Thanh âm vừa dứt, Quang Minh Linh Lực ngưng tụ thành bốn đôi cánh sau lưng Bạch Hào.
Hắn ngự không bay lên, cất tiếng cười to:
“Hahaha, ta có ưu thế trên không trung, xem ngươi lấy gì đánh?”
Tu sĩ Nguyên Anh mới có thể phi hành, nhưng nhờ vào công pháp đặc biệt của Bạch Dực Thành, Bạch Hào mọc cánh bay lên trong khi Ngọc Tú phải đứng trên lôi đài, đây là thiệt thòi vô cùng lớn.
“Nhận thua đi!”
Bạch Hào trôi nổi trên không, thi triển Vũ Kỹ liên tục đánh xuống đầu Ngọc Tú...
Không ít học sinh thở dài, Bạch Hào chiếm ưu thế tuyệt đối, Ngọc Tú sợ rằng sẽ bại.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả hoảng hốt.
Chỉ thấy sau lưng Ngọc Tú bỗng nhiên mọc ra Quang Minh Vũ Dực giống y hệt Bạch Hào.
Không, thậm chí còn lợi hại hơn Bạch Hào...
Bạch Hào chỉ mọc bốn cánh, còn Ngọc Tú mọc ra sáu cánh.
XOẸT.
Nàng đằng không bay lên, Tốc Biến thi triển trên không trung, hiện ra trên đỉnh đầu của Bạch Hào, một cước vô tình đạp thẳng xuống.
“Đại Hồng Cước!”
Bạch Hào dùng cánh che đậy cơ thể để bảo vệ toàn thân, nhưng Đại Hồng Cước mang theo uy lực như sóng thần cuồng nộ, tầng tầng lớp lớp đè ép trực diện không chút lưu tình.
PHỐC...
Máu tươi cuồng phún, Bạch Hào như diều đứt dây rớt lên lôi đài.
“Tiện nhân, ta liều với ngươi!” Bạch Hào nằm ngửa, đột ngột trợn lên:
“Quang Minh Đồng!”
Giữa trán của hắn mở ra một con mắt ánh sáng, ngưng tụ thành một tia Quang Minh Lực mãnh liệt bắn lên.
Ngọc Tú biểu lộ hờ hững, hai tay hợp lại bên hông, từ trên cao đẩy thẳng xuống.
“Hợp Linh Chưởng!”
ẦM...
Hợp Linh Chưởng bá đạo tuyệt luân nghiền nát Quang Minh Lực, tiếp tục xuyên thẳng xuống con mắt giữa trán Bạch Hào.
“Không...”
Bạch Hào rú lên thảm thiết, Quang Minh Đồng nổ tung, ngay cả đầu của hắn cũng bị Hợp Linh Chưởng xuyên thủng một lỗ, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Cũng may Ngọc Tú không nhắm vào vị trí trọng yếu nên mới giữ được mạng cho Bạch Hào.
“Thật mạnh.” Toàn trường kinh dị, ngay cả mí mắt của Song Đài Tiên Tử cũng nhảy lên.
Trần Thanh sắc mặt tái mét, cử ra Kim Đan Trung Kỳ vẫn bị vượt cấp đánh bại, hắn không còn gì để nói.
“Tiện nhân dám trọng thương Thiếu Thành Chủ, mau trả giá!”
Đúng lúc này, Bạch Dực Đại Trưởng Lão từ trong đám người như nổi điên, tu vi Nguyên Anh bạo phát đến cực hạn, sau lưng mọc ra Bát Dực Quang Minh điên cuồng lao lên lôi đài, hai tay tung ra Quang Minh Chưởng tập sát Ngọc Tú.
Ngọc Tú nhướn mày, đang định thi triển Thiên Đế Biến.
“Làm càn!”
Đài Lộ gầm lên một tiếng, âm ba công dữ dội hình thành hư ảnh một con Địa Ngục Nguyệt Lang hiện ra gào thét mà đến.
ĐÙNG.
