Lạc Nam đang niệm khẩu quyết cho Vô Hối tu luyện bên bờ hồ, bỗng nhiên nghe thấy các đệ tử ở lân cận nhao nhao chạy đi, nói rằng có kẻ đến Kinh Đế Học Viện gây sự.
“Kẻ nào dám?” Hắn âm thầm cảm thấy kỳ quái.
“Thúc thúc, đi xem xem.” Vô Hối vui vẻ nói.
Chợt, chỉ thấy thân ảnh kiều tiểu nhỏ nhắn của nàng đạp ra một bước, toàn thân đã xuất hiện ở cách xa hàng trăm mét, còn tinh nghịch quay đầu lại hướng hắn cười hì hì.
“Đứa bé này...chờ thúc thúc một chút.” Lạc Nam bất đắc dĩ nở nụ cười.
Vô Hối vừa rồi thi triển Thiên Hạ Vô Cực, một trong những môn thân pháp khá được hắn yêu thích.
Rất nhanh, một lớn một bé đã thấy bên ngoài đại môn bu đông nghẹt vô số đệ tử, có cả các lão sư trình độ Thái Học cho đến nhân vật cấp Trưởng Lão.
Lạc Nam bế Vô Hối trong lòng chen chúc xen qua đám đông, nhìn thấy có hai người đang ngồi chặn ngang cửa chính của Kinh Đế Học Viện.
Cửa chính của Kinh Đế Học Viện rất uy nghiêm và to lớn, dù có mang một ngọn núi ra chắn thì vẫn còn lối đi, bất quá đột nhiên có hai kẻ ngồi chặn ở ngay giữa cửa, rõ ràng đây là hành vi khiêu khích, gây sự trắng trợn...không phải là vấn đề lối đi, mà là vấn đề mặt mũi.
Đánh giá cẩn thận hai kẻ này, Lạc Nam nhất thời gật gù...
Bọn hắn gồm một lão nhân lưng gù và một nam tử tuổi gần 30...cả hai đều mặc đạo bào giống như đạo sĩ.
Điều đáng nói chính là tu vi của bọn hắn, lão nhân vậy mà có tu vi Độ Kiếp Kỳ, còn nam tử trẻ tuổi có tu vi Hoá Thần Kỳ.
“Độ Kiếp Kỳ à...” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
Theo như hiểu biết của hắn trong những năm qua, toàn bộ Kinh Quốc hiện tại cũng chỉ có năm vị Độ Kiếp Kỳ toạ trấn mà thôi...bọn hắn phân biệt là đương kim Hoàng Đế, Quốc Sư, Thừa Tướng, Đại Nguyên Soái và Dưỡng Lão Các Chủ.
Lão đạo nhân này hiển nhiên không phải ai trong số năm người đó, nhưng tu vi Độ Kiếp quả thật là vốn liếng để ông ta dám ngang nhiên chặn cửa Kinh Đế Học Viện.
Phần phật...
Óng tay áo tung bay, một bà lão diện mục hiền từ chậm rãi hạ xuống phía trước lão đạo nhân, chắp tay hỏi:
“Tiên Thiên Môn Chủ, không biết tại sao tiền bối lại chặn ở cửa học viện chúng ta?”
“Ngươi là ai?” Lão đạo nhân được gọi là Tiên Thiên Môn Chủ ngẩng đầu.
“Vãn bối là Đại Trưởng Lão của Kinh Đế Học Viện – Nguyễn Tịnh.” Bà lão cung kính nói.
Tuy rằng nhìn qua bề ngoài, bà lão còn già hơn lão đạo nhân...nhưng tu vi của bà chỉ là Hợp Thể Viên Mãn nên phải gọi lão đạo một tiếng tiền bối.
“Thì ra là người thuộc Tứ Đại Gia Tộc.” Lão đạo nhân khẽ vuốt cằm:
“Lão phu có nghe qua cái tên Nguyễn Tịnh, vạn năm trước là gia chủ Nguyễn Gia...sau đó giao lại ngôi vị gia chủ cho hậu nhân kế thừa, bản thân thì tiến vào Kinh Đế Học Viện đảm nhiệm Đại Trưởng Lão.”
“Không sai.” Nguyễn Tịnh gật đầu, lại ung dung hỏi:
“Tiên Thiên Môn đã bị Quốc Sư và Đại Nguyên Soái chiêu an, dung nhập vào Kinh Quốc...vốn nên là người một phe mới đúng, vì sao tiền bối lại ngồi ở nơi này khó dễ chúng ta?”
Lạc Nam ánh mắt loé lên, hắn cũng từng nghe qua vấn đề này...
Tiên Thiên Môn trước đây là một môn phái trung lập cường đại, bất quá vào ba năm trước, Quốc Sư và Đại Nguyên Soái đã thành công thu phục, buộc Tiên Thiên Môn gia nhập vào Kinh Quốc.
