Con Đường Bá Chủ

Chương 1487: NGHỊ SỰ



Không có gì đáng kinh ngạc...

Sau trận chiến giữa hai tuyệt thế thiên tài, cái tên Ngọc Tú đã vang vọng Kinh Quốc, thậm chí lan sang cả Vệ Quốc và những khu vực trung lập...

Đối với một quốc gia mênh mông rộng lớn như Kinh Quốc, vô số gián điệp ở các thế lực nằm vùng là chuyện hết sức bình thường, nên trận chiến quan trọng như thế không thể che giấu được.

Kinh Quốc xuất hiện một yêu nghiệt có tiềm năng khủng bố như Ngọc Tú, ngay cả người sở hữu Cửu Trọng Tiên Thể cũng có thể vượt cấp đánh bại...điều này khiến Vệ Quốc đứng ngồi không yên.

Vệ Quốc hiện tại chỉ có hai lựa chọn.

Một là bằng mọi giá lôi kéo Ngọc Tú nghiêng về bên mình, hai là tìm đủ mọi cách diệt trừ Ngọc Tú.

Việc Kinh Quốc thành công thu phục Tiên Thiên Môn đã khiến Vệ Quốc không hài lòng, nếu nay có thêm một yêu nghiệt như Ngọc Tú tồn tại và thuận lợi trưởng thành, Vệ Quốc tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Đương nhiên dù muốn làm cách nào, Vệ Quốc tạm thời cũng chưa thể ra tay vì không kịp chuẩn bị.

Trong khi đó tại Kinh Quốc.

Kinh Đế Cung.

Đương kim hoàng đế Kinh Long ngồi trên ngai vàng, bên dưới là yến tiệc linh đình, văn võ bá quan thay nhau chúc mừng hoàng đế.

Thuận lợi thu phục Tiên Thiên Môn khiến Kinh Quốc có thêm một vị Độ Kiếp Kỳ cường giả, nội tình quốc gia tăng mạnh, Kinh Long ra lệnh thiết yến, ban thưởng cho những người có công.

Toàn bộ nhân vật lớn tại Kinh Quốc bao gồm ba vị quan nhất phẩm Thừa Tướng, Quốc Sư và Đại Nguyên Soái... gia chủ của Tứ Đại Gia Tộc, quan chức từ Tam Phẩm đến Tứ Phẩm đều có mặt.

Và đương nhiên không thể thiếu các nhân vật hoàng tử, công chúa.

Nhìn thấy Thái Tử - Kinh Thương ngồi ngẩn ngơ như người mất hồn, Trưởng Công Chúa Kinh Kha cười hỏi:

“Si tình rồi?”

Kinh Thương gò má nhất thời đỏ lên, cũng không phủ nhận thở dài một tiếng:

“Đời đệ chưa từng thấy nữ tử nào xuất sắc như vậy, làm sao có thể không động tâm?”

Kinh Thương thân là Thái Tử, lại là thiên tài có tiếng khắp Cầu Tiên Đại Lục...không ít mỹ nhân đối với hắn yêu thương nhung nhớ nhưng hắn đều khước từ.

Lần này nhìn thấy biểu hiện của Ngọc Tú, bị phong thái của nàng hấp dẫn như trúng phải tiếng sét ái tình, ngày đêm thẩn thờ ăn ngủ không yên.

“Đáng tiếc người ta có vẻ không nể mặt mũi của ngươi, ngay cả yến tiệc cũng không đến dự.” Kinh Kha có chút bất mãn.

Ngọc Tú tuy không tham gia vào trận chiến thu phục Tiên Thiên Môn, nhưng việc nàng đánh bại Thiên Khải góp công rất lớn, được hoàng thất phê chuẩn mời dự yến tiệc lần này, thậm chí phụ hoàng còn định đích thân ban thưởng cho thiếu nữ thiên tài xuất chúng của quốc gia.

