Con trai tôi đứng im không nói gì, giống như không còn sức sống. Tôi thấy phiền lòng, xua tay nói:
“Các con mau về đi, Đại Hựu còn bài tập chưa làm xong, đừng để muộn quá.”
Con dâu cúi đầu chỉnh lại dây cặp sách của Đại Hựu, giọng nói đầy châm chọc:
“Đại Hựu, thấy chưa, bà nội có em gái rồi liền bắt đầu đuổi chúng ta về. Bà nội của Trần Trần còn biết con trai quý hơn con gái, chỉ có bà nội con là cứng miệng, xem một đứa con gái xa lạ còn quý hơn cháu trai ruột.”
Trần Trần òa khóc rồi chạy thẳng vào phòng ngủ.
Trái tim tôi như bị ai bóp chặt đến đau nhói.
Hồi nhỏ, ba mẹ tôi cũng trọng nam khinh nữ, tôi hiểu quá rõ cảm giác của một đứa con gái không được coi trọng. Tôi càng hiểu rằng, một đứa trẻ không được yêu thương sẽ phải mất cả đời để chữa lành vết thương tuổi thơ.
Vậy nên, sau khi Quyên Tử ra đời, tôi luôn cố gắng đối xử công bằng giữa các con. Sau này, khi Quyên Tử lớn lên, tôi cũng chuẩn bị sẵn cho nó một căn nhà.
Còn nhớ lúc Quyên Tử sắp lấy chồng, con dâu tôi khi đó đang mang thai, liền chặn ngay trước danh sách sính lễ, lớn tiếng đe dọa:
“Nếu mẹ dám đưa căn nhà cho nó, con lập tức phá thai, để con trai mẹ cả đời không lấy được vợ. Khi đó, mẹ chính là bà già độc ác ép c.h.ế.t cháu ruột, xem thử ai còn dám gả con gái cho con trai mẹ nữa!”
Tôi lấy ra sổ đỏ, nói rõ với con dâu rằng căn nhà của Quyên Tử là tôi mua từ khi nó 18 tuổi, lúc đó con dâu còn chưa bước vào cửa nhà tôi.
Lúc này, con dâu mới miễn cưỡng tránh ra, nhưng từ đó ghi hận với Quyên Tử, đề phòng nó như phòng trộm.
Để xoa dịu con dâu, tôi buộc phải đưa phần lớn tiền lương hưu của mình cho nó, lại còn không ngừng chu cấp cho Đại Hựu, mới tạm thời giữ được hòa khí.
Ai ngờ đến lúc Quyên Tử sinh đứa thứ hai, con dâu lại bắt đầu làm loạn.
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đ.â.m sâu vào thịt, cơn đau nhói nhắc nhở tôi phải nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn thêm một chút nữa.
Vì gia đình của con trai, vì để con gái có thể ở cữ yên ổn, tôi lại cố gắng nhẫn nhịn.
Tôi nhắm mắt, rồi mở ra, trên mặt là nụ cười gượng gạo:
“Đại Hựu cũng là bảo bối của bà nội, trên đường về lái xe cẩn thận nhé. Ngày mai bà nội sẽ là người đầu tiên đến trường đón Đại Hựu.”
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa vang lên bên tai.
Tôi nhìn cánh cửa vừa bị đóng mạnh, điều chỉnh lại độ cong của khóe miệng từng chút một theo hình phản chiếu trên nước sơn cửa, cho đến khi có thể nặn ra một nụ cười trông còn tự nhiên, rồi mới gõ cửa phòng Trần Trần.
Cô bé nói bằng giọng buồn bã:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vào đi ạ.”
Tôi bước vào, trong căn phòng tối om, con bé ngồi co ro trong góc tường.
Tôi xót xa ôm Trần Trần vào lòng:
“Trần Trần làm sao vậy? Cháu biết mà, bác gái hay nói năng không dễ nghe.”
Con bé e dè nhìn tôi:
“Bà ngoại, Trần Trần không phải đồ bỏ đi. Trần Trần học giỏi, lễ phép, cháu có gì thua kém con trai chứ?”
Tôi có cảm giác như vừa cắn phải một quả mận chua, từ trong ra ngoài đều vừa chua vừa chát:
“Bé ngoan, Trần Trần của bà là cô bé tuyệt vời nhất.”
“Nào, cùng bà ngoại vào bếp, hôm nay mình nấu món súp bột viên mà Trần Trần thích nhất nhé?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
03
Dỗ Trần Trần ngủ xong, tôi ngồi bên giường con bé trầm tư rất lâu, rồi cầm điện thoại gọi cho con trai.
“Trình Tử, mẹ suy đi nghĩ lại, quyết định trong tiệc đầy tháng của tiểu Nhị, sẽ chuẩn bị một vạn tệ tiền mừng cho đứa bé. Con không có ý kiến gì chứ?”
Con trai khựng lại một chút:
“Con thì không có ý kiến, nhưng Xuân Cầm chắc chắn không đồng ý.”
Tôi mím môi:
“Mấy năm nay, lương hưu của mẹ hầu như đều dùng để giúp nhà con, tổng cộng cũng không dưới mười vạn tệ. Em gái con hiểu rõ tính vợ con, không muốn làm khó mẹ, nên lúc nào cũng chỉ báo tin vui, không nhắc đến chuyện buồn.
“Nhưng con cũng thấy rồi đấy, mẹ chồng nó cư xử thế nào trong bệnh viện. Mẹ là người nhà, là mẹ ruột của nó, nhất định phải đứng ra làm chỗ dựa cho nó.”
“Mẹ không có nhiều tiền, nhưng một vạn tệ này, mẹ nhất định phải đưa. Con hãy nói trước với vợ con, mẹ không muốn vợ con lại làm loạn vào hôm đó.”
Con trai đồng ý ngay, khiến tôi phần nào yên tâm hơn.
Chồng tôi mất sớm, nhiều năm qua, tôi đã dùng số tiền ông ấy để lại mua nhà cho cả hai con, giúp con trai cưới vợ. Nhưng con gái tôi, vì không có cha, nên ở nhà chồng khó tránh khỏi bị ức hiếp.
Tôi nghĩ, nếu chồng tôi còn sống, chắc chắn cũng sẽ ủng hộ tôi tặng tiểu Nhị phong bao này.
Nhưng không ngờ rằng, dù tôi đã bàn bạc trước với con trai, nhưng ngay trước khi xuất phát đến nhà Quyên Tử để dự tiệc đầy tháng, con dâu tôi lại làm loạn lần nữa.
Cô ta trực tiếp lăn ra đất, khóc lóc la hét:
“Nếu hôm nay mẹ dám đưa một vạn tệ này đi, con lập tức ly hôn với con trai mẹ!”