Con Đường Bá Chủ

Chương 3236: ÁT CHỦ BÀI CỦA HỖN LONG TÔN



Lạc Nam rời khỏi Long Mộ, lần này có thể nói là đại thu hoạch, Thiên Cơ Lâu đã nhìn thấy hy vọng phục hồi, một trong những tâm nguyện của hắn và Thần Huyền Huân hoàn thành bước đầu.

Lúc này, hắn nhìn thấy Xoa Diệp Sầu và Hồ Dĩnh đang chiến đấu ở cái long đảo ấp trứng, có rất nhiều Hỗn Độn Long Tộc đang vây quanh các nàng.

Bất quá nói là chiến đấu, thực ra là Xoa Diệp Sầu cùng Hồ Dĩnh như hổ nhập bầy cừu, liên tục đánh bay những long tộc này.

Cường giả của bọn chúng đều đã tham chiến bên ngoài, trong tộc chẳng còn lại nổi một vị Đại Năng, ở trước hai nữ căn bản chẳng có khả năng chống cự, chẳng qua với bản tính kiêu ngạo của loài rồng, dù biết có thể chết vẫn không ngừng xông lên.

“Chủ công, thu được năm vạn trứng rồng chưa nở!”

Thấy Lạc Nam xuất hiện, Xoa Diệp Sầu lên tiếng bẩm báo.

“Không tệ nha.” Hắn hứng thú bừng bừng, tuy rằng bồi dưỡng năm vạn con Hỗn Độn Long sẽ mất rất nhiều tài nguyên, nhưng dựa vào bảo khố vừa trộm được, lại thêm Bàn Đào Thụ các loại, tương lai có một Hỗn Độn Long Quân số lượng năm vạn không phải việc khó.

Nhìn thấy đại quân của Hỗn Độn Long Tộc và Hỗn Độn Phượng Tộc lên đến trăm vạn, năm vạn vẫn là con số khiêm tốn đấy.

NGAO!

Từ trong cái bóng của Lạc Nam, Linh Nhất ngửa đầu gầm thét một tiếng.

Tiếng gầm của nó trực tiếp khiến toàn bộ rồng trong thung lũng sợ hãi, huyết mạch bị trấn áp, vội vàng nằm rạp giữa không trung, không còn dám lao lên liều mạng.

“Chúng ta đi!”

Từ trong cái bóng của hắn, hàng loạt Hỗn Độn Long Linh bay ra, Lạc Nam thấy toà Long Đảo nào có phong cảnh đẹp thì lệnh cho chúng nó thu lấy, thấy kiến trúc nào vừa mắt liền chẳng khách khí biến thành của mình, và đương nhiên toà Hỗn Độn Long Cung ở trung tâm thung lũng không thoát khỏi số phận trở thành vật trong túi.

Đã lỡ mang tiếng vơ vét rồi thì phải lấy hết cho sạch sẽ.

Chứng kiến các đời tổ tiên đang như nô bọc trung thành trợ giúp người nam nhân kia cướp đoạt trắng trợn, toàn bộ Hỗn Độn Long Tộc vừa hoang mang, vừa kinh hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Quần long trở về bóng tối, Lạc Nam ung dung tiến ra ngoài.

Thấy hắn vừa đi vừa huýt sáo, Hồ Dĩnh hứng thú cười quyến rũ:

“Khanh khách, lần này chủ công của chúng ta xem như thu hoạch rất khá nha.”

Xoa Diệp Sầu nhìn xuống cái bóng dưới chân của Lạc Nam, cảm giác nơi đó có vô số con hồng hoang mãnh thú đang ẩn mình như tiềm long tại uyên, thật sự kinh khủng.

Chủ công mà nàng lựa chọn vẫn đang mạnh lên từng ngày.

Nếu không cố gắng, nàng chắc chắn sẽ bị đào thải.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Xoa Diệp Sầu càng trở nên kiên định và quyết tâm.

“Ai thấy đều có phần, chờ chuyện này kết thúc sẽ có thưởng cho hai nàng.” Lạc Nam sảng khoái vô cùng, tâm trạng quả thật đang rất tốt.

Đại chiến vẫn chưa chấm dứt, đúng như Hỗn Long Tôn đã từng nói, dù Hỗn Độn Long Tộc đang suy yếu thì cũng không phải quả hồng mềm.

