Con Đường Bá Chủ

Chương 3465: NƠI SÂU THẲM!



“Thưa tiền bối!”Lão đầu cung kính mở miệng:

“Dựa theo tổ tiên truyền lại thông tin, chiến trường cổ chính là Đông Uyên Thung Lũng.”

Kể từ khi biết Lạc Nam là Bất Hủ Thần, lão đầu chỉ hận không thể ôm bắp đùi của hắn.

Tuy rằng Bất Hủ Thần Vật cũng rất quý giá, nhưng thù hận diệt cả nhà càng là nặng hơn gấp vạn lần.

Cơ hội báo thù rửa hận, tiêu diệt Ngự Hải Đảo ở trước mắt, lão đầu làm sao nguyện ý bỏ qua?

“Đông Uyên Thung Lũng, đó là ở chỗ nào?”Lạc Nam hứng thú hỏi.

“Là thung lũng sâu nhất nằm tận cùng của đáy Đông Cực Hải tồn tại từ thượng cổ đến nay.”Lão đầu giải thích:

“Đó là nơi cực độ nguy hiểm, áp lực nước đè ép như vạn quân, Nguyên Khí không tồn tại, chưa từng ai có thể khám phá toàn bộ thung lũng đó.”

Lạc Nam vuốt cằm, vậy chắc chắn không phải kết giới mà con Xích Nha Hắc Ám phát hiện rồi.

Có vẻ như đám Xích Nha Hắc Ám không đủ khả năng để tiến vào khu vực sâu thẳm đó.

“Ngươi có nói quá lời hay không? Chẳng lẽ chưa từng có Bất Hủ Thần nào dò xét Đông Uyên Thung Lũng à?”Lạc Nam cười nhạt.

“Bẩm tiền bối, tương truyền đã từng có Bất Hủ Thần - Đông Hải Long Tổ xâm nhập tìm hiểu Đông Uyên Thung Lũng, nhưng chỉ mới tiến vào được một nửa, ông ấy phát hiện tu vi của mình gặp áp chế, bị ép trở xuống Siêu Thần, lại cảm giác được nguy hiểm tột cùng ẩn giấu bên trong nên đã vội vàng thoát thân.”Lão đầu cung kính nói:

“Vì vậy từ đó đến nay, lại chưa từng ai dám khám phá Đông Uyên Thung Lũng, nó trở thành một trong những bí mật lớn nhất ở Đông Cực Hải.”

“Bất Hủ Thần còn bị áp chế tu vi?”Lạc Nam càng nghe càng hứng thú, phất tay nói:

“Dẫn đường đi!”

“Tuân lệnh!”Lão đầu thi triển thân pháp lướt ở phía trước, Lạc Nam ung dung theo sau, cũng không quá mức nóng vội.

Hiển nhiên hắn đã dùng Vĩnh Sinh Thần Lực trị thương cho lão.

Dọc đường trò chuyện, biết được lão đầu tên gọi Văn Hữu, xuất thân từ Văn Gia, một gia tộc chủ tu Phù Đạo ở Đông Cực Hải, cũng khá nổi danh.

Đáng tiếc không biết vì nguyên nhân nào, Ngự Hải Đảo Chủ phát hiện Văn Gia từng là thuộc hạ của một vị Bất Hủ Thần trong quá khứ.

Vì muốn tìm kiếm truyền thừa của Bất Hủ Thần này, Ngự Hải Đảo Chủ đã ra tay với Văn Gia, cuối cùng cả nhà bị diệt, chỉ còn mỗi Văn Hữu trọng thương thoát khốn, phải trốn vào Sát Phù Lung chìm xuống đáy biển để điều trị thương thế.

Chuyện xảy ra đã là nhiều năm về trước.

Không có tài nguyên cao cấp, Văn Hữu trị thương bất thành, cố gắng sống lay lắt qua ngày gần như tàn phế, đến khi gặp được Lạc Nam.

Đương nhiên đối với Văn Hữu, gặp được Bất Hủ Thần như hắn chính là may mắn lớn nhất.

Bởi vì đã có hy vọng báo được thù…

Tiếp xúc trong thời gian ngắn, Văn Hữu xem như hiểu được vị tiền bối này là người chính nghĩa, có đạo lý.

