Theo thời gian, một số nhân vật cường đại và có trực giác nhạy bén cũng ngửi được mùi vị bất thường.
Sắc mặt bọn hắn thay đổi, gắt gao nhìn về một phiến không gian.
Cảm giác được ở nơi đó, đang có hàng loạt khí tức Bất Hủ Thần cường thế hàng lâm.
Chẳng lẽ xuất hiện phe cánh thứ tư mà không ai lường trước được?
ĐÙNG!
Khi đa số còn chưa kịp định thần, càn khôn băng liệt.
Một cảnh tượng khiến hàng tỷ sinh linh cả đời khó quên hiện ra.
Giữa tầng tầng lớp lớp không gian sụp đổ, thiên địa vặn vẹo, vô tận hoả địa ngục thiêu đốt tạo thành vực sâu…
Từ trong đáy vực tưởng chừng vô tận, 18 tầng địa ngục như 18 phương đại thế giới sừng sững trồi lên.
Mỗi một tầng đều hiển lộ cảnh tượng dữ tợn, thê thảm… hoả ngục thiêu thân, thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử, vạn độc phệ thân, băng hàn vạn cổ, huyết trì sôi sục… khí tức nguy hiểm mà chúng nó toả ra, ngay cả Bất Hủ Thần cũng phải rùng mình.
Mà đứng giữa những dị tượng kinh khủng đó, từng đạo thân ảnh uy nghi như ẩn như hiện, ánh mắt bọn hắn mang theo kiêu ngạo, gắt gao quét qua khắp toàn trường.
Chỉ cần chú ý, liền sẽ nhìn ra những kẻ này đều là tồn tại cấp độ Bất Hủ, bọn hắn đến từ nhiều loại chủng tộc, có quen thuộc và cũng có xa lạ.
Trong đó có những tộc với các đặc điểm mà tu sĩ ở Chung Cực Giới chưa thấy qua bao giờ, lại có những tộc chỉ ngưng thực linh hồn, từng là cường giả Dương Thế đã chết, sau khi tu luyện ở Âm Gian đạt được địa vị và thực lực kinh người.
Bất kể là chủng tộc nào, uy áp mà bọn hắn toả ra đều khiến chúng sinh kiêng kỵ.
Càng đáng nói hơn, 18 tầng địa ngục này được bao trùm bởi vô số loại quy tắc, cảnh tượng trong nó mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một cách mờ mờ ảo ảo… khiến người ta không thể ước tính số lượng Bất Hủ Thần ẩn chứa bên trong.
Nhưng nếu đã dám đến gây sự, đương nhiên không thể quá ít.
“Âm Gian!” Bắc Huyền, Nam Phượng, Tây Hổ sắc mặt đỏ ngầu.
Thuộc về Tứ Cổ Chi Linh tại Dương Thế, bọn hắn có thể nói là do trời đất khai sinh, trời là phụ, đất là mẫu… đối với Chung Cực có sự trung thành và ỷ lại tuyệt đối.
Thế nên đối với Âm Gian vẫn luôn ngấp nghé không bỏ, đám người Bắc Huyền luôn mang thái độ thù địch mãnh liệt, sẵn sàng trả giá tất cả chỉ để bảo toàn Chung Cực Giới.
Lần trước Lạc Nam đánh ở phía Bắc, nếu không phải Diêm Cốt kia từ Âm Gian chạy ra, Bắc Huyền cũng sẽ không xuất hiện.
Lại thêm vì duy trì cục diện cân bằng tại Chung Cực, Bắc Huyền bọn hắn không tiếc kêu gọi các nội tình lánh đời hợp sức tạo nên Trấn Cực Liên Minh.
Bây giờ ngay ở Lập Minh Đại Lễ, đám Âm Gian này lại trồi lên, khác nào muốn tát vào mặt bọn hắn?
Cả thế giới biểu lộ vô cùng đặc sắc…
Cường giả đỉnh cấp như Cấm Chủ, Minh Chủ thì nhíu mày suy đoán ý đồ của Âm Gian.
Các Bất Hủ Thần âm thầm kiêng kỵ, sợ rằng sẽ có đại chiến bùng phát, đã sẵn sàng chiến đấu.
