Trung Luân Thành...
Trung Luân Thành Chủ - Trung Lâm sau khi nghe Lê Ân kể lại mọi chuyện, sau một ngày đánh giá cẩn thận tình huống của Kim Ưng Sư, nghiêm nghị hỏi:
“Gần nhất các ngươi có gặp phải cao nhân nào hay không?”
“Cao nhân nào? Tại sao hỏi như vậy?” Lê Ân không hiểu.
“Bổn thành chủ đã kiểm tra kỹ càng, máu trong cơ thể Kim Sư Ưng vẫn còn nóng, kinh mạch và đan điền phóng to hơn mức bình thường...chứng tỏ nó từng được kích phát sức mạnh một cách toàn diện về mọi mặt trong thời gian ngắn, đây không thể nào là hiện tượng tự nhiên.” Trung Lâm vuốt cằm, trầm giọng nói:
“Có người nào đó đã cho nó sử dụng thiên tài địa bảo, hoặc tài nguyên cao cấp...giúp nó bạo phát chiến lực như vậy, chưa kể trên lông của nó còn sót lại một ít hạt bột, sau khi thử nghiệm...những hạt bột này có tác dụng phân huỷ xác chết, là khắc tinh của Cương Thi.”
“Hai thứ cùng lúc kết hợp đã dồn Địa Thi Tông vào chỗ chết, nếu không có cao nhân phò trợ, làm sao có thể được như vậy?”
Lê Ân buồn bực nói: “Từ khi nhận lệnh của thành chủ, ta lập tức bay thẳng đến Tiểu Ly Thành kiểm tra, đâu có gặp vị tiền bối nào.”
“RỐNG.” Kim Sư Ưng rống lên xác nhận, nó cũng đâu có được cao nhân nào cho ăn.
“Thế thì thật kỳ lạ...chẳng lẽ vị cao nhân kia thậm chí không cần lộ diện cũng có thể chưởng khống hết thảy mọi thứ?” Trung Luân Thành Chủ kính nể nói:
“Nhân vật như vậy đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, giúp ta diệt được thế lực phản nghịch như Địa Thi Tông, chính là ân tình.”
“A đúng rồi.” Lê Ân như nhớ ra điều gì, lập tức nói:
“Ta gặp được đứa trẻ mồ côi, chắc hẳn là nhi tử của Lạc Chiêu may mắn thoát nạn năm đó.”
“Mau kể lại.” Trung Luân Thành Chủ vội vàng lên tiếng.
Lê Ân hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Lạc Nam, chậm rãi kể lại toàn bộ quá trình.
“Khoan đã, khi ngươi và hắn nói chuyện...Kim Sư Ưng vẫn còn bình thường?” Trung Luân Thành Chủ nghiêm túc.
“Không sai, khi chúng ta định rời đi thì Tiểu Ưng đột ngột phát điên lao thẳng vào Tiểu Ly Thành tàn sát.” Lê Ân đáp.
“Vậy chỗ bất thường nằm ở đứa trẻ mồ côi này.” Ánh mắt Trung Luân Thành Chủ loé lên:
“Không thể nào có chuyện trùng hợp như thế.”
“Ý ngài hắn là cao nhân?” Lê Ân cảm thấy không giống lắm.
“Có thể hắn không phải cao nhân...nhưng lỡ như sau lưng hắn có cao nhân làm chỗ dựa thì sao?” Trung Luân Thành Chủ cười nói:
“Toàn thành gặp hoạ, hắn may mắn không chết ắt có hậu phúc...bổn thành chủ cảm thấy việc lần này có liên quan đến hắn.”
Lê Ân suy nghĩ lại cũng cảm thấy rất có khả năng này.
“Ngươi cố gắng điều tra, chú ý đến tin tức của kẻ này.” Trung Luân Thành Chủ căn dặn:
“Có thể mượn đao giết người, loại bỏ toàn bộ Địa Thi Tông mà không cần tốn sức, nhân vật như thế rất đáng để kết giao, hoặc tốt nhất đừng nên đắc tội.”
Lê Ân chắp tay:
“Đã rõ!”
...
