khi làm việc muộn, mỗi lần chỉ cho phép bản thân năm phút, đến lúc báo thức vang lên thì ép mình quay lại trạng thái làm việc.
Không ngờ cô cũng làm y như vậy.
Chung Ức cảm nhận được ánh mắt, bất chợt quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Chu Thời Diệc nói: “Trong điện thoại anh cũng có báo thức năm phút.”
Chung Ức ngẩn người, thì ra sau khi chia tay, họ vẫn còn có thể nghĩ giống nhau đến vậy.
Cô nói: “Vậy có nghĩa là, lúc đó anh nhớ em.”
Cô ngập ngừng mấy giây rồi nói tiếp, “Em cũng nhớ anh.”
Cô lại hỏi: “Lúc đó, là đang nhớ em đúng không?”
Chu Thời Diệc tiếp lời cô, thẳng thắn đáp: “Đúng, là đang nhớ em.”
Rồi hỏi ngược lại câu cuối cùng của cô: “Không nhớ em thì nhớ ai nữa?”
“Ai biết trong lòng anh còn có ai?”
Câu này, cô nói như làm nũng, giống như lúc trước khi chụp ảnh cưới từng nói: “Ai thèm chụp cùng anh chứ.”
Nói xong, cô quay lại nhìn màn hình máy tính.
Chu Thời Diệc đứng dậy: “Đừng nhìn nữa, em cũng không tập trung được đâu.”
“Em có thể…” tập trung được.
Nhưng câu sau chưa kịp nói, đã bị Chu Thời Diệc hôn lên đôi môi.
Cô cũng bị anh bế từ ghế xoay lên, đặt lên bàn làm việc.
Tóc ngắn của Chung Ức vẫn chưa khô hẳn. Sáng nay hai người thức dậy xong mãi không chịu dậy, sau đó cô vừa tắm xong là vào thư phòng làm việc luôn.
“Trong thư phòng không có.” Chung Ức nhắc nhở.
Chu Thời Diệc hôn lên môi cô: “Có.”
Vừa nói, vừa với lấy chiếc áo vest trên lưng ghế đưa cho cô: “Ở trong túi có.”
Chung Ức thò tay vào, sờ thấy có hai cái: “Sao lại nhớ mang theo cái này?”
Chu Thời Diệc nhìn sâu vào mắt cô: “Trước kia không phải em vẫn thường để vào à?”
Dù mỗi lần cô để vào đều như trêu đùa, để rồi hầu như không dùng đến.
Nhưng những chuyện nhỏ nhặt ấy, anh vẫn nhớ rõ.
Cô cầm lấy một chiếc, rồi đưa lại cho anh chiếc vest toát lên hơi lạnh kia.
Đó là chiếc vest anh thường mặc, mùi hương lạnh lẽo vương trên đó giống hệt mùi trên người anh.
Chu Thời Diệc không đặt lại lên lưng ghế mà trực tiếp dùng chiếc vest đen của mình lót dưới váy trắng của cô.
Lần cuối cùng cô ngồi lên áo vest của anh, chắc cũng đã ba năm rưỡi trước rồi.
Khi đó giữa họ chưa có mâu thuẫn nào.
Áo sơ mi, áo vest của anh, phần lớn cô đều từng ngồi lên.
Cũng từng mặc qua.
Chu Thời Diệc chống hai tay hai bên người cô, cúi người hôn lên từ mắt đến xương quai xanh.
Những gì còn lại đều giao cho cô.
May thay, tất cả vẫn không đến mức xa lạ.
Anh đặc biệt kiên nhẫn, đợi cô giúp anh đeo món đồ vừa lấy ra từ túi áo trong.
Đeo xong, bàn tay cô thoang thoảng hương trái cây.
Trước đây, cô từng ngậm qua nó, đó cũng chính là lần *****ên cô thấy anh mất kiểm soát.
Hóa ra người đàn ông vốn điềm đạm, tự kiềm chế, cũng có lúc đánh mất lý trí.
