Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 52



Nếu là người khác đến đối chất với chị ta, dù thế nào cũng sẽ nể mặt Lộ Trình vài phần, cố gắng nói uyển chuyển hết mức, kiểu như “Nghe nói cô muốn tiết lộ chuyện tình cảm giữa Lộ Trình và Chung Ức.”

Chỉ cần uyển chuyển, chị ta vẫn còn đường lùi.

Nhưng anh lại không như thế, thẳng thừng nói toạc ra tên Lộ Trình.

Điều khiến chị Sầm suy sụp nhất là, hai nghệ sĩ kiếm tiền giỏi nhất dưới trướng mình, một người đòi đi, người kia thì sắp “sập phòng”.

Lộ Trình nếu đã dám trực tiếp đến tìm Chu Thời Diệc nói chuyện dứt khoát, chắc chắn là muốn tuyệt giao với chị.

Bộ phim chị tự tiện nhận thay anh, tuy kèm theo một vài điều kiện ràng buộc, nhưng kịch bản và đội ngũ sản xuất đều không có gì để chê, Lộ Trình không đến mức vì chuyện đó mà trở mặt với chị.

Chỉ có một lý do duy nhất, anh đã biết chuyện chị ta lợi dụng dư luận tiêu cực về Chung Chước Hoa để chuyển hướng sự chú ý khỏi Phong Minh.

Chuyện đó chị cứ ngỡ mình đã làm rất kín kẽ, đủ kín đáo để không ai phát hiện, nào ngờ Giang Tĩnh Uyên vẫn lần ra được.

Không biết rốt cuộc là sơ hở ở đâu.

Lúc này đầu óc rối như tơ vò, chị không còn tâm trí để truy xét nữa.

Lộ Trình đã không nể tình xưa nghĩa cũ, thẳng thừng lật mặt, chị ta sao có thể để anh được toại nguyện?

“Chu Tổng, giữa nghệ sĩ và công ty vốn dĩ không tránh khỏi những mâu thuẫn, đặc biệt là những người đang nổi, không tránh được chuyện vì phải dìu dắt người mới mà nhận vài công việc bản thân không muốn. Huống hồ, giữa tôi và Lộ Trình đâu chỉ có những mâu thuẫn này.”

Nói đến đây, chị cố ý dừng lại vài giây, cũng là để bản thân bình tĩnh lại.

“Lúc mới ra mắt không bao lâu, là tôi đã ép cậu ấy chia tay Chung Ức, hai người họ, chẳng ai muốn buông cả.” 

Chị ta không tin Chu Thời Diệc lại chẳng bận tâm chút nào.

“Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể tìm…”

Chu Thời Diệc cắt lời: “Không chỉ không muốn chia tay, Chung Ức còn từ chối tôi.”

“…”

Chị Sầm chết lặng, không thốt nên lời.

Chu Thời Diệc nhấp một ngụm cà phê, nhìn chị ta, nói: “Chung Ức từng từ chối tôi không chỉ một lần, sau khi chia tay Lộ Trình, đúng vào đêm giao thừa, cô ấy lấy lý do yêu đương ảnh hưởng đến việc học mà tiếp tục từ chối tôi. Vừa từ chối tôi, vừa ước nguyện cho Lộ Trình vào đúng 0 giờ năm mới.”

Chị Sầm bàng hoàng không nói nên lời.

Chu Thời Diệc tiếp lời: “Nếu tôi thật sự để tâm đến chuyện chị nói, chị nghĩ hôm nay tôi có thể ngồi đây nói chuyện với chị về Lộ Trình à?”

“Chu Tổng, tôi không có ý đó, tất nhiên anh là người rộng lượng. Ý tôi là, vì chuyện này mà Lộ Trình luôn oán trách tôi, anh không thể chỉ nghe lời một phía từ cậu ấy được.”

“Chẳng lẽ tôi phải nghe lời một phía từ chị?”

Chị Sầm cứng họng không đáp được gì.

Chu Thời Diệc liếc nhìn đồng hồ, buổi họp báo còn chưa kết thúc, anh lại ngẩng đầu nhìn sang đối diện: “Chiều nay tiến hành thủ tục chấm dứt hợp đồng, hòa bình chia tay, tôi sẽ không truy cứu việc các người bồi thường tổn thất cho Lộ Trình.”