Nào ngờ Ngọc Tú lấy cớ bế quan tu luyện, không tiện đến tham dự yến tiệc mong hoàng thất thứ tội.

Điều này khiến một số người bất mãn, dù sao thì hoàng thất có địa vị vô thượng tại Kinh Quốc, hoàng thất đã mời thì ngay cả quan nhất phẩm cũng không thể chối từ, thế mà Ngọc Tú lại xem nhẹ như vậy...

“Có lẽ là nàng bận thật, sau khi chiến một trận cũng cần phải ổn định trạng thái a.” Kinh Thương vội vàng nói đỡ.

Kinh Kha bĩu môi, thầm nghĩ đệ đệ của mình đã lụy quá nặng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên gia chủ của Trần Gia – Trần Lễ bước lên trước đại điện, hướng về Kinh Long quỳ xuống cao giọng nói:

“Mong bệ hạ làm chủ cho Trần Gia.”

Toàn trường liền chú ý, ngay cả cung nữ đang ca múa cũng phải dừng lại.

“Trần ái khanh, có chuyện gì cứ nói?” Kinh Long uy nghiêm mở miệng.

“Bẩm bệ hạ, nhị đệ của thần chết rồi.” Trần Lễ nghiêm nghị lấy ra một tấm Hồn Bài, bên trên có hai chữ “Trần Khâm.”

Hồn Bài ảm đạm, xuất hiện vết nứt cho thấy Trần Khâm đã chết.

“Làm sao có thể?” Cả đại điện biến sắc, bầu không khí vui vẻ trong nháy mắt đã bị sự khiếp sợ bao trùm.

Trần Khâm là ai? Đây chính là đệ đệ của Trần Gia Chủ, là cao tầng của một trong Tứ Đại Gia Tộc ở Kinh Quốc.

Hơn thế nữa, Trần Khâm còn đảm nhiệm chức vụ Nhị Trưởng Lão trong Kinh Đế Học Viện.

Kinh đô dây mơ rể má, cao tầng của Tứ Đại Gia Tộc đều đảm nhiệm ở các vị trí cao, cân bằng quyền lực cũng như lợi ích của các phe phái dưới trướng hoàng thất.

Giống như Nguyễn Tịnh của Nguyễn Gia là đại trưởng lão tại học viện, thì Trần Khâm của Trần Gia chính là nhị trưởng lão.

Không nói đến thân phận, thì tu vi của Trần Khâm cũng rất cao...chính là Hợp Thể Hậu Kỳ cấp cường giả.

Trần Khâm chết, Hồn Bài đã nứt vỡ...đây là minh chứng không thể chối cãi.

“Lý nào lại như thế!” Kinh Long giận dữ gầm thét, toàn bộ đại điện lập tức quỳ gối, văn võ bá quan run lẩy bẩy.

“Ở quốc thổ của trẫm hại chết đại quan của trẫm, đây là muốn đối nghịch với trẫm sao?” Kinh Long lạnh lẽo quát lên:

“Nguyễn Tịnh ở đâu?”

“Có lão thần.” Đại trưởng lão Nguyễn Tịnh cung kính quỳ gối hành đại lễ.

“Trần Khâm vì sao mà chết?” Kinh Long chất vấn.

“Lão thần không biết.” Nguyễn Tịnh lắc đầu:

“Mười ngày trước còn thấy hắn hiện thân, không nghĩ đến lại xảy ra đột ngột như vậy.”

Không ít người gật đầu, địa vị của Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão ở Kinh Đế Học Viện vốn không chênh lệch quá nhiều, Đại Trưởng Lão đâu có trách nhiệm canh giữ Nhị Trưởng Lão như giữ trẻ, nên Nguyễn Tịnh không biết Trần Khâm bỗng nhiên chết là chuyện bình thường.

“Hừ, ngươi thân là Đại Trưởng Lão của học viện, việc trọng đại như thế lại không biết? Có đáng trách tội hay không?” Kinh Long đứng lên.

