Con Đường Bá Chủ

Chương 1486: VẠN CHÚNG CHÚ MỤC



Nhìn lấy lôi đài đổ nát cùng với Thiên Khải toàn thân đầy máu nằm ở trong đó, toàn trường tĩnh lặng như tờ...

Lại nhìn thân ảnh Ngọc Tú vẫn bình thản như không, toàn thân không một vết tích, tất cả đều cảm thấy như một giấc mộng...

Thiên Khải vừa mới kích hoạt tầng thứ chín của Cửu Trọng Tiên Thể, nghiền vỡ không gian, có được uy năng của Luyện Hư Kỳ, ai cũng cho rằng hắn quá đỗi khủng bố.

Nhưng đối mặt với một đối thủ như vậy, Ngọc Tú vẫn ung dung nghiền ép, thậm chí tu vi từ đầu đến cuối vẫn là Hoá Thần Kỳ, chưa từng có dấu hiệu tăng lên.

Điều này mới thật sự là điều đáng sợ, bởi vì không ai nhìn ra nguyên nhân vì sao nàng lại mạnh đến như vậy, nguồn lực lượng kinh khủng ấy đến từ đâu?

Ngọc Tú quá mức thần bí...

“Làm sao lại như vậy? Cửu Trọng Tiên Thể lại thua.” Tiên Thiên Môn Chủ thất hồn lạc phách thì thào.

Cứ tưởng có được Thiên Khải, Tiên Thiên Môn có thể tung hoành trong thế hệ trẻ tuổi, nào ngờ...

Nguyễn Tịnh lấy lại tinh thần, đè nén cảm giác kinh hỉ trong lòng vì Kinh Đế Học Viện xuất hiện một yêu nghiệt, bà trầm giọng nói:

“Tiên Thiên Môn Chủ, ngài còn gì để nói?”

“Không còn.” Thiên Nhạc hít sâu một hơi, chắp tay trịnh trọng:

“Tiên Thiên Môn từ giờ phút này sẽ tâm phục khẩu phục, bổn toạ lấy tư cách môn chủ phát thệ, vĩnh viễn trung thành với Kinh Quốc.”

Ông ta vội vàng phát thệ sẽ trung thành, bởi vì cái cớ duy nhất đã không dùng được, nếu Tiên Thiên Môn có tạo phản thì cũng chẳng còn lý do gì để dựa dẫm vào, không thể nhận được sự ủng hộ của các thế lực trung lập khác, vậy chỉ có thể bị Kinh Quân cường ngạnh tiêu diệt.

Cách tốt nhất để Tiên Thiên Môn an toàn là thề trung thành với Kinh Quốc.

“Hahaha.” Kinh Thương Thái Tử cất tiếng cười to:

“Tiên Thiên Môn Chủ, thiên tài Kinh Quốc tầng tầng lớp lớp vượt xa tưởng tượng của ngài, chỉ cần ngài trung thành với hoàng thất, tương lai sẽ được chứng kiến.”

“Hy vọng là như thế.” Thiên Nhạc liếc nhìn Ngọc Tú trên lôi đài, thầm nghĩ đây có lẽ là đệ nhất yêu nghiệt của Kinh Quốc rồi, ngươi còn dám khoác lác.

Không nói thêm lời nào, Thiên Nhạc đỡ lấy Thiên Khải đang trọng thương, xé không mà đi.

“Thật sự thắng rồi, Ngọc Tú sư tỷ thật quá lợi hại, từ giờ nàng chính là thần tượng của ta.”

Vô số ánh mắt nóng bỏng, cuồng nhiệt của các đệ tử nhìn về phía nữ nhân.

Nếu trước đây Ngọc Tú được biết đến là người tu luyện với tốc độ rất nhanh, là thiên tài mới nổi bên trong học viện...thì sau trận chiến này, tên tuổi của nàng sẽ vang vọng toàn bộ Kinh Quốc, thậm chí là cả Cầu Tiên Đại Lục.

