Nhìn thấy toàn bộ đại quân và cường giả của Hỗn Độn Phượng Tộc bao vây lấy mình, ánh mắt Lạc Nam híp lại:
“Thế nào? Các vị định ỷ đông hiếp yếu?”
“Yếu?” Lời này khiến khoé miệng cao tầng Phượng Tộc giật giật, nếu ngươi yếu thì chúng ta tính là thứ gì? Đừng có mặt dày vô sỉ như vậy.
Hỗn Phượng Nga trong tay chấp chưởng Phượng Vũ Song Đao, lưng đeo Phượng Thần Hỗn Nguyên Cung, nghiêm nghị cất giọng:
“Các hạ mặc dù rất lợi hại, nhưng không thể chèn ép Hỗn Độn Phượng Tộc chúng ta như thế, một khi toàn tộc liên thủ, chắc chắn các hạ sẽ không dễ chịu gì.”
Tuy rằng chiến lực của Lạc Nam và hai nữ Xoa Diệp Sầu vừa rồi thể hiện rất mạnh, nhưng Hỗn Độn Phượng Tộc có nội tình của riêng mình, bọn hắn có thể tồn tại vô số năm, cũng không thể mặc người ta chèn ép.
“Ta đã làm gì các ngươi?” Lạc Nam hừ một tiếng:
“Ta và Hỗn Độn Long Tộc có thù, hiện tại báo thù là điều đương nhiên, liên quan gì các ngươi?”
Rõ ràng từ đầu đến cuối hắn chưa từng động vào Hỗn Độn Phượng Tộc, ngay cả rất nhiều thi thể và linh hồn của Phượng Tộc ngã xuống ở chiến trường hắn cũng không hề động vào, nước sông không phạm nước giếng.
Kết quả Hỗn Độn Phượng Tộc lại đem hắn bao vây?
“Ngươi cướp mất con mồi của chúng ta, còn đổi trắng thay đen.” Hỗn Phượng Nga giận dữ.
“Haha, nếu vừa rồi Hỗn Long Tôn thành công nuốt vào Hoàn Long Châu, e rằng các ngươi mới chính là con mồi.” Lạc Nam cười lạnh một tiếng.
Hắn lười nói nhảm, đặt chân bước lên, Bất Hủ Bá Y tung hoành.
Ngay khoảnh khắc đó. . .
Từ trong bóng tối dưới chân hắn, hàng vạn đôi mắt đỏ ngầu như máu đồng loạt mở ra, bao trùm ngàn vạn dặm.
NGAO NGAO NGAO NGAO. . .
Theo sau đó, từng tiếng Long Ngâm ghê rợn như đến từ địa ngục vọng lên, một vạn con Hỗn Độn Long Linh cùng lúc xuất hiện.
Cầm đầu chính là Hỗn Độn Long Đế thế hệ trước - Linh Nhất, khí thế trên thân nó toả ra không hề thua kém bất kỳ thành viên cao tầng nào của Hỗn Độn Phượng Tộc.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, Hỗn Độn Phượng Tộc vừa mới hung hăng càn quấy đã bị vạn long bao vây, tất cả đều là Thần Đạo Vong Linh, long uy kết hợp khí tức tử vong của quỷ tộc càng thêm âm trầm huyền bí.
“Ực.”
Tên trưởng lão vừa rồi mạnh miệng chất vấn Lạc Nam sắc mặt trắng nhợt, nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, hai chân mềm nhũn.
“Cái này. . . làm sao có thể. . .” Hỗn Phượng Nga cắn chặt bờ môi đến mức rỉ máu, một cảm giác bất lực dâng trào trong lòng.
Kể từ thời điểm nàng ngồi vào vị trí Hỗn Phượng Nữ Hoàng đến nay, đây là lần đầu tiên thật sự bất lực.
Tại sao bên dưới Siêu Thần lại có một tồn tại kinh khủng đến như vậy?
Một vạn Hỗn Độn Linh Long cấp Thần đủ để càn quét trăm vạn đại quân Phượng Tộc của nàng.
Đáng sợ nhất chính là, kẻ này có khả năng triệu hoán Vong Linh, đồng nghĩa hắn cũng có thể biến những Phượng Tộc chết trên chiến trường thành Vong Linh của hắn.
