“Ngươi vừa nói cái gì?”
Thái Cổ Viện Trưởng hoài nghi mình nghe lầm, phải hỏi lại thêm một lần.
“Ta hỏi các vị, có gánh nổi Đế Quân Thần Toạ tự bạo không?”Lạc Nam cười tủm tỉm.
Mà theo thanh âm của hắn, Bá Chủ Quy Tắc từ lòng bàn tay cuồn cuộn tiến vào bên trong Đế Quân Thần Toạ.
Đối với một Bất Hủ Thần Vật vừa bị xoá đi linh tính như nó, làm sao có thể chống lại Bá Chủ Quy Tắc khống chế?
Giờ đây chỉ cần một ý niệm hạ lệnh của Lạc Nam, Đế Quân Thần Toạ sẽ “Bùm”.
“Ngươi điên rồi!”Linh Khánh hoảng hốt che miệng, vô thức lùi lại bước chân.
Mà toàn bộ Bất Hủ Thần cũng phải nuốt nước bọt khô khốc trong cổ họng, ánh mắt nhìn về phía Lạc Nam như nhìn một kẻ điên.
Đối với toàn bộ tu sĩ ở Chung Cực mà nói, Bất Hủ Thần Vật tượng trưng cho ý chí của thế giới, là tồn tại chí cao vô thượng mà vô số người phải truy cầu, theo đuổi.
Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu bậc kỳ tài tuyệt diễm nhưng không được Bất Hủ Thần Vật thừa nhận, sầu não mà chết.
Thế nên cả những Bất Hủ Thần, bọn hắn vẫn dành sự trân trọng nhất định cho Bất Hủ Thần Vật, không dám khinh nhờn.
Thế mà Lạc Nam chẳng những không có sự trân trọng đó, ngược lại còn có ý định tự bạo Đế Quân Thần Toạ - một kiện Bất Hủ Thần Vật rất cường đại, thái độ không hề giống hù doạ chút nào.
Người ở đây chưa từng chứng kiến Bất Hủ Thần Vật tự bạo bao giờ, không biết mức độ thảm liệt sẽ ra sao, nhưng chắc chắn không nguyện ý đối mặt.
Tất cả sinh linh Tây Cực từ lớn đến nhỏ hít thở không thông, bầu không khí tĩnh lặng bao trùm.
Lạc Nam khoé môi nhếch lên, tủm tỉm nói:
“Thái Cổ Viện Trưởng, mười vị Bất Hủ thì ghê gớm lắm sao? Một khi Đế Quân Thần Toạ tự bạo, dù các ngươi sống được cũng trọng thương, thậm chí khiến Bất Hủ Thần Vật của mình gặp tổn hại nghiêm trọng.”
“Mà ta với Bất Hủ Thần Tháp viễn độn càn khôn, Bất Hủ Thần Khu phòng ngự tuyệt đối… để xem ai phải trả giá đắt hơn?”
Phần phật…
Bách Thế Thư trong tay Thái Cổ Viện Trưởng có vẻ cũng rất căm phẫn trước thái độ của Lạc Nam, các trang thế giới liên tục chuyển động, nhưng lại không tìm ra cách nào để hoá giải sự tự bạo đáng sợ như vậy.
Thậm chí Thái Cổ Thư Viện có thể bị chôn vùi trong phế tích.
Bởi lẽ Bất Hủ Đại Trận chưa chắc phòng ngự được trước sự tự bạo của Đế Quân Thần Toạ.
“Ta không tin hắn dám tự bạo Bất Hủ Thần Vật.”Nộ Uy gầm lên:
“Hắn chỉ đang hư trương thanh thế mà thôi.”
“Vậy sao?”Lạc Nam vuốt ve Đế Quân Thần Toạ, nở nụ cười quỷ dị:
“Tự bạo một, để thu lại mười… thấy thế nào cũng không lỗ!”
Hắn đảo mắt nhìn các vị Bất Hủ Thần, ánh mắt đã hiện lên sát khí và tham niệm.
Hiển nhiên Lạc Nam có ý định trọng thương cả đám ở đây, sau đó thu hoạch chiến lợi phẩm.
Ánh mắt của hắn khiến đáy lòng các vị Bất Hủ Thần phát lạnh, nội tâm run rẩy.
