Cối Xay Gió Màu Xanh

Chương 53



Chung Ức sau khi quyết định xong liền đặt vé máy bay, thứ hai tuần sau sẽ bay sang Vịnh San Francisco.

Lần này cô đại diện cho Tập đoàn Kinh Hoà.

[Nếu có thể mời được Diêm Đình Lâm, công ty có thể đưa ra điều kiện gì?] Cô nhắn hỏi anh họ.

Mẫn Đình trả lời: [Chỉ cần cậu ta chịu đến, điều kiện gì cũng được.]

Chung Ức: [OK.]

Mẫn Đình: [Đừng kỳ vọng quá. Không phải Kinh Hoà chưa từng mời, cậu ta không những chẳng cần đàm phán điều kiện mà còn từ chối thẳng.]

Chung Ức biết rõ chuyện này, hồi đó phó chủ tịch đích thân ra mặt, không chỉ một lần bay sang California, thể hiện đầy đủ thành ý, nhưng Diêm Đình Lâm vẫn không mảy may lay chuyển.

Phó chủ tịch lúc đó buồn đến mức đùa rằng: Cậu ta mà tự gửi hồ sơ xin việc, chưa chắc có công ty lớn nào nhận.

Bởi Diêm Đình Lâm chỉ học đại học, thậm chí đang học đại học còn bỏ ngang để khởi nghiệp. Khởi nghiệp thành công rồi mới quay lại hoàn tất nốt chương trình cử nhân, học thạc sĩ cũng bỏ giữa chừng.

Hai lần khởi nghiệp đều thành công, công ty khởi nghiệp được các tập đoàn lớn ở San Francisco mua lại với giá rất cao.

Lúc tham dự buổi họp mặt cựu sinh viên, Diêm Đình Lâm còn từng khuyên cô đừng đi học theo anh ta.

Cô đã có lúc có suy nghĩ như vậy, nhưng bố lại mong cô tận hưởng những năm tháng đại học trọn vẹn, vậy nên sau đó cô gác lại suy nghĩ ấy.

“Em nói với anh họ rồi.” Chung Ức cất điện thoại, “Điều kiện thế nào tuỳ Diêm Đình Lâm quyết định.”

Chu Thời Diệc nói: “Với cậu ta thì chẳng điều kiện nào đủ hấp dẫn cả.” 

Diêm Đình Lâm vô cùng khó mời, đến cả bố ruột bảo anh ta về nước mà cũng bị từ chối.

“Em đặt vé rồi à?” Anh hỏi.

“Vâng. Trưa thứ hai bay.” Đến nơi cũng vừa tầm trưa.

Khôn Thần và Nhuệ Trì đang giằng co trong cuộc chiến giá cả, Chu Thời Diệc không dành thời gian ra được. Anh nói: “Đợi xong đợt bận này, anh sẽ cùng em về lại Boston một chuyến.”

Chung Ức nhìn anh: “Vâng.”

Boston là nơi chất chứa nhiều tổn thương.

Nhưng cũng là nơi giữ trọn bốn năm ký ức của họ.

Cây tú cầu trước cửa nhà đúng dịp trổ hoa, quay về một chuyến cũng tốt.

Cô bỏ điện thoại vào túi vải, chợt nghĩ: trong căn nhà ở Boston, giờ chỉ còn lại những đóa hoa ấy, ngôi nhà từ lâu đã trở nên trống vắng.

“Buổi tối em muốn ăn gì?” Thấy cô im lặng hồi lâu, Chu Thời Diệc hỏi.

Chung Ức hoàn hồn: “Tối nay em mời, anh chọn đi.”

Ban đầu cô đã đặt nhà hàng ăn trưa để chúc mừng anh, ai ngờ anh lại phải về công ty họp gấp nên không kịp đi.

Chu Thời Diệc: “Hay đi ăn hải sản nhé?” Ở đó có món cá chiên mà cô thích.