Đến lúc đó, nàng phải lấy gì đối kháng?
“Thế nào? Vừa rồi là ai không muốn ta dễ chịu?” Lạc Nam nhàn nhạt hỏi.
Thân thể Hỗn Phượng Nga run lẩy bẩy, lồng ngực phập phồng, móng tay cắm vào lòng bàn tay, lại không thể không cúi xuống cái đầu kiêu ngạo:
“Đa tạ các hạ đã giúp Hỗn Độn Phượng Tộc giải vây, nếu không có các hạ xuất thủ, e rằng chúng ta đã khó lòng chống lại Hỗn Long Tôn rồi.”
“Khanh khách, nữ nhân này cũng rất biết thức thời.” Hồ Dĩnh nghe vậy bật cười khúc khích, ánh mắt lại vô cùng kiêu ngạo.
Xoa Diệp Sầu thẳng lưng ưởn ngực, chủ công của nàng một người ép cho một tộc phải cúi thấp đầu, dù thời điểm nàng là Quỷ Giới Công Chúa cũng chưa từng cảm thấy hãnh diện như vậy.
“Biết ơn là tốt rồi.” Lạc Nam cười tủm tỉm nói:
“Trả công thoả đáng là được.”
Hỗn Phượng Nga xém chút phun máu, hít thật sâu để giữ bình tĩnh, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một bình ngọc đưa đến, trịnh trọng giới thiệu:
“Đó là một bình Hỗn Độn Tổ Phượng Huyết Mạch, không biết có làm các hạ hài lòng?”
“Vậy thì đa tạ rồi.” Lạc Nam hảo sảng cười tiếp nhận, toàn bộ Hỗn Độn Long Linh trở về trong bóng tối như chưa có gì xảy ra.
Nụ cười của hắn lúc này chẳng khác nào ác ma trong mắt Hỗn Độn Phượng Tộc, khiến linh hồn bọn hắn lạnh buốt.
“Nguyên Giới! ?”
Hỗn Độn Phượng Tộc xin thề không dám bén mảng đến gần thế giới này, quá mức kinh khủng.
“Thu thập chiến trường, chúng ta lui quân!” Hỗn Phượng Nga quay lại ra lệnh.
Không ai dám dị nghị, vội vàng dọn dẹp tàn cuộc, thu dọn thi thể đồng bọn.
Vài vị Chiến Trận Sư nhanh chóng kết thành Truyền Tống Trận, mang theo Hỗn Độn Phượng Tộc rút nhanh thần tốc.
Chỉ thoáng chốc, chiến trường khốc liệt vừa rồi trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mùi máu tanh chưa tan.
“Vì sao không giải quyết luôn bọn họ?” Hồ Dĩnh bĩu môi hỏi:
“Ta thấy Hỗn Phượng Nga kia là một đại mỹ nhân, rất hợp khẩu vị của ngươi.”
BỐP!
Lạc Nam đét vào mông nàng, bất mãn nói:
“Ta không phải kẻ hiếu sát, thù hận không lớn, sao phải đuổi tận giết tuyệt?”
Hỗn Độn Phượng Tộc xem như lựa chọn đúng đắn, không hợp tác với Hỗn Vô Cực tấn công Nguyên Giới, đây là lý do hắn nguyện ý bỏ qua cho bọn họ một lần.
Dù sao thì với nội tình của Hỗn Độn Phượng Tộc, nếu liên thủ đánh vào Nguyên Giới chắc chắn sẽ gây nên phiền toái không nhỏ.
“Thưa chủ, xin được dâng lên ngài.” Linh Nhất quay trở lại, mang theo Thần Bảo Cực Phẩm - Cầm Long Ngục.
Trước đó nó bị Vạn Cổ Bá Tướng chém bay nhưng vẫn chưa tổn hại quá nhiều, dùng để đối phó Long Tộc cực kỳ hiệu quả.
“Không tồi, vừa vặn làm lễ vật cho nữ nhi bảo bối.” Lạc Nam thoải mái tiếp nhận, ném vào ống tay áo.
Bất chợt hỗn độn vặn vẹo, thân ảnh Hỗn Phượng Nga bỗng nhiên quay trở lại.