Đây chính là Bất Hủ Bá Chủ, là một kẻ vừa có thực lực, vừa có khí phách… có chuyện gì hắn không dám làm?
Không ngờ đường đường Bất Hủ Thần, có ngày lại trở thành con mồi trong mắt kẻ khác.
Trong bầu không khí đè nén đến cực điểm tại Tây Cực, một thanh âm hối hận vang lên:
“Đạo hữu, ta sai rồi!”
Mọi người giật mình, chỉ thấy Linh Khánh chủ động bước lên, hướng Lạc Nam cúi thấp đầu, trịnh trọng nói:
“Ta đã sai khi xen vào trận chiến của đạo hữu, hôm nay đứng ở nơi này bồi tội, mông đạo hữu rộng lượng bỏ qua!”
“Linh Khánh, ngươi sao lại có thể như vậy?”Vu Nhai phẫn uất quát lớn.
Các vị Bất Hủ Thần khác trong mắt lại loé lên một tia sáng… đúng vậy, nếu như Linh Khánh và Vu Nhai chủ động nhận tội, nói không chừng có thể tìm ra đường lui.
Không ai mong muốn Đế Quân Thần Toạ tự bạo ở Tây Cực, cái giá phải trả quá đắt.
So với cái giá đó, hai vị Bất Hủ Thần nhận lỗi cũng rất xứng đáng.
“Chiến cũng đã chiến rồi, một lời nhận lỗi là dễ dàng bỏ qua sao?”Lạc Nam thản nhiên hỏi.
Linh Khánh hít sâu một hơi, tháo xuống Nhẫn Trữ Vật trong tay đưa đến:
“Ngoại trừ Bất Hủ Thần Vật và tính mạng của tộc nhân Linh Gia ra, ta có thể dùng tất cả tài sản chứng minh thành ý.”
“Hảo!”Lạc Nam dứt khoát gật đầu:
“Thêm một điều kiện!”
“Điều kiện gì? Mời đạo hữu nói!”Linh Khánh khẽ hỏi.
“Liên thủ cùng ta, diệt Vu Gia!”Lạc Nam cười gằn.
“Phốc!”Vu Nhai suýt chút phun ra một ngụm máu, nộ hống:
“Khinh người quá đáng!”
“Thì tính sao?”Trong mắt có Lôi Đình chớp động, Lạc Nam hờ hững:
“Ngươi không phục, thù cũng đã kết, giữ mạng ngươi lại có ích gì?”
Mai Hồng Sương nội tâm nặng nề, nam nhân này sát phạt đến cực điểm, thực lực cường thế khó tin… lại sẵn sàng chơi lớn tự bạo Thần Vật.
Nàng ném ánh mắt sang Vu Nhai, hy vọng tên này biết thức thời.
Dù sao thì mọi chuyện đều là do tam đại gia tộc mà ra…
Mà không riêng Mai Hồng Sương, tất cả Bất Hủ Thần khác cũng đều tạo áp lực lên Vu Nhai, truyền âm nói:
“Chúng ta vì Tây Cực nên đã ra mặt, ngươi cũng nên vì đại cục mà hạ cái tôi xuống!”
Vu Nhai toàn thân run rẩy, hướng mắt nhìn Thái Cổ Viện Trưởng ý muốn đối phương ra mặt giúp mình.
Nhưng Thái Cổ Viện Trưởng lại không chú ý đến hắn, hiển nhiên ngầm tán thành quyết định của các vị Bất Hủ Thần khác.
Rắc rối là do Linh Khánh và Vu Nhai gây ra, bây giờ Linh Khánh đã có cách xử lý… hy vọng Vu Nhai cũng như thế.
“Không phiền toái các vị!”Lạc Nam lạnh lùng nói:
“Tất cả tránh ra! Để ta và Vu Nhai có một trận chiến, mặc kệ kết quả thế nào, ta sẽ không còn tính toán với Tây Cực.”
Sắc mặt Vu Nhai tái mét, cả đám liên thủ vẫn không làm gì được đối phương, đơn đả độc đấu mình chỉ có con đường chết.