Nói dễ nghe là chiêu an, nói khó nghe là quy hàng.
Vậy mà giờ đây Tiên Thiên Môn Chủ lại ngồi chặn ngay giữa học viện do Quốc Sư và Đại Nguyên Soái lập ra, rõ ràng trong lòng vẫn còn canh cánh.
“Haha, lão phu quả thật đã thua Quốc Sư và Nguyên Soái một ván...tuy nhiên vẫn còn muốn cùng bọn hắn đánh ván thứ hai.” Tiên Thiên Môn Chủ nở nụ cười bình thản:
“Bọn hắn lấy hai đánh một, lại dùng quốc lực cường thế trấn áp Tiên Thiên Môn...lão phu thua nhưng chưa phục.”
Lời này khiến vô số Lão Sư, Trưởng Lão đứng xung quanh biến sắc.
Nếu Tiên Thiên Môn Chủ ở chỗ này tạo phản, dù cuối cùng thành công trấn áp hắn cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Kinh Đế Học Viện và vô số đệ tử sẽ không thể gánh nổi dư ba của Độ Kiếp Kỳ đại chiến.
“Thế không biết ý của tiền bối thế nào?” Nguyễn Tịnh hít sâu một hơi.
“Đơn giản lắm.” Tiên Thiên Môn Chủ quét mắt nhìn qua toàn trường cảm khái:
“Đã sớm nghe nói Kinh Đế Học Viện do Quốc Sư và Nguyên Soái lập nên, tụ tập thiên tài hàng đầu toàn bộ Kinh Quốc, có đúng không?”
“Đúng thế.” Nguyễn Tịnh tự tin đáp.
“Vậy thì dễ nói.” Tiên Thiên Môn Chủ chỉ sang tên nam tử ngồi cạnh mình, nhẹ vuốt râu:
“Hắn là Thiên Khải, đệ tử đắc ý nhất của lão phu cũng như của Tiên Thiên Môn.”
“Chỉ cần Kinh Đế Học Viện có được một người đánh bại hắn trong cùng cấp, lão phu sẽ tâm phục khẩu phục quy thuận bệ hạ, quy thuận Kinh Quốc...bằng không haha, Tiên Thiên Môn thà cá chết lưới rách.”
Toàn trường đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt đối phương sự ngưng trọng.
Đây không còn đơn giản chỉ là cuộc khiêu chiến bình thường, mà liên quan đến đại sự và danh dự của quốc gia.
Nếu như toàn bộ Kinh Đế Học Viện không ai đủ sức đánh bại đệ tử của Tiên Thiên Môn, quả thật khó để Tiên Thiên Môn phục tùng.
Ngược lại nếu có người thành công chiến thắng, Tiên Thiên Môn sẽ trung tâm vĩnh viễn...từ đó Kinh Quốc lại có thêm một đại thế lực gia nhập, nội tình tăng mạnh.
Bên trên một ngọn núi cách hiện trường không xa, hai tên trung niên nhân đưa mắt nhìn cảnh tượng này.
Trong đó một người thân khoác bạch bào, tay cầm vũ phiến, đầu đội mũ vải...chính là Quốc Sư của Kinh Quốc.
Người còn lại là một nam tử mặc võ y, thân thể sừng sững như núi, từng khối cơ bắp hiển lộ cứng rắn như thép, mày rậm mắt hổ, uy mãnh vô cùng...y chính là Đại Nguyên Soái.
“Hừ, cái tên Thiên Nhạc này quả nhiên không an phận.” Đại Nguyên Soái tính khí nóng nảy, táo bạo nói:
“Để ta xuống đánh hai sư đồ của hắn một trận, Tiên Thiên Môn không phục thì giết sạch là xong, thật sự cho rằng sẽ cần hắn gia nhập?”
“Hai ta nhiều năm qua bận rộn quốc sự, chinh chiến, không có thời gian ngó đến Học Viện, đây là cơ hội tốt để nhìn nhận lại.”
“Nếu như trận này thất bại, vậy chỉ có thể trách chúng ta đã sai...nên cải cách toàn diện, thanh lọc lại một lần.”
“Nói cũng đúng.” Đại Nguyên Soái hiểu ra gật đầu.
Kinh Đế Học Viện được bệ hạ tin tưởng dốc vô số tài nguyên, của cải của quốc gia ra xây dựng và phát triển...cung cấp cho học sinh những đãi ngộ và hoàn cảnh tu luyện tốt nhất trên đại lục.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu vẫn còn không tìm ra người đánh bại được một đệ tử của Tiên Thiên Môn.
Đó chính là sự thất bại.
Mà trước sự thất bại nhục nhã đó, bằng mọi cách cũng phải lột xác lại từ trong ra ngoài.
