#CDBC #akayhau
CHƯƠNG 3466: VÌ TA LÀ BÁ CHỦ!
Mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Một tên nam tử lạ mặt bỗng nhiên từ trong thân kiếm xuất hiện, tay nắm chuôi kiếm, cắm thẳng vào giữa trán Lạc Nam.
PHỐC!
Nhất kiếm cắm vào, đầu lâu vỡ nát, mà ngay cả cơ thể cũng đang tan rã.
“Không đúng!”Nam tử cau mày, cảm giác có gì đó không ổn.
Lạc Nam xuất hiện sau lưng đối phương, nở nụ cười lãnh khốc:
“Diễn kịch với ta? các ngươi còn non lắm!”
Vô Cực Thần Thủ gào thét, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Bá Thần Lực bùng phát, Lạc Nam đấm thẳng một quyền, tàn ảnh bị đâm phía trước cũng đã tiêu tán.
Bất chợt nam tủ xoay tròn 360 độ vô cùng quỷ dị, đại kiếm vung ra nghênh đón.
ĐÙNG!
Không gian kịch chấn, hai người liên tục lùi vài bước mới ổn định thân hình.
Nhìn lấy Lạc Nam, sắc mặt nam tử vô cùng âm trầm, kiếm trong tay ngân vang dữ dội, nghiến răng hỏi:
“Ngươi vì sao phản ứng kịp?”
Kế hoạch “Thần Kiếm chọn chủ”của hắn rõ ràng là rất hoàn mỹ, tin tưởng không ai có thể đề phòng.
Vậy mà trong lúc bất ngờ đánh lén vẫn không thể thành công, còn bị đối phương phản sát.
Nếu không phát hiện ngay từ đầu, căn bản không thể phản ứng đến mức như vậy, cùng lắm chỉ né tránh được một kiếm kia mà thôi.
Lạc Nam cười tủm tỉm chỉ vào con mắt của mình, ung dung nói:
“Một ma tu như ngươi, sao hiểu được thủ đoạn của Bất Hủ Hồn Thần?”
“Bất Hủ Hồn Thần?”Nam tử có phần ngoài ý muốn, sau đó cất tiếng cười vang:
“Tốt tốt tốt, không nghĩ đến câu đến một con cá lớn như vậy, trẫm phát đạt rồi.”
“Câu cá?”Lạc Nam nhếch mép:
“Có vẻ con cá này có thể nuốt chửng cả người cầm cần!”
“Cuồng vọng!”Nam tử hừ lạnh:
“Năm đó trẫm tung hoành Thời Đại Bất Hủ, ngươi còn là một giọt chất lỏng, lại dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt ta?”
“Ngươi đã lỗi thời rồi!”Lạc Nam bất chợt vung tay:
“Đến đây đi! Ta sẽ cho ngươi mượn sức mạnh huỷ diệt kẻ này!”
Một cổ hấp lực từ trong lòng bàn tay hắn toả ra, hút lấy sợi xiềng xích đã ảm đạm trên mặt đất.
Bá Đỉnh ngân vang, Bá Thần Lực cuồn cuộn như đại hồng thuỷ cuốn ra, tràn vào bên trong xiềng xích.
RĂNG RẮC…
Khoảnh khắc đó, tầng tầng lớp lớp Bất Hủ Ma Khí bám trên xiềng xích đầy gai nhọn rạn vỡ, rơi thành từng mảnh… lộ ra bên trong là một sợi xích lấp lánh thần quang tinh khiết sáng ngời.
Vù vù vù vù…
Chưa dừng ở đó, xiềng xích như vòi rồng hút nước, tham lam hấp thụ Bá Thần Lực của Lạc Nam.
RĂNG RẮC… RĂNG RẮC…
Vô vàn sợi xích như thiên la địa võng bao trùm không gian này bùng phát Bá Thần Lực, nghiền nát tất cả Ma Khí đeo bám.
ẦM ẦM.
Bất Hủ Ma Thần Lực trùng thiên, từng mảnh bầu trời đen kịt sụp đổ, từng mảng đại địa ma hoá tiêu tan.