Còn lại những tu sĩ đẳng cấp thấp hơn lại vô cùng mù mịt, không thể lý giải nổi sự song song của Âm Dương Lưỡng Giới, còn chưa biết Âm Gian có nghĩa là gì.
“Đây là Dương Thế, không phải chỗ cho các ngươi giương oai!” Bắc Huyền nộ hống:
“Cút trở về!”
“Khặc khặc khặc.” Từ trên tầng địa ngục thứ bảy, Diêm Cốt ngồi trên cốt toạ hiện ra, cất tiếng cười quỷ dị:
“Biết các vị tập hợp ở nơi này, chúng ta chỉ đến tham gia náo nhiệt, góp chút vui thú thôi mà!”
“Đúng vậy, Âm Gian chúc mừng các vị đạo hữu!” Hàng loạt thân ảnh khủng bố hiện ra trên từng tầng địa ngục, nở nụ cười mỉa mai và khiêu khích.
“Hahaha!” Đúng lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên:
“Người đến đều là khách, đa tạ Cấm Khu, Trấn Cực Liên Minh, Âm Gian đã hợp tác cùng Bá Việt Tông diễn ra một màn kịch, mời toàn thể đồng đạo trong thiên hạ đến chứng kiến chuyện vui của bổn toạ!”
Sắc mặt toàn trường mộng bức, ngay cả Âm Gian chúng cường giả cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn đều nhìn về phía kẻ đang ngông nghênh cười, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lạc Nam ngầm hạ lệnh, Bá Chủ Chi Thành bỗng nhiên chấn động.
Bá Chủ Quy Tắc đột ngột phủ xuống một vị Bá Phi, dịch chuyển nàng lên giữa thiên không, trở thành tâm điểm của toàn trường.
Thân là Bá Phi, Thái Cổ Viện Trưởng không có chút phòng bị nào với Bá Chủ Chi Thành.
Đợi khi nàng phản ứng kịp, đã cảm thấy mình đang lơ lửng giữa không trung rồi.
“Hắn muốn làm cái gì?” Diệp Đài Trang nội tâm nhảy lên.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Bá Chủ Thần Văn từ trong Bá Chủ Chi Thành điên cuồng ngưng tụ, tạo thành một chiếc cầu màu đồng cổ kính nhưng không kém phần cao quý dựng lên giữa không trung, kết nối giữa Lạc Nam và Diệp Đài Trang.
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, Bá Chủ Chiến Y gia thân, khí phách và thực lực trong nháy mắt tăng vọt, đồng thời uy thế toả ra cũng khiến càn khôn phải rung chuyển.
Bất Hủ Bá Chủ đặt chân lên cầu, từng bước hướng về phía Diệp Đài Trang mà đi tới.
Trên tay Lạc Nam, một đoá hoa mỹ lệ sặc sở màu sắc do chính linh hồn tinh khiết và đạo thuộc tính của hắn kết thành, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, tượng trưng cho bản thân hắn.
Khoảng cách không quá dài, nhưng hắn bước rất chậm rãi, lại trước sự chứng kiến của tất cả những tồn tại đỉnh cấp.
Nhịp tim Diệp Đài Trang phanh phanh trực nhảy, thông minh như nàng làm sao không hiểu đây là chuyện gì đang xảy ra?
Tâm cảnh tĩnh lặng như mặt giếng cổ vô số năm qua, lần đầu tiên gợn sóng không áp chế nổi.
Cũng may nàng toàn thân khoác áo choàng, còn đeo một lớp mặt nạ… bằng không đã sớm ức chế không nổi mà xoay người bỏ trốn.
Sắc mặt Cấm Chủ và Minh Chủ hiện lên vẻ quỷ dị, cái tên này vì truy cầu nữ nhân, thật sự chuyện gì cũng dám làm.
Muốn dùng cả Cấm Khu, Trấn Cực Liên Minh và Âm Gian làm nền cho chuyện tốt của hắn?
Phía Âm Gian không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn hắn xuất hiện ở nơi này với mục đích ra đòn phủ đầu, đánh cho sĩ khí của Dương Thế mất sạch, đàn áp khí thế của tất cả.