Hỗn Độn Phượng Tộc muốn diệt được Hỗn Độn Long Tộc vẫn phải trả giá.

Nhìn khắp chiến trường, hỗn độn tràn ngập máu đen, thi thể trôi nổi nhiều không đếm xuể, đại năng chi chiến vẫn hết sức kịch liệt.

Đã trải qua cục diện ở Huyễn Giới, đã từng đích thân diệt đi phân thân của Siêu Thần nên cục diện trước mắt cũng không khiến tâm tình của Lạc Nam dao động.

Hắn lười để ý đến những cuộc chiến khác, chỉ tập trung nhìn về hướng Hỗn Long Tôn và Hỗn Phượng Nga.

Bởi hắn hiểu mấu chốt định đoạt phần thắng sẽ do hai kẻ này quyết định.

Mà Lạc Nam đã hứa với Linh Nhất cứu ra nữ nhi của y, hắn sẽ không nuốt lời.

Hỗn Long Tôn có vẻ đang bị dồn vào thế chân tường, Hỗn Độn Long Giáp trên người vỡ nát hơn một nửa, tóc dài cuồng loạn, thân thể đầy rẫy các vết thương.

Ở phía đối diện, hai vị trưởng lão mạnh nhất của Hỗn Độn Phượng Tộc đã suy yếu, thương thế không nhẹ chút nào.

Dù sao thì việc ngăn chặn một vị đại năng hàng đầu như Hỗn Long Tôn cũng không phải chuyện đơn giản, nhất là khi đối phương đã tiến vào trạng thái cuồng nộ.

So với bọn họ, Hỗn Phượng Nga vẫn thong dong và cao quý, đứng ở trong Phượng Sào Thần Trận nhìn ra, ánh mắt ngạo nghễ như nắm giữ đại cục ở trong tay.

Nàng hiểu rằng đại chiến sẽ phải có hy sinh, thậm chí dù Hỗn Độn Phượng Tộc có tổn thất một nửa để diệt đi đại địch, chỉ cần cướp sạch mọi thứ của Hỗn Độn Long Tộc sau khi chiến thắng thì vẫn là một món hời lớn rồi.

Không nói những thứ khác, chỉ riêng rất nhiều Long Thi trong Long Mộ đã đủ bán với giá trên trời, vô số cường giả nguyện ý thu mua chỉ để có nguyên liệu luyện chế Thần Binh, Thần Bảo.

Hiển nhiên vị nữ hoàng này không hề hay biết những thứ mà nàng thèm muốn đã bị bên thứ ba thừa cơ chiếm sạch.

Nhận thấy tình hình của hai vị Hỗn Phượng Trưởng Lão đang bất ổn, mà Hỗn Long Tôn đã gần như kiệt lực, Hỗn Phượng Nga rời khỏi Phượng Sào Thần Trận, nhếch môi cười:

“Cơ hội cuối cùng của ngươi, trở thành toạ kỵ của Phượng Tộc hoặc huỷ diệt!”

Sau thời gian dài dùng hai vị trưởng lão tu vi đồng cấp vây công, nàng ở bên cạnh liên tục xạ kích, trạng thái của Hỗn Long Tôn đã suy yếu đến cùng cực.

Đối phương đã hai lần thi triển Tuyệt Thế Thần Thông là Hỗn Long Thoát Xác và Thôn Phệ Long Châu mới có thể trụ đến bây giờ.

Trong khi đó bản thân nàng đang ở trạng thái toàn thịnh.

Hiện tại nếu như giao chiến một chọi một, Hỗn Long Tôn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ngay từ đầu Hỗn Phượng Nga đã tính toán kỹ càng, nàng luôn đứng ở thế bất bại.

“Chết!”

Hỗn Long Tôn có vẻ mất đi lý trí, bất chấp trạng thái yếu hơn đối thủ, long trảo vẫn mang theo Tổ Long Cốt Kích lao thẳng đến Hỗn Phượng Nga, toàn bộ sức mạnh còn sót lại cố gắng đâm một kích.

“Ngu dốt!” Hỗn Phượng Nga thầm khinh thường, đúng là chó cùng dứt dậu.

Nàng thu hồi Phượng Thần Hỗn Nguyên Cung, một cặp Phượng Vũ Song Đao hiện ra trong tay. . .