Chung Ức nói: “Em biết một chỗ ăn khá ngon.” 

Dạo gần đây bố cô mới đưa mẹ tới đó.

Cô không nhớ rõ tên, chỉ biết đó là một nhà hàng được gắn sao Michelin, toàn bộ hải sản đều được vận chuyển trong ngày bằng đường hàng không, đội ngũ đầu bếp chỉ phục vụ mười hai vị khách mỗi tối.

Cô nhắn tin cho bố, nhờ đặt chỗ cho tối nay.

Về đến nhà, Chung Ức chẳng buồn nghỉ trưa, lên thẳng tầng hai vào thư phòng, thì bị Chu Thời Diệc kéo tay lại: “Đi ngủ trưa đi.”

Cô ngoái đầu nhìn anh: “Em không buồn ngủ.”

Chu Thời Diệc thẳng thắn: “Dù em có dán mắt vào tin tức về Nhuệ Trì suốt hai mươi bốn giờ, cũng không thể thay đổi chuyện Khôn Thần không cạnh tranh nổi với Nhuệ Trì ở phân khúc xe cao cấp. Nghỉ ngơi trước đã.”

Anh nắm lấy tay cô, dắt cô về phòng ngủ.

Chung Ức hỏi: “Còn anh thì sao?”

“Chiều anh ở nhà.”

Chu Thời Diệc không có thời gian ngủ trưa, anh còn cả đống nghị quyết cuộc họp đang đợi ký.

Khép cửa phòng ngủ lại, anh quay lại thư phòng.

Chung Ức thay đồ ngủ, thắt lưng và chân vẫn còn âm ỉ mỏi nhừ như ngày hôm qua.

Xa cách quá lâu, hai đêm nay Chu Thời Diệc không hề kiềm chế, mãnh liệt đến mức không thể sâu hơn được nữa.

Tối qua anh còn hỏi cô, những năm tháng chia xa ấy, có nhớ anh không.

Sao có thể không nhớ cho được.

Chung Ức kéo chăn đắp lên người, nằm được hai mươi phút mà vẫn không thấy buồn ngủ.

Cô cầm điện thoại lên, mở album ảnh, xem lại mấy tấm chụp hôm nay, chọn vài tấm có góc đẹp gửi cho anh.

Chu Thời Diệc thấy ảnh của mình, chỉ liếc qua một cái, không lưu lại.

Chung Ức mở khung chat với anh, bình thường hai người ít nhắn tin, rất nhanh đã tìm được ngày cô thêm anh vào danh sách bạn bè.

Cô do dự vài giây, rồi nhắn: [Anh còn giữ tin nhắn cũ không?]

Lúc này Chu Thời Diệc đang gọi điện với luật sư, bảo bên kia chuyển máy cho chị Sầm, anh có chuyện muốn nói.

Trong phòng họp của công ty quản lý, mọi người ngồi chật kín quanh bàn, ông chủ mím chặt môi không nói lời nào, ánh mắt lướt qua giữa Lộ Trình và chị Sầm.

Thậm chí ông ta còn nghi ngờ, phải chăng chị Sầm và Lộ Trình đã bắt tay nhau dựng nên màn kịch này, mỗi người đều thu được lợi ích riêng.

Người phụ nữ này giấu kín tâm tư, hợp tác mở công ty đến nay, số câu nói thật lòng với ông chẳng đáng là bao.

Chị Sầm nhìn luật sư đầy nghi hoặc: “Chuyện gì vậy?”

Luật sư đáp: “Tổng giám đốc Chu có lời muốn nói với chị.”

“Còn sợ tôi giữ người không thả chắc?”

Nói vậy nhưng chị Sầm vẫn cầm lấy điện thoại, chị ta không muốn căng thẳng với Chu Thời Diệc, điều đó chẳng có lợi gì cho mình.

“Chu tổng, anh có chỉ thị gì?”