“Ngươi lưu lại vết thương sâu bên trong kinh mạch, nhìn từ bề ngoài sẽ không phát hiện, nhưng ta đoán ngươi từng có một trận chiến sống còn cách đây khoảng 30 năm, hiện tại nó đang tái phát khiến ngươi không thể điều động Linh Khí một cách trơn tru, cứ bốc theo toa này của ta là khỏi.”
“Về phần ngươi, khí huyết khô kiệt, thọ nguyên sắp cạn, đời này khó đột phá cảnh giới kế tiếp, bất quá uống một than Dưỡng Sinh Hoàn này của ta, vấn đề có thể giải quyết ổn thoả.”
“Còn ngươi kẹt ở bình cảnh Trúc Cơ, nguyên nhân chính là vì cơ thể ẩn chứa quá nhiều tạp chất, tìm Thanh Linh Thảo...mỗi ngày sắc ra uống ba lần, cái và nước bằng nhau, trong vòng nửa tháng sẽ có thành quả.”
“Về phần vị tỷ tỷ này, ngươi mang thai 18 tháng vẫn chưa lâm bồn, sau khi bắt mạch...ta nhận ra đứa nhỏ trong bụng ngươi sở hữu Đại Lực Chi Thể, cần hấp thụ dinh dưỡng gấp ba lần người bình thường, sức mạnh cũng sẽ vượt trội gấp ba lần Thể Tu cùng cấp, vậy nên ngươi kiên nhẫn chờ thêm 10 tháng nữa, nhân tiện tìm một sư phụ giàu cho nó đi, nghèo không nuôi nổi đâu.”
Lạc Nam liên tục chẩn đoán tình huống và trạng thái của các tu sĩ bên trong Săn Lang Thành.
Đã có mười ngày trôi qua, tu sĩ được hắn hỗ trợ ngày càng nhiều, danh tiếng của hắn bên trong thành cũng ngày một lớn.
Lạc Nam mua được một chiếc Nhẫn Trữ Vật sơ cấp, không gian bên trong ước tính 30 mét vuông.
Màn đêm buông xuống, hắn đóng quầy...chuẩn bị rời đi.
10 ngày qua hắn đã kiếm được không ít Linh Thạch, cũng từ những Linh Thạch này mua sắm thêm được khá nhiều thứ cần thiết, như vậy đã đủ để tiếp tục lên đường.
“Ăn vào đi!”
Đêm xuống, Lạc Nam lại đút cho Tiểu Ô một vài loại thuốc.
Trong âm thầm, huyết mạch ngựa bình thường của Tiểu Ô đã sinh ra dị biến, ẩn ẩn có xu hướng trở thành yêu thú, cái đầu thân mật cọ cọ vào đầu Lạc Nam.
Nó ngày càng thông minh, hiểu ra vị chủ nhân nhìn qua cực kỳ bình thường này của mình lại sở hữu bản lĩnh phi thường có thể giúp mình thay da đổi thịt, vận mệnh cải biến...vì vậy rất biết cách nịnh bợ.
Lạc Nam leo lên lưng ngựa, lọc cọc rời khỏi thành trong đêm.
Phần phật...
Óng tay áo tung bay, một lão già mặc đồng phục quản gia như ảo ảnh hiện ra ở trước mặt:
“Tiểu hữu dừng bước!”
“Ta chỉ là một phàm nhân, đừng gọi tiểu hữu hay đạo hữu.” Lạc Nam nhàn nhạt nói:
“Là người của thành chủ sao?”
“Mắt tiểu ca sáng hơn đuốc.” Lão già cười nói:
“Lão phu là tổng quản của phủ thành chủ, thành chủ có việc muốn gặp ngài.”
“Dẫn đường đi!” Lạc Nam gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn ở Săn Lang Thành kiếm ăn 10 ngày thu hút rất nhiều tu sĩ tạo nên động tĩnh không nhỏ, nếu thành chủ không chú ý đến mới là chuyện lạ.
Trước đó có lẽ hắn sẽ cảm thấy khá phiền, nhưng sau 10 ngày có được những thứ mình cần, Lạc Nam cũng không sợ Nguyên Anh Kỳ.
Lão già có phần kinh ngạc trước thái độ ung dung của hắn, bất quá vẫn đi phía trước dẫn đường.
Lạc Nam cưỡi ngựa theo sau.
Rất nhanh hắn đã tiến vào phòng khách trong phủ thành chủ, gặp được một vị nam tử lưng hùm vai gấu.