Chỉ thấy hai thanh đao này như cánh của phượng hoàng, huyễn lệ và sặc sở, sắc bén và nguy hiểm, cầm ở trong tay như đang cầm một đôi cánh.

KÉT! GÁY!

Phượng ngạo cửu tiêu, quanh thân hiện ra hư ảnh Hỗn Độn Tổ Phượng và Hỗn Đế Viêm Phượng, đây là hư ảnh hai vị tổ tiên của Hỗn Độn Phượng Tộc, một trống và một mái, cặp Phượng Vũ Song Đao mà Hỗn Phượng Nga sử dụng chính là được rèn đúc từ tàn hồn và lông vũ của bọn họ, uy lực vượt xa Thần Binh thông thường.

Đao Thế trùng thiên, Phượng Hoàng Thần Lực lãnh ngạo và cao quý.

“Thần Vũ Đao Pháp - Song Phượng Tuyệt Mệnh Trảm!”

Hỗn Phượng Nga như một vị đại tướng, song đao nơi tay vũ loạn.

Ánh đao liên miên bất tận, uy thế kinh hồn, song phượng chi uy, nộ hoả diệt thần.

Một chiêu Song Phượng Tuyệt Mệnh Trảm vừa ra, tưởng chừng sẽ đối kháng chính diện với Hỗn Long Tôn.

Nào ngờ ngay thời khắc mấu chốt, Hỗn Long Tôn chuyển thủ thành công, thi triển Đằng Long Độn Pháp biến mất tại chỗ.

Lần nữa xuất hiện, hắn đã ở sau lưng Hỗn Phượng Nga, trong tay hiện ra một toà Long Ngục thu nhỏ.

Hỗn Phượng Nga quay phắt lại, chứng kiến hành vi của Hỗn Long Tôn thì nhếch mép cười nhạt:

“Thần Bảo Cực Phẩm Cầm Long Ngục của ngươi là thứ chuyên dùng đối phó Long Tộc, ngươi lại mang ra chiến với bổn hoàng, đường cùng rồi sao?”

Cầm Long Ngục rất mạnh, nhưng nó là kiện Thần Bảo dùng để khẳng định uy quyền của các đời Hỗn Độn Long Đế, chuyên dùng để giam cầm, trấn áp những Long Tộc không chịu phục tùng hoặc những Long Tộc có hành vi phản bội.

Có thể nói nó là Thần Bảo khắc tinh chính Long Tộc, đương vị Hỗn Độn Long Đế đầu tiên đúc ra để củng cố quyền uy của mình. . .

Mà đối với Hỗn Độn Phượng Tộc, Cầm Long Ngục gần như không có tác dụng gì, thế nên Hỗn Phượng Nga mới bày tỏ thái độ xem nhẹ, nghĩ rằng Hỗn Long Tôn trở nên ngu xuẩn rồi.

Hỗn Long Tôn mặc kệ nàng nghĩ gì, đem Cầm Long Ngục ném thẳng về phía Hỗn Phượng Nga.

Ngay lập tức, Cầm Long Ngục biến lớn, khí thế kinh thiên trấn áp xuống, muốn đem Hỗn Phượng Nga nhốt vào.

“Cút!” Hỗn Phượng Nga lãnh ngạo quát một tiếng, Phượng Vũ Song Đao hung hăng trảm lên.

Với sức mạnh của Phượng Vũ Song Đao và sự uy hiếp của Cầm Long Ngục đối với nàng gần như bằng không, chắc chắn có thể chém bay nó.

NGAO!

Nhưng khiến tất cả không thể ngờ, bên trong Cầm Long Ngục bỗng nhiên vọng ra một tiếng long ngâm.

Tiếng long ngâm này mang theo tang thương, phẫn nộ, thống khổ nhưng cùng với đó là nguồn Long Lực vô cùng kinh khủng, vượt xa cả Long Lực của Hỗn Long Tôn.

Hư ảnh một con rồng đen tuyền gào thét mà ra, giương nanh múa vuốt, song trảo không hề e ngại Thần Binh chút nào, vồ thẳng xuống Phượng Vũ Song Đao.

“Hự. . .”

Hỗn Phượng Nga chỉ cảm thấy đôi tay tê dại, thân thể liên tục lùi bước, nguồn Hỗn Độn Tổ Long Lực từ hư ảnh này tiếp tục bá đạo xông thẳng vào thể nội của nàng.