Chu Thời Diệc nói: “Bàn giao toàn bộ công việc với Quý Phồn Tinh cho rõ ràng, cô dứt khoát thì tôi cũng sẽ dứt khoát.”

Hôm nay là lần *****ên chị Sầm bị người ta nắm thóp như vậy, giận thì giận mà chẳng dám nói ra.

Nhưng nghĩ đến việc buổi họp báo của Khôn Thần bị Nhuệ Trì lấn át, trong lòng chị cũng dễ chịu đôi chút.

Lúc này Chu Thời Diệc mới đi thẳng vào vấn đề: “Buổi biểu diễn ngày 27, chị vẫn cứ đi như thường, cùng Quý Phồn Tinh xuất hiện, để người ngoài thấy rằng chị và Lộ Trình đã kết thúc hợp tác trong êm đẹp.”

Chị Sầm cười khẩy: “Tổng Giám đốc Chu, anh…” Quá đáng thật đấy! Nhưng cuối cùng vẫn sửa lại lời: “Thế này đúng là làm khó người ta.”

“Tôi đã nói rồi, chị dứt khoát thì tôi cũng sẽ dứt khoát.”

Chỉ là lúc ấy, chị Sầm vẫn chưa hiểu câu này có ý gì.

Chị ta đồng ý, chỉ vì không dám cũng không muốn đắc tội thẳng mặt với anh.

Chu Thời Diệc nói thẳng: “Thời điểm then chốt trong cuộc chiến thương mại giữa Khôn Thần và Nhuệ Trì, mà bên tôi lại đang ở thế yếu. Tôi không muốn đại diện thương hiệu lại gây thêm bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào, dù chỉ là một chút.”

Chị Sầm không khỏi kinh ngạc, người đàn ông này chẳng ngại gì mà không nói thẳng tình hình bất lợi của mình ra.

Chu Thời Diệc cúp máy, mới thấy tin nhắn của Chung Ức, anh nhắn lại: [Hỏi chuyện này làm gì?]

Chung Ức: [Em bị mất lịch sử trò chuyện, muốn xem lại mấy tin nhắn em từng gửi anh.]

Chu Thời Diệc: [Thế sao còn xóa anh?]

Chu Thời Diệc: [Giữ lại thì chiếm được bao nhiêu dung lượng của em chứ?]

Anh gửi liền hai tin.

Trước đây chưa bao giờ nhắc đến chuyện xóa WeChat, nhưng Chung Ức biết, trong lòng anh chắc chắn vẫn ghi nhớ chuyện đó.

Chung Ức không trả lời mà hỏi lại: [Vậy rốt cuộc anh có hay không?]

Chu Thời Diệc hỏi ngược lại: [Theo em thì anh có hay không?]

Lúc mới gặp lại còn chưa chắc chắn, nhưng giờ thì Chung Ức đã gần như đoán được chín phần: [Ảnh của em anh còn không nỡ xóa, chắc chắn WeChat anh càng không.]

Chu Thời Diệc: [Nếu em không xóa anh, có lẽ chúng ta đã kết hôn từ lâu rồi, nói không chừng con cũng tầm tuổi Thần Thần.]

Ngày phát hiện cô xóa anh, không còn là chuyện cô và Lộ Trình có tái hợp hay không nữa, mà là anh và cô đã thực sự kết thúc.

Chính cô là người nói chia tay trước, lại xóa tài khoản của anh, nên dù thế nào anh cũng chẳng thể hạ mình quay đầu lại níu kéo.

Chung Ức: [Anh cho em mượn điện thoại xem một chút được không?]

Ngay sau đó cô gửi cho anh đoạn video lời chứng hôn anh nói trong hôn lễ.

Chu Thời Diệc: “…”

Cô đang nhắc nhở anh, phải biết trân trọng và yêu thương cô cho tử tế.

Chu Thời Diệc: [Xem thì được, nhưng đến đây ôm anh một cái đàng hoàng, đừng có qua loa.]

