Quyên Tử cầm lấy chiếc kéo cắt tóc m.á.u trong giỏ tre, giơ lên định cắt thẳng vào chiếc vòng vàng trên cổ tay mình.
Những người xung quanh hoảng hốt can ngăn:
“Quyên Tử, tiền công chế tác không rẻ đâu, có chuyện gì thì nói chuyện, đừng làm khó với tiền bạc!”
“Đúng vậy, chiếc vòng này ít nhất cũng ba vạn tệ, em đừng tùy tiện làm thế, cuối cùng người thiệt vẫn là em thôi.”
Con rể vội ôm chặt lấy Quyên Tử:
“Vợ ơi, ăn cơm, ăn cơm trước đi! Món ăn lên đủ rồi, nào, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”
Thục Bình ôm tiểu Nhị trong lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.
Quyên Tử cầm chiếc kéo, chĩa thẳng vào con rể:
“Sao thế? Chột dạ à?”
Con rể bị dọa đến mức giật lùi một bước, mặt lúc xanh lúc trắng:
“Anh đối xử với em tốt như vậy, chẳng lẽ tất cả đều uổng phí rồi sao?”
Quyên Tử không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh, dồn lực cắt mạnh một nhát.
Chiếc vòng vàng bị cắt một đoạn, để lộ phần lõi bạc trắng bên trong.
Nhìn thấy màu bạc lộ ra nơi vết cắt, nước mắt Quyên Tử không thể kìm nén được nữa, tuôn trào như thác lũ.
“Mọi người nhìn xem, đây chính là chiếc vòng vàng mà chồng tôi đã bỏ ra hơn ba vạn tệ tiền tiết kiệm của gia đình để mua cho tôi.”
“Còn chuyện mọi người nói, anh ta vì tôi mà chạy đi chạy lại, là vì anh ta đã tiêu sạch số tiền hơn ba vạn mà tôi đã vất vả tích góp. Nếu không thì tôi đã thuê được bảo mẫu chăm sóc hậu sản rồi.”
“Mọi người nhìn tôi đi, lúc mang thai tôi nặng 130 cân, nhưng sau tháng ở cữ chỉ còn 90 cân! Mỗi ngày chỉ có rau xanh và trứng gà, thực đơn giảm cân của người khác còn không đạm bạc bằng những gì tôi ăn.”
Trong đầu tôi ù ù, giống như có một sợi dây nào đó đột ngột đứt đoạn.
“Con… Con bị ấm ức như vậy, sao không nói cho mẹ biết?”
“Còn nói cái gì mà không muốn gặp ai, không cho mẹ đến thăm con… Quyên Tử! Mẹ là mẹ con mà! Con nghĩ mẹ già rồi, không bảo vệ nổi con nữa sao?”
Quyên Tử cười cay đắng, tháo chiếc vòng bạc bọc vàng ra khỏi tay:
“Mỗi lần con về nhà mẹ đẻ, chị dâu đều nghi ngờ mẹ đã cho con tiền. Con còn chưa kịp rời đi, chị ấy đã kiếm chuyện gây sự với mẹ.”
“Nếu mẹ đến chăm con giúp con, thì sao chị ấy có thể để yên cho mẹ?”
“Mẹ luôn nói 'gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh', nhưng con…”
Trái tim tôi như bị ngâm trong nước đá, cả người tê dại đến mức không còn cảm giác.
Tôi run rẩy nắm lấy cổ tay gầy guộc của Quyên Tử, giọng nghẹn lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chúng ta không cần phải chịu ấm ức thế này. Cái gọi là ‘gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh’, nếu sự hòa thuận ấy phải đánh đổi bằng việc Quyên Tử của mẹ phải chịu khổ, thì chúng ta cũng không cần cái ‘hòa’ đó nữa!”
Quyên Tử vùi đầu vào vai tôi, chẳng bao lâu, vai áo tôi đã ướt một mảng lớn.
Trần Trần cũng níu chặt lấy tôi một bên, bên kia nắm c.h.ặ.t t.a.y Quyên Tử, giọng nức nở:
“Bà ngoại, bà dẫn mẹ con con đi đi. Con không muốn sống thêm một ngày nào ở đây nữa.”
Thục Bình giọng nghẹn ngào nhưng vẫn dứt khoát nói:
“Dì ơi, dì đưa Quyên Tử và hai đứa nhỏ đi đi. Cái nhà này, mẹ chồng thì thâm hiểm công khai, chồng thì ngấm ngầm tính toán. Để tiết kiệm tiền thuê bảo mẫu chăm hậu sản cho Quyên Tử, anh ta còn mua một cái vòng vàng rởm bọc bạc để lừa cô ấy.”
08
Con dâu vốn đang nấp sau lưng con trai tôi giả vờ khóc lóc, cuối cùng cũng không giả bộ được nữa.
“Mụ già c.h.ế.t tiệt! Nếu bà dám đưa con gái bà và con nhóc xui xẻo đó về nhà, thì từ nay Đại Hựu cũng không nhận bà là bà nội nữa!”
Cô ta giật mạnh tay Đại Hựu một cái.
Thằng bé lập tức phun một bãi nước bọt về phía chúng tôi:
“Phì!”
Tôi cúi đầu, hướng về những người thân đã đến dự tiệc đầy tháng, trịnh trọng nói:
“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người. Hôm khác, đợi đến khi Quyên Tử thoát khỏi bể khổ, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc mừng tròn 100 ngày cho tiểu Nhị. Khi đó, nhất định tôi sẽ đích thân mời mọi người.”
Mọi người đều rất thấu hiểu, vỗ nhẹ vào vai tôi, có người còn thương xót đến mức rơi nước mắt:
“Trước mắt, quan trọng nhất là đưa Quyên Tử và hai đứa nhỏ về nhà đã.”
Nhìn đoàn người lần lượt lên xe buýt rời đi, bà thông gia đang nằm lăn lộn dưới đất bỗng nhảy dựng lên ba thước:
“Mau kéo bọn họ lại! Bàn tiệc đã đặt xong rồi! Nếu bọn họ không để lại phong bao lì xì, chúng ta sẽ lỗ vốn mất!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi không thèm đáp lời, chỉ quay sang nhìn con gái:
“Con à, về nhà với mẹ đi. Con chưa ở cữ cho tốt, mẹ sẽ ở bên bù lại cho con. Chăm sóc sau sinh, mình cũng sẽ làm thật chu đáo.”
Quyên Tử bặm môi, đôi mắt ầng ậc nước, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, khiến tôi như nhìn thấy hình ảnh cô bé Quyên Tử ngày còn nhỏ, bám riết lấy tôi không chịu đến trường mẫu giáo.
Tôi đỡ lấy Quyên Tử, định dìu con bé ra ngoài.
Nhưng Giang Sơn và mẹ gã ta lại không chịu để chúng tôi rời đi.
Bà thông gia đứng chặn ngay cửa, giọng gay gắt:
“Hôm nay mà để mấy người đi, thì nhà họ Giang chúng tôi còn mặt mũi gì nữa? Tôi nói cho mấy người biết, không có kiểu làm quá đáng như thế này đâu!
“Đúng là tôi thấy xui xẻo khi Quyên Tử sinh con gái, nhưng ít nhất con bé còn có thể sinh tiếp. Dù sao cũng phải sinh cho đủ một gia đình chứ!
“Quyên Tử, đừng quên là cô đã nghỉ việc khi mang thai. Bây giờ lại phải nuôi hai đứa con nhỏ, bên nhà mẹ đẻ còn có một bà chị dâu chua ngoa. Nếu cô ly hôn rồi, thì cô định đi đâu hả?”