Chị Sầm bỗng thấy buồn cười, Lộ Trình thì có tổn thất gì chứ? Huỷ hợp đồng thì chẳng phải Lộ Trình mới là người phải bồi thường vi phạm hợp đồng sao?!

Chu Thời Diệc nói: “Đừng bàn với tôi chuyện phải hay không phải.”

Anh lại nhìn thời gian: “Chiều nay làm thủ tục, đừng kéo dài đến tối. Hai giờ chiều, luật sư sẽ đến công ty các người đúng giờ. Sau khi kết thúc hợp đồng, đợi đến tháng sáu hẵng công bố thông tin, đừng ảnh hưởng đến buổi biểu diễn cuối tháng của Lộ Trình.”

“Còn cô,” Chu Thời Diệc uống cạn ngụm cà phê cuối cùng, đặt cốc xuống, “Nếu còn muốn ở lại giới này, từ nay về sau, bất kỳ scandal nào liên quan đến Chung Ức, mẹ vợ tôi, hay Lộ Trình, toàn bộ chi phí xử lý truyền thông, cô phải lo. Còn nếu không muốn tiếp tục làm nữa, tôi coi như giúp cô toại nguyện.”

“Chu Tổng, như vậy là ép người quá đáng! Chỉ cần Chung Chước Hoa và Lộ Trình còn hoạt động trong giới, thì chẳng ai dám bảo đảm sẽ không có tin tiêu cực!”

“Thế nên, chi phí truyền thông là cô chịu.”

“…”

Cổ họng chị Sầm như bị bóp nghẹn, cơn tức chẹn cứng nơi lồng ngự.c, không cách nào phát ra được.

“Chu Tổng, người biết chuyện yêu đương giữa Chung Ức và Lộ Trình đâu phải chỉ có mình tôi, lỡ người khác tung tin, anh cũng tính lên đầu tôi sao?”

“Đừng có giả vờ hồ đồ trước mặt tôi.” Chu Thời Diệc không nói thêm lời nào.

Anh luôn chuẩn bị sẵn phương án xử lý truyền thông, những tin đồn bình thường chẳng ảnh hưởng được gì, nhưng chị ta thì khác. Số lượng nguồn truyền thông và các tài khoản marketing trong tay chị ta nhiều đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Chị Sầm cười lạnh trào phúng: “Chu tổng định gán tội cho người khác sao?”

Chu Thời Diệc: “Ban đầu tôi không định chấp nhặt với chị, muốn đứng vững trong cái giới này không dễ, chị có cách sinh tồn của mình. Nhưng chị không nên vong ân bội nghĩa, càng không nên để lộ quá khứ của Lộ Trình và Chung Ức.” 

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại từ túi trong áo vest, gọi cho Chiêm Lương.

Lúc này, Chiêm Lương đang ở gần phòng khách VIP, trò chuyện xã giao với Đỗ tổng.

Nghe nói ông chủ đang bàn việc với người đại diện của Lộ Trình, Đỗ tổng cũng muốn vào, bảo là cùng bàn chuyện.

“Anh Đỗ, xin ông chờ một lát.”

“Sao thế, còn chuyện gì mà tôi không được nghe à?”

“…Tôi cũng không rõ Chu tổng đang bàn gì.”

“Tôi biết.”

“…”

Đỗ tổng: “Chắc không ngoài chuyện hoạt động offline hoặc buổi diễn ngày 27, chẳng lẽ định tặng Lộ Trình một chiếc xe! Dù có tặng cũng phải qua tôi chứ!”

Chiêm Lương nghẹn họng, không nói nổi lời nào.

May mà lúc ấy, điện thoại của ông chủ gọi đến.

“Vâng, Chu tổng, tôi đến ngay.”

Vừa đẩy cửa phòng khách VIP ra, Chiêm Lương đã thấy sắc mặt chị Sầm tái xanh, quai hàm siết chặt.

“Chu tổng, có gì dặn dò ạ?”