“Thế nào? Vẫn chưa phục sao?” Hồ Dĩnh chống tay lên eo thon hỏi.
Hỗn Phượng Nga không để ý đến nàng, ngược lại hướng Lạc Nam chắp tay nói:
“Có một tin tức có lẽ đạo hữu sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Ồ? Mời nói!” Lạc Nam gật đầu, kiên nhẫn nghe vài câu cũng chẳng mất mát gì.
Hỗn Phượng Nga vuốt nhẹ lọn tóc, ưu nhã hé môi:
“Trước đó Hỗn Dị Tộc xuất động toàn tộc đánh Nguyên Giới, nhưng không biết vì lý do gì mà bọn hắn chạy trốn đầu tiên, tổn thất rất ít.”
“Có chuyện như thế sao?” Lạc Nam quả nhiên quan tâm, gật đầu:
“Làm phiền Hỗn Phượng Nữ Hoàng chỉ điểm vị trí của Hỗn Dị Tộc.”
Nếu Hỗn Dị Tộc có mặt ở đây chắc chắn sẽ đem tổ tông mười tám đời của Hỗn Phượng Nga mắng đến máu chó đầy đầu.
Bọn nó vốn dĩ phối hợp cùng Hoá Độn Tộc tiến đánh Đạo Yêu Thần Cung, kết quả năng lực của Hoá Độn Tộc bị Huyết Dị Yêu Hoàng - Dị Nữ khắc chế, Hỗn Dị Tộc nhận thấy đánh không lại, liền thông qua năng lực của thủ lĩnh là liên kết với hỗn độn chuồn đi trước khi Đế Lạc đánh ra kết giới phong toả Nguyên Giới.
Cứ tưởng thoát một kiếp rồi, nào ngờ hiện tại Hỗn Phượng Nga lại chơi trò đâm sau lưng.
Hỗn Phượng Nga gật đầu, liền đem vị trí của Hỗn Dị Tộc truyền sang.
Lạc Nam hài lòng, bước đến đưa tay ra mỉm cười: “Tại hạ là Lạc Nam, rất hân hạnh nhận thức đạo hữu.”
“Thì ra là Lạc đạo hữu, cứ gọi ta Phượng Nga là được.”
Hỗn Phượng Nga bắt lấy tay hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xem ra lần này mình hành động đúng rồi.
Đối với nhân vật như nam nhân trước mặt này, nếu như hận thù không quá lớn thì nên tìm cách hoá giải, thậm chí là kết giao đối phương, thấy thế nào cũng không phải chuyện bất lợi.
Hỗn Phượng Nga vô cùng quyết đoán, nàng một người quay lại là muốn chứng tỏ thành ý, đem tình báo liên quan đến kẻ thù của Lạc Nam nói ra, thu lấy hảo cảm của hắn.
Như vậy xem như đối phương đã thiếu nàng một ân tình, chuyện không vui trước đó đều xoá bỏ.
Lạc Nam đương nhiên hiểu được đạo lý này, Hỗn Phượng Nga không hổ là người đứng đầu một đại tộc, cực kỳ cơ trí.
“Nếu có cơ hội, hy vọng đạo hữu đến tộc chúng ta làm khách.” Hỗn Phượng Nga nói.
“Haha, Nguyên Giới cũng rất vui nếu được tiếp đón Phượng Nga.” Lạc Nam đáp lễ.
Hai người chào từ biệt, Hỗn Phượng Nga mới lắc người biến mất.
“Vị nữ hoàng này thật không đơn giản.” Xoa Diệp Sầu cảm thán.
“Hừ, ta thấy giống hồ ly tinh quyến rũ nam nhân thì đúng hơn.” Hồ Dĩnh bĩu môi.
“Chưa từng thấy con hồ ly nào chuyên nói người khác là hồ ly.” Lạc Nam trừng mắt nhìn nàng.
“Ta là Thần Hồ biết chưa? Không phải hồ ly tinh.” Hồ Dĩnh liếc xéo đôi mắt đẹp.
Mà lúc này, Long Lực Đỉnh đã luyện hoá xong Hoàn Long Châu.