Màu đen dần dần tan đi, thay vào đó là quang cảnh hoàn toàn trái ngược đang xuất hiện.
Bốn phương tám hướng chính thức lộ ra dáng vẻ thật sự của nó.
Ẩn sau vô vàn ma khí ngập trời ban đầu chính là thành vách của một toà cung điện cổ lão, trang nghiêm chí cực.
Lạc Nam và nam tử kia đều ở bên trong cung điện này.
Nơi đây có tám chiếc cột trụ khổng lồ, hội tụ toàn bộ sức mạnh của cung điện vào trong cột, vô số sợi xiềng xích quấn quanh thân cột, tạo thành phong ấn cao cấp nhất mà Lạc Nam từng thấy.
Mỗi cột đều đang phong ấn một sinh vật kỳ dị, hình thể dữ tợn, miệng đỏ như chậu máu, làn da đen đầy rẫy gai nhọn, toả ra khí tức hung lệ không cách nào hình dung.
Đáng chú ý chính là, tận tám cột nhưng chỉ phong ấn có bảy sinh vật, một cột đã nứt vỡ, những sợi xiềng xích trên thân cột cũng tán loạn khắp nơi.
Chúng nó chính là những sợi xích bị ma hoá ban đầu quấn quanh thanh đại kiếm, vừa mới được Lạc Nam cung cấp Bá Thần Lực.
“Thú vị.”Lạc Nam nhếch mép nhìn nam tử, lại nhìn chiếc cột bị vỡ nát kia, tò mò hỏi:
“Hoá ra ngươi chính là con hàng bị phong ấn trong cột này, thoát ra từ lúc nào?”
“Khặc… khặc… khặc…”Nam tử cười, nụ cười của hắn dần mất đi nhân tính.
Đại kiếm sáng ngời ngập tràn hào quang trên tay cũng đang chuyển màu.
Nó biến thành một thanh ma kiếm cự đại, dọc theo thân và lưỡi kiếm là tám cái miệng rộng phủ đầy rẫy gai nhọn, hai cánh như thiên thần nơi cách kiếm cũng biến thành một đôi ma dực.
Hiển nhiên hình dạng ban đầu mà Lạc Nam chứng kiến, chỉ là nguồn lực lượng nó hấp thụ từ cung điện này mà nguỵ trang.
Rõ ràng tên nam tử này và thanh kiếm của hắn cực kỳ âm hiểm, biến ác thành thiện, đổi trắng thay đen nhằm đánh lén hắn.
Bất quá chuyện đó không khiến Lạc Nam tức giận bằng việc lũ khốn kiếp này dám dụ dỗ hắn đến nơi này.
Khi Hạ Tử Quỳnh dâng hiến Chung Cực Tế Mệnh Thân cho hắn, Lạc Nam đã khao khát sẽ tìm được một kiện Bất Hủ Thần Vật nào đó tán thành mình, thừa nhận mình, bất chấp việc mình đã sở hữu Bất Hủ Thần Tháp.
Lần lượt từng kiện Bất Hủ Thần Vật hiện ra rồi biến mất trong tiềm thức, mãi cho đến khi có một thứ triệu hoán hắn, kêu gọi hắn… tạo hy vọng cho hắn.
Để hắn không ngại xa xôi, cất công tìm đến Thái Cổ Thư Viện, đại chiến ở Tây Cực rồi phải lặn lội sang Đông Cực Hải.
Vất vả tìm đến nơi này, kết quả phát hiện mình bị lừa gạt.
Thanh kiếm kia không hề triệu hoán Lạc Nam, nó chỉ muốn dụ dỗ hắn đến đây để giải thoát cho nó và chủ nhân của nó.
Lạc Nam cảm giác lòng tin của mình bị chà đạp, hy vọng của mình bị khinh thường.
Chung Cực Tế Mệnh Thân mà Hạ Tử Quỳnh dâng hiến vì hắn cũng bị lợi dụng.