“Thần đáng tội.” Nguyễn Tịnh đáp.

“Tạm thời phế chức Đại Trưởng Lão của ngươi, khi nào điều tra được hung phạm lại khôi phục.” Kinh Long hạ chỉ.

“Tuân chỉ.” Nguyễn Tịnh cung kính cúi đầu

Văn võ bá quan âm thầm cảm thán, đế vương chi đạo của bệ hạ quả thật lô hỏa thuần thanh.

Ra vẻ trách tội Nguyễn Tịnh để lắng lại lửa giận của Trần Gia, đồng thời nhân cơ hội cắt bỏ chức đại trưởng lão của Nguyễn Tịnh, tránh nhân lúc Nhị Trưởng Lão không có, Đại Trưởng Lão sẽ thâu tóm quyền lực, kết bè kết phái tại Học Viện.

“Trần Khâm ái khanh cống hiến rất nhiều cho Kinh Quốc, Trần Gia đời đời trung thành nay phải trải qua mất mát to lớn, trẫm vô cùng thương tiếc.” Kinh Long tràn đầy đau đớn nói:

“Ban cho Trần Gia năm tòa thành trì cao cấp, đổi tên tất cả thành Trần Khâm Thành để tưởng nhớ Trần Khâm ái khanh.”

“Đa tạ bệ hạ ân sủng.” Trần Lễ bất đắc dĩ nhận mệnh, vẫn không quên cầu khẩn:

“Mong bệ hạ giúp Trần gia lấy lại công đạo.”

“Đương nhiên, đây là đại sự của toàn Kinh Quốc, tất cả đều phải bắt tay điều tra cho trẫm.” Kinh Long thở dài:

“Trẫm cũng không còn tâm trạng thiết yến, hôm nay dừng ở đây.”

“Cung tiễn bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...”

...

Ngự Thư Phòng.

Quốc Sư và Thừa Tướng không hẹn mà cùng có mặt.

“Bệ hạ cho gọi chúng thần.” Hai người cung kính chắp tay.

“Ngồi đi!” Kinh Long ung dung ngồi trên bảo tọa ra hiệu.

Quốc Sư và Thừa Tướng chậm rãi ngồi đối diện.

“Bệ hạ, người cũng thật thiên vị...vậy mà không gọi bổn soái.” Bên ngoài vang lên tiếng bất mãn của Đại Nguyên Soái.

Kinh Long âm thầm đau đầu: “Cái tên đầu óc chậm phát triển này lại muốn làm phiền trẫm và hai khanh thương lượng chính sự.”

“Haha, cứ để Nguyên Soái tiến vào...chỉ cần hắn đừng xen miệng vào là được.” Thừa Tướng vuốt râu cười.

Không còn cách nào khác, dù tên kia đầu óc đơn giản nhưng lại có tu vi Độ Kiếp, Kinh Long cũng đành chịu:

“Nguyên Soái vào đi!”

Đại Nguyên Soái nghênh ngang đi vào, liếc xéo Quốc Sư và Thừa Tướng, đặt mông ngồi xuống.

“Ngươi ngồi đó nghe, đừng nên nói gì!” Kinh Long nhắc nhở.

Đại Nguyên Soái gật gù, lấy ra một bầu rượu nhâm nhi.

“Bệ hạ, ngài triệu kiến chúng thần...có phải về cái chết của Trần Khâm?” Quốc Sư phất nhẹ vũ phiến trong tay.

“Vẫn là ái khanh mắt sáng như đuốc.” Kinh Long mỉm cười nói:

“Vừa rồi ở yến tiệc, nhìn thấy quốc sư và thừa tướng biểu lộ bình thản, xem ra đã đoán được một hai phần, có nguyện chia sẽ với trẫm?”

“Việc này Quốc Sư chắc hẳn đã có kết luận, ta cũng nguyện ý lắng nghe.” Thừa Tướng cười híp mắt.