Bởi lẽ với tu vi của Lạc Nam, có thể dễ dàng bóp chết lão, đoạt lấy trí nhớ của lão rồi tìm đến chiến trường cổ kia là xong, đối với hắn trăm lợi mà không có một hại.

Nhưng Lạc Nam vẫn chấp nhận ký giao ước, trị thương cho lão, hứa hẹn giúp lão báo thù.

Nên biết rằng dù có là Bất Hủ Thần, thì đa số vẫn kiêng kỵ phải đối mặt với Bất Hủ Thần khác.

Tiền bối này vì lão mà sẵn sàng chống lại Ngự Hải Đảo, đối với lão đã là ân tình lớn nhất, cũng là điều làm lão nể phục hắn nhất.

“Ngươi có biết vị tổ tiên kia của mình danh xưng là gì không?”Lạc Nam hỏi.

“Bẩm tiền bối, tổ tiên vẫn lạc dẫn đến tất cả hậu nhân sở hữu Siêu Thần Huyết Thống của ngài ấy đều bị phản phệ, cả tộc lâm vào suy tàn, phải thay tên đỏi họ, trốn đi nơi khác.”Văn Hữu bẩm báo:

“Các đời tộc trưởng vì thế không dám truyền lưu thân phận tổ tiên, sợ bị kẻ thù tìm đến nhổ bỏ tận gốc, chỉ có thể âm thầm phát triển, truyền lại di chỉ về chiến trường cổ toạ lạc tại Đông Uyên Thung Lũng, chờ có người đủ bản lĩnh thăm dò.”

“Mãi đến đời của tiểu nhân, may mắn khi còn trẻ đạt được chút cơ duyên, một đường tu luyện đến Siêu Thần Viên Mãn thì bị Ngự Hải Đảo tìm đến.”

Lạc Nam gật gù: “Thế còn manh mối gì khác?”

“Chúng ta chỉ biết tổ tiên mình là Phù Sư cao cấp, được xưng cánh tay trái đắc lực của một vị Bất Hủ Thần, mà cánh tay phải đắc lực lại là một vị Trận Sư.”Văn Hữu nói thật:

“Bọn họ đều đã tử trận, về phần hậu nhân của vị Trận Sư kia không biết là còn hay đã mất.”

Lạc Nam ánh mắt lấp loé, khả năng vị Bất Hủ Thần đó thật sự đã ngã xuống.

Bởi vì nếu như còn sống, sau nhiều năm như thế cũng không nên để hậu nhân của thuộc hạ phải chật vật sinh tồn.

Chưa kể Ngự Hải Đảo Chủ cũng đánh hơi được miếng bánh ngon nên mới ra tay với Văn Gia, thứ có thể khiến nhân vật như vậy động tâm, chỉ có thể là truyền thừa cấp Bất Hủ.

Mà lúc này, hai người càng xuống càng sâu, áp lực từ Đông Cực Hải càng lớn.

Đến mức một Siêu Thần Viên Mãn như Văn Hữu cũng cảm thấy cả người nặng nề.

Lão đang định dùng Phù Văn bảo vệ quanh thân để giảm tải áp lực, thì đột nhiên cảm giác được cả người nhẹ nhàng bay bổng, sức ép biến mất.

Giật mình phát hiện chẳng biết từ bao giờ, toàn thân đã được bao phủ bởi một lớp kinh văn cổ xưa, huyền bí mang đậm hơi thở uy nghiêm khó tả.

“Tập trung di chuyển đi, an toàn của ngươi có ta đảm bảo.”Lạc Nam nói.

“Tuân lệnh tiền bối.”Hữu Văn rùng mình, thầm nghĩ thủ đoạn của Bất Hủ Thần quả nhiên kinh khủng, lớp kinh văn này rõ ràng là tiền bối ra tay bảo vệ mình.

“Tuổi tác của bổn toạ chưa già bằng ngươi, cấm gọi tiền bối.”Lạc Nam hừ lạnh:

“Ngươi có thể gọi ta là tông chủ hoặc đại nhân.”