“Tổ Phượng Hỗn Độn Hoả!” Hỗn Phượng Nga buộc phải vận chuyển ngọn lửa mạnh nhất của mình, bức luồng long lực đó rời khỏi cơ thể.

Bờ môi nàng rỉ máu, bị nội thương không nhẹ.

“Đây là. . .” Nội tâm Hỗn Phượng Nga chấn động, không nghĩ đến Hỗn Long Tôn còn có thủ đoạn khó lường như vậy.

Ánh mắt Lạc Nam loé lên, đó là nguồn sức mạnh của vị Hỗn Long Khuyên kia sao? Thật sự không tệ nha, xứng đáng là đệ nhất theo lời đánh giá của Linh Nhất.

Xem ra Hỗn Long Tôn đã không còn cách nào khác ngoài việc gọi Hỗn Long Khuyên ra tương trợ.

Bất quá cảnh tượng tiếp theo khiến đồng tử Lạc Nam co lại, mà bên dưới cái bóng của hắn, Linh Nhất cũng đang run rẩy thân rồng, có vẻ như gặp chuyện gì đó khó lòng chấp nhận.

Chỉ thấy Cầm Long Ngục mở ra, từ bên trong đó không có bất cứ bóng dáng nào xuất hiện, thay vào đó là một viên Long Châu.

Viên Long Châu này thuần một màu đen thần bí, khảm trên đó là hư ảnh hàng trăm vạn đường Hỗn Độn Long Văn, chứa đựng nguồn Hỗn Độn Long Thần Lực hùng mạnh và tinh khiết.

Hư ảnh con rồng vừa tấn công Hỗn Phượng Nga bay trở về bên trong Long Châu, loáng thoáng có thể nhìn thấy hư ảnh một vị nữ tử tuyệt mỹ nhưng đầy thê lương ẩn bên trong đó.

“Súc sinh, đúng thật là súc sinh. . .” Linh Nhất tê tâm liệt phế gào thét:

“Nó vậy mà đem Khuyên Nhi luyện chế thành một viên Hoàn Long Châu!”

Lạc Nam nhịn không được siết chặt nắm tay, hắn hiểu thế nào là Hoàn Long Châu.

Hoàn ở đây có nghĩa là hoàn hảo, hoàn toàn. . .

Long Châu bình thường chứa đựng lực lượng và ý thức của mỗi long tộc bên trong đó, các cường giả của Long Tộc sau khi chết thường lưu lại truyền thừa của mình bên trong Long Châu, để truyền cho hậu bối sau này.

Đối với Long Tộc, Long Châu có ý nghĩa thế hệ nối tiếp lớn lao, vô cùng đáng quý.

Bất quá cần phải biết rằng Long Châu của Long Tộc sau khi chết lưu lại cũng không thể chứa tất cả mọi thứ của chủ nhân, bởi vì Long Tộc cũng có tu vi tụ ở đan điền, cũng có huyết mạch và nhục thân, cũng có linh hồn. . . những thứ này sẽ tiêu hao rất nhiều trong trận chiến, thậm chí chẳng còn lại chút nào, đương nhiên sẽ không thể đưa vào Long Châu được.

Nhưng Hoàn Long Châu thì khác, đây là thủ đoạn tàn nhẫn, cưỡng ép dung luyện một vị cường giả của Long Tộc còn sống thành Long Châu, viên Long Châu này chứa đựng tất cả từ tu vi, long hồn, long văn, huyết mạch, nhục thân. . .

Nói tóm lại là giống như đem một con rồng còn sống sờ sờ biến thành một khối tài nguyên vậy, mọi thứ đều bảo tồn nguyên vẹn đến mức hoàn hảo, từ đó được gọi là Hoàn Long Châu.

Chắc chắn rồi, Hoàn Long Châu sẽ mang đến mọi thứ cho Long Tộc luyện hoá nó, mức độ quý giá vượt qua Long Châu bình thường không biết bao nhiêu lần.

Rõ ràng Hỗn Long Tôn đã đem chính vị muội muội kiệt xuất hơn y luyện hoá thành Hoàn Long Châu từ rất lâu rồi.

“Khặc khặc khặc.” Hỗn Long Tôn tay cầm Long Châu do chính muội muội y biến thành, nở nụ cười tàn khốc:

“Hỗn Phượng Nga, là chính ngươi ép trẫm dùng đến con át chủ bài này!”

