Vừa mới dọn đến nhà mới, tôi đã chứng kiến một quả drama to bự nổ tung trong nhóm cư dân chung cư.
Người đàn ông sống đối diện ngoại tình với giáo viên mẫu giáo của con trai. Vợ anh ta tức giận đến mức gom lại hơn trăm trang “bằng chứng tội lỗi”, chưa kịp chỉnh sửa hay đánh dấu gì, cứ thế ném thẳng vào group chung cả trăm người.
Vì chuyện đó mà hai vợ chồng cãi nhau suốt ngày suốt đêm, inh ỏi không ngừng.
Tôi chỉ cách có một bức tường, vừa dọn đến chưa bao lâu đã rơi vào tình trạng thần kinh suy nhược, mệt mỏi rã rời.
Sau nửa tháng náo loạn, cuối cùng họ cũng ly hôn.
Nghe nói chồng dắt theo con trai, vợ dắt theo con gái, tài sản chia rõ ràng từng khoản từng món.
Tôi vui mừng định tổ chức ăn mừng một bữa cho đỡ xui, thì lại phát hiện trong căn nhà đối diện… vẫn còn sót lại vài món “tài sản chưa chia”.
Một cụ già nằm liệt giường, đầu óc lẫn lộn.
Một đứa trẻ không lớn cũng không nhỏ, dở dở ương ương.
Chương 1:
Nói ra thì buồn cười thật.
Tôi vừa dọn vào nhà mới được nửa tháng, thì cũng vừa hay trọn nửa tháng đó là lúc trận chiến ly hôn của nhà đối diện diễn ra.
Từ sáng đến tối, tôi nghe đủ các thể loại âm thanh – tiếng chai lọ ném vào tường, tiếng gào thét thê lương của người phụ nữ, tiếng gầm gừ tức tối của người đàn ông, và cả tiếng kính vỡ nổ đùng một cái.
Tôi thừa nhận, là do mình nghèo, ham rẻ nên mới mua nhà ở khu tái định cư cũ nát này.
Căn hộ này còn lớn tuổi hơn cả tôi, mà tường thì mỏng hơn giấy.
Vì cách âm quá kém, tôi bất đắc dĩ phải tham gia toàn bộ tiến trình chia tài sản của đôi vợ chồng hàng xóm.
Ban đầu, người vợ còn ra sức chỉ trích chồng mình không giữ nổi thân, đi lên giường với giáo viên mẫu giáo của con trai.
Người chồng thì mắng cô ấy làm to chuyện, bêu xấu chuyện nhà khắp nơi khiến anh ta mất mặt đến nỗi chẳng còn chỗ chui vào trốn.
Sau đó cả hai cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống bàn chuyện ly hôn, chia tài sản.
Tôi nghe họ thương lượng cách chia 300.000 trong tài khoản.
Nghe họ bàn bạc chuyện quyền nuôi cặp sinh đôi trai gái.
Còn nghe người vợ mỉa mai, rằng căn nhà này nhìn thêm một cái thôi cũng thấy buồn nôn, sau này cô ấy và con sẽ không bao giờ sống ở đây nữa.
“Cô tưởng tôi ở nổi chắc?” – người chồng cũng phản pháo lại.
Mà đúng thật, cái ảnh nóng không che cứ thế được phát tán khắp group chung cư.
Tính sơ sơ cũng phải cả trăm người thấy toàn bộ quá trình ngoại tình của anh ta.
Tự dưng tôi thấy nhẹ lòng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chuyện hai người họ cãi nhau, ly hôn, chia tài sản suốt nửa tháng qua khiến tôi kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác.
Tôi chỉ mong họ mau mau dọn đi, để tôi được sống yên ổn.
Quả nhiên, hôm sau họ dọn thật.
Từ năm giờ sáng, chưa đầy một tiếng đồng hồ, hai chiếc xe tải đã rời khỏi khu chung cư, mỗi người một hướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tan ca, tôi như bay về nhà, chỉ mong tối nay được ngủ yên một giấc.
Đèn cảm ứng ở khu nhà tôi hỏng đã lâu, chẳng ai buồn sửa.
May mà nửa tháng qua ngày nào cũng leo lên leo xuống, nên tôi cũng quen với bóng tối hành lang rồi.
Tay xách theo mấy kiện hàng, tôi rảo bước leo cầu thang.
Nhưng ngay giây sau, chân tôi giẫm phải một vật tròn lăn lóc không rõ là gì, trượt một phát, cả người ngã uỵch xuống sàn.
Cái chân giả bên phải cũng văng ra luôn, đầu óc tôi lúc đó choáng váng, không kịp hiểu chuyện gì.
Tôi bật đèn điện thoại lên.
Dưới ánh sáng yếu ớt, trước cửa căn 701 đối diện hiện ra một thứ khiến tôi c.h.ế.t điếng:
Một núi rác khổng lồ.
Vỏ chai nước được buộc thành từng bó bằng dây nhựa bạc màu, thùng carton thì bị dỡ bung rồi đè bẹp lại.
Chai lọ, hộp giấy chồng lên nhau từng tầng từng lớp, cao gần đến nửa người tôi.
Dưới chân tôi còn có thứ gì đó lăn qua lăn lại — tôi đưa tay sờ thử, là một vỏ chai Ice Dew.
Cái chai đang nằm mềm oặt, méo mó, đổ nghiêng trên mặt đất.
Tôi vịn lan can đứng dậy, mới phát hiện ngoài đám bụi, người tôi còn dính đầy thứ gì đó nhớp nhớp.
Chất lỏng rỉ ra từ mấy cái chai chưa vặn kỹ nắp đổ hết ra sàn, trơn trượt vô cùng.
Cơn tức xộc lên tận óc!
Vừa tiễn xong đôi hàng xóm gây chiến suốt nửa tháng, giờ lại có nguyên một gia đình đi nhặt rác dọn vào?
Còn để người khác sống không đây?
Không thèm để tâm đến đầu gối đang đau nhức, tôi nhảy lò cò bằng một chân, ba bước thành hai, đến trước cửa 701.
Phát điên mà đập cửa ầm ầm.
“Các người không có ý thức à?! Ai lại vứt nguyên đống rác chắn hết cả hành lang thế này! Người khác còn phải đi lại chứ!”
“Đêm hôm rồi mà còn để tôi vấp phải rác, ngã dúi dụi thế này, muốn điên lên luôn đấy!”
“Ra đây! Ra dọn ngay cho tôi! Không tôi báo ban quản lý bây giờ đấy!”
Tôi đập cửa đến đỏ tay, quát đến khản giọng, trong nhà vẫn im thin thít.
Tức muốn chửi thề một tiếng.
Tôi né mớ vỏ chai vương vãi khắp sàn, lượm lại nửa cái chân giả rồi lê về phòng.
Đêm đó tôi gặp toàn ác mộng.
Trong mơ, gián con biến thành gián khổng lồ, bò khắp khe giấy carton, từng đàn từng lũ côn trùng đè lên người tôi, khiến tôi nghẹt thở muốn phát điên.
Tỉnh dậy lúc rạng sáng vì ác mộng, tôi nghiến răng thề:
Ngày mai nhất định phải tìm ban quản lý làm cho ra lẽ.