Chu Thời Diệc nói: “Buổi kết thúc hợp đồng chiều nay, báo cho Quý Phồn Tinh đến tham dự, xử lý tốt quá trình bàn giao. Đặc biệt là mảng thương mại, phải đảm bảo không ảnh hưởng đến hợp đồng đại diện quảng cáo với xe Khôn Thần.”

“Vâng, tôi sẽ liên hệ ngay.”

Chu Thời Diệc nói xong thì rời khỏi phòng VIP.

Chị Sầm sững người, nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi cửa, kinh ngạc không thốt nên lời, ngay cả công ty tiếp theo của Lộ Trình, anh cũng đã sắp xếp xong cả rồi?



Buổi lễ ra mắt mẫu xe mới của Khôn Thần đã gây chấn động trong giới, bởi mức giá có thể so sánh trực tiếp được với các dòng xe cao cấp của Nhuệ Trì.

Trước đó, Nhuệ Trì luôn là cái tên thống lĩnh thị trường xe năng lượng mới phân khúc cao cấp.

Ngay sau khi lễ ra mắt kết thúc, các lãnh đạo cấp cao của Khôn Thần liền vội vã trở về công ty họp khẩn.

Chỉ nửa tiếng trước, Nhuệ Trì bất ngờ công bố toàn bộ dòng xe cao cấp sẽ giảm giá, mức giảm dao động từ 15% đến 20%.

Chọn đúng ngày 22/5 để thông báo giảm giá, ý đồ khiêu chiến đã rõ mồn một.

Khi buổi họp báo của Khôn Thần còn chưa khép lại, thì Nhuệ Trì đã khởi động cuộc chiến giá cả.

Việc giảm giá vốn nằm trong dự liệu của Đỗ tổng, nhưng mức giảm sâu đến thế lại hoàn toàn nằm ngoài tính toán của ông.

Hơn nữa, tất cả khách hàng đã đặt hoặc nhận xe trong quý này đều được áp dụng chính sách ưu đãi tương đương.

Chiến lược truyền thông lần này giúp sức nóng của Nhuệ Trì ngay lập tức lấn át buổi họp báo của Khôn Thần.

Tại cuộc họp, Đỗ tổng hiếm khi giữ im lặng như thế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Thời Diệc.

Chu Thời Diệc hiểu rất rõ ánh mắt ấy, bởi lẽ người thừa kế của Nhuệ Trì chính là vị hôn phu của Trương Nặc Hứa, đối tượng liên hôn cũ của anh.

Tên của Trương Nặc Hứa và Đường Nặc Doãn nghe khá giống nhau, đều lấy cảm hứng từ “hứa hẹn” và “chấp thuận”* rồi đảo ngược lại.

*许诺 là Hứa Nặc là 允诺 là Doãn Nặc, hai từ này đều có nghĩa là hứa hẹn, mình dịch thành hai chữ để cho sát với raw.

Cô từng nhắc với anh rằng, lúc đầu cũng là do cái tên này, thầy hướng dẫn nói chuyện với cô nhiều hơn, rồi từ đó quen thân với cả gia đình thầy.

Trước khi anh tiếp quản Khôn Thần, Trương Nặc Hứa đã quen biết người kế nghiệp của Nhuệ Trì, tức Tổng Giám đốc đương nhiệm, Thẩm Trì. Cho dù anh không tiếp quản Ô tô Khôn Thần, hai bên vẫn là đối thủ.

Giữa Thẩm Trì và Trương Nặc Hứa cũng không có tình cảm gì sâu sắc, chỉ đơn thuần là thấy phù hợp để liên hôn.

Vậy nên không có bao nhiêu yêu hận tình thù trong đó.

Chỉ là cạnh tranh thương mại mà thôi.

“Đỗ tổng, chú nghĩ hơi nhiều rồi, những gì cần nói chú cứ nói.”

“…”

Thật ra Đỗ tổng không biết nhiều về Trương Nặc Hứa, năm ngoái chỉ nghe Chủ tịch Chu nhắc sơ qua, rằng thằng cháu út trời đánh cuối cùng cũng tìm được người ưng ý.