Địa Ngục Nguyệt Lang lao thẳng vào người Bạch Dực Đại Trưởng Lão, trực tiếp đem ông ta nghiền thành bọt máu, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể đào tẩu thành công.
“Hít...”
Tất cả tân sinh hãi hùng khiếp vía, trơ mắt nhìn một vị Nguyên Anh Kỳ chết thảm như vậy cũng là đả kích không nhỏ.
“Quy tắc của Kinh Đế Học Viện là bất khả xâm phạm, tự ý ra tay xen vào lôi đài của người khác là tội chết.” Đài Lộ liếc mắt nhìn Trần Thanh hừ nói:
“Trục xuất Bạch Hào ra khỏi học viện, ta không có đệ tử như vậy.”
Lạc Nam hài lòng gật gù, tuy rằng có chút rườm rà...nhưng cách xử lý của Kinh Đế Học Viện cũng xem như hợp lý, không để hắn thất vọng.
Ngọc Tú rời khỏi lôi đài trong ánh mắt thán phục của tất cả mọi người, chỉ là đại đa số vẫn không hiểu tại sao nàng lại có thể thi triển thủ đoạn của Bạch Dực Thành.
Nếu Ngọc Tú không mọc cánh được như Bạch Hào, người bại sợ rằng chính là nàng.
Ngọc Tú hiển nhiên không rảnh giải thích, chỉ chắp tay đa tạ Đài Lộ hỗ trợ.
“Tốt lắm, ngươi sẽ được bồi dưỡng Linh Tu...về phần khả năng luyện đan của ngươi, nếu có thời gian cũng nên học tập.” Đài Trang cảm thán nói.
Lần này xem ra các nàng nhặt được một yêu nghiệt rồi.
Cái tên Ngọc Tú sợ rằng rất nhanh sẽ lan truyền khắp học viện.
...
Tân Sinh Viện.
Ngọc Tú tuyển chọn một phòng ở nơi tương đối vắng vẻ cách biệt với hầu hết tân sinh khác...
Lạc Nam với tư cách tuỳ tùng đi theo, có chút lười biếng nằm trên giường.
Hắn là phàm nhân, tuy rằng thể trạng được liên tục cường hoá nhưng cũng không thể sánh bằng tu sĩ, bôn ba liên tục khó tránh khỏi mệt mỏi a.
“Sắp tới muội cứ tự do hành động, ta sẽ lười biếng ở tạm chỗ này.” Lạc Nam ngáp một cái:
“Ta không thể kè kè theo bên muội được, những thứ như Vực ta dạy...khi nào muội tinh thông tất cả hãy quay lại tìm ta.”
Ngọc Tú rầu rĩ không vui, nàng đã quen với việc đi theo Lạc Nam, hiện tại nghe hắn nói muốn cho mình tự do, nàng lại cảm thấy buồn.
“Hãy tập đi bằng đôi chân của mình, làm nhiệm vụ cho học viện, phấn đấu thăng cấp, đề thăng thủ đoạn, tự mình trải nghiệm thực chiến.” Lạc Nam cười nói:
“Chỉ cần biết có ta ở sau lưng ủng hộ muội là được.”
“Công tử...” Ngọc Tú cảm động ôm chầm lấy hắn.
Lạc Nam vỗ về lưng nàng, hai người lẳng lặng ôm nhau.
...
Thời gian lặng lẽ trôi, Ngọc Tú quả thật đã làm theo lời Lạc Nam căn dặn.
Nàng dần rời khỏi cánh chim che chở của hắn, trở thành một nữ tân sinh xuất chúng của Kinh Đế Học Viện.
Cùng với Tiểu Ô, Ngọc Tú tiếp nhận các nhiệm vụ nguy hiểm ở nơi hoang dã và đều hoàn thành xuất sắc, thành tích học tập cũng cực kỳ ấn tượng, luôn khiến Song Đài Tiên Tử tự hào.