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến mấy giây, cánh cửa thư phòng đã được đẩy ra.

Anh không ngẩng đầu lên, tiếp tục xử lý công việc.

Chung Ức bước đến phía sau anh, cúi người tựa vào lưng, hai tay vòng qua cổ anh, má áp sát vào mặt bên của anh.

Chu Thời Diệc vẫn không lên tiếng, nhưng yết hầu khẽ chuyển động.

Anh không nhớ nổi lần cuối cùng cô thân mật dựa vào anh như thế là khi nào nữa. Trước lúc chia tay, những lúc hai người cãi vã, cô cũng đã rất ít khi chạm vào anh.

Chung Ức ôm anh không chỉ để mượn điện thoại, mà còn là muốn ôm anh thật lòng.

Chu Thời Diệc cầm chiếc điện thoại bên cạnh laptop, đưa cho cô.

Chung Ức cầm lấy, vẫn chưa rời khỏi lưng anh, tựa người vào đó lặng lẽ xem lại lịch sử trò chuyện.

Hai tháng gần đây không nói chuyện nhiều, cô kéo thẳng về ngày anh thêm lại cô.

Trước đó, có một tin nhắn chưa gửi, được soạn vào 9 giờ tối ngày 29 tháng 2 hai năm trước: [Anh xem bài phát biểu nhận giải của Lộ Trình rồi, em và anh ta là sao? Tái hợp rồi hay là vẫn chưa quên được anh ta? Nếu có thể quay lại với anh ta, sao lại không thể quay lại với anh? Em từng nói là cũng yêu anh cơ mà?]

Nhưng tin nhắn đó… cuối cùng vẫn không được gửi đi.

Biểu tượng dấu chấm than đỏ trước tin nhắn chưa gửi ấy thật chướng mắt.

Dù biết cô đã xoá anh khỏi danh sách bạn bè, nhưng anh vẫn chưa từng xóa cô.

Xem xong, lồng ng.ực nghẹn lại.

Chu Thời Diệc chỉ về chiếc ghế sofa cạnh ô cửa lưới: “Ra kia mà xem, đừng ảnh hưởng đến anh làm việc.”

Chung Ức ôm chặt anh một cái rồi mới đứng dậy, ngồi xuống sofa, nhìn đi nhìn lại tin nhắn chưa kịp gửi kia.

Nếu có thể hạ mình để hỏi cô như vậy, nghĩa là anh đã cúi đầu rồi.

Tiếc là khi ấy, cô đã xoá anh.

Có lẽ ông trời đã định họ phải xa nhau lâu như thế, để rồi phải đi qua những ngày thương nhớ đến xé lòng.

Đang chăm chú nhìn màn hình, cuộc gọi thoại từ Đỗ Tổng bất ngờ hiển thị.

“Đỗ Tổng gọi anh.” Cô đưa điện thoại lại cho anh.

Chu Thời Diệc nghe máy: “Tất cả quyết định, cháu đã phê duyệt trên hệ thống rồi.”

Nhưng Đỗ Tổng gọi không phải chỉ vì chuyện ấy: “Dữ liệu mới nhất cho thấy, đơn đặt hàng xe cao cấp của Nhuệ Trì đã được lên lịch tới tháng 5 năm sau.” Trong khi đó, lượng đặt trước xe mới tại các cửa hàng trực thuộc Khôn Thần lại không mấy khả quan.

“Bên Nhuệ Trì còn mời truyền thông chụp ảnh so sánh lượng khách giữa hai bên.” Vừa nói, ông vừa thấy mất mặt, “Quả thực bị dìm rất thảm.”

Lần này, Thẩm Trì đã nắm được thời cơ, muốn đạp Khôn Thần xuống tận đáy.

Chu Thời Diệc nói: “Thẩm Trì vốn giỏi làm truyền thông, điểm này chúng ta nên học hỏi. Anh ta thích lên hot search, vậy thì tặng cho một dòng #Thẩm Trì đi sai nước mất nửa giang sơn#.”