Da mặt hắn đỏ lên, cố gắng giữ bình tĩnh trầm giọng lên tiếng:
“Mong các hạ thứ lỗi, là ta sai rồi!”
Nói xong, chủ động tháo ra Nhẫn Trữ Vật ném đến Lạc Nam.
Nào ngờ Lạc Nam không hề dao động, Nhẫn Trữ Vật rơi xuống mặt đất.
Tĩnh… tĩnh lặng đến cực hạn.
Vu Nhai siết chặt nắm đấm, cả người run lẩy bẩy cho thấy hắn đè nén như thế nào.
“Đạo hữu!”Thái Cổ Viện Trưởng nhìn Lạc Nam nói:
“Tin tưởng ngươi cũng không muốn làm quá tuyệt tình, ta ở đây phát thệ, chỉ cần ngươi chấp nhận dừng lại, Thái Cổ Thư Viện sẽ toàn lực cung cấp tin tức mà ngươi cần, không phải một tin mà là ba tin.”
Lạc Nam vuốt cằm, ba tin tức từ Thái Cổ Thư Viện là cái giá không nhỏ.
Đúng như Thái Cổ Viện Trưởng nói, bản thân hắn cũng không muốn tự bạo Đế Quân Thần Toạ, dù sao thứ này khá thích hợp với bà cả, bỏ thì tiếc.
Hơn nữa cũng chẳng biết được mức độ huỷ diệt của một kiện Bất Hủ Thần Vật lớn đến mức nào, nếu như Thái Cổ Viện Trưởng và đám Bất Hủ Thần ở đây có biện pháp tự vệ, không bị tổn thương quá nặng, mình cũng không làm gì được, chẳng phải mất trắng Đế Quân Thần Toạ?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam nhìn Vu Nhai cười nhạt:
“Quỳ xuống dập đầu, tự đoạn một tay kết thúc ân oán!”
“Tên khốn!”Vu Nhai ngửa đầu gầm lên, đang muốn bạo tẩu.
Phách Lẫm, Nộ Uy đã xuất hiện hai bên trái phải, hung hăng đem hắn đè xuống.
Trần Tâm kết ấn, tầng tầng lớp lớp Phù Văn và Trận Văn trói chặt cơ thể Vu Nhai.
“Vì đại cục làm trọng!”Bọn hắn nhấn mạnh.
“AAAAAAA…”Vu Nhai như phát điên, hai mắt đỏ ngầu động ý niệm.
Bùm bùm!
Hai tay của hắn nổ tung, lạnh lùng nhìn Lạc Nam nói:
“Ta dùng thêm một tay để đổi lấy cái quỳ!”
“Một tay đổi một quỳ à? còn chưa đủ!”Lạc Nam híp mắt.
Vu Nhai cắn răng, lại tự nổ nát hai chân của mình.
“Tạm đủ, tha mạng chó cho ngươi!”Lạc Nam ung dung chắp tay sau lưng.
PHỐC!
Vu Nhai nhục nhã thổ huyết, tâm cảnh tan tành, triệt để hôn mê bất tỉnh, tứ chi vỡ vụn.
Linh Khánh cúi người nhặt Nhẫn Trữ Vật của hắn lên, cung kính đưa cho Lạc Nam:
“Mong Bá Chủ nhận lấy tâm ý!”
Lạc Nam phất tay thu hồi chiến lợi phẩm…
“Mang hắn về trị thương đi!”Nộ Uy cùng Phách Lẫm ném Vu Nhai cho Linh Khánh.
Lúc này bầu không khí đè nén rốt cuộc cũng thả lỏng.
“Nếu Bất Hủ Bá Chủ đã dừng chiến, mời vào thư viện!”Thái Cổ Viện Trưởng nói.
“Chậm đã!”Lạc Nam quan sát mười vị Bất Hủ Thần, nhe răng nói:
“Các vị vô duyên vô cớ động thủ với ta, cũng nên trả chút phí tổn thất tinh thần!”
“Ngươi…”Một đám cường giả trợn mắt há hốc mồm.
Mai Hồng Sương giận dữ, bầu sữa phập phồng lên xuống, chỉ muốn tát lên khuôn mặt uy vũ tà mị kia.