“Vâng thưa tông chủ.”Hữu Văn kính cẩn gật đầu, thầm nghĩ một vị Bất Hủ Thần khai tông lập phái là chuyện hết sức bình thường.

Còn đối phương có trẻ hơn mình hay không, khó mà đánh giá.

Không lâu sau, hai người rốt cuộc đến nơi cần đến.

Nói là thung lũng, trước mắt như đại môn dẫn tiến sang thế giới khác, đen kịt âm trầm, toả ra một cổ hàn khí bức người.

Từng cơn cuồng phong gào thét dữ dội từ dưới cuốn lên, tạo thành một vòi rồng dữ dội lắp kín cả miệng thung lũng.

Có vẻ như thung lũng này chính là “bí cảnh”trong lời nói của Thái Cổ Viện Trưởng, bởi vì bị xoáy nước cường đại che phủ, thiên cơ dò xét dễ lầm tưởng nó là một chỗ bí cảnh, bị tách biệt với thế giới bên ngoài.

Lạc Nam nhìn thấy cảnh này, thử dùng Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn nhìn xuống, lại phát hiện tất cả đều là một màu đen, không thể thăm dò.

“E rằng dù Ngự Hải Đảo không ra tay với ngươi, ngươi cũng không thể xuống.”Hắn nói:

“Nơi này có thể huỷ diệt Siêu Thần Viên Mãn nếu không cẩn thận.”

“Ực.”Hữu Văn nuốt một ngụm nước bọt nói:

“Năm xưa tổ tiên của ta cũng là Siêu Thần tối đỉnh mà thôi, vì sao ngài ấy có thể?”

“Có vẻ như đại chiến của Bất Hủ đã khiến nơi này càng trở nên nguy hiểm hơn.”Lạc Nam nhún vai:

“Một tia lực lượng cấp Bất Hủ quét ngang, đủ nghiền chết Siêu Thần như ngươi rồi.”

Ngoài Bất Hủ đại chiến, hắn không nghĩ rằng sẽ có thứ gì khác tạo nên được một thung lũng như thế này.

Chỉ là chưa hiểu nổi, vì sao mấy tên Bất Hủ lại chạy xuống tận đây chiến đấu.

Muốn lý giải không phải vấn đề khó, Lạc Nam hỏi:

“Ngươi ở trên này chờ, hoặc có thể vào trong đan điền của ta.”

“Tiểu nhân vào đan điền của tông chủ.”Hữu Văn vội vàng nói.

Khó khăn lắm mới bám đùi được một vị Bất Hủ Thần, lão không nguyện ý “xa rời”hắn.

Lạc Nam phất tay, Hữu Văn liền bị dịch chuyển vào trong tiểu hỗn độn.

“Nơi này là?”Lão kinh hãi:

“Hỗn độn? sao ta lại xuống hỗn độn rồi?”

Kể từ hàng chục vạn năm về trước xuống hỗn độn tìm Thế Giới Bản Nguyên, Hữu Văn lại chưa từng đặt chân đến thêm lần nào nữa.

Ở tại nơi này, lão thấy mình như hạt bụi nhỏ bé giữa vũ trụ vô tận.

“Khoan đã, vừa rồi tông chủ đã nói…”Hữu Văn hít một ngụm lãnh khí, nội tâm dâng lên ý nghĩ hoang đường:

“Đan điền của một tu sĩ, sao có thể là hỗn độn?”

Lạc Nam mặc kệ lão đầu này nghĩ gì…

Bá Chủ Thần Văn bao trùm cơ thể, Bất Hủ Bá Y toả sáng.

Hắn như một khoả đạn pháo, xông thẳng vào vòi rồng dữ dội, lao xuống Đông Uyên Thung Lũng.

Có lực đẩy hung hăng muốn đánh bật hắn trở lên, không cho phép xâm nhập vào phía dưới.

Nhưng với một Bất Hủ Thể Thần, từng khối tế bào, từng tia huyết mạch của Lạc Nam có thể nặng đến một tiểu thế giới.

Hắn thả người rơi xuống, nghiền nát cả vòi rồng xung quanh, không gì ngăn cản được.