Lúc đó ông còn tưởng sắp được uống rượu mừng, ai ngờ mọi chuyện tan thành mây khói.

Sau lại nghe tin Trương Nặc Hứa đính hôn với Thẩm Trì, lúc đó ông vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Chung Ức, còn từng thay Chu Thời Diệc tiếc nuối.

Cho đến hai tháng trước khi Chu Thời Diệc chính thức tiếp quản Khôn Thần, ông đã biết sớm muộn gì hai bên cũqng sẽ đối đầu.

Và đúng thật, hôm nay đã đến.

Đỗ tổng lo lắng: “Hôm nay chúng ta vừa công bố xe mới, cũng không thể giảm giá theo Nhuệ Trì được?” 

Nhưng nếu không giảm, lại bỏ lỡ cơ hội chiếm lĩnh thị trường.

Đỗ tổng phân tích: “Kỹ thuật của mẫu xe mới bên ta đã có bước đột phá, Nhuệ Trì e rằng không thể không ra mắt thế hệ mới. Nếu không, họ đã không dám hạ giá sâu như thế.”

Thẩm Trì lấy mẫu cũ sắp bị đào thải để quấy nhiễu thị trường, quyết không cho Khôn Thần có thời gian ổn định.

Giám đốc marketing quay sang nhìn Chu Thời Diệc, chờ đợi quyết định của anh.

Chu Thời Diệc hỏi: “Đỗ tổng còn ý kiến gì nữa không?”

“…” Đỗ tổng không khỏi kinh ngạc, anh lại để ông nói trước.

Cho dù phải giảm giá, cũng cần tính toán kỹ lưỡng.

Ông nói: “Tạm thời thì không, tôi sẽ về suy nghĩ thêm. Nếu phải điều chỉnh giá, cũng cần kiểm soát biên độ hợp lý.” Việc liên quan đến chiến lược của công ty, không thể quyết định chỉ vì một phút bốc đồng được.

Chu Thời Diệc tiếp lời: “Không cần nghĩ nữa, dòng cao cấp sẽ không tham gia cuộc chiến giá cả. Từ tháng sau, giá xe của chúng ta sẽ tăng thêm 5%.”

Tất cả mọi người: “…”

Đối thủ cạnh tranh đang giảm giá, vậy mà họ lại tăng giá.

Chu Thời Diệc không để tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói: “Mẫu xe mới vẫn chưa chiếm được thị trường, dù có giảm giá một nửa thì cũng không đấu lại được Nhuệ Trì. Việc hạ giá là hoàn toàn không cần thiết.”

Anh đổi giọng điệu: “Thông báo xuống dưới, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ dòng xe tầm trung và thấp đồng loạt giảm giá từ 10% đến 20%. Áp dụng chính sách trả góp không cần trả trước và miễn lãi toàn khu vực, không để lại bất kỳ không gian sống nào cho các mẫu xe tầm trung và thấp của Nhuệ Trì.”

Đỗ tổng ngập ngừng: “Nhưng làm vậy, chúng ta…”

Chưa kịp nói hết câu, Chu Thời Diệc đã cắt lời: “Tôi đã tính qua rồi, đẩy mạnh sản lượng sẽ giúp giảm mạnh chi phí, biên lợi nhuận không bị thu hẹp nhiều.

Còn chuỗi vốn của Khôn Thần, sẽ không bị ảnh hưởng.” 

Anh hơi hất cằm về phía Chiêm Lương, ra hiệu chiếu dữ liệu lên màn hình.

Màn hình lập tức đầy ắp những công thức tính toán dày đặc, Đỗ tổng ngơ ngác không hiểu nổi.

Muốn phản đối cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Chu Thời Diệc nói: “Tan họp.”

Không ai động đậy, chỉ có mình anh rời khỏi phòng họp.

Đỗ tổng: “…”

Tình huống này rất quen thuộc.

Hồi Ô tô Khôn Thần còn trong tay Chu Túc Tấn, khi quyết định tự phát triển pin, Chu Túc Tấn cũng tuyên bố ngay trong cuộc họp, không cần nghe ai, rồi nói một câu: Tan họp

Y hệt như hôm nay vậy.