“Chào tiểu ca, ta là Săn Lang Thành Chủ - Lang Dật.” Nam tử trung niên trầm giọng giới thiệu.
“Thành chủ cần gì ở ta?” Lạc Nam thoải mái ngồi xuống.
“Gọi Thông nhi ra đây.” Lang Dật ra lệnh cho tổng quản.
Lão tổng quản vào trong, rất nhanh đã dẫn theo một thiếu niên quần là áo lụa, cơ thể gầy yếu, da thịt trắng nhợt, hai mắt đục ngầu, tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ.
“Đây là nhi tử của ta, Lang Thông.” Lang Dật nói:
“Sắp tới sẽ là thời gian Kinh Đế Học Viện chiêu sinh, ta muốn giải quyết tình huống của nhi tử, để hắn có thể thi vào học viện.”
“Kinh Đế Học Viện?” Lạc Nam nhíu mày.
“Tiểu ca chưa nghe nói qua?” Lang Dật cảm thấy kỳ lạ.
“Hừ, ngay cả Kinh Đế Học Viện cũng chưa nghe qua, rõ ràng là một tên lừa đảo.” Lang Thông bất mãn nói:
“Phụ thân ngươi mời tên tiểu tử còn bú vú mẹ này đến làm gì?”
“Câm miệng, nếu không phải tại ngươi phế vật, vi phụ cần gì tốn sức?” Lang Dật phẫn nộ mắng.
Lão tổng quản đứng bên cạnh kiên nhẫn giải thích:
“Kinh Đế Học Viện là học viện lớn nhất của Kinh Quốc, hai vị hiệu trưởng sáng lập nên học viện này chính là Quốc Sư và Đại Nguyên Soái...một văn một võ, bọn họ là hai cánh tay đắc lực của bệ hạ, quyền cao chức trọng.”
“Kinh Đế Học Viện là nơi bồi dưỡng ra thiên tài cống hiến cho đất nước, toàn bộ thiên kiêu tuấn kiệt, thiên chi kiêu nữ đều mơ ước được học trong Kinh Đế Học Viện, ngày sau sẽ trở thành văn võ bá quan, rất được bệ hạ quan tâm, đãi ngộ cho học sĩ nơi này cực kỳ cao.”
“Bất quá điều kiện để gia nhập Kinh Đế Học Viện rất hà khắc, điều kiện đầu tiên là dưới 200 tuổi phải đột phá Kim Đan, còn phải thông qua khảo hạch.”
“Thì ra là vậy.” Lạc Nam gật đầu, hắn đến từ nơi khỉ ho cò gáy, người ở xung quanh chạy ăn từng bữa còn không xong, hơi đâu quan tâm đến Kinh Đế Học Viện?
Lang Dật cũng nói: “Nhi tử của ta thiên phú ở mức tạm bợ, không biết tiểu ca có cách nào giúp hắn lột xác, từ đó gia nhập Kinh Đế Học Viện?”
Lạc Nam quét mắt nhìn Lang Thông, nhẹ mở miệng:
“Khí tức phù phiếm, tinh lực hầu hết đều dồn hết lên người nữ nhân ở trên giường, tu vi do thiên tài địa bảo chồng chất mà thành, căn cơ lỏng lẻo, kinh nghiệm chiến đấu bằng không...”
“Ngươi...” Lang Thông sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên không thể phản bác vì hắn nói quá đúng.
Lang Dật và lão tổng quản lại hít sâu một hơi, bị lời của Lạc Nam làm cho kinh hãi.
Không ngờ bản lĩnh của hắn cao đến mức độ này, chỉ đảo mắt nhìn qua đã xem thấu trạng thái của Lang Thông.
“Không biết tiểu ca có cách nào giúp Thông nhi một cơ hội? Dù trả giá bao nhiêu ta cũng sẳn lòng.” Lang Dật chân thành nói.
Hắn cả đời chỉ có một tên nhi tử, không thể nhìn tiền đồ tăm tối được.
“Việc này vừa dễ mà cũng vừa khó.” Lạc Nam nhún vai:
“Dễ ở chỗ hắn ưa thích chuyện nam nữ, vậy thì tìm công pháp song tu cho hắn luyện...trước đó ta sẽ giúp hắn tẩy kinh phạt tuỷ, củng cố căn cơ là xong.”