Ngọc Tú đón nhận vạn chúng chú mục nhưng không mấy bận tâm, lúc này nàng đã đến bên cạnh Lạc Nam, bế lấy Vô Hối vào lòng, ánh mắt mong đợi nhìn hắn.

“Tiểu thư làm rất tốt.” Lạc Nam nâng ngón tay cái nói.

Ngọc Tú lúc này mới nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua sắc khiến toàn trường ngơ ngẩn, đối với nàng dù toàn bộ thế giới có tôn sùng mình vẫn không thể sánh bằng một câu tán dương của nam nhân trước mắt.

“Có lẽ nàng chính là cao nhân thần bí ở sau lưng hắn.” Lê Ân nhìn cảnh này cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ.

Năm đó sau khi gặp qua Lạc Nam, Kim Sư Ưng của nàng đột nhiên bạo phát sức mạnh đồ sát Địa Thi Tông...

Trung Luân Thành Chủ đã nói khả năng sau lưng Lạc Nam có cao nhân trợ giúp, hiện tại Lê Ân khẳng định cao nhân đó chắc chắn là Ngọc Tú rồi.

Chỉ có yêu nghiệt mới sở hữu thủ đoạn quỷ dị khó lường như thế.

Lê Tư không biết suy nghĩ của tỷ tỷ, chỉ cảm thấy nuối tiếc vô tận bao trùm cõi lòng.

Nếu năm đó nàng kiên cường thêm một chút, cương quyết thêm một chút mời hắn lên thuyền, liệu có phải hào quang của Ngọc Tú nay đã thuộc về nàng hay không?

Hai tỷ muội Lê Gia đắm chìm trong suy nghĩ riêng biệt, hai tỷ muội Đài Gia lại vô cùng vui mừng.

Những năm qua ở học viện, Đài Trang và Đài Lộ đã nhận ra tiềm năng phi thường của Ngọc Tú nên thường hay chiếu cố, hôm nay xem như có được thành quả rồi...

Sau trận này Ngọc Tú sẽ lọt vào mắt cao tầng quốc gia, một khi Ngọc Tú quyền cao chức trọng, đó là lúc Đài Gia sẽ có thêm đồng minh cường đại.

Thậm chí Đài Trang và Đài Lộ đã nhìn thấy trước tương lai, Đài Gia của mình sẽ vượt lên ba gia tộc còn lại nhờ giao hảo với Ngọc Tú từ sớm.

Trưởng công chúa Kinh Kha thấy các hoàng đệ của mình như người mất hồn nhìn Ngọc Tú, khoé môi nhẹ nhàng nhếch lên, thầm nghĩ nếu có thể cưới một yêu nghiệt như vậy vào hoàng thất thì hoàn hảo.

“Ngọc Tú lập công, ban thưởng 20 vạn Điểm Cống Hiến, có thể đến bảo khố học viện tiếp nhận vật phẩm tương xứng bất cứ lúc nào.”

Nguyễn Tịnh đại diện Kinh Đế Học Viện tuyên bố, thưởng phạt phân minh.

Lời vừa nói ra, rất nhiều trưởng lão ném đến ánh mắt ao ước, số điểm như vậy ngay cả Luyện Hư như bọn hắn cũng phải thèm thuồng a.

...

Trên đỉnh núi, Đại Nguyên Soái hai mắt sáng quắc, kích động nói:

“Không ngờ học viện chúng ta có mầm móng tốt như vậy, Thiên Nhạc lão cẩu không thể không phục, nếu đem nàng bồi dưỡng, tương lai Kinh Quốc lại có một vị Độ Kiếp hùng mạnh...”

“Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.” Quốc Sư hừ một tiếng.

“Tên khốn, ngươi nói vậy là sao?” Đại Nguyên Soái giận dữ quát, bộ dạng nếu ngươi không giải thích sẽ cùng ngươi liều mạng.

“Ngươi đang rất vui mừng?” Quốc Sư thản nhiên hỏi.

“Chứ sao?” Đại Nguyên Soái thản nhiên đáp: “Chúng ta thắng rồi, sao lại không vui?”

