Con Dâu Thích Làm Loạn

Chương 7



09

 

Bà ta không nhắc đến chuyện ly hôn của Quyên Tử thì thôi, vừa mở miệng, tôi liền giận đến mức không kìm được nữa. 

 

Nhìn thấy hai bên họ hàng đã thức thời rời đi hết, tôi bật cười lạnh, cầm ngay chiếc ghế trên bàn tiệc đập thẳng vào người bà thông gia. 

 

“Bà còn mặt mũi nhắc đến chuyện Quyên Tử nghỉ việc sao?! 

 

“Nó đang làm việc yên ổn, chỉ vì bà không muốn trông Trần Trần, lại thêm việc nó kiếm được tiền nên không dễ khống chế, bà liền đến công ty con bé làm loạn.” 

 

“Bà ép con bé bụng mang dạ chửa phải từ bỏ công việc mà nó khó khăn lắm mới thi đỗ được! Bà là đồ đàn bà độc ác! Hôm nay tôi phải đánh c.h.ế.t bà để đòi lại công bằng cho con gái và cháu ngoại tôi!” 

 

Những năm qua, tôi đã về hưu nhưng vẫn thường xuyên bế Đại Hựu, lại có cả một mảnh vườn rau để chăm sóc, nên sức tôi không hề yếu. 

 

Chẳng mấy chốc, bà thông gia đã bị tôi đánh đến mức ngã lăn ra đất. 

 

Giang Sơn không chịu nổi nữa, liền lợi dụng chiều cao của mình lao tới giật lấy chiếc ghế trong tay tôi. 

 

Quyên Tử vội nhào đến bảo vệ tôi, nhưng lại bị gã ta thô bạo đẩy mạnh vào cạnh bàn. 

 

Tôi tức giận đến mức suýt nghẹn thở, gào lên: 

 

“Trình Tử! Mẹ và em gái con bị bắt nạt ngay trước mặt con, con chỉ đứng đó nhìn thôi sao?!” 

 

Con dâu tôi cười lạnh: 

 

“Bà không phải thương con gái bà nhất à? Không phải có tiền là phải cho con gái bà à? Để con gái bà bảo vệ bà đi!” 

 

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Trình Tử, giọng nghẹn lại: 

 

“Con cũng nghĩ vậy sao?” 

 

Trình Tử tránh ánh mắt tôi, cúi đầu nói: 

 

“Mẹ, con có vợ, có con, con còn có cuộc sống của riêng mình. Làm sao con có thể vì mẹ mà để lại tiền án chứ?” 

 

Tôi bật cười. 

 

Cười mãi, cười mãi, rồi nước mắt cứ thế chảy xuống.

 

Tốt lắm, rất tốt. 

 

Tôi bế Trần Trần lên, gọi Quyên Tử và Thục Bình cùng nhau lên xe của Thục Bình, trở về nhà. 

 

Đôi mắt của Quyên Tử đã sưng đỏ như hai quả hạch đào. Con bé nhìn tôi, rồi lại nhìn hai đứa con gái nhỏ, cuối cùng lao vào ghế sô pha, khóc đến đứt từng khúc ruột. 

 

Thục Bình lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng và hai chiếc vòng tay vàng, đưa cho Quyên Tử. 

 

“Hai chiếc vòng này là tớ lấy từ trong giỏ tre. Trong thẻ còn tám vạn tệ. Cậu và dì cứ yên tâm dưỡng sức, chăm con. Sau này nếu thiếu tiền, cứ tìm tôi. Không được quay về cái nhà tồi tệ đó nữa.” 

 

Tôi nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều. 

 

“Thục Bình, để dì làm ít mì cho mọi người ăn tạm.” 

 

Thục Bình lắc đầu: 

 

“Dì ơi, dự án của con đang vào giai đoạn quan trọng, con phải đi trước. Có chuyện gì, dì cứ gọi cho con bất cứ lúc nào.” 

 

Nhìn bóng lưng Thục Bình khuất dần ngoài cửa, Quyên Tử trầm giọng nói: 

 

“Trước đây, con và Thục Bình vào công ty cùng một lúc. Giờ cô ấy đã có thể độc lập gánh vác công việc, còn con thì chỉ là một người mẹ có hai đứa con.” 

