Con Đường Bá Chủ

Chương 1477: VƯỢT SÔNG



“Muốn tiêu thụ mấy thứ này cũng khá phiền toái...”



Ngồi trên lưng Tiểu Ô, Lạc Nam âm thầm buồn bực đùa nghịch mấy chiếc Nhẫn Trữ Vật trong tay.



Đây là nhẫn của đám cao tầng phủ thành chủ Săn Lang Thành, có cấm chế của Kim Đan, Nguyên Anh Kỳ bảo hộ, hắn không thể nhìn thấy cũng như lấy được đồ vật bên trong.



Chiếc Nhẫn Trữ Vật mà Lạc Nam dùng được là loại đẳng cấp thấp nhất hắn mua tại một cửa tiệm ở Săn Lang Thành, diện tích chỉ vài chục mét vuông như một tiểu phòng, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể câu thông được.



Đương nhiên những loại nhẫn như thế này cũng không có cấm chế bảo hộ, thần thức tu sĩ chỉ cần quét qua một thoáng là nhìn thấu mọi thứ bên trong, bao gồm khối tài sản hắn vơ vét được đã sớm chất đầy không gian.



Tiêu thụ mấy thứ này rất khó, chỉ cần lọt vào mắt người hữu tâm là sẽ bị nhìn thấu ngay lập tức, chuyện mình giết cao tầng của Săn Lang Thành cũng không che giấu được.



Hắn muốn trợ giúp Kinh Quốc làm đại sự, nếu trở thành phạm nhân bị quốc gia này truy nã thì lại hết chỗ nói.



Nghĩ đến đây, Lạc Nam ra hiệu cho Tiểu Ô dừng bên một tảng đá lớn ven đường, ngồi lên trên đá, tìm tòi trong mớ nguyên liệu, nấu ra một loại bột gọi là Cách Thần Tán...có thể ngăn cách thần thức dò xét của tu sĩ.



Hắn đem Nhẫn Trữ Vật giấu vào trong hủ đựng Cách Thần Tán, lại cẩn thận ở trên y phục của mình rãi một ít Cách Thần Tán, càng trở nên huyền bí khó lường.



Tạm hài lòng, tiếp tục cưỡi Tiểu Ô rời đi.



Mỗi ngày Lạc Nam đều cho Tiểu Ô uống loại thuốc đặc biệt do mình điều chế...



Một tháng thời gian đi đường không ngừng nghĩ, bề ngoài của Tiểu Ô đã biến hoá rõ rệt.



So với ngày đầu tiên, hiện tại hình thể của con ngựa này đã cao lớn gần gấp đôi, bộ lông đen, cái bờm ngày càng uy vũ, hai mắt dần chuyển sang màu đỏ, bên trên lớp da thoáng ẩn thoáng hiện một lớp vảy giáp khiến nó nhìn qua vô cùng oai phong lẫm liệt.



Lạc Nam cố ý tìm kiếm những loại nguyên liệu có thể kích phát, đào móc sâu vào tiềm lực cũng như đánh vỡ giới hạn chủng tộc thông thường...đẳng cấp của những thứ này không cao nhưng thông qua bàn tay của hắn phối chế, lại dùng trên một con ngựa bình thường thì dư sài.



Tiểu Ô đã thoát ly phạm trù gia súc thông thường, máu huyết, gân mạch, cốt cách đều được cải biến...trở thành một con Yêu Thú cấp thấp không rõ chủng loại.



Chỉ xét về mặt tu vi, Tiểu Ô hiện tại đã là Nhất Giai Trung Kỳ, có thể chiến đấu với tu sĩ Luyện Khí Trung Kỳ vô cùng thoải mái, hành tẩu không biết mỏi mệt, thỉnh thoảng ăn vào một viên Ích Cốc Đan là có thể tiếp tục phóng như bay.



Lạc Nam ước tính với sự bồi dưỡng mỗi ngày của mình, không quá 10 năm Tiểu Ô có thể đạt đến Tứ Giai, sánh ngang với Nguyên Anh Kỳ.



