Không còn là “hấp huyết”, mà thay vào đó là khả năng làm chủ những thứ liên quan đến máu một cách trực tiếp trong cơ thể địch và biến thành của mình.
Rõ ràng năng lực này của Dị Nữ đã không hề thua kém so với việc Hương Trà thao túng thuộc tính nguyên tố của đối thủ.
Thông thường đối thủ sẽ có hai cách để khắc chế lại năng lực của Dị Nữ đó là ỷ vào đẳng cấp tu vi và sự chênh lệch về quy tắc... có thể dùng quy tắc mạnh hơn để vô hiệu hoá khả năng khống chế máu của nàng.
Nhưng mà thông qua tinh huyết Bất Hủ của Lạc Nam, Dị Nữ đã lĩnh ngộ được Quy tắc Bá Đạo...
Có Quy tắc Bá Đạo trong tay, phần lớn quy tắc đều không đủ tư cách ngăn chặn Dị Nữ, ngược lại nàng còn có thể vượt cấp chiến đấu.
Hiển nhiên với kinh nghiệm của Lạc Nam, hắn đã nhận ra điều này ngay từ đầu nên không tiếc đem Bất Hủ tinh huyết cho nàng... dù điều này sẽ tiêu hao khá nhiều lực lượng, kéo dài thời gian đột phá tu vi của hắn.
Ba trăm mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm tiêu hao trong quá trình biến hoá của Dị Nữ, đổi lại tu vi của nàng cũng đang đề thăng.
HÚ HÚ HÚ...
Từng tiếng hét quỷ dị vang lên, chỉ thấy bầy dơi nhỏ Dị Yêu Sứ, tiểu đệ của Dị Nữ cũng đang điên cuồng biến đổi và tiến hoá theo nữ chủ của chúng.
Một cái động phủ bằng máu khổng lồ bắt đầu hình thành, lực lượng đem Lạc Nam đẩy ra ngoài, bao trùm lấy Dị Nữ và cả bầy dơi vào bên trong.
Cả cái giường lớn lúc này đã biến thành động dơi...
Vân Tiêu cùng Thần Huyền Huân cũng phải bay lên cao né tránh.
Lạc Nam thấy vậy cười tủm tỉm, tồng ngồng ôm lấy Vân Tiêu nói:
“Đến lượt nàng, để xem Ngự Quy Thần Thể được Hồng Mông Thần Lực tưới tắm sẽ biến đổi như thế nào.”
Vân Tiêu mỉm cười ôm lấy hắn: “Hãy cho thiếp xem!”
Lần đầu tiên giữa hai người là do nàng chủ động, Vân Tiêu chưa từng xấu hổ trong chuyện này, ngược lại còn mong đợi tăng cường thực lực.
Lạc Nam kích động hôn lên bờ môi mê người đỏ thắm...
Rất nhanh, bên trong cung điện lại xuất hiện một chiếc giường, lại vang lên tình ca rung động lòng người, liên miên không dứt.
Không biết qua bao lâu sau, thanh âm yêu kiều thở gấp pha lẫn giận dỗi của Vân Tiêu vang lên:
“Đáng ghét, sao chàng còn chưa vào chính sự?”
Cái tên đáng ghét này thực hiện đủ mọi tư thế cả một ngày nhưng chưa truyền Hồng Mông Thần Lực sang cho nàng.
“Hắc hắc, phải làm nóng người trước đã.” Lạc Nam cười xấu xa, ai bảo nàng quá hấp dẫn khiến hắn muốn dừng mà không dừng được, quên cả việc tu luyện.
“Thiếp chịu hết nổi, tha đi phu quân.” Vân Tiêu vùi đầu trong lòng hắn làm nũng.
“Ngoan, bắt đầu chính sự.” Lạc Nam cười tủm tỉm.
Ý niệm vừa động, Hồng Mông Đỉnh gầm thét, Hồng Mông Thần Lực thông qua nơi tư mật như đại hải lan tràn khắp toàn thân nàng.
Ánh mắt của Vân Tiêu đột ngột sáng ngời, trở nên tỉnh táo và lý trí đến cực điểm.
Ngay khi Hồng Mông Thần Lực nhập thể, nàng nhẹ nhàng xoè bàn tay trước mặt Lạc Nam.
Trên năm đầu ngón tay tinh xảo, từng luồng Quy tắc Hồng Mông nhảy nhót mà ra, nhảy nhót như đang nịnh nọt.
“Thiên phú thật kinh khủng!” Thần Huyền Huân thấy cảnh này cũng phải giật mình.
Không ngờ thứ Vân Tiêu có được đầu tiên không phải là sự lột xác của Ngự Quy Thần Thể, mà là lĩnh ngộ Quy tắc Hồng Mông một cách dễ dàng.
Chưa dừng lại ở đó, Vân Tiêu bắt đầu dung hợp Quy tắc Hồng Mông vào trong tất cả các loại quy tắc của mình.
Quy tắc Vô Thượng đón nhận thêm Quy tắc Hồng Mông, hơn nữa còn là Quy tắc Hồng Mông cấp Siêu Thần Trung Kỳ từ Lạc Nam, uy lực lập tức bạo tăng dữ dội.
“Không hổ hai từ Vô Thượng của ta, không bao giờ có giới hạn!” Thần Huyền Huân lẩm bẩm.
Dù là nàng ở thời kỳ toàn thịnh trong quá khứ, nếu xét riêng về lĩnh vực quy tắc cũng không thể sánh bằng Vân Tiêu.
Đây chẳng lẽ chính là ngộ tính, là thiên phú của Bất Hủ Thần Thượng Cổ - Vạn Đạo Thần Chủ?
Sau khi tinh thông Quy tắc Hồng Mông, Vân Tiêu bắt đầu luyện hoá Hồng Mông Thần Lực, để nó thẩm thấu vào toàn bộ thân thể mình.
Lúc này, Ngự Quy Thần Thể của nàng mới sinh ra dị biến.
Trên tấm lưng trần tuyệt mỹ hiện ra hình xăm của Hoàng Trung Lý, thân cây cao lớn, tán cây giang rộng, nhánh cây vươn dài, đơm hoa kết quả, rễ cây như kinh mạch trải rộng khắp toàn thân...
Hoàng Trung Lý như có được sự sống, nó xem Hồng Mông Thần Lực như nguồn nước dồi dào và tinh khiết, ra sức hấp thụ.
OÀNH...
Một sức mạnh khổng lồ lại đem Lạc Nam hất bay ra ngoài.
Hoàng Trung Lý đột ngột tách rời ra khỏi Vân Tiêu, biến thành đại thụ bao trùm toàn bộ không gian Hỗn Hành Cung Điện.
Lạc Nam kinh hãi phát hiện chẳng biết từ bao giờ, lực lượng trong Hồng Mông Đỉnh đã bị rút cạn chẳng còn một giọt nào.
Vân Tiêu ngồi dưới gốc cây Hoàng Trung Lý, hai mắt khép hờ như đang tiến vào trạng thái thần bí, huyền diệu nào đó.
Hắn vội vàng đem mười mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm ném vào Hồng Mông Đỉnh bổ sung lực lượng, lại lấy tất cả số mỏ Nguyên Thạch còn sót lại đặt xung quanh Hoàng Trung Lý, cung cấp cho Vân Tiêu sử dụng.
“Lần biến hoá này e rằng không ngắn!” Thần Huyền Huân nói:
“Chàng lột xác thân thể và huyết mạch mất hơn ba năm, Ngự Quy Thần Thể của Vân Tiêu rất lợi hại, e rằng cũng sẽ tốn từ một đến hai năm.”
“Thời gian không thành vấn đề, chỉ cần các nàng ấy mạnh hơn là được.” Lạc Nam cười nói.
Hắn ra lệnh cho Hỗn Hành Cung Điện thu nhỏ lại, đem nó cất vào trong đan điền để chúng nữ yên tâm tu luyện.
Cũng may trước đó thu được rất nhiều Nguyên Thạch từ đám người Thập Phương Các, bằng không khó mà đủ Nguyên Lực để Dị Nữ và Vân Tiêu hấp thụ lần này.
Nhưng hắn cũng đã dốc sạch túi cho các nàng, hiện tại xem như nghèo rớt mồng tơi.
“Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bà nương Hương Trà kia dụ dỗ hôn ta một ngụm lại mất hơn mười loại Đạo Thuộc Tính cho nàng.” Lạc Nam ra vẻ bất mãn.
“Đồ xấu xa, đừng tưởng thiếp không biết dụng ý của chàng.” Thần Huyền Huân trừng mắt hừ một tiếng:
“Nếu chàng song tu với Hương Trà, đám Đạo Thuộc Tính đó chẳng phải cũng sẽ quay về?”
Lạc Nam mặt dày cười haha: “Lão bà, quả nhiên chỉ có nàng hiểu ta.”
“May cho chàng là tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, chỉ có công pháp này mới có được khả năng chia sẻ thuộc tính đặc biệt như vậy.” Thần Huyền Huân liếc xéo hắn.
“Đúng vậy, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh là số một!” Lạc Nam vô cùng tán thành.
Chỉ cần là nam nhân, không thể không yêu công pháp như vậy.
Chúng nữ đều bế quan, Lạc Nam triệu hoán Hỗn Độn Cuồng Long, ngồi lên lưng nó di chuyển trong hỗn độn.
Hắn muốn dựa vào tin tức Tứ Đạo Giới Chủ cung cấp, tìm đến mấy phương thế giới còn vô chủ.
Trước tiên lưu lại một Vong Linh ở nơi đó theo dõi tình hình, chờ các lão bà có đủ thực lực sẽ mang theo dịch chuyển đến tranh đoạt Bản Nguyên.
Trong lúc Lạc Nam ung dung nhàn nhã, hai phương thế lực có nội tình Bất Hủ vẫn đang săn lùng lẫn nhau.
Bất kể là Hồng Mông Thiếu Chủ hay Vạn Vũ Thiếu Chủ đều đang tìm kiếm tung tích đối phương.
Bất quá hỗn độn thật sự quá lớn, ngay cả Bất Hủ cũng khó có thể khám phá mọi ngõ ngách, huống hồ chỉ là một đám Siêu Thần?
Muốn bọn hắn chạm mặt sau đó xảy ra đại chiến, vẫn chưa biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Vì để tăng hiệu quả, Hồng Mông Thiếu Chủ đã ra lệnh cho các Hồng Mông Sứ Giả phân tán ra hành động, một khi gặp tung tích cường giả Vạn Vũ Giáo phải lập tức báo tin.
Nhân cơ hội đó, Hồng Duệ mới có không gian truyền âm liên lạc với Lạc Nam:
“Chủ nhân, là thuộc hạ!”
“Tình hình thế nào rồi?” Lạc Nam thản nhiên hỏi.
“Hồng Mông Thiếu Chủ - Hồng Dương Phong đã thật sự bị ngài và chủ mẫu qua mặt, lệnh cho Hồng Mông Sứ Giả chúng ta tìm kiếm Vạn Vũ Giáo.” Hồng Duệ sùng bái nói.
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười, có Quy tắc Bá Chủ của hắn... trừ phi là Bất Hủ Thần đích thân dò xét linh hồn Hồng Duệ mới phát hiện sự thật, một tên Hồng Dương Phong còn chưa đủ tư cách.
“Có tin tức gì bên phía Vạn Vũ Giáo không?” Lạc Nam hỏi.
“Không có thưa chủ nhân, hỗn độn thật sự quá lớn... hơn nữa chưa chắc có Vạn Vũ Giáo xuất hiện.” Hồng Duệ hồi đáp.
Lạc Nam vuốt cằm suy tư, việc vu oan giá hoạ lên đầu Vạn Vũ Giáo chỉ nhằm mục đích dụ dỗ Hồng Mông Thiếu Chủ hàng lâm hỗn độn mà thôi.
Không cần biết Vạn Vũ Giáo có vì đám đệ tử của Thủ Mộ Nhân mà tham gia náo nhiệt hay không, mạng của Hồng Dương Phong mới là mục tiêu chính, các mảnh gốm trong tay tên này quá mức quan trọng cho tương lai của Vân Tiêu.
Vạn Đạo Lưu Ly Bình, không thể không đoạt trở về.
Lạc Nam cũng không xem nhẹ Hồng Dương Phong chút nào, nhân vật có thể trở thành người thừa kế ngôi vị tộc trưởng của Hồng Mông Cổ Tộc chắc chắn đáng gờm.
Vì thế hắn cần chờ Hương Trà, Tiểu Tiểu, Dị Nữ, Vân Tiêu, Hiên Hiên và Mộng Âm xuất quan nhằm đảm bảo phần thắng.
Bất quá trước đó, dù không động vào Hồng Dương Phong... nhưng vẫn có thể loại bỏ bớt chân tay của hắn.
“Ngươi nói các Hồng Mông Sứ Giả đang tách ra hành động sao?” Lạc Nam ánh mắt lấp loé.
“Vâng, thuộc hạ cũng đang ở một mình mới dám liên lạc với ngài.” Hồng Duệ kính cẩn đáp.
Lạc Nam nhếch mép cười tà, cất giọng trầm thấp như ác ma:
“Vậy ngươi có biện pháp xác định vị trí của những tên khác chứ?”
......
Nguyên Thuỷ Lão - một trong hai vị Hồng Mông Sứ Giả mạnh nhất của Hồng Mông Thiếu Chủ.
Chỉ cần Hồng Dương Phong thành công kế thừa ngôi vị tộc trưởng, Nguyên Thuỷ Lão sẽ đủ tư cách trở thành trưởng lão của Hồng Mông Cổ Tộc, trở thành nhân vật cao tầng của một chủng tộc mang nội tình cấp độ Bất Hủ.
Thế nên trong việc trợ giúp Hồng Dương Phong lên ngôi, Nguyên Thuỷ Lão cực kỳ ra sức.
Trước mắt chưa thể tìm thấy người của Vạn Vũ Giáo, vậy nên ông ta quyết định tiếp tục săn lùng mảnh gốm vỡ.
Hôm nay, Nguyên Thuỷ Lão thân khoác áo choàng, đeo mặt nạ che đậy thân phận... chậm rãi tiến vào một toà đại thành.
Toà đại thành này trôi nổi giữa hỗn độn, phạm vi lên đến hàng tỷ dặm nhìn không thấy điểm cuối, tường thành sừng sững bề thế và khí phách.
Hư Vô Cổ Thành - một trong những thế lực Siêu Thần hàng đầu Chung Cực Giới, tương truyền có đến ba vị Siêu Thần đỉnh phong trấn thủ, cực kỳ hùng mạnh.
Tuy nhiên hàng triệu năm về trước, Hư Vô Cổ Thành vô tình đắc tội một vị Bất Hủ Thần.
Kết quả vị Bất Hủ Thần phẫn nộ, tuyên bố muốn đồ thành, tiêu diệt Hư Vô Cổ Thành cho hả giận...
Nào ngờ Hư Vô Thành Chủ cũng là nhân vật kiêu hùng, quyết đoán từ bỏ lãnh địa và cơ ngơi lâu đời tại Chung Cực Giới, dẫn dắt toàn thành kích hoạt Hư Vô Hỗn Độn Thần Trận truyền tống mà đi, kịp thời trốn vào hỗn độn trước khi vị Bất Hủ Thần kia giết đến, thoát được một kiếp.
Từ đó cho đến nay, Hư Vô Cổ Thành chuyển sang sinh tồn tại hỗn độn, không dám quay về Chung Cực Giới thêm một lần nào nữa.
Nhưng dù là như thế, Hư Vô Cổ Thành vẫn là thế lực Siêu Thần hàng đầu, ngay cả Nguyên Thủy Lão cũng không dám xem nhẹ.
Trùng hợp khi đi ngang toà thành này, mảnh gốm mà Nguyên Thuỷ Lão mang theo trên người sinh ra cảm ứng.
Vì thế ông ta mới chủ động tiến vào dò xét.
Cách Hư Vô Cổ Thành không xa, hỗn độn vặn vẹo... thân ảnh Lạc Nam chậm rãi xuất hiện.
“Phát hiện hai mảnh gốm bên trong toà thành đó!” Kim Thần Nhi bỗng nhiên truyền âm.
“Cái gì?” Lạc Nam sửng sốt.
Hồng Duệ đã cung cấp vị trí đám Hồng Mông Sứ Giả cho hắn, mà nơi này là chỗ gần nhất nên hắn cũng thuận tiện tìm đến.
Nào ngờ Kim Thần Nhi lại cảm ứng được tận hai mảnh gốm?