 

Tôi pha nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho con bé: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Quyên Tử, bắt đầu lại từ đầu, lúc nào cũng không muộn. Con còn trẻ, dù thi vào cơ quan hay bước chân vào một lĩnh vực mới, vẫn còn rất nhiều cơ hội.” 

 

“Tháng này con đừng nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi trước đã. Đợi sau khi hồi phục sức khỏe, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.” 

 

Sau khi Quyên Tử mệt mỏi ôm tiểu Nhị và Trần Trần ngủ thiếp đi, tôi đắp chăn cho ba mẹ con, rồi cầm lấy điện thoại, đặt xe đến công ty của con rể. 

 

Quyên Tử và hai đứa nhỏ đã chịu quá nhiều tổn thương. 

 

Hiện tại, điều họ cần làm là nghỉ ngơi thật tốt. 

 

Còn tôi sẽ khiến tất cả những kẻ từng ức h.i.ế.p con gái và cháu ngoại tôi phải trả giá.

 

10 

 

Tôi bắt xe đến công ty của con rể, đem từng chuyện mà gã đã làm trong thời gian vợ gã sinh con kể lại hết cho cấp trên của gã nghe. 

 

Vài ngày trước, tôi còn nghe con rể vui vẻ gọi điện khoe khoang với tôi rằng gã sắp được thăng chức lên làm trưởng phòng. 

 

Hừ, một kẻ gian trá, vô đạo đức, vô năng như gã, lãnh đạo nào dám giao vị trí quan trọng cho chứ? 

 

Gã không phải rất đắc ý sao? Vậy thì cứ để gã nếm thử cảm giác vui mừng quá sớm đi. 

 

Rời khỏi công ty con rể, tôi liền chạy thẳng đến một siêu thị tư nhân trong vùng. 

 

Chủ tiệm là một người phụ nữ sắc sảo, nhìn là biết lanh lợi: 

 

“Bác ơi, bác muốn mua gì ạ?” 

 

Tôi mỉm cười: 

 

“Lý Phi có phải là cha cháu không?” 

 

Chủ tiệm ngạc nhiên: 

 

“Bác biết bố cháu? Dạo gần đây ông ấy đang nghiện yêu qua mạng, gửi rất nhiều tiền cho một người. Không lẽ người đó là bác?” 

 

Tôi mở ảnh đại diện của bà thông gia ra: 

 

“Lý Phi có phải đang yêu đương trên mạng với người này không?” 

 

Chủ tiệm bừng tỉnh ngộ: 

 

“Bác biết người này à? Bác nói cho cháu biết đi, người này là ai? Cháu sẽ biết ơn bác suốt đời.” 

 

Biết ơn thì không cần. 

 

Chuyện này đều nhờ vào thói quen thích khoe khoang của bà thông gia. 

 

Không ít lần bà ta đã lật mắt khinh thường tôi và Quyên Tử, rồi khoác lác: 

 

“Siêu thị Huệ Nguyên, biết không? 

 

“Bố của bà chủ siêu thị đó ngày nào cũng đặt đồ ăn cho tôi. Tôi nói không cần, mà ông ấy cứ chuyển hồng bao cho tôi liên tục. Tôi không cần con trai nuôi vẫn có thể sống tốt!” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Giờ thì bà chủ siêu thị Huệ Nguyên sẽ giúp bà ta tính sổ lại số tiền này thật kỹ. 

 

Nghĩ đến vẻ mặt đầy căm phẫn của bà thông gia và Giang Sơn trước khi rời đi, tôi liền vội vàng trở về nhà, lôi Trần Trần ra khỏi chăn ấm. 

 

Tôi đưa con bé đến bệnh viện giám định thương tích, sau đó đến đồn cảnh sát lập hồ sơ vụ án. 

 

Trước khi bà thông gia kịp báo cảnh sát nói tôi đã đánh bà ta, thì tôi vẫn nên xác thực tội danh ngược đãi trẻ em của bà ta trước đã. 

 

Dù sao, tôi không phải người thích đánh những trận chiến mà mình chưa chuẩn bị sẵn sàng.