Hắn nộ, thật sự nộ!
“Ngươi… xứng đáng trở thành thức ăn!”Lạc Nam nhìn thanh kiếm quỷ dị kia, lạnh lẽo tuyên bố.
“Ngon, cực hấp dẫn!”Tiểu Hồng Nhi bên trong đan điền cười khanh khách:
“Ta cảm giác nó ngon hơn cả Tiệt Đạo Kiếm kia.”
“Khặc khặc khặc.”Nam tử kia càng nở nụ cười:
“Ngươi càng giận, càng phẫn nộ, cảm xúc của ngươi càng trở thành chất dinh dưỡng cho bảo bối của ta.”
Quả nhiên, mấy cái miệng trên thân kiếm có vẻ khá thèm thuồng, đang gặm nhắm dao động linh hồn thịnh nộ của Lạc Nam, khí tức càng là tăng lên.
XOẸT!
Nam tử vung kiếm, chém thẳng vào bảy chiếc cột còn lại trong cung điện.
ẦM ẦM ẦM…
Cung điện chấn động dữ dội, các sợi xiềng xích điên cuồng siết chặt, muốn mượn Bá Thần Lực của Lạc Nam gia tăng sức mạnh để phong ấn, chống lại kiếm khí kinh hoàng.
Nhưng mà Lạc Nam lắc đầu, thanh âm hờ hững:
“Thả chúng ra! Ta muốn một lần diệt gọn cả ổ!”
Cung điện thoáng run, hiển nhiên nó cho rằng ý nghĩ của đối phương là quá điên cuồng.
Nên biết rằng bọn chúng chính là Thượng Cổ Hung Ma cấp Bất Hủ, tính khí ngang tàn, bạo ngược và âm hiểm, đi đến đâu gieo ác mộng và nỗi kinh hoàng đến đó, chủ nhân của nó và những người khác phải hy sinh mới có thể phong ấn thành công.
Sau vô số năm, phong ấn dần dần suy yếu dẫn đến một trong tám tôn Hung Ma thành công thoát ra ngoài, buộc nó phải dùng mọi cách để trói chặt, dù bị Bất Hủ Ma Lực táo bạo ma hoá, ăn mòn không ngừng.
Cung điện thậm chí đã tính đến chuyện sẽ tự bạo, cùng Thượng Cổ Hung Ma và thanh kiếm kia đồng quy vu tận.
Nào ngờ Lạc Nam tiến đến nơi này phá đám, khiến cái tên thoát khỏi cột kia lấy lại tự do… nhưng một tên so với tám tên vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Nếu để tám tên kết hợp, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Bất quá giờ đây, Lạc Nam là người làm chủ.
Hắn rút Bá Thần Lực trở về, không để cung điện hấp thụ dẫn đến phong ấn buông lỏng.
RĂNG RẮC…
Bảy chiếc cột còn lại rung động dữ dội, xiềng xích nới lỏng, vết nứt lan tràn.
Xèo xèo xèo…
Ma khí kinh thiên động địa thoát ra, bảy tôn Thượng Cổ Hung Ma rốt cuộc khôi phục tự do.
Chúng nó không công kích Lạc Nam, cũng chẳng trả thù cung điện.
Việc đầu tiên làm, chính là lao thẳng vào trong miệng của nam tử.
Mà tên này cũng chỉ chờ có thế, há miệng thôn phệ hết mức có thể, nuốt trọn bảy tôn Thượng Cổ Hung Ma.
RỐNG!
Khoảnh khắc đó, Thượng Cổ Hung Ma chính thức dung hợp.
Nam tử bành trướng, cơ thể biến thành một ma thần khổng lồ, tám cái đầu mọc lên, một cái đầu to lớn giữa bụng, sau lưng là tám đôi ma dực.
Khí thế, thực lực của hắn kéo căng chưa từng có, ma kiếm biến lớn phù hợp với hình thể.