Tuy còn chưa biết ý đồ của Lạc Nam, nhưng mặc kệ kẻ này muốn làm gì, không thể để hắn được toại nguyện.
“Giả thần giả quỷ! Cút trở về cho chúng ta!”
Tám vị Âm Gian Bất Hủ ngửa đầu gầm lên, lập tức lăng không bay ra khỏi địa ngục.
Một lần xuất động chính là tám vị cường giảnh, phát động Bất Hủ Thần Kỹ mang tính huỷ diệt, thô bạo chưởng đến Lạc Nam.
Nhưng mà cũng ngay lúc đó, tám vị Bá Phi biến mất khỏi đại thành, tám luồng kiếm khí xuyên thủng cửu tiêu.
“Thương Khung Luân Hồi Tẫn!” Nam Thiên Tố chém ra một kiếm duy nhất, dòng thời không vặn vẹo, hàng chục luồng Thương Khung Tẫn đến từ các dòng chảy khác nhau bắn ra.
“Kiếm Diệt Thương Sinh!” Độc Cô Ngạo Tuyết một kiếm rút khỏi vỏ, ma kiếm tử vong trảm ngang bầu trời.
“Tử Tuyệt Nhất Kiếm!” Mộc Tử Âm như tàn ảnh lướt qua, một kiếm trảm diệt toàn bộ quy tắc.
“Ngạo Tịch Phá Đạo Pháp!” Băng Lam Tịch chém ra nhất kiếm phá vạn pháp.
“Nộ Viêm Thần Trảm!” Loạn Thuỳ Trân rút kiếm, hàng vạn Bất Hủ Đạo Hoả cuồng nộ xông thiên.
“Ảnh Viêm Thần Trảm!” Loạn Thuỳ Ảnh vung kiếm, lại là Bất Hủ Đạo Hoả nhanh và sát phạt.
“Băng Hải Thần Trảm!” Kiếm khí lạnh lẽo lại kết tụ thành từng đợt sóng thần, liên miên không dứt từ tay Loạn Ninh Lam nghiền ép mà ra.
“Cuồng Vũ Kiếm Trận!” Lạc Hà kết ấn, Vũ Kiếm Dực sau lưng bắn ra hàng triệu thanh tiểu phi kiếm kết thành đại trận, huỷ thiên diệt địa.
Tám luồng Kiếm Khí, Kiếm Thế ngang trời, thanh thế không cách nào hình dung, trảm lấy tám môn Bất Hủ Thần Kỹ.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Chỉ trong nháy mắt, tám vị Bất Hủ Âm Gian bị chấn lui trở về, không thể tin nổi:
“Sao lại nhiều Kiếm Tu mạnh mẽ như vậy?”
Lạc Nam vẫn bước từng bước thật chậm, tim của Diệp Đài Trang đập lên thình thịch ngày càng nhanh.
“Chết!”
Từ trong bóng đêm, bốn vị Thợ Săn của Sát Giới đột ngột đột kích, bốn thanh Tử Liềm hướng về cổ Lạc Nam gặt mạnh.
Trước và sau, trái và phải… không lưu chỗ trống.
Nhưng ngay khi bọn hắn vừa động thủ, bốn cái bóng cũng từ chỗ Lạc Nam đột ngột hiện ra, ánh mắt lăng lệ dị thường.
Ánh trăng dẫn lối, tử khí lan tràn, màn đêm khuếch đại, Dạ Thanh Thu tay cầm Hắc Nguyệt Đao chém ra một đạo khuyết nguyệt sắc bén.
PHỐC!
Một cánh tay Thợ Săn bắn lên không trung.
Hắc Sát Phi Đao bất ngờ xuyên thủng lồng ngực một tên sát thủ, Ỷ Vân như u linh hiện thân, tay nhỏ điểm nhẹ, Hắc Sát Phi Đao đã tiếp tục lao vọt.
“Không ổn!” Hai tên Thợ Săn khác cảm nhận được nguy cơ.
Tam Duyên nở nụ cười lãnh khốc, Thất Giới Điện trong đan điền toàn diện mở ra, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trong lòng bàn tay, như dạ vũ giữa trời đêm, một chưởng hội tụ bảy tầng giới lực hung hăng oanh tạc.