Tiểu Ô cũng được Lạc Nam đề nghị ký khế ước với Ngọc Tú, trở thành toạ kỵ và chiến sủng cường đại của nàng, cùng với Ngọc Tú không ngừng phát triển.
Những Điểm Cống Hiến thu được từ khen thưởng của Học Viện, Ngọc Tú đều mua sắm tài nguyên theo sự căn dặn của Lạc Nam.
Từ những tài nguyên Ngọc Tú mang về, Lạc Nam lại ở trong phòng hướng dẫn nàng luyện đan, luyện khí, luyện phù, khôi lỗi, tạo bom...không thiếu thứ gì.
Vừa gia tăng thủ đoạn và tri thức của Ngọc Tú, vừa gia tăng con bài phòng thân của Lạc Nam.
Chỉ hai năm trôi qua, Ngọc Tú lại sắp bỏ xa các tân sinh cấp Tiểu Học khác...chuẩn bị tiến vào hàng ngũ Đại Học, đột phá Nguyên Anh Kỳ.
Không thể nghi ngờ, cái tên Ngọc Tú đã vang danh Kinh Đế Học Viện, khiến vô số thiên kiêu tài tuấn yêu thương nhung nhớ.
Tuy nhiên đối với Ngọc Tú, nàng vĩnh viễn chỉ là tiểu thị nữ bên cạnh công tử của mình mà thôi.
Trong thời gian qua, Lạc Nam ở khu vực tân sinh cũng có chút niềm vui thú...
Hắn trồng một khu vườn nhỏ phía sau phòng, làm một người nông dân nhàn hạ...thật ra các thứ được trồng trong vườn đều có thể dùng để giết người nếu phối chế lại.
Những lúc làm nông như thế này, có một thị nữ tên là Lam Nhi thường xuyên sang chơi, bầu bạn với hắn.
Lam Nhi là thiếp thân thị nữ của một nữ tân sinh khác ở gần phòng của Ngọc Tú, tiểu thư của nàng cũng bận rộn học tập và làm nhiệm vụ, rất ít khi trở về...vì quá cô đơn, nàng sang phụ giúp Lạc Nam làm ruộng.
Lâu ngày, Lam Nhi bị khí chất vô hình từ trên người Lạc Nam hấp dẫn, lấy can đảm tỏ tình với hắn...
“Cô nương không chê ta là phàm nhân?” Lạc Nam vừa nhổ củ cải vừa cảm thấy buồn cười.
Lam Nhi rõ ràng là một Trúc Cơ tu sĩ, nhưng nàng lại mến thương một phàm nhân, điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
“Tu sĩ thì sao? Phàm nhân thì thế nào?” Lam Nhi quật cường nói:
“Chỉ cần có tình, dù sống với nhau vài chục năm cũng đã đủ để mãn nguyện cả một đời.”
“Tiểu thư của cô sẽ không đồng ý đâu.” Lạc Nam lắc đầu.
“Không, tiểu thư rất ngưỡng mộ Ngọc Tú tỷ tỷ, nếu biết ta có thể thành đôi với tuỳ tùng của Ngọc Tú tỷ tỷ, nhất định sẽ vui vẻ tán thành.” Lam Nhi vui sướng vỗ tay.
“Thật đáng tiếc, ta không thích chuyện nam nữ.” Lạc Nam mỉm cười:
“Cô giúp ta trồng rau là ta vui rồi.”
“Đáng ghét.” Lam Nhi tức giận bỏ đi.
...
Lại năm năm trôi qua, Lạc Nam bây giờ cũng đã không còn trẻ trung, có chút khí độ trầm ổn và nội liễm của một nam tử trưởng thành chín chắn.
Hắn là phàm nhân, tuy sống ở nơi dồi dào Linh Khí như Kinh Đế Học Viện nhưng cũng không tránh khỏi năm tháng bào mòn...
Dưới sự bồi dưỡng âm thầm của hắn, Ngọc Tú nay đã là một vị Hoá Thần, Tiểu Ô đột phá Ngũ Giai Yêu Thú...tuy nhiên ở trước mặt người ngoài, bọn hắn đều cố ý phong ấn tu vi xuống một đại cảnh giới.