“Bất Hủ Bá Ma ta - rốt cuộc tự do!”Tám đầu cười dài, cái đầu giữa bụng gầm thét.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Ma Âm quét ngang, cung điện ầm ầm rung chuyển, thành vách lắc lư
“AAAAAA, ta điên mất!”Có tiếng quát thánh thót vang lên.
Trước mặt Lạc Nam hiện ra một tiểu nha đầu nhỏ nhắn, xinh xắn bằng bàn tay người trưởng thành, mặc váy công chúa màu trắng, trên tay có đeo vòng xích nhỏ.
Tiểu nha đầu này dù thần sắc rất mệt mỏi, nhưng vẫn không che giấu tức giận nhìn Lạc Nam mắng chửi:
“Ngươi cái tên này, chẳng những bị dụ đến đây, còn thả hắn ra như vậy, Đông Cực Hải nhất định lâm nguy rồi.”
“Ngươi là khí linh của cung điện này sao?”Lạc Nam hứng thú hỏi:
“Cung điện này tên gì? Có khả năng gì khác ngoài phong ấn và vây nhốt?”
“Nếu chỉ có phong ấn một tên ma tu cũng không xong, có vẻ hơi yếu nhỉ?”
Tiểu nha đầu tức muốn nổ phổi, đây là lúc ngươi quan tâm chuyện này sao? Ta mạnh hay yếu liên quan ngươi cái rắm à?
“Chủ nhân của ta đã cố ý dùng Nghịch Thế Thần Thông, lưu lại đại lượng Phong Cấm Quy Tắc, kéo tuột tu vi của Bất Hủ Thần xuống để không ai có thể tiến vào chỗ này.”Tiểu nha đầu tiếp tục mắng hắn:
“Tên lỳ lợm ngươi sao vẫn cố chấp đến vậy? ngươi đã gây hoạ rồi!”
Giờ đây Bất Hủ Bá Ma đã lấy lại tự do, dù mình tự bạo cũng không thể nào kéo theo hắn chôn cùng được nữa.
Thấy thái độ của nàng gấp gáp, Lạc Nam ra vẻ nghiêm mặt hỏi:
“Hắn lợi hại lắm sao?”
“Ngươi có hiểu Bá Ma là như thế nào không?”Tiểu nha đầu căm tức nói:
“Đó là một tên tà ma cực kỳ bá đạo, hung ác, bạo ngược, chuyên cắn nuốt Bất Hủ Thần để tăng cường thực lực, tay nắm Bất Hủ Ma Binh, là tồn tại hàng đầu trong Bất Hủ Thần.”
“Mỗi lần cắn nuốt được một Bất Hủ Thần, hắn lại phân ra một tôn, có thêm một đầu.”
“Hắn có tám đầu, minh chứng đã từng cắn nuốt tám vị Bất Hủ Thần, thanh kiếm kia cũng đã từng ăn tám kiện Bất Hủ Thần Vật.”
Tiểu nha đầu thao thao bất tuyệt, muốn tên này nhận ra sự nguy hiểm của Thượng Cổ Bá Ma, hối hận vì hành vi thả hắn ra của mình.
“Thú vị nhỉ.”Lạc Nam gật gù:
“Xem ra ngươi không yếu, tên kia thật sự có chút bản lĩnh.”
“Vị cái đầu ngươi, mau mang theo ta bỏ chạy!”Tiểu nha đầu quát lớn:
“Kêu gọi tất cả Bất Hủ Thần ở Đông Cực Hải tập hợp, Bất Hủ Bá Ma vừa mới thoát khỏi phong ấn, còn chưa khôi phục đỉnh phong, vẫn có cơ hội vây công đẩy lùi hắn!”
“Không cần chạy!”Lạc Nam vuốt cằm nói.
“Vì sao?”Tiểu nha đầu chỉ hận không thể cắn chết tên này.
Lạc Nam nhún nhún vai, chậm rãi phun ra năm chữ:
“Vì ta là Bá Chủ!”
…
Nay e hơi bận nên viết chap ngắn hơn bình thường.
Chúc cả nhà chiều vui vẻ.
Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.
. youtube. com/@AkayTruyen