“Ngươi điên rồi! Mau dừng tay!” Hỗn Phượng Nga không dám cho đối thủ bất cứ cơ hội nào, liều mạng xông lên.

Vừa rồi chỉ mới va chạm với Long Ảnh của viên Hoàn Long Châu đó mà nàng đã bị thua thiệt, nếu như để Hỗn Long Tôn đem Hoàn Long Châu nuốt vào, thực lực đại tăng, thể trạng phục hồi, mà những thứ như Long Văn, Long Thế. . . đều sẽ tăng mạnh.

Đến lúc đó, ai thắng ai bại khó mà nói trước được.

“Con tiện nữ ngươi nghĩ rằng tính kế được trẫm?” Hỗn Long Tôn cất tiếng cười dài:

“Thật ra là trẫm đang tính kế ngươi, suy yếu hai tên trưởng lão mạnh nhất của ngươi, sau đó sẽ bằng Hoàn Long Châu tiêu diệt ngươi.”

“Hỗn Độn Phượng Tộc các ngươi đều phải trở thành nô lệ, ngay cả tư cách làm toạ kỵ của Long Tộc cũng không có!”

Nói xong, miệng rồng mở lớn, Hoàn Long Châu sẳn sàng nuốt vào.

“Không được!” Sắc mặt Hỗn Phượng Nga kịch biến.

“Định Hồn!”

Bá Đạo Quy Tắc, Cực Hồn Cảnh, Bất Hủ Thần Hồn cùng lúc thông qua Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn bắn ra.

Cơ thể Hỗn Long Tôn thoáng chốc trở nên cứng đờ, linh hồn ngưng đọng trong thoáng chốc.

Hiểm Thâu Bí Thủ triển khai, Hoàn Long Châu đã hiện ra trong tay Lạc Nam, được hắn hứng thú ngắm nghía.

Hắn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một nữ tử và long ảnh uốn lượn trong viên Hoàn Long Châu này, có vẻ ý thức và linh trí của Hỗn Long Khuyên vẫn còn.

“Có cách nào cứu sống không nhỉ?” Lạc Nam hỏi.

“Không thể thưa chủ công!” Linh Nhất thở dài:

“Mọi thứ của nàng đã bị luyện rồi, cách duy nhất để giải thoát nàng chính là luyện hoá và giữ lại linh trí cho nàng.”

“Vậy ta không khách khí, vừa lúc Long Đỉnh còn thiếu một khí linh đây.” Lạc Nam hài hước nở nụ cười.

“Chuột nhắt phương nào?” Hỗn Long Tôn hai mắt như muốn nứt, cuồng nộ gầm thét.

Ánh mắt hai phương cường giả đều nhìn về phía nhân vật thần bí vừa xuất hiện, sự có mặt của hắn vượt khỏi dự kiến của cả hai đại chủng tộc.

Lạc Nam mặc kệ tất cả, thản nhiên há mồm nuốt Hoàn Long Châu vào trong bụng.

“ỰC!”

Hắn thoả mãn ợ ra một tiếng.

“Súc sinh đi chết!” Hỗn Long Tôn chính thức phát điên, mang theo hận ý ngút trời xuyên qua không gian, toàn bộ sức mạnh dồn hết vào long trảo:

“Bạo Long Quyền!”

Lạc Nam ngẩng đầu, mười vạn hành tinh trong cơ thể xoay tròn, Nghịch Thần Thủ kích hoạt, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên cánh tay, Hỗn Độn Thần Lực gào thét.

“Bạo Vực Quyền!”

Hắn bước đến, mãnh liệt tung ra một quyền.

Thân thể của hắn so với kích thước của Hỗn Long Tôn như kiến và voi, nắm tay của hắn so với Long Trảo của Hỗn Long Tôn như trứng chọi đá.

ĐÙNG.

Hỗn độn nổ tung.

Trước vô vàn ánh mắt, thân rồng của Hỗn Long Tôn như đạn pháo bay ngược trở về nơi xuất phát, toàn bộ Long Trảo sụp đổ, ngay cả Long Cốt bên trong cũng gãy thành hai mảnh, máu tươi cuồng phún.

Toàn trường tĩnh lặng. . .

. . .

Chúc cả nhà ngủ ngon

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com