Con Dâu Thích Làm Loạn

Chương 1: 1



Tôi chuẩn bị một vạn tệ làm tiền mừng cho tiệc đầy tháng của cháu ngoại. 

 

Nhưng con dâu lại lăn ra đất khóc lóc trước mặt tất cả khách khứa: 

 

“Nếu hôm nay mẹ dám đưa một vạn tệ này đi, con lập tức ly hôn với con trai mẹ.” 

 

Tôi nhìn sang con trai. 

 

Nó hiểu rõ mà. Con gái tôi sinh đứa thứ hai vẫn là con gái, nhà chồng nó thì khó chịu ra mặt, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt. 

 

Số tiền này, tôi không chỉ tặng cho cháu ngoại làm quà gặp mặt mà còn là để chống lưng cho con gái. 

 

Ai ngờ, con trai tôi lại lảng tránh ánh mắt tôi: 

 

“Mẹ à, gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh.” 

 

Nếu cái gọi là “hòa thuận” lúc nào cũng phải có người hy sinh, vậy thì chưa chắc đã cần phải hòa thuận. 

 

01 

 

Lúc cháu ngoại vừa chào đời, mẹ chồng của con gái tôi cầm theo một túi đường đỏ rồi quay lưng bỏ đi ngay trước mặt tất cả chúng tôi. 

 

Con rể tôi cười gượng theo sau: 

 

“Mẹ con cổ hủ lắm, trọng nam khinh nữ. Mọi người đừng để bụng. Tuyệt đối đừng nói cho Quyên Tử biết nhé, cô ấy mới sinh xong, tâm trạng không ổn định.” 

 

Haiz, dù bà thông gia có khó chịu đến đâu, may mà con rể tôi còn khá sáng suốt, nên tôi cũng yên tâm phần nào. 

 

Không ngờ vừa đẩy cửa phòng sinh ra, tôi đã nhìn thấy con gái khóc đỏ cả mắt. 

 

Nó mím môi gọi tôi: 

 

“Mẹ...” 

 

Chỉ cần nhìn ánh mắt đó, tôi cũng không nhịn được mà đỏ mắt theo. Tại sao con gái tôi lại gặp phải nhà chồng trọng nam khinh nữ như vậy chứ? 

 

Nhưng bên ngoài, tôi vẫn phải an ủi nó: 

 

“Con gái mẹ đẹp quá đi mất.” 

 

Con rể cũng cẩn thận lấy chiếc vòng tay vàng đã mua sẵn ra, đưa cho Quyên Tử: 

 

“Cảm ơn đại công thần của nhà mình. Trời đất chứng giám, con trai hay con gái cũng như nhau cả thôi. Người già đầu óc không tỉnh táo, chúng ta đừng có ngốc nghếch theo họ.” 

 

Mãi mới dỗ được Quyên Tử nở nụ cười, thì con dâu tôi bĩu môi nói: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Quyên Tử này, em chẳng có nổi một đứa con trai, sau này ai sẽ chăm sóc vợ chồng em khi già đây?” 

 

Nhìn thấy con gái sững sờ, tôi sốt ruột đến mức vỗ vai con trai một cái: 

 

“Con đưa Xuân Cầm đi mua chút gì đó ăn đi, lát nữa về mẹ sẽ gọi cho con.”

 

Xuân Cầm khoát tay: “Con không đi đâu, ai biết được mẹ có lén lút đưa tiền cho em gái hay không. Con phải ở lại trông chừng.” 

 

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của con gái, tôi thở dài, dặn dò nó giữ ấm, nghỉ ngơi cho tốt, rồi cùng con trai và con dâu lên xe về nhà. 

 

Trên đường về, con dâu đắc ý nói: “Mẹ, vẫn là con giỏi hơn nhỉ. Sinh đứa đầu tiên đã là con trai. Không phải con nói chứ, con gái mẹ đúng là không có tiền đồ, dạng chân một cái là một đứa con gái, dạng thêm cái nữa vẫn là con gái.” 

 

Tôi nghiến răng: “Xuân Cầm, bớt đọc tiểu thuyết lại đi. Nhà Thanh sớm sụp đổ rồi. Bây giờ là xã hội hiện đại, sinh con trai hay con gái đều như nhau. Chính con cũng là con gái đấy thôi.” 

 

Xuân Cầm lầm bầm: “Thế sao mẹ không dám nói mấy lời đó với mẹ chồng của em gái? Chỉ biết lên mặt với con.” 

 

Tôi tức đến nghẹn lời, nhưng con gái tôi vừa mới sinh xong, tôi thực sự không muốn vào lúc này lại cãi nhau với con dâu, nên đành nhắm mắt giả vờ ngủ. 

 

Có lẽ Xuân Cầm tưởng tôi đã ngủ, bèn bĩu môi nói: “Anh đúng là đồ ngốc, nếu không có em, không biết mẹ anh còn giấu bao nhiêu tiền cho em gái anh rồi.”

 

“Còn nữa, từ ngày mai, đem Đại Hựu sang cho mẹ anh trông. Để bà ấy rảnh rỗi lại chỉ nghĩ đến chuyện chăm con người khác.” 

 

Tôi chờ đợi con trai phản bác, nhưng không ngờ nó lại đồng tình: “Vẫn là bà xã có chủ ý.” 

 

Ngày thứ năm sau sinh, tiểu Nhị vì vàng da vượt mức cho phép nên phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. 

 

Còn mẹ chồng của con gái tôi, vì tức giận chuyện đứa thứ hai lại là con gái, nên đã thẳng tay đưa cháu gái lớn là Trần Trần vào bệnh viện. 

 

Con rể tôi lén gọi cho tôi sau lưng con gái: “Mẹ, con xin mẹ giúp tụi con một tay, đón Trần Trần về nhà chăm sóc hai ngày. Hiện tại tiểu Nhị phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tâm trạng của Quyên Tử cực kỳ bất ổn, mà Trần Trần thì đang ở độ tuổi nghịch ngợm.” 

 

Nghĩ đến bệnh viện đông người phức tạp, tôi vội vàng dẫn theo Đại Hựu đi đón Trần Trần về nhà.

 

02 

 

Ai ngờ buổi tối, con trai và con dâu đến đón Đại Hựu, vừa nhìn thấy Trần Trần liền giở giọng mỉa mai: 

 

“Trần Trần, mẹ cháu sinh em gái rồi liền không cần cháu nữa, đưa cháu sang cho bà ngoại nuôi rồi hả. Bà nội cháu chỉ thích những bé trai như anh Đại Hựu thôi, thật là tội nghiệp.” 

 

Trần Trần chắc hẳn ở nhà đã bị bà nội nói ra nói vào, nên lập tức mắt rưng rưng, muốn khóc mà không dám khóc, chỉ có thể ấm ức nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe. 

 

Tôi tức đến mức hai bên thái dương giật liên hồi, không còn quan tâm đến việc giữ gìn hòa khí bề ngoài nữa, liền lên tiếng: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Trần Trần, đừng nghe bác con nói lung tung. Con trai hay con gái đều là bảo bối trong lòng mẹ con. Con là đứa con đầu tiên của mẹ con, mẹ con yêu thương con nhất, thích con nhất.” 

 

Con dâu bĩu môi, kéo Đại Hựu lại gần: 

 

“Con trai à, sau này chơi với em gái thì nhường em một chút nhé. Dù sao em cũng đáng thương hơn con nhiều.”