Rèm cửa sổ dạng ô vuông tự động khép lại, cửa thư phòng khóa trái.
Dù không khóa, cũng chẳng ai lên đây.
Chu Thời Diệc bế cô, đổi một tư thế ngồi khác, cô nghiêng đầu là có thể thấy bức tranh sơn dầu vẽ cối xay gió kia, anh còn không quên kéo chiếc áo vest ở phía bên kia bàn cho cô ngồi lên.
Cô được anh ôm vào lòng, thỉnh thoảng lại hôn lên, Chung Ức có cảm giác bức tranh sơn dầu như dần rung động.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy yết hầu anh đang trượt lên xuống, cô dùng một tay siết chặt cánh tay anh, vất vả lắm mới rảnh tay trái, nhẹ nhàng áp lên yết hầu sắc gọn, quyến rũ ấy.
Bỗng chốc, toàn thân cô căng cứng.
Tiếng nước vang lên rõ ràng.
Chung Ức điều chỉnh lại nhịp thở: “Anh đừng làm đổ cà phê của em!”
“Không đổ được.”
Anh cúi đầu, lại hôn lên môi cô.
“Trong lòng em còn ai nữa?” Anh thấp giongj hỏi khẽ.
Chung Ức ôm anh, vùi mặt vào cổ anh, không nói lời nào.
“Chung Ức, lúc này làm nũng không có tác dụng đâu. Bình thường em không làm nũng anh còn dỗ được em.”
Chung Ức vẫn im lặng.
Chu Thời Diệc đặt tay sau đầu cô, buộc cô ngẩng lên nhìn anh.
Anh hôn cô.
Mà lần này càng sâu hơn.
Chung Ức đành phải nói: “Trong lòng em không có ai khác.”
Vẫn chưa đủ.
Chỉ đến khi cô nói: “Trong lòng em chỉ có anh, chỉ yêu mình anh,” Chu Thời Diệc mới chịu dừng lại.
Sau đó, anh ôm chặt cô vào lòng.
Chung Ức lại nghiêng đầu nhìn bức tranh sơn dầu, vẫn treo cố định ở đó.
Cô cầm cốc nước, uống liền nửa cốc.
Chu Thời Diệc lấy khăn ấm đến, nhẹ nhàng lau giúp cô.
Suốt lúc đó, ánh mắt anh không rời khỏi cô.
Chung Ức đẩy anh ra, quay mặt đi không nhìn nữa.
Cô uống nốt nửa cốc nước còn lại, rồi trở về phòng ngủ.
Nắng trưa len lỏi qua cửa sổ hình ô vuông, tràn vào căn phòng.
Chu Thời Diệc nhặt chiếc vest nhàu trên bàn lên, một góc đã bị thấm ướt.
Nửa tiếng sau, Chung Ức mới từ phòng tắm đi ra, sang phòng thay đồ chọn một chiếc váy dài chất liệu mềm mại để mặc.
Trước ngực vẫn đỏ bừng, nóng rát, có hơi đau.
Chỉ có thể mặc loại vải mềm mại hơn một chút.
Thay váy xong, cô khẽ chỉnh lại phần trước ngực.
Lúc nãy, Chu Thời Diệc đã hôn rất lâu.
Trở lại thư phòng, cửa sổ đang mở, trong phòng chỉ còn lại hương thơm dịu mát.
Người đàn ông ấy đã thay sơ mi và quần tây mới, đưa mình trở lại trạng thái làm việc.
Cô cũng không còn tâm trí nghĩ ngợi gì khác, tập trung nhìn màn hình máy tính.
Ngoài lúc ăn trưa rời khỏi thư phòng, hai người bận rộn cho đến khi màn đêm buông xuống.
Điện thoại của Chung Ức rung lên, Dương Hi nhắn tới: [Chị Chung, mai chị có đi không? Em lúc nào cũng có thể mở cửa sau cho chị ]
Chung Ức không do dự: [Đi.]