ĐÙNG!
Thợ Săn như diều đứt dây bay ngược.
Tên còn lại muốn quay đầu, đã thấy Ma Hậu chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện sau lưng, đôi mắt lãnh diễm khoá chặt lấy hắn.
“Ngươi…” Thợ Săn còn chưa kịp lên tiếng, Ma Hậu nâng trảo vồ xuống.
Thợ Săn đang muốn chống cự, chợt thấy Ma Ảnh đầy trời, số lượng ngàn vạn, trảo ấn phóng đại và phân thân.
Một người xuất thủ, cảm tưởng như vạn người, muốn tránh muốn chống đều không làm được.
PHỐC!
Cơ thể hắn gần như bị xé toạc, kích hoạt Bí Pháp giữ mạng chuồn mất dạng.
“Phật Ma Luyện Ngục Thủ!” Từ trong tầng địa ngục, hai cái đại thủ khổng lồ hình thành chưởng ấn duỗi ra, hướng về đỉnh đầu Lạc Nam đập xuống.
Lãnh Vận Du cùng Lãnh Nguyệt Tâm nhếch mép bước lên, trên cổ hai nàng đeo hai sợi chuỗi.
Mỗi sợi chuỗi đều do Ma Châu và Phật Châu đan xen tạo thành, toả ra ánh sáng vừa cổ kính uy nghi, vừa hung thần ác sát.
Hàng chục tỷ Phật Văn cùng Ma Văn kết hợp, hoà quyện đan xen.
“Ma Hoá Như Lai Chưởng!”
Hai nữ vung tay, pho tượng một vị ác ma thân khoác cà sa, có quyền năng đại phật hiện thế, tung ra nhất chưởng kinh hoàng.
ĐÙNG!
Thời không rung chuyển, Ma Hoá Như Lai Chưởng áp xuống Phật Ma Luyện Ngục Thủ, đồng quy vu tận.
Toàn trường nín thở trước từng đợt giao phong, Lạc Nam và Diệp Đài Trang dường như không thấy những thứ này…
Lúc này, thế giới của hắn chỉ có nàng, mà thế giới của nàng cũng chỉ có hắn.
Hắn đã bước đến rất gần…
“Làm càn!” Diêm Cốt nộ hống:
“Vạn Cốt Thiên Tru!”
Cốt Toạ dưới thân hắn cấp tốc biến đổi, hoá thành biển cốt giữa bầu trời, mỗi một thanh xương cốt đều chứa đựng sức mạnh hung lệ mang tính tuyệt sát, đâm thẳng xuống hai người.
“Cút về!” Liễu Ngọc Thanh lạnh lẽo kích hoạt Vạn Độc Cốt Lâm.
Cả một khu rừng độc cốt bao quanh Lạc Nam và Diệp Đài Trang, mỗi một nhánh xương cốt đều chứa đựng vô vàn Bất Hủ Độc Thuộc Tính.
Vạn Độc Cốt Lâm trỗi dậy, độc cốt đấu diêm cốt, kịch độc và lửa địa ngục không ngừng ma sát lấy nhau, bất phân thắng bại.
“Phá cầu!” Bốn tên Cự Ma Lão Tổ từ trong tầng địa ngục gào thét lao ra, dùng sức mạnh cơ thể hội tụ vào chân, đạp thẳng lên chiếc cầu nơi Lạc Nam cất bước.
Nhưng ngay lập tức, Hư Vô cuốn thành bão táp, hiển hoá ra thân ảnh Cự Mỹ Anh xuất hiện trước mặt một tên, Liệt Nham Cốt Thuẫn hung hăng đập mạnh.
Đình Manh Manh cười lạnh ở bên cạnh, cơ thể tí hon với chiến phủ trong tay, vung búa trảm nát một chân của gã khổng lồ.
Võ Tam Nương đạp nát không gian, hàng tỷ tầng Vực dồn nén trong cánh tay, Già Thế Thần Thủ tung ra một đấm.
Băng Linh Nhi chấp chưởng Phản Đạo Băng Phủ, toàn thân bao trùm bởi long tượng thần giáp, một búa trảm ra, phản chấn đại đạo…
OÀNH OÀNH…
Hai vị Cự Ma Lão Tổ nặng nề lùi bước.