Thẩm Trì không tính được rằng, Chu Thời Diệc không những không chạy theo làn sóng giảm giá của Nhuệ Trì, mà còn ngược lại, tăng giá dòng xe cao cấp thêm 5%.

Càng không tính được, anh lại mạnh tay hạ giá các dòng xe tầm trung và thấp của Khôn Thần xuống mức thấp nhất, đồng thời còn hỗ trợ chi phí cho lượng hàng tồn kho của các đại lý. Chính sách lần này không hề làm độ tích cực từ hệ thống phân phối.

Chu Thời Diệc lấy chính phân khúc tầm trung và thấp vốn là thế mạnh của Khôn Thần để đối đầu trực diện với dòng xe cao cấp của Nhuệ Trì, khiến kết quả thắng thua càng thêm khó đoán.

Trong cuộc chiến thương mại giữa các hãng xe, dư luận là một chiến trường không thể xem nhẹ.

Tới chiều tối, dòng #Thẩm Trì đi sai nước mất nửa giang sơn# leo thẳng lên đầu bảng hot search.

Lúc đó, Thẩm Trì đang ở một nhà hàng Michelin, vừa mới ngồi xuống không lâu.

Người đối diện nhìn thấy tin tức mới được đẩy lên, ngước mắt: “Lần đối đầu *****ên, Chu Thời Diệc coi như cũng cho anh chút mặt mũi. Nếu không, dòng hot search hôm nay phải là #Thẩm Trì đi sai nước mất nửa giang sơn – Chu Thời Diệc Tặng#.”

“…”

Thẩm Trì thong dong nhìn vị hôn thê đối diện: “Em hiểu rõ anh ta vậy sao?”

Trương Nặc Hứa mỉm cười mà như không: “Cũng tạm. Hơn hiểu anh một chút.”

Rượu vang còn chưa được mang lên, Thẩm Trì đã cầm ly nước cụng nhẹ với cô: “Tiếc là không được uống ly rượu mừng của em và anh ta.”

Về khoản nói móc người khác, Thẩm Trì chẳng hề thua kém cô.

Trương Nặc Hứa chẳng mấy bận tâm đến lời châm chọc ấy, dù sao cô cũng chẳng hứng thú với hôn nhân. Trước đây không phải chưa từng yêu, nhưng chia tay lúc nào cũng vừa đau vừa phiền, còn ảnh hưởng đến việc kiếm tiền.

Sau này, trong mắt cô, đàn ông chỉ là bệ phóng, tình cảm chỉ là thứ làm liên luỵ.

Duy chỉ có lần xem mắt với Chu Thời Diệc, cô từng thay đổi suy nghĩ, muốn kết hôn với anh rồi bên nhau thật tốt. Hiếm khi gặp được một người đàn ông mà cô thấy hoàn hảo ở mọi phương diện, quan trọng nhất là, chỉ số thông minh của Chu Thời Diệc còn cao hơn cô.

Một người đàn ông có gia thế, có trí tuệ, lại có năng lực, ai mà chẳng thích, hơn nữa lại là người luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh như cô.

Chỉ tiếc là không có duyên phận.

Thẩm Trì chậm rãi uống nước, vô tình nghiêng đầu, ánh mắt lập tức khựng lại.

Sau đó anh cứ thế dán mắt nhìn không rời.

Trương Nặc Hứa nhẩm đếm trong lòng, gần hai phút rồi mà anh vẫn chưa thu ánh nhìn về.

Chắc chắn không phải đang nhìn đàn ông, cô tò mò muốn biết là ai khiến anh chăm chú đến thế.

Cô thản nhiên xoay người lại, nhìn thấy bóng lưng của Chu Thời Diệc trước, còn người ngồi đối diện chính là Chung Ức.