“Người thắng là Thiên Nhạc.” Quốc Sư thở dài.

“Tại sao hắn lại thắng? đệ tử của hắn chẳng phải bị đánh cho te tua?” Đại Nguyên Soái nhìn Quốc Sư như nhìn tên ngốc.

“Ngọc Tú thắng là sự thật...nhưng những thủ đoạn chiến đấu nàng sử dụng có cái nào liên quan đến Kinh Đế Học Viện, liên quan đến Kinh Quốc ta?” Quốc Sư nhàn nhạt hỏi.

“Cái này...” Đại Nguyên Soái nhất thời á khẩu.

Phải nha, những thủ đoạn chiến đấu lợi hại của Ngọc Tú ngay cả hắn cũng nhìn không ra, mặc dù hắn và Quốc Sư thành lập nên học viện, đã đem vô số công pháp, vũ kỹ, thân pháp các thứ cả đời tích luỹ đưa vào trong học viện, nhưng Ngọc Tú ngay cả một môn cũng không thấy dùng.

“Người thật sự thắng Thiên Nhạc là vị cao nhân đứng sau lưng Ngọc Tú, người đã truyền thụ sở học của mình cho nàng ta mà không phải Kinh Đế Học Viện, càng không phải Kinh Quốc thắng.” Quốc Sư cười tự giễu:

“Như vậy ngươi dựa vào đâu tự hào? Dựa vào đâu đắc ý khoe khoang?”

“Nhưng rõ ràng Ngọc Tú đó là đệ tử của học viện chúng ta.” Đại Nguyên Soái có chút ủ rũ, hiển nhiên đã nhận ra trọng tâm vấn đề.

“Học viện hay Kinh Quốc chỉ là một hoàn cảnh mà Ngọc Tú hay vị cao nhân sau lưng nàng dùng làm nơi phát triển mà thôi, nếu nàng chọn Vệ Quốc...kết quả cũng chẳng thay đổi.” Quốc Sư híp mắt nói:

“Điều này có thể là phúc nhưng cũng có thể là hoạ của Kinh Quốc, bởi chúng ta chưa biết mục đích thật sự của nhân vật đứng sau lưng nàng...”

“Vậy phải làm sao đây?” Đại Nguyên Soái đau cả đầu, kêu hắn ra trận chém giết thì được...còn muốn hắn suy nghĩ thì hắn chịu thua, mấy chuyện này nên dựa vào kẻ có mưu trí như Quốc Sư.

“Ta từng được Đại Trưởng Lão của Kinh Bảo Các báo một tin khá quan trọng, Ngọc Tú và tuỳ tùng của nàng từng mang theo vài chục loại khẩu quyết đến Kinh Bảo Các đổi lấy tài nguyên tu luyện.” Quốc Sư vuốt cằm:

“Điều đáng nói là vết mực viết ra các khẩu quyết đó còn rất mới, chứng tỏ có người vừa tạo ra chúng mà thôi.”

“Ngọc Tú khi đó tu vi rất thấp, tuyệt đối không đủ khả năng...điều này chứng minh vị cao nhân kia luôn ở gần nàng.”

“Vậy thì điều tra.” Đại Nguyên Soái nghiêm nghị nói.

“Không sai, chuyện này ngươi đừng xen vào, để ta tự lo liệu.” Quốc Sư hạ quyết tâm:

“Ta muốn có toàn bộ tin tức liên quan đến Ngọc Tú và tất cả các mối quan hệ xung quanh nàng càng sớm càng tốt.”

(conduongbachu.net là web chính chủ duy nhất của truyện...)
...

Trong phòng nghỉ, Vô Hối buồn bực hỏi:

“Thúc thúc, Ngọc Tú tỷ tỷ đâu rồi nha?”

“Đi làm chút việc ta phân phó, rất nhanh sẽ về.” Lạc Nam cười nói.

Quả nhiên hắn vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra...thân ảnh Ngọc Tú tiến vào.