“Tưởng chuyện gì, chẳng phải là do sát thủ của Vệ Quốc bí mật ám sát hay sao?” Đại Nguyên Soái lớn tiếng nói:

“Bọn khốn đó luôn rình rập giết người của Kinh Quốc chúng ta, có gì lạ?”

“Đã bảo ngươi im, lo uống rượu đi!” Kinh Long giận dữ vỗ bàn.

Đại Nguyên Soái co rụt cổ lại, ngoan ngoãn uống rượu.

Quốc Sư ánh mắt lóe lên, không nhanh không chậm:

“Trần Khâm này tin tưởng bệ hạ hiểu rõ, hắn tuy rằng là đệ đệ của Trần Lễ...nhưng là loại người tầm nhìn rất ngắn, cách cục rất hẹp, e rằng đã không nhịn được mà trêu vào nhân vật không nên trêu.”

“Tại Kinh Quốc của trẫm, ai là nhân vật không nên trêu?” Kinh Long bất mãn.

“Mời bệ hạ nghe qua những phát hiện của thần.” Quốc Sư đặt vũ phiến lên bàn.

“Nói!” Kinh Long gật đầu.

“Sau trận chiến giữa Ngọc Tú và Thiên Khải của Tiên Thiên Môn, thần đã toàn lực điều tra tin tức của Ngọc Tú.” Giọng nói Quốc Sư trở nên ngưng trọng:

“Biết được vào một năm trước, khi trở thành Thái Học tại Học Viện...nàng đã mua một tòa phủ đệ trong kinh đô, tòa phủ đệ này đang là nơi ở của một lão già tu vi Trúc Cơ Kỳ, Ngọc Tú cũng thường xuyên ghé qua nơi đó.”

“Thần dựa vào đó tiếp tục tra xét, biết được lão già vốn chỉ là một ngư dân đánh cá bình thường..., lão ngư dân này lại từng có đứa cháu gái tên gọi Ngọc Tú.”

“Đáng nói ở chỗ, hơn mười năm trước...Ngọc Tú đó chỉ có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ mà thôi.”

“Làm sao có thể?” Đại Nguyên Soái phun một ngụm rượu ra ngoài:

“Hơn mười năm từ Luyện Khí Hậu Kỳ có được chiến lực đánh bại Luyện Hư Kỳ, ngươi đang nói chuyện tiếu lâm sao?”

Sắc mặt Thừa Tướng và Kinh Long cũng biểu lộ trầm trọng.

Hơn mười năm từ Luyện Khí Hậu Kỳ đạt đến Hóa Thần đã là chuyện vô lý, đánh bại được Luyện Hư lại càng viễn vong.

“Chẳng lẽ Ngọc Tú này là đại năng chuyển thế?” Kinh Long kiêng kỵ hỏi.

“Thần không biết, tuy nhiên thần lại tiếp tục dựa theo những manh mối đó điều tra, lại phát hiện một nhân vật bí ẩn.” Quốc Sư nghiêm nghị:

“Tên tùy tùng bên cạnh Ngọc Tú.”

“Tên tùy tùng?” Mấy người chưa hiểu.

“Không sai, tên tùy tùng này họ Lạc...vốn là cô nhi của Lạc Chiêu thành chủ tại Tiểu Ly Thành, bởi vì Tiểu Ly Thành bị Địa Thi Tông đồ sát, hắn lại bằng cách nào đó mà sống sót, được một y quán vô danh ở vùng biên quan nuôi dưỡng.” Quốc Sư tiếp tục nói:

“Nhắc đến kẻ này, có những chuyện dù rất nhỏ nhưng khá ly kỳ.”

“Tướng quân Lê Tư của Trung Luân Thành gặp hắn năm 16 tuổi ở phụ cận Tiểu Ly Thành, đột ngột tọa kỵ Kim Sư Ưng của nàng xảy ra đại biến, thực lực tăng mạnh, tàn sát toàn bộ Địa Thi Tông.”