Cấm Kỵ Bá Hồn Nhãn vẫn luôn hoạt động, mọi thứ vẫn là một tấm màn đen… thung lũng này như sâu không có đáy, khiến hắn thấy như liên thông vào cửu u địa ngục, lại như đang rơi vào miệng của một con quái vật với ác mộng kinh hoàng.

Ở tại hoàn cảnh này, khái niệm về thời gian không còn tồn tại.

Lạc Nam chẳng biết mình đã rơi xuống bao lâu rồi…

VÙ VÙ VÙ…

Đột ngột, từng luồng quy tắc bá đạo từ phía dưới xông thẳng lên, bao trùm lấy toàn thân hắn.

Bá Chủ Thần Văn bị loại quy tắc này ăn mòn, Bất Hủ Bá Y ảm đạm, mà tu vi của Lạc Nam đang bị áp chế xuống dưới Bất Hủ Thần.

“Hoá ra lời kể là có thật.”Lạc Nam rốt cuộc hiểu ra vì sao Đông Hải Long Tổ đến đây buộc phải quay về.

Bởi vì loại Quy Tắc kỳ lạ này có thể kéo tuột tu vi của người xâm phậm xuống cấp Siêu Thần.

Mà nếu là Siêu Thần, e rằng sẽ ngay lập tức bị vòi rồng và áp lực nơi đây nghiền chết.

Cách duy nhất để giữ mạng là rời khỏi phạm vi Quy Tắc bí ẩn tác động, để tu vi không rơi xuống.

Đương nhiên đó là đối với Bất Hủ Thần khác, còn với Lạc Nam…

Hắn cười nhạt, Bá Chủ Quy Tắc từ lòng bàn tay mãnh liệt bắn ra, đối kháng trực diện với loại Quy Tắc kỳ lạ kia.

RĂNG RẮC…

Hai loại quy tắc ma sát lấy nhau, Bá Chủ Quy Tắc làm chủ cuộc chơi, tung hoành ngang dọc, phá nát nó.

RỐNG!

Như chọc vào một tồn tại nào đó, số lượng Quy Tắc kỳ lạ bỗng nhiên tăng lên hàng vạn lần, vẫn muốn đảo ngược cục diện, áp đảo ngược lại Bá Chủ Quy Tắc.

ONG!

Bất Hủ Thần Tháp giận dữ, Kim Thần Nhi quát to: “Dám cùng ta đấu? còn non lắm!”

Cửa tháp mở ra trong đan điền, cường hoá Bá Chủ Quy Tắc của Lạc Nam.

ẦM!

Bá Chủ Thần Thế bùng nổ xung quanh, huỷ diệt toàn bộ Quy Tắc kia xâm phạm.

Tu vi của Lạc Nam cũng vì thế không bị kéo xuống.

“Haha, ngon lành rồi!”Lạc Nam sung sướng cười phá lên.

Tuy rằng hắn chưa cảm nhận được, nhưng thứ có thể khiến Kim Thần Nhi tức giận ra tay, chỉ có thể là Bất Hủ Thần Vật.

Rốt cuộc là lại Bất Hủ Thần Vật nào lại ẩn chứa cả Quy Tắc có thể áp chế tu vi của Bất Hủ Thần?

Lạc Nam hưng phấn trong lòng, mang theo Bá Chủ Thần Thế cường ngạnh rơi xuống.

Chợt hắn cảm giác được mình xuyên qua một lớp bình chướng vô hình.

Mà loại Quy Tắc kỳ lạ kia là từ bình chướng này bắn lên.

Xuyên qua bình chướng như bóng nước…

Một phương thế giới hoàn toàn khác biệt hiện ra.

ẦM ẦM ẦM…

Ma khí cuồng nộ, không gian sụp đổ, trời đất hoang tàn.

“Đây rồi!”Lạc Nam kích động đến cả người run rẩy.

Chính là nơi hắn nhìn thấy trong tiềm thức khi song tu cùng Hạ Tử Quỳnh.

Đánh bậy đánh bạ vậy mà trúng rồi…

RỐNG!

Một tiếng gầm vang thu hút sự chú ý…

Đồng tử trong mắt co lại, nội tâm cuồng hỉ.

Ở giữa trung tâm của chiến trường cổ xưa, một thanh đại kiếm ngập tràn quang huy chói mắt tồn tại.