“Đơn giản như vậy?” Lang Thông thay đổi thái độ, hướng Lạc Nam sùng bái nói:
“Ngài đúng là chân nhân bất lộ tướng, thứ cho ta có mắt không nhìn thấy thái sơn.”
Nghe thấy Lạc Nam ủng hộ mình việc song tu, hắn xém chút tôn Lạc Nam lên làm thần.
Thật ra chuyện âm dương hoà hợp vốn là tự nhiên mà có, dù tần suất của Lang Thông khá nhiều...nhưng nếu có công pháp song tu thích hợp phụ trợ thì sẽ làm ít công to.
“Tiểu ca, thế phần khó nằm ở điểm nào?” Lang Dật nghiêm nghị hỏi, cũng không vội vui mừng.
“Quá trình tẩy kinh phạt tuỷ, củng cố căn cơ sẽ cực kỳ đau đớn, đòi hỏi ý chí và nghị lực phi thường.” Lạc Nam giải thích:
“Ta e rằng quý tử của ngài sẽ gánh không nổi.”
“Ực.” Quả nhiên Lang Thông liền lộ ra e sợ.
Hắn từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng, ngay cả con kiến cắn vào cũng cảm thấy đau, làm sao dám trải qua đau đớn trong việc rèn luyện?
Lang Dật cũng biết sự vô dụng của nhi tử mình, cắn răng hỏi: “Đánh ngất hắn được không?”
“Cơn đau sẽ khiến hắn tỉnh lại, việc này tuỳ thuộc vào bản lĩnh của hắn, ta cũng không giúp được.” Lạc Nam thở dài.
“Tiểu ca, còn biện pháp nào giảm đau không?” Tổng quản hỏi.
“Hừ.” Lạc Nam bất mãn nói:
“Chút chuyện nhỏ như thế cũng không qua được còn muốn vào học viện tốt nhất?”
Kinh Quốc nếu cho loại sâu mọt như thế vào, còn thống nhất Cầu Tiên Đại Lục cái rắm a.
“Thôi được rồi, Thông Nhi...ngươi phải vượt qua cửa này.” Lang Dật nghiêm nghị nói:
“Nếu muốn vào Kinh Đế Học Viện, phải chấp nhận trả giá.”
“Nhưng ta sợ đau a phụ thân.” Lang Thông run lẩy bẩy như cầy sấy.
Lang Dật mặc kệ hắn, nghiêm nghị chắp tay:
“Mong tiểu ca chỉ điểm.”
Lạc Nam gật đầu, viết xuống một toa các loại nguyên liệu đưa cho tổng quản, căn dặn:
“Cứ chuẩn bị một bồn như thế này cho ta, bất quá nếu nghị lực không đủ...hậu quả tự gánh chịu.”
“Đã rõ.” Lão tổng quản vội vàng đi chuẩn bị.
Rất nhanh, một bồn tắm lớn đã chuẩn bị sẳn sàng, bên trong là dung dịch sôi lên sùng sục như dầu đun.
“Không muốn, tên lang băm này...ngươi muốn hại chết bổn công tử sao?” Lang Thông sợ hãi xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại cho ta!” Lang Dật cường ngạnh trấn áp nhi tử, đánh tan y phục của hắn, dứt khoát ném vào trong bồn.
“AAAAAAAAAA...”
Lang Thông gào thét thảm thiết, chỉ cảm thấy đau đớn từ xương cốt, kinh mạch cho đến từng tế bào, cả người như bị vô số vết kim đâm khiến hắn như chết đi sống lại.
Đau đớn khiến hắn ngất đi, sau đó lại bị quá trình tẩy kinh phạt tuỷ đau đến mức phải tỉnh lại.
Mùi hôi thối từ tạp chất trong cơ thể Lang Thông truyền ra...
Bất quá chỉ mới diễn ra được một phần ba quá trình, hai mắt Lang Thông đã gần tan rã, cơn đau quá mức đã giết chết hắn từ trong tiềm thức.
Lạc Nam lắc đầu, cơn đau của việc tẩy kinh phạt tuỷ này còn không sánh bằng một phần vạn lần đầu hắn tiếp nhận Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, quả nhiên không phải ai cũng có đủ bản lĩnh tu luyện Cấm Kỵ.
Nếu đem Bất Hủ Diễn Sinh Kinh đưa tận tay cho loại người như Lang Thông, hắn cũng sẽ chết trong khảo nghiệm mà thôi.
“Chết rồi?”
Nhìn thấy nhi tử của mình đã không còn sự sống, Lang Dật ngơ ngác.
“Chết.” Lạc Nam gật đầu:
“Như ta đã nói, không đủ bản lĩnh tự gánh hậu quả.”
“Tiểu súc sinh, ngươi giết chết nhi tử bảo bối của lão nương?”
Một tiếng quát phẫn nộ từ phía sau vọng ra, chỉ thấy một nữ nhân trung niên bạo phát tu vi Kim Đan Hậu Kỳ, điên cuồng lao đến công kích Lạc Nam.
“Đồ Lang Trảm!”
Cảm giác mất đi nhi tử một cách đột ngột khiến Lang Dật cũng mất đi sự bình tĩnh, hắn móc ra một thanh đao, thi triển Đao Kỹ bổ xuống đầu Lạc Nam.
Mà tên tổng quản cũng không chịu thua kém, gằn lên một tiếng: “Lang băm hại chết tiểu thiếu gia, ngươi phải trả giá.”
Lạc Nam lắc đầu, quả nhiên là lòng người a...trở mặt cũng quá nhanh đi.
Vừa tham lam muốn khiến nhi tử của mình từ chó lột xác thành chúa sơn lâm, lại không chấp nhận được thất bại...
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn vẩy ra một đám bột phấn màu xanh trong óng tay áo.
Phản ứng của Nguyên Anh như Lang Dật cực nhanh, thấy động tác của Lạc Nam đã vội vàng vận động Linh Lực ngưng kết thành màn chắn bảo vệ cơ thể.
XÈO XÈO XÈO...
Đáng tiếc, khi loại bột này khuếch tán mà ra, chúng nó dễ dàng ăn mòn Linh Lực, thông qua lỗ chân lông xâm nhập, hoàn toàn không xem Linh Lực của tu sĩ Nguyên Anh ra gì.
PHỐC!
Thất khiếu của nữ nhân trung niên và lão tổng quản cùng lúc ứa máu, hai mắt trợn trừng ngã lăn ra đất, sinh cơ đoạn tuyệt.
“Đây rốt cuộc là loại độc gì?”
Lang Dật hãi hùng khiếp vía, nhận thấy độc tính đã xâm nhập cơ thể, hắn dự định điều động Nguyên Anh của mình rời khỏi cơ thể để giữ mạng.
Đáng tiếc, độc khí đã ngấm vào cả Nguyên Anh, nó còn chưa kịp thoát ly đan điền đã biến thành màu đen.
“PHỐC!’
Lang Dật cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm.
Nhìn thấy bọn hắn bị mình độc chết cả nhà, Lạc Nam biểu lộ bình thản.
Trong giới Độc Tu có lưu truyền một câu nói: “Nếu đánh không lại thì ta hạ độc.”
Hôm nay hắn mới được trải nghiệm câu này, dù sao thì từ trước đến nay hắn đều dựa vào chiến lực để làm thịt đối thủ, đã tính trước được tình huống này nên trước đó hắn đã ngậm sẳn thuốc giải trong miệng.
Lạc Nam chậm rãi lột xuống Nhẫn Trữ Vật của bọn hắn cất vào, thu cả thi thể.
Hắn lại đi dạo trong phủ vơ vét tất cả những thứ mình cần...
Thị vệ, thị nữ, kẻ hầu người hạ trong phủ đều đã hôn mê bất tỉnh tự bao giờ...
Thản nhiên như không, Lạc Nam cưỡi lên lưng Tiểu Ô lọc cọc rời đi trong đêm, ung dung bình thản.
Hỗn Độn Độc Lực có thể sát thần cũng từng bại trong tay hắn, làm gỏi mấy tiểu tu sĩ như thế này không hề có cảm giác thành tựu...
Tâm lặng như nước.
...
Chúc cả nhà sáng vui vẻ <3
_________________________________
Độc giả nào có lòng ủng hộ Akay thì in4 đây nhe:
- Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và ViettelPay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]