(conduongbachu.net là web chính chủ duy nhất của truyện...)
...
“Lôi đài đến!”
Nguyễn Tịnh biết không còn cách nào khác, đành triệu hoán một lôi đài chất lượng cao nhất của học viện tiến đến.
ẦM!
Nam tử lao thẳng lên đài, cao giọng nói: “Đệ tử Tiên Thiên Môn – Thiên Khải xin được chỉ giáo.”
“Trong vòng một tháng, nếu không ai đánh bại được tiểu đồ của lão phu, Tiên Thiên Môn sẽ phản!” Tiên Thiên Môn Chủ - Thiên Nhạc trắng trợn tuyên bố.
Các đệ tử, lão sư nghiêm túc nhìn nhau...việc liên quan đến mặt mũi của toàn bộ Kinh Quốc, không ai dám tuỳ tiện.
“Hứ, để Hối Hối đánh với ngươi!”
Vô Hối chống nạnh quát lên, vùng vãy trong lòng Lạc Nam muốn phóng lên đài.
“Tiểu bất điểm đừng quậy, ngươi còn yếu lắm.” Lạc Nam đưa tay cốc lên đầu nàng.
Lê Tư đứng cách hắn không xa lén lút nhìn trộm...
Bên cạnh nàng, đại tỷ Lê Ân lại có chút kỳ quái nhìn Lạc Nam, không ngờ cái tên mình tìm kiếm tung tích nhiều năm tại Tiểu Ly Thành lại chạy vào Kinh Đế Học Viện.
Bất quá phàm nhân như hắn làm sao tiến vào đây?
Phải biết rằng khi Lê Ân đột phá Kim Đan, nàng đã vượt quá 200 tuổi nên chưa từng được vào Học Viện, hiện tại nàng lấy tư cách người thân của muội muội Lê Tư mới được phép vào mà thôi.
“Hắn là ai?” Lê Ân khẽ hỏi Lê Tư.
“Một kẻ thần bí, hiện tại hắn là tuỳ tùng của đệ nhất thiên kiêu trong thế hệ của chúng ta.” Lê Tư thở dài nói.
Nàng đã rất cố gắng, nhưng sau tám năm chỉ mới đột phá Nguyên Anh...so với Ngọc Tú căn bản không đủ tư cách so sánh.
Mà lúc này, một thân ảnh trong chiến giáp màu bạc đã phóng lên đài.
Đài Lộ gầm lên một tiếng, âm ba công kích hình thành hư ảnh một con sói lao thẳng vào mục tiêu lấy ưu thế.
Mà ngay lập tức bộ pháp của nàng cũng thi triển, một thanh trường kích hiện ra trong tay, kích pháp tung hoành nhắm ngay đầu Thiên Khải bổ xuống.
Thân là một tướng lãnh trong quân đã từng tham gia nhiều trận chiến, phong cách chiến đấu của Đài Lộ là nhanh gọn và dứt khoát, hiệu quả không hoa mỹ...đề cao tính sát phạt, chỉ muốn lấy mạng con mồi càng nhanh càng tốt.
Tình cảnh này khiến không ít lão sư, trưởng lão phải gật gù tán thưởng.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến đồng tử trong mắt tất cả co lại.
Chỉ thấy Thiên Khải nhẹ nâng hai bàn tay uyển chuyển trước mặt, một cái vòng tròn thái cực đen trắng hai màu luân chuyển mà ra.
Âm ba công và cả chiến kích của Đài Lộ đánh vào vòng xoáy thái cực, toàn bộ sức mạnh lập tức trấn ngược trở về cơ thể nàng.
“Hự...”
Đài Lộ liên tục lùi bước, trường kích quét dài trên lôi đài, trong lúc này lại nhanh nhẹn vung tay chưởng xuống.
Hàng nghìn Trận Văn trong lòng bàn tay nhanh chóng kết thành một toà Khốn Quân Trận, Trận Văn vây khốn xung quanh thân ảnh Thiên Khải.
Đài Lộ đạp bước mà lên, thanh lãnh quát lớn:
“Lang Vương Kích Pháp!”
HÚ...
Theo mỗi một kích đánh ra, hư ảnh một con lang vương ngửa đầu gào rú phát ra sóng xung kích vang rền.
Kích pháp sát phạt phối hợp cùng sóng xung kích, quả thật là uy mãnh vô song.
Đài Lộ tận dụng ưu thế của Thể Tu, một lần nữa áp sát Thiên Khải đang bị trận pháp bao vây, trường kích đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
XOẸT.
Cơ thể Thiên Khải nát bấy khiến Đài Lộ giật mình: “Tàn ảnh?!”
“Thắng bại đã phân!” Thiên Khải hiện ra phía sau nhàn nhạt nói:
“Thái Cực Chưởng!”