Chuôi kiếm bóng loáng như ngọc, kiếm cách có một đôi cánh mọc ra hai bên, thân kiếm luân chuyển từng luồng từng luồng Bất Hủ Kiếm Ý…

Nhưng mà xung quanh thanh kiếm giờ đây lại bị trói chặt bởi một sợi xích gai.

Sợi xích gai này như có được sinh mệnh, màu sắc đen kịt, ma khí ngút trời, âm u đến tột đỉnh…

Nó đang quấn chặt lấy thanh kiếm không cho kiếm thoát ra, hơn nữa xích gai còn giăng kín khắp chiến trường, bám trụ vào không gian như những chiếc rễ đâm sâu vào lòng đất, hấp thụ lực lượng xung quanh, trói lấy thanh kiếm chặt chẽ đến cực điểm.

Trước sự khoá chặt vô số năm của xích gai, ánh sáng của thanh kiếm lúc ẩn lúc hiện, Bất Hủ Kiếm Ý đã sắp tiêu tan.

Có thể phong toả, trấn áp một kiện Bất Hủ Thần Binh lâu như vậy, sợi xích gai này không thể nghi ngờ cũng là Bất Hủ Thần Vật, có vẻ là Ma Vật.

Ma khí trùng thiên là do xích gai toả ra, lấn át thần quang rực rỡ của thanh kiếm, chiếm hữu chiến trường.

Thứ quy tắc ăn mòn, muốn kéo tuột tu vi của hắn cũng là do sợi xích gai này, nó không muốn người ngoài xâm nhập, giải cứu cho thanh kiếm?

Rốt cuộc là hận thù đến mức nào, mới sẵn sàng phong toả dưới đáy vực sâu, cùng thanh kiếm giằng co lâu như vậy đây?

ONG ONG ONG!

Cảm ứng được Lạc Nam đến gần, thanh kiếm cố gắng giãy dụa, toả ra khí tức quen thuộc.

“Ồ, đúng là ngươi rồi!”Lạc Nam nở nụ cười.

Chính khí tức từ thanh kiếm này đã xuất hiện trong tiềm thức của hắn, dẫn hắn tìm đến nơi đây.

Quả nhiên nó rơi vào cục diện không thể không cầu cứu.

Bởi nếu cứ tiếp tục kéo dài, xích gai sẽ hoàn toàn ma diệt nó.

“Ta chọn hết!”Lạc Nam nhếch mép, đầy bá đạo nói:

“Mặc kệ các ngươi có thù oán gì, hôm nay cả hai phải thuộc về ta!”

Vô Cực Thần Thủ bao trùm cánh tay, Bá Chủ Quy Tắc lan toả.

Lạc Nam vung tay, chụp thẳng vào xích gai đem nó kéo ra khỏi thanh kiếm.

KENG KENG KENG KENG…

Xích gai gầm lên giận dữ, điên cuồng chuyển động, vô số sợi dây xích xung quanh như mạng nhện xông thẳng đến Lạc Nam, muốn phong toả lấy hắn.

Nhưng mà có vẻ việc giằng co quá lâu với thanh kiếm cũng khiến nó khá yếu rồi.

Lạc Nam hừ lạnh, hư ảnh Bất Hủ Thần Tháp khổng lồ hiện ra, chặn đứng toàn bộ xiềng xích lao đến.

“Ra đi!”Lạc Nam dùng sức kéo.

ROẸT!

Ma sát dữ dội vang lên, những vòng xích cuối cùng rốt cuộc bị tách rời khỏi thân kiếm.

ĐINH!

Kiếm khí ngân vang, ánh sáng lan toả, được giải thoát khiến nó mừng rỡ bay về phía Lạc Nam.

Hắn nở nụ cười, đưa tay nâng lấy.

“CHẾT!”

Đúng vào lúc đó, từ trong thân kiếm, một tên nam tử mãnh liệt xông ra, bàn tay thuận thế nắm lấy chuôi kiếm, sát khí bùng phát.

Mũi kiếm, cắm thẳng vào trán Lạc Nam!



Chúc cả nhà ngủ ngon.

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.