“Chẳng lẽ có hai tên Hồng Mông Sứ Giả ở đây?” Lạc Nam ánh mắt lấp loé:
“Hoặc tên Hồng Mông Sứ Giả này có tận hai mảnh gốm.”
“Khả năng có người sở hữu mảnh gốm trong thành, tên Hồng Mông Sứ Giả kia cũng mang ý định cướp đoạt.” Thần Huyền Huân cười nói.
Lạc Nam gật đầu...
Mặc kệ là trường hợp nào, cũng nên vào thành tìm hiểu...
Hắn muốn loại bỏ bớt tay chân của Hồng Mông Thiếu Chủ, hiếm có thời điểm bọn hắn tách nhau ra, phải nhân cơ hội bắt lẻ.
Không chần chờ, Bỉ Ngạn Hoa hoá thành hình xăm bao trùm khuôn mặt, Lạc Nam chậm rãi hạ người xuống trước cổng thành.
Vừa thấy có kẻ tiếp cận, một đám binh lính tu vi Thần Đạo bên trong thành đã bay lên, tên tướng quân cầm đầu chắp tay hỏi:
“Tiền bối đến Hư Vô Cổ Thành chúng ta có việc gì không?”
Mặc dù Lạc Nam ẩn giấu khí tức, nhưng nhân vật có thể một mình hành tẩu giữa hỗn độn như hắn thì kém nhất cũng là đại năng, đám binh lĩnh Thần Đạo này đương nhiên phải gọi một tiếng tiền bối.
“Haha, vô tình đi qua... thấy toà thành này hùng vĩ bất phàm nên đến tìm hiểu mà thôi.” Lạc Nam thẳng thắng cười nói:
“Cần điều kiện gì để vào thành không?”
Tên Hồng Mông Sứ Giả kia đã vào được, Lạc Nam không tin mình vào không được.
“Hư Vô Cổ Thành làm kinh doanh đa lĩnh vực ở hỗn độn, luôn tiếp đón tất cả khách nhân, chỉ cần giao nộp một lượng Nguyên Thạch nhất định là có thể vào thành.” Tên tướng quân cười nói:
“Nhưng thời gian này là ngoại lệ, chỉ cần tiền bối trả lời một câu hỏi là được.”
“Câu hỏi gì?” Lạc Nam hứng thú.
Tên tướng quân hít sâu một hơi, trầm giọng lên tiếng:
“Tiền bối có sợ Bất Hủ Thần không?”
“Khà khà khà, chúng ta ở hỗn độn... Bất Hủ Thần không thể tự thân giết đến, sợ cái rắm gì?”
Chợt có tiếng cười ngông cuồng vang lên.
Chỉ thấy một tên nam tử lưng hùm vai gấu, diện mục lẫm liệt oai phong như đại tướng ngang dọc chiến trường cưỡi trên lưng một con Hỗn Độn Thao Thiết tiến đến, hào hùng nói:
“Bất Hủ Thần cũng không thể ngăn cản bổn toạ trở thành phu quân của Hư Vô Thần Nữ!”
“Mời tiền bối vào thành!” Tên tướng quân tươi cười đáp.
“Tránh ra một bên đi!” Tên nam ngạo nghễ ngẩng cao đầu, điều khiển Hỗn Độn Thao Thiết xông thẳng đến Lạc Nam.
Ánh mắt của Hỗn Độn Thao Thiết trở nên hung hăng, chỉ hận không thể húc chết con mồi thành thịt vụn.
Ánh mắt Lạc Nam chợt lạnh, cửa thành rộng lớn mênh mông, dù là một đội quân hàng chục vạn người cũng có thể dễ dàng đi vào.
Hết lần này đến lần khác tên nam tử này cố ý xông đến vị trí của mình, rõ ràng là muốn thể hiện bản lĩnh, đồng thời hướng mình hạ mã uy.
Tại sao vô duyên vô cớ, đôi bên chưa từng nhận thức lại có hành vi như vậy?
Lạc Nam lười tìm hiểu, hắn chỉ biết có kẻ muốn gây sự là đủ rồi...
Đang thiếu Thế Giới Bản Nguyên đây này.
......
Chúc cả nhà tối vui vẻ