Đã hơn một năm kể từ khi Chu Thời Diệc và cô chấm dứt mối liên hôn ấy, vậy mà câu nói “chia tay rồi, nhưng vẫn còn thích” của anh, đến giờ cô vẫn nhớ như in.

Trương Nặc Hứa xoay người, lặng lẽ đánh giá vị hôn phu: “Không cam lòng như thế, chẳng lẽ từng bị Chung Ức từ chối rồi?”

Thẩm Trì cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, nhưng lại không trả lời thẳng câu hỏi: “Chu Thời Diệc có gì hay, mấy người ai cũng si mê.”

Câu này nghe thật chua xót.

Trương Nặc Hứa mỉm cười: “Xem ra đúng là từng bị Chung Ức từ chối rồi.”

Thẩm Trì thản nhiên: “Đúng, cô ấy không muốn hợp tác với tôi.”

Hồi đó anh chủ động đến Tập đoàn Kinh Hoà tìm cô, mong được hợp tác trong dự án mô hình lái xe thông minh, nhưng cô lại dứt khoát từ chối, không để lại chút cơ hội nào.

Đó là lần *****ên trong đời anh bị từ chối thẳng thừng, bất kể công hay tư.

Suốt một thời gian dài anh không hiểu nổi, rõ ràng là đôi bên cùng có lợi, sao cô lại không chịu.

Cho đến khi cô kết hôn với Chu Thời Diệc, anh mới bừng tỉnh.

Bởi nếu hợp tác với anh, những dòng xe tầm trung và thấp của Nhuệ Trì sẽ có lợi thế cạnh tranh rõ rệt, gây ảnh hưởng trực tiếp đến vị thế dẫn đầu của Khôn Thần trong phân khúc thị trường này.

Ngay cả sau khi chia tay Chu Thời Diệc, cô vẫn chọn không đứng về phía đối lập với doanh nghiệp nhà anh ấy.

Anh lại liếc về phía Chung Ức: “Nếu tôi tỏ tình mà bị cô ấy từ chối thẳng thừng thì cũng đành chịu.”

Trương Nặc Hứa hiểu rõ Thẩm Trì, chuyện tình cảm bị từ chối, anh sẽ chẳng để tâm.

Nhưng nếu là chuyện chủ động tìm đến bàn chuyện hợp tác mà bị khước từ, thì cả đời này anh sẽ không quên được.

“Đừng nhớ mãi nữa, cả đời này Chung Ức cũng sẽ không hợp tác với anh đâu. Cho dù cô ấy không thích Chu Thời Diệc, thì người cô ấy chọn để hợp tác cũng vẫn sẽ là anh ấy, chứ không phải anh.” Cô nhẹ giọng hỏi lại, “Anh không thích hợp tác với người thông minh à?”

Thẩm Trì nhìn vị hôn thê: “Em đâu cần đạp IQ của tôi dưới chân như thế.”

Trương Nặc Hứa: “IQ của anh còn chẳng cao bằng đế giày của tôi, tôi đi đứng bình thường cũng dẫm trúng rồi, tôi biết làm sao được?”

“…”

Thẩm Trì tức đến mức bật cười: “Chu Thời Diệc không thèm để ý đến em, không phải là không có lý do.”

Trương Nặc Hứa chẳng buồn chấp, vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, biết rõ anh vừa mới thất thế.

Ánh mắt Thẩm Trì lại dừng ở phía Chung Ức một lần nữa. Cô chống tay lên bàn đứng dậy, nghiêng người qua mặt bàn, Chu Thời Diệc đang giúp cô tháo khăn lụa ở cổ.

Thật khó mà tưởng tượng được, người phụ nữ này cũng biết làm nũng.

Sau lần đầu bị Chung Ức từ chối, Thẩm Trì không cam lòng, cũng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội hợp tác nào, nên tháng sau anh lại mang theo thành ý đến Kinh Hoà thêm một lần nữa.