Bất quá cảnh tượng sau đó khiến Tiểu Ô trở nên khó xử...



Một con sông lớn nhìn không thấy bờ bến chắn ngang đường đi của nó, mặc dù nó có khả năng lội sông...nhưng tốc độ sẽ không nhanh bằng trên cạn, đối mặt với dòng sông vừa xiết vừa lớn như thế này, chắc chắn sẽ kiệt sức mà chết.



Lạc Nam lấy ra bản đồ thu được trong phủ thành chủ quan sát...



Chỉ thấy con sông này được gọi Đại Hoàng Giang, như một ranh giới phân cách giữa hai địa vực biên quan và cảnh nội của Kinh Quốc...



Nếu phạm vi xung quanh Săn Lang Thành, Trung Luân Thành các loại vẫn là thuộc vùng biên quan Kinh Quốc, thì sau khi vượt qua Đại Hoàng Giang, bờ bên kia chính là tiến vào phạm vi quốc nội, đồng thời mặt bằng chung đẳng cấp tu sĩ cũng sẽ cao hơn, hầu như không có sự tồn tại của phàm nhân.



Bản đồ có ghi chú rõ, dưới lòng sông Đại Hoàng có rất nhiều Thuỷ Quái hung ác, phàm nhân căn bản không có cách nào vượt sông, thậm chí dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng phải dựa vào pháp bảo mới dám băng qua con sông này.



Lạc Nam bắt gặp một con thuyền lớn ở xa xa, là một kiện Huyền Cấp Pháp Bảo Cực Phẩm.



Pháp bảo, công pháp các loại của thế giới này cũng chia thành Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Linh...giống với Việt Long Tinh.



Hắn có thể tự chế linh dược, các loại thuốc, độc tố...nhưng bản thân lại không thể luyện chế được pháp bảo.



Bởi vì với thể trạng của một phàm nhân, chắc chắn là không đủ sức mạnh để thay đổi kết cấu của những loại nguyên liệu luyện khí cứng cáp.



Nghĩ đến đây, Lạc Nam cưỡi Tiểu Ô chạy đến bên thuyền, nhìn thấy một đoàn người ăn mặc cao quý, chủ yếu là thanh thiếu niên trẻ tuổi, có cả nam lẫn nữ...



“Đứng lại!” Một tên hộ vệ trên thuyền quát lên:



“Ngươi là ai?”



“Tại hạ muốn qua sông này, không biết phải trả giá bao nhiêu?” Lạc Nam chắp tay hỏi thăm.



“Nực cười.” Hộ vệ cười lạnh:



“Ngươi có biết những vị trên thuyền là ai?”



“Không biết.” Lạc Nam thành thật lắc đầu.



“Đây đều là thiên tài Kim Đan Cảnh đến từ các thành trì trung cấp, thân phận cao quý phi phàm, đang lên đường tham dự khảo hạch của Kinh Đế Học Viện...” Hộ vệ ngạo nghễ đáp:



“Ngươi lấy tư cách gì lên cùng thuyền?”



Lúc này đám thiên tài trên thuyền cũng chú ý đến Lạc Nam, thấy hắn tuổi còn trẻ, ăn mặc bình thường, còn cưỡi yêu thú cấp thấp, cả đám nhất thời khinh thường, không thèm bận tâm đến.



Bọn hắn đều là thiên tài tu vi Kim Đan, cao cao tại thượng, làm sao sẽ để một kẻ cưỡi Nhất Giai Yêu Thú vào mắt?



Bất quá trong đó có một nữ tử khá xinh xắn, diện mạo hiền hoà ôn nhu nói:



“Dù sao thì thuyền vẫn còn rộng chỗ, không bằng chúng ta cho vị tiểu đệ đó đi nhờ?”



“Ngươi có tu vi gì?” Một thanh niên hỏi Lạc Nam.



“Ta là phàm nhân.” Lạc Nam nói.