“Mỗi người 5 vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm.”Lạc Nam nâng lên một bàn tay:
“Chuyện lần này chính thức kết thúc, ta cũng không còn ân oán với Tây Cực.”
“Haizzz.”Cổ Đăng chắp tay thở dài, áo cà sa nhẹ phất, túi nguyên thạch bay đến.
Cái giá của hắn đưa ra không quá thấp cũng không quá cao, nằm trong phạm vi có thể chịu đựng của các vị Bất Hủ Thần.
Năm vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm để hoá giải ân oán với tên quái thai này, cũng khá là đáng.
Đã có Tây Cực Cổ Phật đi đầu, các vị khác tuy rằng bực tức nhưng vẫn giao ra cái gọi là “phí tổn thất tinh thần”.
Toàn trường chứng kiến cảnh này chỉ biết im lặng.
Một trận chiến kết thúc không tưởng, cái tên Lạc Nam với đại danh Bất Hủ Bá Chủ lại in đậm vào sử sách Chung Cực.
“Đa tạ!”
Thu đầy bồn đầy bát, Lạc Nam cười không khép miệng được, giao Nguyên Thạch cho các nàng Hồn Nguyệt Ánh kiểm kê, lúc này mới chắp tay chào hỏi:
“Chúng ta không đánh không quen, rất hân hạnh nhận thức chư vị.”
“Hừ!”Mười vị Bất Hủ Thần xé không đi mất, không thèm để ý đến hắn.
Linh Khánh cũng nâng đỡ Vu Nhai trở về, tam đại gia tộc lần này tổn thất thảm trọng, không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục nguyên khí.
Mà mọi chuyện bắt nguồn chỉ vì sự kiêu căng, ngạo mạng của một đệ tử thiên tài được Tống Gia che chở.
Sự kiện này cũng là một bài học đắt giá để các thế lực ở Tây Cực giáo dục lại hậu bối của mình.
Nước ở Chung Cực Giới rất sâu, ngươi vĩnh viễn không thể biết được vào một ngày đẹp trời nào đó mình sẽ chìm xuống.
Hãy khiêm tốn, điệu thấp mà hành sự trong hầu hết các tình huống.
Lạc Nam nội tâm sung sướng, đang đi tìm Bất Hủ Thần Vật thì có hàng đưa đến tận cửa, phù hợp với bà cả, ngoài ra còn bồi thêm cả đống Nguyên Thạch Siêu Phẩm.
Sau một trận chiến, từ nghèo thành giàu, quá phê…
“Phong thái Bá Chủ, nên như vậy!”Thần Huyền Huân cười đầy kiêu hãnh.
Đối với vị phu quân này, nàng có thể tự hào cả một đời.
Thấy hắn đứng cười một mình như tự kỷ, Thái Cổ Viện Trưởng chủ động mở miệng:
“Mời đạo hữu!”
“Mời!”Lạc Nam gật đầu, thu hồi Đế Quân Thần Toạ cùng Bá Chủ Thần Tháp.
3000 Bá Cực Đỉnh cũng tách ra, trở về đan điền.
Nhìn thủ đoạn chiến đấu đa dạng và đáng sợ của hắn, dù là nhân vật sống từ Thượng Cổ như Thái Cổ Viện Trưởng cũng phải thận trọng.
“Tham kiến Viện Trưởng, gặp qua Bất Hủ Bá Chủ!”Các trưởng lão xếp thành hàng cung kính chắp tay.
Trưởng lão của Thái Cổ Thư Viện đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, nhưng đứng trước nhân vật như Lạc Nam, bọn hắn tâm phục khẩu phục.
Bất cứ là ở nơi này, cường giả luôn được tôn sùng.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, trước đó còn định tìm cớ náo loạn Thái Cổ Thư Viện, nào ngờ Viện Trưởng cũng không phải dễ xơi, xem như may mắn.
Theo hắn đánh giá, Thái Cổ Viện Trưởng có thể sánh ngang Diệt Quy Thần Chủ.
Trận văn sáng lên, đưa cả hai người vào tầng cao nhất của Thư Viện… nơi các lá cây cực ít, ở giữa còn có một bàn trà.
“Mời ngồi!”Thái Cổ Viện Trưởng làm động tác mời.
Lạc Nam thoải mái ngồi xuống.