“Công tử, đã chuẩn bị những thứ ngươi cần.” Nàng mỉm cười ôn nhu, từ trong Nhẫn Trữ Vật đặt ra một số thứ lên bàn.

Mấy thứ này đã ngốn gần hết số Điểm Cống Hiến vừa được Nguyễn Tịnh ban thưởng.

“Tốt lắm.” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, đưa tay lấy một chiếc cọ trong suốt như ngọc nắm lấy.

Thứ này là một kiện Thiên cấp pháp bảo – Khắc Hồn Cọ, có thể dùng để khắc trực tiếp lên linh hồn những khẩu quyết hay thứ gì đó tuỳ vào mục đích sử dụng.

Khắc Hồn Cọ có giá lên đến 15 vạn Điểm Cống Hiến.

“Nàng nhận chủ Khắc Hồn Cọ, sau đó kích hoạt nó cho ta sử dụng.” Lạc Nam nói.

Ngọc Tú hiểu ý, nhỏ máu nhận chủ Khắc Hồn Cọ, đem lực lượng truyền vào trong đó...ra lệnh cho nó nghe theo mệnh lệnh của Lạc Nam.

“Ngươi vào trong linh hồn của ta, làm theo ý niềm ta truyền tải.”

Lạc Nam hít sâu một hơi, mở miệng nói ra mệnh lệnh của mình đối với Khắc Hồn Cọ, kêu nó làm theo ý mình.

Khắc Hồn Cọ bay lên, chui tọt vào giữa trán của hắn...

Sắc mặt Lạc Nam lập tức vặn vẹo vô cùng dữ tợn, đau thấu trời xanh...

Đối với linh hồn của một phàm nhân, việc bị Khắc Hồn Cọ khắc vào linh hồn chẳng khác nào tra tấn khủng khiếp.

Bất quá Lạc Nam ngay cả rên cũng không rên một tiếng, vừa cắn răng chịu đựng...vừa lấy ra những đan dược tẩm bổ, gia cố Linh Hồn đã chuẩn bị trước đó nuốt vào.

Nếu không cẩn thận, linh hồn phàm trần của hắn có thể tan biến trước sự tác động của Thiên Cấp Pháp Bảo.

Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam đã vô lực ngã xuống giường, Ngọc Tú cùng Vô Hối lo lắng đến cực điểm nhìn hắn.

“PHỐC!”

Mãi đến khi hắn phun ra một ngụm máu tươi, Ngọc Tú cảm thấy mình và Khắc Hồn Cọ mất đi mối liên kết.

“Công tử không sao chứ?” Ngọc Tú đem đầu hắn đặt lên đùi mình, ân cần kéo óng tay áo lau mồ hôi trán của hắn.

“Ta không sao, Khắc Hồn Cọ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chỉ là nó cũng đã gánh vác không nổi áp lực...tan biến rồi.” Lạc Nam lắc đầu.

“Thúc thúc dùng cây cọ đó làm cái gì nha?” Vô Hối tràn ngập hiếu kỳ.

“Còn nhỏ không nên hỏi nhiều.”

Hắn cười hắc hắc.

...

Đêm xuống.

Lạc Nam là phàm nhân, tuy rằng thể trạng đã được cường hoá nhưng thỉnh thoảng cũng phải ngủ như người bình thường.

Ngọc Tú và Vô Hối một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh tĩnh toạ tu luyện.

Có Ngọc Tú làm gương, dù Vô Hối tuổi nhỏ ham chơi, vô lo vô nghĩ nhưng cũng ngoan ngoãn học theo nàng, biểu lộ rất chăm chú.

Đúng lúc này, một cái bóng màu đen quỷ dị lặng lẽ xâm nhập vào trong phòng, khí tức toàn thân che đậy lướt qua vị trí của Ngọc Tú và Vô Hối mà hai nàng không hề phát hiện.

Bóng đen tiếp cận Lạc Nam, trong mắt loé lên một tia quỷ quyệt, nhẹ nhàng không một tiếng động xâm nhập vào Linh Hồn của hắn.