“Phốc...haha.” Cả bọn nhất thời cười phá lên, trêu tức nhìn nữ tử kia chế nhạo:



“Lê Tư muội nghe rõ rồi chứ? Hắn là phàm nhân, phàm nhân tiến vào cảnh nội để làm gì? Ở biên quan còn có thể sinh tồn được, thế giới bên trong cảnh nội không thuộc về phàm nhân.”



“Xin lỗi.” Lê Tư ủ rũ nói với Lạc Nam:



“Vào cảnh nội không tốt cho ngươi đâu.”



Lạc Nam âm thầm buồn bực, chợt nhìn thấy có một thuyền ngư dân nhỏ đang cập bến.



Hắn cưỡi ngựa tiến lại gần, trên thuyền có một lão nhân và một thiếu nữ trẻ tuổi dung nhan thanh tú, làn da rám nắng, ăn mặc kiểu ngư dân.



Cả lão nhân và thiếu nữ đều có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ.



Thuyền của hai người chỉ là Hoàng Cấp Pháp Bảo, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể vượt sông nếu may mắn không đụng yêu thú.



“Ông lão, có thể đưa ta vượt sông không?” Lạc Nam chào hỏi.



“Tiểu ca nói đùa.” Lão nhân vội vàng lắc đầu:



“Thuyền này chỉ đủ đi lại sát ven bờ sông, ở khu vực nước cạn đánh bắt một số cá cua mưu sinh qua ngày, tiến ra quá xa chắc chắn sẽ gặp phải Hải Yêu công kích, chỉ cần là Nhị Giai Hải Yêu cũng đủ lấy mạng chúng ta rồi.”



“Nếu không gặp Hải Yêu tấn công thì sao?” Lạc Nam cười.



“Làm sao có chuyện đó? Đại Hoàng Giang có vô số Hải Yêu, chúng nó không bỏ qua cơ hội kiếm một bữa no đâu.” Lão nhân kiêng kỵ lắc đầu.



Thiếu nữ thanh tú cũng phồng má nhìn Lạc Nam, hiển nhiên không vui vì hắn nói chuyện viễn vong.



Lão nhân không thèm để ý đến hắn, tập trung thu chài, dùng sức kéo lưới cá...



“PHỐC!”



Chợt lão già ho ra một ngụm máu, toàn thân lảo đão ngã lăn ra thuyền.



“Gia gia.” Thiếu nữ sắc mặt đại biến, vội vàng chạy đến đỡ lấy lão già, nhìn thấy làn da ông ta tái nhợt, hai mắt đục ngầu muốn lồi ra ngoài.



“Để cho ta!” Lạc Nam móc ra một cây kim châm, ở giữa đan điền và trái tim của ông lão dùng sức cắm vào.



“PHỐC!”



Lão già lại thổ huyết nhưng là máu đen.



Một ngụm máu đen này vừa ra, linh khí bốn phía kéo về, tu vi của lão già từ Luyện Khí Hậu Kỳ nhảy đến Luyện Khí Viên Mãn, sắc mặt già nua hồng hào, nhìn qua như trẻ thêm chục tuổi.



“Làm sao có thể?” Thiếu nữ trợn tròn mắt.



“Cơ thể lão có một loại độc ngầm đã tồn tại nhiều năm, loại độc này hẳn là do một loài hải yêu cấp thấp gây ra...chính nó khiến tu vi đình trệ không tiến.” Lạc Nam thản nhiên thu châm:



“Vừa rồi ta đã giúp lão đào thải độc ra khỏi cơ thể, tu vi bị kẹt nhiều năm cũng vì vậy mà đột phá.”



“Quả thật lão phu đã từng vô tình đụng trúng gai của một loài cá lạ, bị hành hạ vài chục năm, đa tạ tiểu ca cứu giúp.” Lão già hai mắt sáng ngời, thần thanh khí sảng.



“Lão già giúp ta qua sông, trong vòng 3 năm...ta đưa cháu gái của lão vào Kinh Đế Học Viện.” Lạc Nam nhếch mép cười tà.



“Kinh Đế Học Viện?” Thiếu nữ hoài nghi mình nghe lầm.



“Thật sự?” Lão già hít một ngụm khí lạnh, sau giờ phút sinh tử vừa rồi...ông ta đã phần nào tin tưởng bản sự của Lạc Nam.



“Đây là cơ hội, có nắm bắt hay không tuỳ các vị.” Lạc Nam mỉm cười.



“Chỉ cần không bị Hải Yêu tập kích, lão phu liều mạng cũng sẽ đưa ngươi qua bờ bên kia.” Lão già trịnh trọng nói:



“Ngươi cứ gọi ta là Ngư Lão, cháu gái của ta tên Ngọc Tú.”



“Muốn không bị hải yêu nhắm vào cũng dễ.” Lạc Nam hỏi:



“Ở đây có loại gỗ nào lớn không?”



“Chờ lão phu một chút.” Lão già vội vàng chạy lên bờ, rất nhanh đã vác theo thân của một cây đa to.



“Đại ca ngươi muốn làm gì?” Thiếu nữ Ngọc Tú tràn ngập hiếu kỳ.



Lạc Nam không nói tiếng nào, từ thuyền của Ngư Lão lấy ra một thanh đao ngắn.



Hắn dùng đao khắc vào thân cây đa.



...

...



Một ngày một đêm trôi qua, Ngọc Tú thắp đèn dầu cung cấp ánh sáng...



Trước ánh mắt khó tin của ông cháu hai người, thân cây đa đã được điêu khắc thành một pho tượng sống động.



Trước mắt là một sinh vật oai hùng uy nghiêm đang gào thét, giương nanh múa vuốt, tung hoành đại hải.



Đối mặt với bức điêu khắc này, hai người như muốn quỳ xuống thần phục...



“Đây rốt cuộc là loại yêu thú gì?” Hai ông cháu tràn ngập khiếp sợ, cả đời chưa từng chứng kiến loại yêu thú nào có dáng vẻ bá đạo đến như vậy.



“Nó là Thuỷ Long.” Lạc Nam thản nhiên nói:



“Đem nó cố định ở đầu thuyền, cam đoan không có Hải Yêu nào dám bén mảng đến.”



Thuỷ Long do đích thân hắn điêu khắc từ thân cây đa, sống động có thần như tồn tại chân thật mang đến một cổ áp bách vô hình.



Ngư Lão và Ngọc Tú kinh sợ nhìn Lạc Nam, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào lại có thể điêu khắc được Thần Thú tồn tại trong truyền thuyết?



Hai người biết đây là đại cơ duyên vạn năm có một, vội vàng làm theo lời của hắn.



Ngư Lão đem Thuỷ Long buộc ở đầu thuyền, trong lòng càng thêm tự tin có thể vượt Đại Hoàng Giang.



Ngọc Tú giúp Lạc Nam dẫn Tiểu Ô nhảy lên thuyền, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ trong buồng mời hắn tiến vào.



Hai người căn bản không biết bức tượng điêu khắc Thuỷ Long này giá trị như thế nào...



Có thể nói uy áp và khí thế của nó so với Thuỷ Long thật ở Cầu Tiên Đại Lục còn khủng bố hơn, bởi vì nó là Thuỷ Long ở Nguyên Giới, thuộc tồn tại chí cao bên trong Thuỷ Long Tộc.



Đừng nói là đám hải yêu cấp thấp ở Đại Hoàng Giang, dù đích thân Thuỷ Long Tộc Trưởng tại Cầu Tiên Đại Lục cũng sẽ kinh sợ như gặp phải tổ tông.



“Đi thôi!” Lạc Nam tự tin cười nói.



“Vâng.”



Ngư Lão nghiêm túc gật đầu, bắt đầu điều khiển con thuyền nhỏ rời bờ vượt sóng.



“Đúng là không biết tự lượng sức mình.”



Đám thiên tài trên thuyền lớn không xa nhìn thấy Lạc Nam dám ngồi thuyền đánh cá nhỏ vượt Đại Hoàng Giang, chỉ cảm thấy tên này bị điên rồi, hành vi ngu xuẩn như vậy cũng dám.



Chỉ cần một con Nhị Giai Hải Yêu tấn công, toàn bộ thuyền nhỏ sẽ bị nghiền thành mảnh vụn.



“Mặc kệ lũ thứ dân ngu xuẩn đó.” Một tên thiên tài Kim Đan Trung Kỳ ra lệnh:



“Người cũng đủ rồi, chúng ta xuất phát!”



“Tuân lệnh.” Các hộ vệ trên thuyền nhanh chóng lấy ra Linh Thạch làm nguyên liệu, căng buồm lao nhanh.



Chỉ thoáng chốc đã bỏ xa con thuyền nhỏ của mấy người Lạc Nam.



“Đại ca, ngươi là đang che giấu tu vi sao?” Ngọc Tú hiếu kỳ nhìn hắn hỏi.



“Haha, ta ra sao không quan trọng.” Lạc Nam nở nụ cười:



“Quan trọng là muội, trong ba năm có tự tin vào Kinh Đế Học Viện hay không?”



“Không nha.” Ngọc Tú thành thật trả lời.



Nàng chỉ là thiếu nữ đánh cá, dù đã nỗ lực tu luyện nhưng cũng chỉ là một Luyện Khí nhỏ nhoi, sợ rằng cả đời cũng không thành Trúc Cơ, làm sao dám mơ đến tiến vào một nơi chỉ tuyển Kim Đan Cảnh?



Ba năm từ Luyện Khí Hậu Kỳ đến Kim Đan Cảnh, hơn nữa còn được vào Kinh Đế Học Viện cao quý, thật sự quá mức hoang đường...



“Chỉ cần muội đủ nỗ lực, không gì không thể.” Lạc Nam lấy ra bồn nước đã chuẩn bị sẳn.



Đây chính là bồn của tên Lang Thông, con hàng căn bản chưa hấp thụ nổi một phần mười dược hiệu trong bồn, vẫn có thể tái sử dụng tốt.



Có một điều hắn không nói cho Ngọc Tú, đó là thi thể Trúc Cơ của tên Lang Thông cũng đã hoá thành dinh dưỡng bên trong bồn.



Con hàng này từ nhỏ đã được Lang Dật cưng chiều cho sử dụng rất nhiều tài nguyên đắp lên tu vi, những thứ đó đều sẽ thành chất dinh dưỡng cho Ngọc Tú.



“Thứ này có tác dụng tẩy kinh phạt tuỷ.” Lạc Nam nói:



“Nó sẽ xoá bỏ tạp chất, đồng thời thức tỉnh thể chất đang ngủ say của muội.”



“Thể chất?” Ngọc Tú chớp chớp mắt.



“Không sai.” Lạc Nam nhẹ gật đầu, hắn đã nhìn ra thiếu nữ làng chài này sở hữu một loại thể chất không tồi.



Phàm nhân đôi khi có nhiều bất tiện, bên người nếu có tu sĩ sẽ thuận tiện hơn.



Vừa lúc phát hiện mầm móng tối, lý lịch sạch sẽ, hắn không ngại bồi dưỡng một phen.



Trong mắt thiếu nữ hiện lên sự quyết tâm, nhìn dung dịch trong bồn sôi sục nhưng nàng không hề sợ hãi, trái lại đã mưu sinh vất vả nhiều năm, nàng cho rằng đây là cơ hội đổi đời.



Không hề do dự, thiếu nữ thả người vào bồn.



“A...”



Cảm giác đau đến muốn chết đi sống lại lập tức ập đến, thiếu nữ mím chặt môi, chân mày chau lại nhưng không rên một tiếng, thậm chí lặn cả phần đầu xuống.



Nàng đã cảm ứng được sự thay đổi của cơ thể, các loại tạp chất đang bị đào thải qua lỗ chân lông.



Lạc Nam hài lòng gật đầu.



So với tên quần là áo lụa Lang Thông mạnh hơn nhiều lắm...



...



Chúc cả nhà tối vui vẻ <3