Dù toàn thân khổng lồ, dù sức mạnh nhục thân vượt trội, bọn hắn vẫn không thể tiếp cận được chiếc cầu kia…
“Đủ rồi!” Từ trên tầng cao của địa ngục, một thanh âm uy nghiêm vang lên.
Hàng vạn loại Địa Ngục Quy Tắc đến từ hàng vạn loại chủng tộc khác nhau dung hợp, tạo thành một luồng Địa Ngục Quy Kiếp đánh thẳng xuống đầu Lạc Nam.
Vân Tiêu biểu lộ lạnh lùng, Ngự Quy Thần Thể chuyển động, hư ảnh Hoàng Trung Lý dung nhập vào cổ bình, ung dung ném lên.
Vạn Đạo Lưu Ly Bình cứ thế bay lên, miệng bình hút lấy Địa Ngục Quy Kiếp, tham lam thôn phệ quy tắc bên trong đó.
Toàn trường kinh hồn táng đảm trước từng đợt giao phong đỉnh cao của Bất Hủ Thần.
Âm Gian dùng đủ mọi cách ngăn cản cước bộ của Lạc Nam về phía Diệp Đài Trang… nhưng Bất Hủ Bá Chủ vẫn thong dong dạo bước, Bá Phi xuất động, từng người thể hiện bản lĩnh thông thiên, vì Bá Chủ quét ngang tất cả chướng ngại vật.
Đây rốt cuộc là cảnh tượng kinh tâm động phách đến mức nào chứ?
Lạc Nam chỉ cách Diệp Đài Trang ba bước chân, đoá hoa trong tay chậm rãi nâng lên.
Mọi thứ như một thước phim quay chậm.
“Diệt cho ta!” Trên tầng địa ngục thứ 18, một tên Giám Ngục ngửa đầu gào rống:
“Địa Ngục Chi Lực - Diệt Dương Pháo!”
ẦM ẦM ẦM…
Một toà pháo đài sừng sững hiện ra trên tầng cao nhất, toà pháo đài này hấp thụ uy lực của 18 tầng địa ngục, ngưng kết ra một khoả đạn pháo lớn như cả một hành tinh.
Bên trong đạn pháo này, chứa đựng Địa Ngục các loại thuộc tính, chứa đựng oán hồn, chứa đựng vong linh và đủ loại thần văn cường đại.
ĐÙNG!
Khai pháo bắn ra…
Chỉ chờ có thế, Ái Tâm không chịu thua kém, điều động Tạc Thần Pháo Đài dung hợp cùng Bá Chủ Chi Thành, một khẩu pháo hạng nặng được hợp thành.
18 con Hoàng Vũ Bá Long ngửa đầu rống giận, 36 khẩu trọng pháo trên lưng bắn ra.
36 luồng Bá Long Thần Pháo bắn về phía Tạc Thần Pháo Đài, trở thành chất dinh dưỡng, nguyên liệu cho Tạc Thần Pháo Đài hấp thụ.
Một quả bom - Bá Thần Lực khủng bố hình thành.
“Bắn!” Ái Tâm hưng phấn quát.
BÙM!
Hơn cả vũ trụ nổ tung…
Bá Bom oanh tạc điên cuồng.
Cả Bắc Chung Cực đều đang rung chuyển…
Bầu trời đã hoá thành một vùng hỗn loạn…
Nơi chỉ có lực lượng táo bạo tung hoành và lực lượng tàn phá như ngày tận thế…
Các thân ảnh Bất Hủ Thần của Bá Việt Tông cùng Âm Gian liên tục giao tranh.
Trước sự bạo loạn đó, trước sự chứng kiến của toàn bộ thế lực và cường giả đỉnh cấp thuộc Âm Dương lưỡng giới.
Lạc Nam cúi người, nâng lên đoá hoa đại diện cho bản thân mình, bên cạnh xuất hiện Chiến Thần Điện cùng Lục Dị Ấn.
Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh ửng đỏ của Thái Cổ Viện Trưởng, ôn nhu mở miệng:
“Đài Trang, cầu nàng gả cho ta!”
Khoảnh khắc này, thiên địa tĩnh lặng…