Con Chuột Nhỏ Nhà Bên

Chương 10



Lời vừa dứt, mẹ tôi – người vừa khóc lóc lăn lộn dưới đất – lập tức bật dậy như lò xo.

 

Mái tóc hoa râm lắc lư dữ dội, bà ta gào ầm lên:

 

“Mày là đồ vong ân bội nghĩa!”

 

“Chúng tao nuôi mày 18 năm! Dù có không bỏ tiền chữa bệnh cho mày thì mày cũng nên báo đáp, nên trả cái ơn nuôi dưỡng 18 năm ấy chứ!”

 

Tôi phá lên cười khanh khách:

 

“Các người cứ coi như tôi đã c.h.ế.t từ tám năm trước đi”

 

“Mạng này, là tôi tự giành lại được.”

 

“Suốt tám năm qua, từng đồng tiền tôi kiếm được, từng khoản nợ tôi trả… đều là tôi trả cho cái gọi là ‘ơn nuôi dưỡng’ đó rồi. Giờ ấy à? Tôi không còn nợ các người gì nữa.”

 

Đứa em trai luôn trốn phía sau cuối cùng cũng ló mặt ra, giận dữ chất vấn tôi:

 

“Chị thà nuôi một đứa không có m.á.u mủ, chứ không chịu giúp em tiền cưới vợ là sao?”

 

“Chị nghĩ kiểu gì đấy? Chẳng lẽ bệnh lâu quá, đầu óc hỏng rồi à?!”

 

Tôi nhẹ nhàng đáp:

 

“Sao lại hỏng được?”

 

“Tôi chỉ là không muốn đưa tiền cho một thằng khốn, mà năm đó thà mua giày mới còn hơn cứu chị gái mình.”

 

Tôi duỗi chân phải, nhẹ nhàng nâng lên.

 

Trên chân tôi, là đôi giày bóng rổ màu hồng.

 

Logo hình người úp rổ – lấp lánh ánh sáng.

 

Tôi cười thật đắc ý.

 

“Thấy chưa? Đây là đôi giày em gái tôi mua cho tôi đấy. Giờ tôi cũng mang được rồi!”

 

Cha tôi tức đến nỗi đập mạnh vào thành giường bệnh.

 

“Chỉ vì một đôi giày rách nát thôi à?!”

 

Ngay cả phóng viên chương trình cũng không chịu nổi nữa, anh quay phim giơ máy quay, nhắm thẳng vào khuôn mặt hung dữ đầy tham lam của ông ta.

 

“Chỉ là vì giày sao?! Thu lại cái bản mặt kia đi! Tham tiền đến mức viết luôn lên mặt rồi còn gì!”

 

Xung quanh bắt đầu có người chỉ trỏ.

 

Từng lời bàn tán như mũi kim xuyên qua lớp giả tạo.

 

Chưa tới năm phút, cha mẹ và em trai tôi – những kẻ từng ngạo nghễ muốn cướp đoạt – đã bối rối tháo chạy khỏi đám đông.

 

Một bàn tay nhỏ lạnh buốt lặng lẽ nắm lấy tay tôi.

 

Khương Đường cúi đầu khẽ nói:

 

“Em không cần tiền của chị. Chú luật sư đã giúp em lấy lại nhà rồi, em có thể bán đi để lo tiền chữa bệnh cho chị…”

 

Mọi sức lực của tôi đã bị rút sạch sau cuộc giằng co ban nãy.

 

Giờ phút này, đầu tôi ong ong, mắt tối sầm, chẳng còn chút khí lực.

 

Tôi thật muốn mắng con chuột nhỏ này một trận.

 

Suốt ngày nghĩ linh tinh.

 

Di chúc là di chúc, có hiệu lực pháp lý đàng hoàng, là chuyện không thay đổi được rồi.

 

Sau này, nó sẽ cầm số tiền đó, sống một đời thật thong dong.

 

Cái váy xinh xắn tôi chưa từng được mặc khi vào đại học, những ánh mắt chê cười tôi quê mùa – tôi không muốn nó phải trải qua.

 

Những vùng đất rộng lớn và tươi đẹp mà tôi chưa từng đặt chân đến – tôi mong nó sẽ đi thay tôi.

 

Cả yêu đương nữa.

 

Tôi độc thân hai mươi sáu năm trời.

 

Mong đến tuổi này, nó có thể yêu một ai đó thật mãnh liệt.

 

Gả chồng hay không cũng không quan trọng.

 

Chỉ mong nó sống vui vẻ.

 

Tôi chưa từng được sống vì bản thân.

 

Mong nó sẽ sống thay cả phần tôi chưa kịp sống.

 

Tôi mấp máy môi, nhưng hơi thở cứ nghẹn lại giữa ngực, như bị nuốt ngược vào tim.

 

Lời nói ra rồi hay chưa – chính tôi cũng không rõ.

 

Chỉ thấy con chuột nhỏ của tôi đang khóc nức nở.

 

Nước mắt làm ướt đẫm vai áo tôi.

 

Cuối cùng, hơi thở dài ấy cũng nhẹ nhàng thoát ra khỏi lồng ngực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ hóa thành hai chữ.

 

“Đừng khóc.”

 

Khương Đường – đúng như tôi mong mỏi – đã cố gắng học hành, dốc hết sức mình để trưởng thành.

 

Năm lớp 9, con bé thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố – cũng là lúc khoản tiền đầu tiên từ di chúc được chuyển về.