Một chưởng vừa ra, âm dương luân chuyển hình xoắn ốc tạo thành sức bùng phát dữ dội nện thẳng vào lưng Đài Lộ.
RĂNG RẮC...PHỐC!
Áo giáp vỡ nát, Đài Lộ như diều đứt dây bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
“Tỷ tỷ.” Đài Trang vội vàng đỡ lấy tỷ tỷ của mình.
“Ta thua rồi, tốc độ và sức mạnh của đối phương đều ở trên ta, ngay cả trận pháp cũng không thể khốn trụ được hắn.” Đài Lộ cười khổ, chật vật lau vết máu nơi khoé miệng.
“Thì ra là Cửu Trọng Tiên Thể.” Lạc Nam vuốt cằm lầu bầu.
“Thúc thúc, Cửu Trọng gì gì đó là gì nha?” Vô Hối chớp chớp đôi mắt nhỏ.
“Là thể chất mạnh mẽ bên dưới Chân Tiên, cơ thể của hắn như một thế giới chia làm chín tầng, cứ giải khai một tầng là chiến lực lại mạnh lên một phần.” Lạc Nam cười nói:
“Hắn chỉ mới giải khai tầng thứ nhất đã mạnh hơn tu sĩ đồng cấp là Đài Lộ, nếu giải khai cả chín tầng, gặp Luyện Hư Kỳ cũng có thể đánh một trận.”
“Vậy làm sao Hối Hối đánh bại hắn đây?” Vô Hối buồn bực, nàng chỉ mới là Trúc Cơ mà thôi, làm sao đánh thắng Luyện Hư?
“Haha, để xem Kinh Đế Học Viện có ai đủ bản lĩnh hay không đã.” Lạc Nam hứng thú cười.
Bên trên đỉnh núi, Đại Nguyên Soái tức giận mắng: “Khốn kiếp, thì ra là ỷ vào Cửu Trọng Tiên Thể đến gây sự.”
“Đây là thể chất trời sinh, ngay cả Nhiên Nhạc cũng không sở hữu...không ngờ đồ đệ của hắn lại có.” Quốc Sư lắc lư vũ phiến, chân mày hơi nhíu.
Thể chất là thứ không thể bồi dưỡng ra được, trước mắt trong số các Hoá Thần ở Kinh Đế Học Viện...chưa nghe nói có thể chất nào vượt qua được Cửu Trọng Tiên Thể, chẳng trách Thiên Nhạc tự tin đến gây rối.
“Bất quá có tận một tháng thời gian, để bọn hắn tiêu hao chiến cũng được.” Quốc Sư vuốt cằm.
Đài Lộ bại trận, Trần Thanh không chịu thua kém cũng phóng lên đài muốn lấy mặt mũi cho Trần Gia.
Đáng tiếc hắn chỉ mạnh hơn Đài Lộ một chút, kết quả vẫn bị thiên tài của Tiên Thiên Môn đánh văng xuống lôi đài.
Đài Trang và vài vị Thái Học tu vi Hoá Thần Kỳ nữa lên đài, cuối cùng chỉ ép được Thiên Khải mở ra tầng thứ ba của Cửu Trọng Tiên Thể.
Tình hình này khiến sắc mặt toàn bộ Kinh Đế Học Viện trở nên khó coi.
Bọn hắn được mệnh danh là thiên tài, trải qua khảo hạch gian nan mới được vào học viện, còn phải rất vất vả cạnh tranh và làm nhiệm vụ để tiến bộ từng ngày.
Kết quả bị một tên đệ tử Tiên Thiên Môn đánh cho không ngóc đầu lên nổi, mặt mũi sắp mất hết rồi.
Chuyện này một khi truyền ra, chẳng phải sẽ thành trò cười cho Vệ Quốc, cho toàn bộ Cầu Tiên Đại Lục?
Khi đó Tiên Thiên Môn càng thêm có cớ không chịu phục tùng.
“Tiêu hao chiến không hiệu quả.” Lạc Nam cười nói, Cửu Trọng Tiên Thể có tốc độ hấp thụ Linh Khí cực nhanh, nó được gọi là Tiên Thể bởi vì khả năng hấp thụ Linh Khí của nó sánh ngang với Chân Tiên.
Nếu không thể khiến Thiên Khải bại trận trong một lần, muốn tiêu hao hắn là việc rất khó khăn...
Trong lúc Lạc Nam suy nghĩ liệu có nên dùng Truyền Âm Ngọc gọi Ngọc Tú trở về hay không, đã nghe Nguyễn Tịnh phân phó cho các trưởng lão:
“Mau đi mời các vị Hoàng Tử và Công Chúa.”
...
Chúc cả nhà mùng 1 an lành bên gia đình và người thân.
Trân trọng cảm ơn lời chúc tết và lì xì của mọi người gửi đến em <3