Khoảnh khắc đó, bóng đen chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.

BÙM!

Tiếng nổ tung trong ý thức vang lên, linh hồn ầm ầm băng liệt.

Bịch.

Một cổ thi thể rơi xuống đất khiến Ngọc Tú mở bừng hai mắt, sắc mặt nàng phẫn nộ Tốc Biến đến bên cạnh Lạc Nam ôm chầm lấy hắn, nức nở như sắp khóc:

“Công tử không có sao chứ?”

“Không có việc gì...” Lạc Nam vỗ về lưng nàng an ủi, miệng nở nụ cười bình thản:

“Con chuột này có tu vi Hợp Thể, lại còn tinh thông Hắc Ám Chi Lực...có thể ẩn thân xâm nhập qua mặt của muội là chuyện bình thường.”

Ngọc Tú nhìn qua thi thể kia, thấy đối phương mặc áo choàng liền đem áo choàng xé nát, lộ ra dung mạo của một lão nhân diện mục đường hoàng.

“Nhị Trưởng Lão?” Ngọc Tú vừa sợ vừa giận.

Không sai, lão già này chính là Nhị Trưởng Lão của Kinh Đế Học Viện, đường đường là một Hợp Thể Hậu Kỳ lại lén lút làm ra chuyện như vậy, khó ai có thể đề phòng được.

Ngọc Tú dù lợi hại nhưng tu vi còn chưa đột phá Luyện Hư, trong lúc tập trung tu luyện không kịp phát giác.

“Ta liền biết sẽ có kẻ sẽ không nhịn được, không ngờ đến lại nhanh như vậy.” Lạc Nam nhún vai:

“Cũng may đã chuẩn bị sẳn.”

Việc Ngọc Tú đại triển thần uy đem Thiên Khải đánh bại ở trước mặt vô số người, những thủ đoạn chiến đấu khủng bố mà nàng thi triển khó tránh khỏi sẽ gây nên tham niệm.

Mà chỉ cần cẩn thận điều tra một chút, không khó để nhận ra Ngọc Tú và tên tuỳ tùng của nàng có quan hệ khá mật thiết.

Vậy muốn biết các bí mật của Ngọc Tú, cứ nhắm đến tên tuỳ tùng phàm nhân này là dễ dàng nhất.

Nhị Trưởng Lão cũng vì vậy nổi lòng tham, trong đêm đã lặng lẽ đột nhập muốn sưu hồn Lạc Nam tìm tìm tin tức, sau đó mới ra tay với Ngọc Tú và Vô Hối.

Kết quả vừa mới tiếp xúc với linh hồn của tên phàm nhân kia, hắn gặp được cảnh tượng kinh khủng khiến đạo tâm sụp đổ, linh hồn cũng gánh không nổi phản phệ mà tiêu tùng.

Một đời đại nhân vật, Hợp Thể Hậu Kỳ cứ thế mà chết một cách vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả thời gian phát ra tiếng kêu thảm cũng không có.

Ngọc Tú thành thạo tịch thu Nhẫn Trữ Vật của Nhị Trưởng Lão, giận dữ nói:

“Kinh Quốc này không xứng với công tử, hay chúng ta rời đi.”

Chỉ cần Lạc Nam yêu cầu, nàng nguyện cùng hắn đến chân trời góc biển, mặc kệ chốn phồn hoa và danh tiếng vang dội hiện có.

“Ở bất cứ nơi nào cũng sẽ có những con sâu làm rầu nồi canh như thế...không tránh được.” Lạc Nam nhẹ lắc đầu, mấy chuyện như thế này hắn đã sớm quen rồi, phân phó nói:

“Đem xác chôn dưới vườn rau, sắp tới sẽ còn nhiều chuyện thú vị.”

...

Chúc cả nhà mùng 2 tết an lành, hạnh phúc bên gia đình và người thân.
Cảm ơn các quý độc giả đã gửi những lời chúc tết và lì xì đến em, trân trọng ạ <3