Đó là lần ngoại lệ duy nhất trong ba mươi năm cuộc đời anh.

Nhưng dù có phá lệ, vẫn không ích gì, Chung Ức chỉ lạnh nhạt nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Thẩm đã ưu ái, tôi không cân nhắc.”

Anh đúng là rất ưu ái cô.

Hết lần này đến lần khác gạt bỏ tự tôn để đi tìm cô bàn chuyện hợp tác.

Sau lần thứ hai bị từ chối, anh tìm đến Mẫn Đình.

Kết quả, Mẫn Đình nói: “Không phải tôi không muốn hợp tác, mà là tôi không quản được cô ấy.”

Lúc đó anh chỉ nghĩ Mẫn Đình đang viện cớ từ chối một cách lịch sự, giờ ngẫm lại mới thấy, đúng là quản không nổi thật.

Khăn lụa cuối cùng cũng được tháo ra xong, Thẩm Trì thu lại ánh mắt.

Ánh đèn trong nhà hàng hơi tối, Chung Ức vốn dĩ cũng không có thói quen liếc ngang ngó dọc nên không hề phát hiện Thẩm Trì cũng có mặt ở đây.

Cô gấp khăn lại, đặt lên ghế sofa bên cạnh.

Chu Thời Diệc đang tính giờ chênh lệch múi, gọi điện cho Diêm Đình Lâm.

Bên kia đầu dây, Diêm Đình Lâm vừa mới ngủ dậy, còn chưa ăn sáng.

Chu Thời Diệc đi thẳng vào vấn đề: “Chung Ức sẽ tới San Francisco vào trưa mai, nếu cậu rảnh, ra sân bay đón cô ấy giúp tôi.”

“Chung Ức đến? Còn cậu thì không đi?”

“Tôi không rời đi được.”

“Được thôi, không thành vấn đề.” Diêm Đình Lâm hỏi thêm, “Cô ấy tới làm gì? Công tác à?”

Chu Thời Diệc muốn cho anh ta chuẩn bị tâm lý trước: “Muốn bàn chuyện hợp tác với cậu. Cụ thể thế nào thì đợi hai người gặp nhau rồi nói.”

Điện thoại im lặng ít nhất ba mươi giây.

Diêm Đình Lâm cuối cùng cũng cất lời: “Nếu bay đến chỉ để bàn chuyện hợp tác thì bảo Chung Ức khỏi cần tới.”

Chu Thời Diệc đã đoán trước sẽ có câu trả lời này.

Anh ta không nói nhỏ nên Chung Ức cũng nghe thấy rõ lời từ chối thẳng thắn ấy, nhưng điều đó nằm trong dự liệu của cô.

Dù vậy cô vẫn quyết định bay một chuyến, không phải để mời gọi, mà chỉ muốn trò chuyện với anh ta về hướng phát triển của ngành bán dẫn.

Sợ cô thất vọng, Chu Thời Diệc siết nhẹ lấy tay cô.

Lúc này, tiếng Diêm Đình Lâm lại vọng ra từ điện thoại: “Đúng lúc tôi đang định cuối tháng này về nước một chuyến, xử lý xong mấy việc rồi về luôn.”

Điều đó nằm ngoài dự đoán của Chu Thời Diệc: “Cậu về tiện thể bàn chuyện hợp tác với cô ấy à?”

“Ừ. Để cô ấy phải bay xa như thế thì khách sáo quá, tôi về Bắc Thành tìm cô ấy nói chuyện.” 

Còn chuyện có thể hợp tác hay không, thì để sau hẵng nói.

Vừa pha cà phê, Diêm Đình Lâm vừa thong thả nói tiếp: “Tuy cô ấy không cho tôi WeChat, nhưng giờ lại cần đến tôi, là đàn ông thì nên độ lượng một chút. Tôi đâu có giống cậu, cứ phải đợi người ta cúi đầu trước.”

“…”