“Kẻ họ Lạc này lại đặt chân đến Săn Lang Thành, lấy thân phàm nhân mở quầy chẩn đoán và chỉ điểm tình huống bất ổn của tu sĩ tại nơi này chưa từng có sai sót, thậm chí tất cả đều đạt hiệu quả vượt mức mong đợi...”

“Vài ngày sau khi hắn rời đi, người ta phát hiện cao tầng phủ thành chủ đều biến mất, đến nay vẫn đang điều tra, chưa có bất kỳ manh mối nào.”

“Kẻ này lại đến Đại Hoàng Giang, từ bờ sông gặp được ông cháu Ngọc Tú đang đánh bắt tôm cá.”

“Thuyền của Bạch Dực Thành là một kiện pháp bảo cao cấp nhưng lại bị thủy quái tàn sát, trong khi đó thuyền đánh cá nhỏ của ông cháu Ngọc Tú lại bằng cách thần kỳ nào đó vượt Đại Hoàng Giang, dựa theo lời khai từ miệng Bạch Hào...thủy quái dường như e sợ con thuyền nhỏ đó, không dám đến gần.”

Sắc mặt Kinh Long và Thừa Tướng trở nên ngưng trọng, ngay cả Đại Nguyên Soái cũng cảm thấy chuyện này không bình thường.

“Ý của quốc sư chính là, vận mệnh của Ngọc Tú đã cải biến từ khi gặp được người kia?” Kinh Long hỏi.

“Thần không dám khẳng định.” Quốc Sư lắc đầu:

“Bởi vì theo như lời của bệ hạ, Ngọc Tú có khả năng là đại năng đầu thai chuyển thế...về phần họ Lạc kia chỉ may mắn được nàng thu nhận.”

“Hoặc sau lưng tên họ Lạc kia có một cao nhân khác trợ giúp hắn và cả Ngọc Tú...rất nhiều khả năng, rất khó để kết luận.”

“Nếu khó thì thăm dò.” Kinh Long bình tĩnh đáp.

“Đúng vậy, nhưng phải thăm dò bằng thiện ý tránh phải trả giá đắt” Quốc Sư cười khổ:

“Trần Khâm chính là ví dụ.”

“Thì ra là thế.” Đại Nguyên Soái lúc này mới cười ha hả:

“Ta đã hiểu, cái tên Trần Khâm kia tham lam, thèm thuồng muốn cướp thủ đoạn của Ngọc Tú nên mới chết phải không?”

“Tên này xem ra vẫn còn chút trí tuệ.” Mấy người thầm nghĩ.

Quốc Sư gật đầu: “Đây là suy đoán của ta mà thôi, Trần Khâm bởi vì tham niệm lén lút ra tay với đệ tử của học viện, không dám tiết lộ hành tung, ngược lại bí mật hoạt động nên mới bóc hơi một cách thần bí như vậy.”

“Trần Gia chỉ có thể ăn quả đắng mà thôi.”

Kinh Long chắp tay đi qua đi lại, ngẩng đầu thở dài: “Trẫm nhìn ra Thái Tử có tình cảm đặc biệt với Ngọc Tú kia, xem ra hắn phải thất vọng rồi.”

“Bệ hạ hãy khuyên bảo Thái Tử cẩn thận.” Thừa Tướng trịnh trọng nói:

“Trước khi tìm hiểu rõ ràng nội tình cũng như mục đích của bọn họ, tốt nhất đừng nên dây vào.”

“Được.” Kinh Long tán thành, phất tay ra hiệu ba vị quyền thần lui ra.

Lúc này, hắn mới ra lệnh cho đại tổng quản:

“Gọi Thái Tử và Trưởng Công Chúa đến gặp trẫm!”

...

Chúc cả nhà chiều mùng 2 vui vẻ, an lành.
Cảm ơn các quý độc giả đã gửi những lời chúc tết và lì xì đến em, trân trọng ạ <3