Cũng vì vậy mà ban đầu Chu Vân Liêm không muốn tiếp quản tập đoàn, bởi vì không thể kiểm soát nổi họ.

Cử ông giám sát Chu Thời Diệc thì cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Triết lý kinh doanh của ông là cầu ổn.

Còn triết lý của Chu Thời Diệc là quyết liệt.

Ông vốn muốn an nhàn về hưu, có vẻ như chẳng còn hy vọng gì.

Giám đốc thị trường quay sang nhìn ông: “Đỗ tổng?”

Ông nhấp một ngụm trà, sau vài giây trầm ngâm mới nói: “Làm theo lời Chu tổng. Đồng thời tung tin tháng sau giá mẫu xe mới sẽ tăng.”

“Rõ.”

Trong phòng họp, mọi người tiếp tục bàn bạc cụ thể mức điều chỉnh giá của từng dòng xe.

Việc tăng hay giảm giá bao nhiêu sẽ do Đỗ tổng quyết định, còn Chu Thời Diệc chỉ nắm chiến lược tổng thể.

Chu Thời Diệc trở về văn phòng, người đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu nhìn điện thoại, ly latte đậu đỏ trên bàn trà trước mặt vẫn chưa uống ngụm nào.

Chuyện này trước đây là điều không thể xảy ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, Chung Ức ngẩng đầu lên.

Sau buổi họp báo, anh đã đưa cô tới công ty.

“Đang đọc tin về Nhuệ Trì à?”

Chu Thời Diệc cúi người cầm ly cà phê lên, đưa cho cô: “Không uống là nguội mất.”

Chung Ức đặt điện thoại xuống: “Thẩm Trì đúng là thà tự tổn hại cũng không để Khôn Thần có cơ hội chen chân vào thị trường xe cao cấp.” Cô nhận lấy ly cà phê, hỏi: “Anh định tăng giá à?”

Chu Thời Diệc nhìn cô: “Đoán ra rồi à?”

“Không phải đoán, là cảm nhận được. Đôi lúc em có thể cảm nhận được anh đang nghĩ gì.” Cô ăn mấy hạt đậu đỏ trước.

Chu Thời Diệc ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống cằm trên tay vịn ghế, chăm chú nhìn cô.

Chung Ức nói: “Em quen Thẩm Trì.”

“Ừ.”

“Nghe nói đầu năm nay anh ta đính hôn, là do gia đình sắp đặt.”

“Ừ.”

Chung Ức quay sang nhìn anh: “Sao không nói gì?”

“Vị hôn thê của anh ta chính là đối tượng liên hôn trước kia của anh.”

“…”

Vậy thì đúng là không tiện nói nhiều thật.

Chung Ức xúc một thìa đậu đỏ đưa đến bên miệng anh: “Ngọt lắm, anh nếm thử xem.”

Chu Thời Diệc vốn không thích đồ ngọt, nhưng chỉ cần là cô đưa tới anh sẽ ăn.

Hôm nay Chung Ức đã đặt bàn ở nhà hàng, định cùng anh ăn mừng việc họp báo diễn ra suôn sẻ, kết cục lại sắp bị đối thủ cạnh tranh khiến cho trở tay không kịp.

Khôn Thần có phương án dự phòng, nhưng không ai ngờ Thẩm Trì lại đồng thời công bố tin tức khi buổi họp báo của họ chưa kết thúc.

Trong ngành ô tô của họ, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra sự việc như vậy.

Chu Thời Diệc vẫn chưa kịp nói với cô: “Lộ Trình đã chấm dứt hợp đồng rồi, anh giới thiệu cậu ấy sang công ty của Quý Phồn Tinh, phía luật sư sẽ lo liệu ổn thoả các thủ tục tiếp theo.”

Chung Ức khựng lại giữa chừng khi đang xúc đậu đỏ, mất mấy chục giây mới tiêu hóa xong thông tin.

“Anh giúp cậu ấy, một phần vì lý do cá nhân, nhưng không đáng kể, chủ yếu vẫn là cân nhắc lợi ích thương mại.”