Thái Cổ Viện Trưởng phất tay, trà đun nóng đã chuẩn bị sẵn dâng lên, hắn thoải mái nhâm nhi thưởng thức, lại nghe người đối diện nói:
“Đạo hữu có biết vì sao Thái Cổ Thư Viện vốn không chen vào tranh đấu, nhưng ta lại ra mặt can thiệp?”
“Trước đó chẳng phải nói rồi sao? Ta đang phá hư chỗ kinh doanh của đạo hữu.”Lạc Nam thuận miệng đáp.
“Không phải.”Thái Cổ Viện Trưởng lắc đầu:
“Chỉ tuỳ tiện tìm cớ mà thôi, nguyên nhân vì lợi ích chung của Tây Cực.”
“Lại là lợi ích chung.”Lạc Nam nhíu mày:
“Nếu ta loại bỏ Tam Đại Gia Tộc, những nội tình Bất Hủ còn lại chẳng phải càng có được địa bàn lớn hơn, càng có được nhiều tài nguyên, giảm thiểu sự cạnh tranh sao? Vì sao bọn hắn còn ra tay cản ta?”
“Đạo hữu sẽ lấy đi ba kiện Bất Hủ Thần Vật, khiến Tây Cực suy yếu.”Thái Cổ Viện Trưởng chậm rãi nói:
“Mà khi Tây Cực yếu, sẽ bị chỗ kia thôn phệ sạch sẽ.”
“Chỗ kia?”Lạc Nam hiếu kỳ, sau đó giật mình:
“Khoan đã, đây không phải tin tức ta cần.”
“Đạo hữu yên tâm, ta sẽ không tính!”Thái Cổ Viện Trưởng buồn cười, ôn tồn giải thích:
“Chỗ kia ý chỉ Cấm Khu, toạ lạc ở trung tâm của thế giới này.”
“Cấm Khu?”Lạc Nam ánh mắt lấp loé.
“Không sai, Cấm Khu là nơi tồn tại những Bất Hủ Thần hùng mạnh nhất ở Chung Cực Giới, bọn họ đa số đều là lão quái vật sống từ Thời Đại Bất Hủ đến nay, nội tình ở nơi đó ít thì có hai vị Bất Hủ, nhiều thì ba vị, thậm chí năm vị.”Thái Cổ Viện Trưởng nói tiếp:
“Mà dã tâm của Cấm Khu rất lớn, luôn muốn thống trị các đại khu xung quanh, độc chiếm Chung Cực Giới.”
“Vị Diệt Quy Thần Chủ kia cũng là một thành viên của Cấm Khu!”
“Hoá ra là thế.”Lạc Nam bừng tỉnh.
Thật ra cũng chẳng bất ngờ, bởi lẽ bất cứ ở nơi này cũng khó tránh khỏi tranh đấu, xâm lược… nhất là đối với một nơi khốc liệt, mạnh được yếu thua như Chung Cực Giới.
Nếu Cấm Khu kia thật sự mạnh đến mức có thể thống trị cả thế giới, vậy bọn họ cũng xứng đáng mà thôi.
Về phần Lạc Nam, chỉ cần đừng đụng vào Bá Việt Tông của hắn là được.
Tây Cực vì sợ trở thành con mồi của Cấm Khu nên mới đoàn kết, ngăn chặn Lạc Nam đem thêm hai món Bất Hủ Thần Vật rời đi.
“Sở dĩ gọi nơi đó là Cấm Khu, vì chỉ có những người gia nhập mới được phép tiến vào trung tâm thế giới.”Thái Cổ Viện Trưởng thẳng thắng:
“Ta xuất thân từ Tây Cực, cũng không muốn nhìn thấy nơi này bị chiếm mất.”
“Đạo hữu nói với ta nguyên nhân, là vì muốn ta đề phòng Cấm Khu sao?”Lạc Nam mỉm cười.
“Không sai, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, nếu một ngày Cấm Khu động vào đạo hữu, chúng ta có thể liên thủ.”Thái Cổ Viện Trưởng chân thành nói:
“Thực lực của đạo hữu, dù ở Cấm Khu cũng không có nhiều!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.
Đa tạ các độc giả ủng hộ em