Tôi chỉ có thể nghe tiếng Khương Đường từ khóc gào đến thều thào, rồi dần dần rơi vào im lặng.
Tôi hoàn toàn bất lực.
Chưa bao giờ, tôi lại căm ghét bệnh tật và cái cơ thể tàn tạ này của mình đến thế.
Sự im lặng kéo dài khiến nhịp tim tôi đập liên hồi, đau đến khó thở.
Thái dương giật từng hồi, tai tôi như vang vọng tiếng khóc rấm rứt và tiếng sấm nổ tung của cô bé ấy.
Cho đến khi tiếng còi xe cấp cứu 120 vang lên, tôi mới toát mồ hôi lắp được chân giả vào người, chống gậy, từng bước từng bước từ phòng ngủ đi ra.
Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt tôi là thân hình nhỏ bé của Khương Đường đang gục ngã trên sàn nhà, mềm nhũn như không còn chút sức lực nào.
Bác sĩ Tiểu Trương lắc đầu, giọng tiếc nuối:
“Bà của em ấy… đã mất rồi.”
Nó chỉ mới mười hai tuổi.
Thế mà đã phải trải qua biết bao chuyện – mẹ ruột mất sớm, bị mẹ kế bạo hành đánh đập, rồi giờ là cú sốc bà nội ra đi đột ngột.
Tôi muốn vươn tay kéo nó dậy.
Nhưng không thể.
Tôi hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Một tuần hóa trị đã vắt kiệt tất cả – đến cả hơi thở cũng mang theo đau đớn.
Vậy nên tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nhìn Khương Đường lặng lẽ đứng lên.
Lặng lẽ cúi đầu.
Lặng lẽ để tóc mái che kín cả đôi mắt.
Từ một cô bé xinh xắn đáng yêu, nó lại biến thành “con chuột nhỏ” co ro trong góc tối năm nào.
Chiếc xe màu đen của nhà tang lễ chở bà cụ đi.
Cũng mang theo luôn Khương Đường.
Tôi ngây thơ nghĩ rằng: nhà vẫn còn đó, Khương Đường nhất định sẽ quay về.
Nhưng ba ngày sau, khi người đàn bà có giọng the thé kia chỉ đạo thợ dọn nhà dọn sạch căn hộ đối diện, tôi mới chợt nhận ra mình đã sai đến mức nào.
Một người mẹ kế như thế – sao có thể buông tha cho nó được chứ?
Một kẻ tham lam như bà ta – làm sao có thể bỏ qua căn hộ trị giá hàng trăm nghìn?
Khương Đường không có điện thoại.
Trường học thì cũng đã bỏ từ lâu.
Ngoài địa chỉ nhà đối diện từng là nơi con bé sống, tôi chẳng còn bất kỳ cách nào để liên lạc được với nó.
Một cô bé như thế, như giọt nước rơi vào biển lớn – biến mất trong thành phố này nhanh đến nỗi chẳng để lại một vệt sóng.
Chỉ còn gã đàn ông từng sai thằng con trai mập của mình đuổi Khương Đường trong nhóm cư dân là vẫn ra sức khoe khoang “chiến tích” của mình.
Gặp ai cũng lặp lại câu y chang: nếu không nhờ con trai ông ta, mấy chủ xe trong khu này còn bị bắt ép phải rửa xe tốn tiền oan nữa kia.
Tôi nghe mà nghẹn cả lòng, uất khí không thể thoát ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đành đợi đến đêm khuya, mỗi lần về ngang qua chiếc Mazda của ông ta dưới tầng, là tôi lại lén đá mấy cú thật mạnh vào lốp xe để hả giận.
Kết thúc vòng hóa trị đầu tiên, bác sĩ nói chỉ số của tôi đều đang chuyển biến tốt.
Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đã lại phải nhờ bác sĩ Tiểu Trương – người luôn tốt bụng – giúp tôi tìm tung tích Khương Đường.
Ban ngày tôi chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và chỗ làm.
Tối về, điện thoại lại liên tục nhảy ra những tin tức khiến người ta lạnh sống lưng:
【Thiếu nữ tuổi vị thành niên bị ép sinh ba trai hai gái】
【Cô gái nơi núi rừng】
【Bé gái bị cả làng bắt nạt】
Những bé gái bằng tuổi Khương Đường.
Nói lớn chưa lớn, nói nhỏ cũng chẳng còn nhỏ.
Mỗi bản tin như những cái móng vuốt bám chặt lấy tôi cùng với cơn đau ở chân trái, giày vò tôi suốt những đêm trằn trọc không tài nào chợp mắt.
Càng ngày, tôi càng cảm thấy phải tìm cho bằng được con bé.
Tôi in ảnh Khương Đường, gửi cho khu phố, đưa cho cảnh sát, nhờ bác sĩ Tiểu Trương giúp.
Thậm chí còn tự mình đi dán khắp các cột điện trong khu.
Tôi chẳng ngờ, chính bà cụ sống tầng dưới – người từng vì hai vỏ chai nhựa mà cãi nhau với Khương Đường – lại dúi vào tay tôi một túi ni lông đen nặng trĩu.
Mở ra xem, toàn là những món đồ lặt vặt không biết bị mẹ kế Khương Đường vứt ra từ lúc nào.
Trong đó – chính là cuốn album mà bà nội con bé từng đưa cho tôi xem.
Tôi cúi đầu cảm ơn bà.
Bà hơi lúng túng, gãi đầu bảo:
“Con bé đó thì dữ lắm, ai cũng sợ nó… Nhưng không ngờ hoàn cảnh nó lại đáng thương đến vậy. Cô chịu khó đi, mau tìm xem nó bị đưa đi đâu rồi.”
Trước khi tôi kịp rời đi, còn nghe bà cụ lẩm bẩm phía sau:
“Sớm biết thế thì đã chẳng giành cái vỏ chai đó với nó làm gì…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khương Đường vẫn bặt vô âm tín.
Ngược lại, mẹ kế của con bé thì dắt theo đứa con gái nhỏ, dọn về sống ở căn hộ sát bên tôi.
Mỗi lần gặp tôi, bà ta lại trợn mắt lườm nguýt, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
“Phì, đồ què c.h.ế.t tiệt, tưởng đối xử tốt với con nha đầu kia là có thể giành được nhà của tao chắc? Mơ đi!”
Nhưng cô bé mà bà ta nắm tay – đứa con gái út của bà – thì lại được cưng như trứng mỏng.
Hôm nào cũng mặc váy mới, chưa từng trùng lặp.
Thậm chí mỗi lần người đàn bà kia mắng chửi ai, cũng đều lấy tay bịt tai con bé trước.
Tôi nhìn vào mắt đứa bé ấy…
Nhìn thấy sự trong trẻo và ngây thơ hệt như em trai tôi ngày còn nhỏ.
Cuối cùng cũng có một lần, tôi chặn được nó khi nó đi một mình ngoài hành lang.
Tôi hỏi: “Em có biết chị em bị đưa đi đâu không?”
Cô bé nhìn quanh dáo dác, rồi lén lút gửi tôi một bức ảnh chụp bằng đồng hồ thông minh của trẻ con.