“Vậy thì Quý Phồn Tinh chắc phải vui phát điên rồi.” Ngoài câu đó, Chung Ức không nói gì thêm.

Chu Thời Diệc đưa tay ra: “Đưa chìa khoá xe anh.”

Chung Ức không nghĩ nhiều, với tay vào túi vải lấy ra đưa cho anh, cứ tưởng anh muốn tài xế mang chiếc xe việt dã về nhà trước.

Chu Thời Diệc đứng dậy, đưa tay về phía cô: “Về nhà thôi. Cà phê để trên xe uống tiếp.”

Chung Ức hơi ngập ngừng: “Còn Nhuệ Trì thì sao? Anh không ở lại công ty nữa à?”

“Giải quyết  rồi.”

“…Cuộc họp chưa tới hai mươi phút mà anh đã giải quyết hết?”

“Ừ.”

Tay anh vẫn kiên định đưa ra trước mặt cô.

Chung Ức cuối cùng cũng nắm lấy.

Vào thang máy, cô vẫn không buông tay anh.

“Xe cao cấp của Khôn Thần trong thời gian ngắn đúng là khó mà giành được thị trường.” Đến việc tồn tại cũng đã là một thử thách.

Chu Thời Diệc nói: “Không vội. Chiến tranh giá cả là cuộc chiến dài hơi, anh có đủ thời gian chơi với Thẩm Trì.”

Nhuệ Trì đang chịu áp lực chưa từng có về lợi nhuận, đồng thời các mẫu xe cao cấp cũng sắp bước vào chu kỳ thay thế nâng cấp.

Việc Khôn Thần hợp tác với nhóm của Chung Ức càng khiến Thẩm Trì chịu sức ép nặng nề về kỹ thuật.

Về mặt thuật toán đa mô thức, Chung Ức và đoàn đội của cô là đội ngũ không ai sánh kịp trong ngành.

Trên đường về nhà, Chung Ức nhận được cuộc gọi từ Quý Phồn Tinh, đầu dây bên kia kích động tới mức gần như làm cô thủng màng nhĩ.

“Lộ Trình sang công ty tớ rồi!”

“Sau này tớ phải sống cho ra dáng người đàng hoàng chứ, ha ha!”

“Không được không được, tớ phải làm một đạo diễn chín chắn mới được, ha ha ha!”

Chung Ức bật cười, cảm thấy vui thay cho cô ấy.

“Tiểu Ức bảo bối ơi, tớ lạy cậu một cái nhé, từ lúc gặp cậu tới giờ chuyện gì với tớ cũng suôn sẻ cả.” Không chỉ mình cô, mà Lộ Trình cũng vậy.

Chu Thời Diệc từng nói với cô, Lộ Trình là mối tình đầu của Chung Ức, nhưng giờ mọi chuyện đều đã qua.

Đã là quá khứ, cô cũng không nhắc lại nữa.

Dù sao tình cảm cô dành cho Lộ Trình chỉ là một sự mến mộ đơn thuần.

Quý Phồn Tinh nói: “Tớ lại tiến thêm một bước đến gần với giấc mơ rồi.”

Ước mơ tưởng chừng đơn giản, nhưng lại xa vời, hợp tác làm một bộ phim cùng Lộ Trình, để cả hai cùng tỏa sáng.

Chung Ức: “Vậy thì chúc hai người gặp nhau trên đỉnh vinh quang.”

“Phải mượn lời chúc may mắn của cậu mới được!”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Chung Ức nghiêng đầu nhìn sang Chu Thời Diệc, trò chuyện với anh về việc nghiên cứu mô hình thông minh điều khiển xe. Bên phía nhóm phát triển chip đến giờ vẫn chưa tìm được người phù hợp: “Anh không định tự mình đi mời Diêm Đình Lâm à?”

Chu Thời Diệc đáp: “Anh không mời nổi cậu ta.”

“…”

Chung Ức nhấp một ngụm cà phê, nói khẽ: “Vậy để em đi mời.”

Chu Thời Diệc định nói thật lòng, nhưng lại không nỡ dội gáo nước lạnh vào cô.

Cô muốn đi thì cứ đi một chuyến, coi như là đi du lịch vậy.