Chỉ thấy kích thước của nó đã biến lớn hơn các đỉnh khác một phần ba, trong đỉnh có Hỗn Độn Long Lực, Nghịch Long Lực, Chân Long Lực, Thần Long Lực, Tổ Long Lực hoà quyện vào nhau, thân đỉnh có điêu khắc vạn long giương nanh múa vuốt, khí phách tuyệt luân, oai phong lẫm liệt.
Bên trong đỉnh là một vị nữ tử anh tư hiên ngang đang ngồi trên vai Long Thần Pháp Tướng, chỉ thấy nàng thân khoác long giáp màu đen, song mày như kiếm, sóng mũi thẳng tắp, bờ môi đỏ đơn bạc hơi nhếch lên, dáng người không thể chê vào đâu được.
Dù là nữ nhân, phong thái của nàng lại không thua bất cứ nam nhân tướng lãnh nào, có thể lãnh binh đánh trận, rong ruổi sa trường.
Nàng chính là Hỗn Long Khuyên, đệ nhất cường giả Hỗn Độn Long Tộc nhưng chỉ vì thiếu sự tàn nhẫn mà không thể kế thừa ngôi vị tộc trưởng.
“Được rồi, sau này Long Khuyên chính là Nữ Linh của Long Lực Đỉnh.” Lạc Nam phân phó.
“Đa tạ chủ công xem trọng.” Hỗn Long Khuyên nghiêm nghị hành lễ theo kiểu quân thần.
“Đừng khách khí như vậy, tin tưởng nàng sẽ quen với thân phận mới này.” Lạc Nam hài lòng cười nói:
“Nguyệt Ánh, Huyền Huân các nàng giới thiệu cho Long Khuyên làm quen với mọi người, hướng dẫn vai trò của nàng ấy đi.”
Bá Đỉnh dung hợp, chúng nữ trong đan điền của hắn thoáng chốc đã oanh oanh yến yến.
Nhờ có tu vi của Hỗn Long Khuyên, số lượng Long Văn của hắn đã tăng thêm một trăm vạn đường, đạt đến 140 vạn đường.
Hiện tại tổng hợp tất cả, Bỉ Ngạn Hoa đã có đủ 300 vạn đường văn đủ mọi thể loại.
Lạc Nam không ngờ mình sẽ đạt thành con số này nhanh chóng như vậy, trước đó hắn còn định tổng kết tài nguyên, trở về song tu với Bảo Lan để gia tăng số lượng.
Với những thứ thu được trong bảo khố nơi Long Mộ, tăng lên 500 vạn cũng không phải chuyện quá khó.
“Đi, chúng ta đến Hỗn Dị Tộc bái phỏng!”
Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc.
. . .
Có thù tất báo, đặc biệt là đối với những kẻ nhắm vào Nguyên Giới, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ tên nào.
Ngồi trên lưng Linh Nhất băng qua hỗn độn, rất nhanh Lạc Nam đã tìm đến địa bàn của Hỗn Dị Tộc theo chỉ dẫn của Hỗn Phượng Nga.
Chỉ thấy nơi này là một vùng đầm lầy hỗn độn rộng lớn, khắp nơi đều có các sinh vật hình thù kỳ dị, xấu xí và ghê rợn, không có điểm nào là phù hợp với thẩm mỹ quan của người bình thường.
“Quả đúng là Hỗn Dị Tộc, đều là đám quái dị.” Lạc Nam vuốt cằm.
Ẩn mình trong bóng tối, hắn tiếp cận một tên như Nhân Ngư đang canh gác bên ngoài.
Nói là Nhân Ngư nhưng con hàng này lại có nửa thân trên là cá, còn nửa thân dưới lại là chân người, hình thù như một con cá mọc ra hai chân, khôi hài đến cực điểm.
“Nhiếp Hồn Thuật.”
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn loé lên, tên Nhân Ngư này chỉ là Thiên Đạo, căn bản không thể chống lại, dễ dàng bị khống chế.
“Hỗn Dị Tộc các ngươi biết Nguyên Giới không?” Lạc Nam hỏi.
Hắn hành sự cẩn thận, cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói một phía của Hỗn Phượng Nga, ngược lại muốn đích thân xác nhận kẻo giết lầm sinh mệnh vô tội.