Bất quá bảy năm từ một tân sinh Tiểu Học sắp tiến vào Thái Học, Ngọc Tú vẫn lập nên lịch sử tại Học Viện...rất nhiều nam tử ái mộ, theo đuổi nàng.
Chỉ tiếc Ngọc Tú có được sự che chở của Đài Gia, Song Đài Tiên Tử xem nàng như muội muội đối đãi, vì thế các nam nhân cũng không dám ỷ vào quyền thế mà áp bách.
Đài Gia quyết tâm lôi kéo Ngọc Tú...
Hơn nữa Ngọc Tú rất ít khi xuất hiện, thời gian của nàng chia ra làm hai phần, một phần làm nhiệm vụ, rèn luyện chiến lực...một phần là theo Lạc Nam học tập, đề thăng bản sự, thậm chí ngoại trừ Lạc Nam, không ai biết bản lĩnh thật sự của nàng.
Đương nhiên cũng có một số ít kẻ muốn âm thầm ra tay với Ngọc Tú trong bóng tối, chỉ tiếc những kẻ này sau đó đều bóc hơi không một tung tích mà thôi.
Dưới vườn rau này chôn không ít chất dinh dưỡng, đa số đều là những kẻ có ý đồ bất chính với Ngọc Tú.
“Lạc thúc thúc, Lạc thúc thúc...”
Một thanh âm nãi thanh nãi khí vang lên, Lạc Nam mỉm cười đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy đó là một bé gái tầm 3 tuổi, dáng người xinh xắn nhỏ nhắn như búp bê bằng sứ, mặc váy màu trắng, thông minh lanh lợi đang chập chững đi đến.
Hắn phủi bụi đất trong tay tiến đến bế lấy nàng, cúi xuống hôn lên gò má một ngụm cười:
“Hối Hối lại sang chơi sao?”
“Đúng nha, mẫu thân nói giao Hối Hối cho thúc thúc canh giữ, hì hì.” Bé gái cười để lộ hai cái đồng tiền tròn xoe.
“Nữ nhân này cũng thật là...” Lạc Nam bất đắc dĩ cười khổ.
Mẫu thân của bé gái này không ai khác chính là Lam Nhi.
Năm năm trước sau khi tỏ tình với hắn thất bại, Lam Nhi giận dữ bỏ về...
Không đến một năm sau, Lạc Nam nghe nói nàng được tiểu thư của mình mai mối cho một nam tử tên Vô Ưu, là tân sinh trong học viện, rất có tiềm lực phát triển.
Đối với thị nữ như nàng, tiểu thư đặt đâu thì ngồi đó, tình cảm với Lạc Nam chỉ như gió mây nhẹ thoáng qua, một chút nghịch ngợm ban đầu mà thôi...
Lam Nhi sau khi tìm hiểu cảm thấy nam tử kia không tệ, dứt khoát gả cho Vô Ưu, một năm sau nàng sinh ra con gái, đặt tên là Vô Hối.
Mà bởi vì Lam Nhi thường xuyên theo phu quân Vô Ưu đi rèn luyện, không có thời gian chăm sóc cho nữ nhi, thế là đem sang ném cho Lạc Nam trông hộ.
Lạc Nam trở thành vú em bất đắc dĩ...
Bất quá hắn từng sinh hai cô công chúa, đương nhiên rất yêu thích trẻ em, không ngần ngại thu nhận nuôi dưỡng Vô Hối.
Thời gian đầu, Lạc Nam cũng không cảm thấy có gì đặc biệt...
Nhưng khi Vô Hối lên đến hai tuổi, hắn lại kinh hãi phát hiện đứa bé này có thiên phú rất kinh khủng.
Những lúc hắn giảng dạy cho Ngọc Tú, Vô Hối mới vài tuổi đầu ở trong nôi lại hai mắt sáng toả, cực kỳ cơ linh, thế mà nghe hiểu tất cả khẩu quyết...
Cơ thể Vô Hối như hình thành cái động, tự hấp thụ linh khí xung quanh, tự động tu luyện.
Điều này khiến Lạc Nam kinh hỉ, cảm giác muốn tài bồi yêu nghiệt lần thứ hai lại cháy lên.
Ngoại trừ Vô Cảnh Chi Thể như Ngọc Tú, hắn lại tìm ra Vô Hối đáng giá để mình bồi dưỡng.
Sau khi nghiên cứu cẩn thận căn cốt và thể trạng của Vô Hối, Lạc Nam dám khẳng định bé gái này là thiên túng kỳ tài ở phương diện kiếm đạo.
Theo đánh giá của hắn, nếu như hắn dốc tâm dạy dỗ Vô Hối, nàng có tiềm năng trở thành một vị Kiếm Thần, bất chấp xuất thân thấp hèn tại tiểu thế giới.
Nhưng Lạc Nam lại một lần nữa vì Vô Hối mà đau đầu.
“Hối Hối, nhìn xem thúc thúc lại có đồ chơi cho ngươi đây.” Lạc Nam lấy ra một thanh tiểu kiếm bằng gỗ nhỏ đưa cho Vô Hối.
“Không thích.” Vô Hối nghẹo đầu vứt tiểu kiếm bằng gỗ sang một bên.
“Thế cái này thì sao?” Lạc Nam lại lấy ra một thanh ngọc kiếm trắng muốt tinh xảo.
Lạc Nam thở dài, đây chính là điều khiến hắn đau đầu.
Vô Hối rõ ràng là một tuyệt thế yêu nghiệt ở phương diện Kiếm Đạo, từ đan điền, kinh mạch, xương cốt, ngộ tính...đều thích hợp để trở thành một kiếm tu.
Trong cuộc đời của Lạc Nam, hắn chỉ thấy một mình Nam Thiên Tố là có thiên phú sánh ngang Vô Hối, ngay cả chúng nữ Băng Lam Tịch, Độc Cô Ngạo Tuyết hay Tần Lộng Ngọc cũng đều kém hơn một bậc.
Ấy thế nhưng chẳng hiểu vì sao đứa bé này vô cùng ghét kiếm, hắn có dùng đủ mọi cách dụ dỗ từ bánh kẹo, đan dược, đồ chơi...đều không thể khiến Vô Hối động lòng, không thèm ngó đến kiếm dù chỉ một chút.
Lạc Nam cứ tưởng nó không thích vũ khí, thử dùng các loại đao, thương, kích, cung tiễn làm bằng gỗ đưa cho, kết quả Vô Hối đều vô cùng yêu thích, cái nào cũng chơi đùa đến quên trời quên đất.
Điều này làm Lạc Nam một lần nữa bó tay...
Không chịu bỏ cuộc, Lạc Nam giả vờ dạy dỗ các loại khẩu quyết luyện kiếm cho Vô Hối, ví dụ như Ngự Kiếm Thuật, Hồ Điệp Kiếm Pháp, Sáng Thế Kiếm Pháp...nhưng Vô Hối cứ nghe đến kiếm quyết là lăn ra ngủ, khiến hắn tốn công vô ích.
Cho đứa bé này nghe khẩu quyết của thân pháp, vũ kỹ khác không liên quan đến kiếm thì lại nghe say sưa...
Lạc Nam hết cách, chỉ đành tạm gác việc luyện kiếm sang một bên, truyền thụ cho Vô Hối những thứ khác.
...
Lại một năm nữa trôi qua, gác lại những khó khăn và thử thách của năm 2024, chúc cả nhà CĐBC năm mới 2025 dồi dào sức khoẻ, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý <3
Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng nhau đi đến gần cuối hành trình, 2025 sẽ là điểm kết thúc của truyện CĐBC.
Em xin cảm ơn những lời chúc phúc, những lì xì của mọi người dành cho em ^^