 

Năm mười sáu tuổi, chân nó dài ra đến size 37, và nó đã mang vừa đôi giày bóng rổ màu hồng – đôi giày mà năm xưa nó từng vay tiền bác sĩ Tiểu Trương để mua tặng tôi.

 

Năm mười tám tuổi, thi đại học, nó giành được điểm cao nhất khối xã hội toàn trường – lại còn là vận động viên cấp hai quốc gia – nhờ đó được cộng điểm và trúng tuyển vào trường đại học duy nhất trong tỉnh thuộc hệ 985, 211.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Khi khoản tiền thứ hai được chuyển về, con bé nhận lời phỏng vấn với tư cách “học sinh xuất sắc”.

 

Phóng viên hỏi:

 

“Điều gì đã giúp em học tốt đến thế?”

 

Lại hỏi:

 

“Với thành tích thế này, em hoàn toàn có thể ra tận Bắc Kinh học, sao lại chọn ở lại tỉnh nhà?”

 

Tóc mái của nó khẽ đung đưa, đuôi tóc dài lướt qua vai rơi xuống bộ đồng phục đỏ trắng.

 

Tôi ngồi bên màn hình, sốt ruột đập nhẹ vào tay bác sĩ Tiểu Trương.

 

À không – giờ là chồng tôi rồi.

 

“Này, đã bảo nó mặc cái váy xanh kia rồi mà! Cái đó mới đẹp làm sao! Tự dưng mặc đồng phục là sao hả! Cũng tại anh, chẳng nhắc nó gì cả!”

 

Anh cười, nhéo nhẹ má tôi:

 

“Con lớn rồi, mình phải tôn trọng. Nó muốn mặc gì thì mặc, miễn là thấy vui.”

 

Rồi tôi nghe thấy giọng con chuột nhỏ – giờ đã trưởng thành – nghiêm túc đáp lời phóng viên:

 

“Vì đó là ngôi trường chị em từng học. Chị từng kể cho em nghe về khuôn viên mùa hè có ao sen, mùa thu có lá rụng…Sân thể dục thì rộng và tròn, em muốn thay chị chạy một vòng ở đó.”

 

Phóng viên kinh ngạc:

 

“Chỉ vì thế thôi sao?”

 

Khương Đường gật đầu chắc nịch:

 

“Chỉ vì thế thôi.”

 

Tôi bỗng nhớ lại mấy ngày sau khi có điểm đại học, cha ruột của con bé từng mò đến tìm nó.

 

Người đàn ông năm xưa từng trơ trẽn ngoại tình giờ đã bớt lỳ lợm hơn đôi chút, lẽo đẽo đẩy thằng con trai nhỏ đến trước mặt Khương Đường:

 

“Đây là em ruột của con đó…Giờ con giỏi giang rồi, cũng nên giúp đỡ em một chút…”

 

Tôi chống tay vào xe lăn, định xông lên mắng cho một trận ra trò.

 

Mắng ông ta vì ngày xưa để mặc mẹ kế đánh đập con bé.

 

Mắng vì khi mẹ kế vứt bỏ nó cũng không thèm đoái hoài.

 

Mắng vì giờ nó sống tốt thì lũ “ma quỷ” lại kéo đến đòi chia phần.

 

Mặt tôi nóng bừng, nước mắt cũng tràn cả hốc mắt vì tức.

 

Nhưng Khương Đường – nó rất điềm tĩnh.

 

Mặt trời chiếu sau lưng con bé, tạo thành một vầng hào quang nhè nhẹ quanh đầu, trên mái tóc xù mềm, ánh nắng rực lên như từng chùm pháo hoa nhỏ nổ tung.

 

Con bé nhìn họ như thể nhìn những hạt bụi vô nghĩa trong gió.

 

Thằng bé kia giật tay áo chị mình, hét lên:

 

“Cha đang nói chuyện, chị có biết lễ phép là gì không?!”

 

Khương Đường chỉ lạnh nhạt đáp:

 

“Mẹ tôi và bà tôi đều đã mất. Chị tôi đang ở đây. Tôi không có cha. Xin hỏi các người là ai?”

 

Cậu béo tầng dưới giờ đã cao ráo, lại còn hơi đẹp trai, gần đây cứ lượn quanh Khương Đường mãi.

 

Gặp lại hai người họ, cậu ta vờ vĩnh mỉa mai:

 

“Ơ kìa, chẳng phải là chủ nhân của ‘siêu dưa’ năm nào với quý tử của bà ta à? Về đây làm gì vậy? Tặng thêm quả mới cho khu phố à?”

 

Hai người họ tím mặt, không nói nổi lời, cuối cùng xấu hổ bỏ đi.

 

Tôi ngoảnh lại nhìn Khương Đường – đứa nhỏ ngày xưa tôi ôm vào lòng, giờ đây đã trưởng thành thành một cô gái mạnh mẽ và rực rỡ như tôi từng mong muốn.

 

Tôi đã nuôi nấng con bé một lần.

 

Cũng nhờ đó, tôi đã học cách nuôi lại chính mình.

 

Tránh ống kính máy quay, “con chuột nhỏ” lén lút nháy mắt với tôi từ phía sau.

 

Ngân hà chuyển động, lấp lánh và dịu dàng.

 

Tựa như cuộc đời của chúng tôi vậy.

 

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com