“Nguyên Giới là thế giới mà Hỗn Dị Tộc vừa liên thủ với Hỗn Độn Liên Minh tấn công, ta cũng có tham gia.” Tên Nhân Ngư thành thật khai báo, hai mắt bị Nhiếp Hồn mê hoặc, không thể nói dối.
“Vậy tại sao các ngươi rút khỏi?” Lạc Nam ánh mắt loé lên.
“Chúng ta tấn công một nơi gọi là Đạo Yêu Thần Cung, nhưng vì nhận thấy đại thế đã mất, tộc trưởng đã mang theo toàn tộc rút lui.” Nhân Ngư tiếp tục đáp.
“Hiểu.” Lạc Nam đặt tay lên đầu nó, Đoạt Hồn triển khai.
Toàn bộ ký ức của Nhân Ngư đều rơi vào mắt của hắn, thấy được cảnh tượng xảy ra ở Nguyên Giới.
Chứng kiến Đạo Quốc vậy mà mở ra vô số lỗ đen hỗn độn để đại quân tràn vào, chứng kiến bọn chúng không kiêng nể gì tập kích khắp nơi ở Nguyên Giới, Lạc Nam phẫn nộ đến tột đỉnh lên tiếng:
“San bằng nơi này, huỷ diệt tất cả!”
Mệnh lệnh được đưa ra.
NGAO.
Linh Nhất ngửa đầu gào thét, cảm nhận được tâm tình phẫn nộ của chủ nhân, từ trong bóng tối mang theo hàng vạn Hỗn Độn Long Linh xông thẳng ra ngoài.
Tử Vong giáng lâm, vạn long chi nộ. . .
Toàn bộ đầm lầy hỗn độn bị xới ngược lên ngay khi Long Thế của tất cả bùng nổ.
“Hỗn Độn Long Tộc?”
Tiếng quát vừa sợ vừa giận đến cực điểm vang lên: “Các ngươi tại sao tấn công Hỗn Dị Tộc?”
Giữa đầm lầy, một con mắt khổng lồ mở ra.
Chính là thủ lĩnh của Hỗn Dị Tộc.
Linh Nhất vừa nhìn thấy nó đã cuồng bạo lao đến, Tử Vong Long Lực ngưng tụ trong miệng, một khoả Long Pháo cực đại bắn ra.
Con mắt này lập tức mở ra Thông Đạo nuốt trọn khoả Long Pháo này, Thông Đạo lại mở ra ở một chỗ khác nhắm ngay vị trí bầy Hỗn Độn Long Linh.
Long Pháo của Linh Nhất từ trong đó bay ra, mắt thấy sẽ oanh tạc hàng loạt Hỗn Độn Long Linh thành cặn bã.
“Hừ!”
Xoa Diệp Sầu hừ một tiếng xuất hiện, Huyết Viêm Thần Mâu đâm ra, Quỷ Thế và Tổ Long Thế dung hợp, một mâu chấn vỡ Long Pháo.
“Đa tạ!” Linh Nhất cảm kích nhìn nàng, chuyển sang đồ sát đám cao tầng của Hỗn Dị Tộc khác.
“Quả nhiên đặc biệt.” Ánh mắt Lạc Nam hiện lên vẻ nóng bỏng.
Cái loại năng lực mở ra Thông Đạo liên kết với hỗn độn ở các nơi như thế này chẳng khác nào Minh Hà phiên bản hỗn độn cả.
Năng lực của con mắt này rất đáng để sở hữu, sau này khi hành tẩu trong hỗn độn sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Đặc biệt là quay về thăm Thần Hiên Hiên và Linh Vũ Mộng Âm cũng không cần vất vả triển khai Vong Linh Dịch Chuyển.
Đương nhiên Lạc Nam không có ý định tha cho con mắt, mà sẽ rút huyết mạch của nó giao cho Dị Nữ luyện hoá, từ đó nàng sẽ sở hữu năng lực của nó.
Nghĩ là làm, tốc biến triển khai.
Con mắt nhận ra Hỗn Dị Tộc không phải đối thủ của vạn long, dự định mang theo toàn tộc đào tẩu.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên: