Con Đường Bá Chủ

Chương 3631: CẦU HÔN LỊCH SỬ!



Thiên địa tĩnh lặng, tất cả nhãn lực tập trung vào khoảnh khắc này… thật sự nói không nên lời.

Tại đại lễ thành lập Trấn Cực Liên Minh, quy tụ gần như toàn bộ cường giả đỉnh cấp của thế giới, thậm chí có cả không ít lão quái vật Âm Gian can dự vào.

Nhưng tất cả… để chứng kiến cảnh tượng một nam nhân hướng một nữ nhân cầu hôn.

Càng đáng nói hơn, hắn lại dùng tận hai kiện Bất Hủ Thần Vật làm sính lễ?

Thủ bút bậc này, nhìn khắp dòng lịch sử chính là độc nhất vô nhị.

Lồng ngực của Diệp Đài Trang nhảy lên liên tục.

Dù bản thân nàng là một nhân vật nổi danh về tri thức, hành động dựa vào lý trí, tâm cảnh vững như bàn thạch, lúc này cũng không ức chế nổi cảm xúc đang trào dâng.

Bởi vì nàng chưa từng nghĩ đến, mình sẽ trở thành nhân vật chính trong sự kiện lần này.

Nam nhân này, đã vì nàng làm đến mức mà ngay cả ở trong mơ cũng không tưởng tượng nổi.

Nhìn khuôn mặt uy vũ tuấn lãng đối diện, chứng kiến vẻ khao khát và chân thành trong ánh mắt tà mị của hắn, Diệp Đài Trang suýt chút nhịn không nổi mà tiếp nhận hoa của hắn rồi gật đầu.

Nhưng đến cùng, nàng vẫn theo thói quen, hành động theo lý trí.

Bờ môi dưới lớp mặt nạ nhẹ mím, trong trẻo nói ra:

“Ta có ba vấn đề, chỉ cần đạo hữu hồi đáp thoả đáng… ta sẽ gả cho đạo hữu.”

Lời này khiến vô số kẻ rùng mình, lại âm thầm ghen ghét và đố kỵ.

Đối với các lão già, bọn hắn đã từng khao khát có được Diệp Đài Trang… nhưng cuối cùng ngay cả cơ hội tiếp cận nàng cũng không có.

Còn đối với rất nhiều nữ nhân, một kiện Bất Hủ Thần Vật đã đủ cho các nàng điên cuồng, Diệp Đài Trang được hai kiện làm sính lễ, ở tại một bối cảnh long trọng và huy hoàng như thế này, vẫn chưa lập tức gật đầu.

Đôi nam nữ này, bọn hắn dựa vào đâu chứ?

“Được, nàng cứ hỏi!” Lạc Nam mỉm cười đáp ứng:

“Nếu ta thông qua, chứng tỏ chúng ta tình đầu ý hợp… ngược lại nếu ta trả lời không làm nàng thoả mãn, chứng tỏ ta vẫn chưa xứng đáng.”

Nội tâm Diệp Đài Trang rung lên một nhịp, đường đường là Bất Hủ Bá Chủ lại nói có thể hắn không xứng đáng với mình, đây là đang cho mình thể diện lớn nhất.

Hít sâu một hơi, Diệp Đài Trang đảo mắt nhìn qua trên Bá Chủ Chi Thành, cất giọng:

“Vấn đề thứ nhất, bên cạnh đạo hữu mỹ nhân như mây, mà ngay cả dung mạo của ta ngươi cũng chưa thấy, chẳng may ta là một lão thái bà thì sao?”

Lạc Nam không nói lời nào, chỉ điều động Sinh Tử Thần Lực vận chuyển, lan tràn khắp toàn thân.

Chỉ thoáng chốc, tóc của hắn trở nên bạc trắng, da thịt nhăn nhúm, thân thể cũng thấp xuống một đoạn, trở nên già lão vô cùng.

“Nếu nàng già, ta nguyện ý già cùng nàng… các nàng ấy cũng sẽ không chê ta!” Hắn mỉm cười, còn đưa tay lên cằm vuốt bộ râu trắng.

“Chúng ta không chê!” Yên Nhược Tuyết chúng nữ chủ động lên tiếng.

Cảnh tượng này làm không ít nữ Bất Hủ Thần xao động…

Thiên Sương Thần Chủ - Mai Hồng Sương, Băng Nguyên Cung Chủ - Nguyên Ly trong lòng vô thức dâng lên một ý niệm:

“Nếu có nam nhân làm như vậy vì ta, nguyện ý cùng ta già đi… ta sẽ làm thế nào?”

Mai Huyền Sương, Yêu Hồng Lộ, Yêu Yên Chi, Hư Tĩnh, Nguyên Khuê… đều đã mơ mơ màng, chỉ cảm thấy ở trong mộng cảnh, các nàng chính là Diệp Đài Trang.

“Khốn nạn!” Phạt Tây Cấm Lão ghen ghét truyền âm:

“Cấm Chủ, tại sao phải nhìn bọn hắn như vậy? lập tức động thủ!”

“Âm Gian chẳng phải động thủ rồi sao? Làm được gì?” Cấm Chủ liếc mắt:

“Hay ngươi cảm thấy chỉ vì một màn thể hiện của Lạc Nam, mà Cấm Khu phải liên kết cùng Âm Gian?”

“Chuyện này…” Phạt Tây Cấm Lão nhất thời á khẩu.

Trấn Cực Liên Minh cũng cảm thấy như vậy.

Bọn hắn lập ra liên minh để duy trì cục diện cân bằng của thế giới, ngăn ngừa Âm Gian thừa cơ ra tay.

Hiện tại Âm Gian đã xuất hiện, nếu Trấn Cực Liên Minh chỉ vì một màn này của Lạc Nam mà động thủ, vậy khác nào làm trái ngược hoàn toàn mục đích thành lập liên minh?

Sóng mắt Diệp Đài Trang luân chuyển, nói ra vấn đề thứ hai:

“Vì sao đạo hữu thích ta?”

Lạc Nam hơi suy nghĩ một chút, rồi ôn tồn đáp:

“Là thích, là ngưỡng mộ hay là tình yêu, ta không thể xác định… ta chỉ biết rằng mình rất dễ chịu khi ở bên cạnh nàng, cảm thấy chúng ta như tri âm có thể đàm đạo trăm năm không chán, cảm thấy nên làm mọi cách để có được nàng bên mình mà thôi.”

Diệp Đài Trang tim đập thình thịch, bởi vì khi ở cùng nam nhân này, nàng chính là có cùng một cảm giác như thế.

Nàng cũng không biết mình đối với hắn là như thế nào, chỉ muốn được ở bên hắn nhiều một chút, lâu một chút.

Nàng vốn không quen kết giao bằng hữu, cả đời giao hảo đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cũng vì hắn mà nguyện ý thân thiết với tất cả Bá Hậu, Bá Phi… lấy cớ là đồng minh nên gần gũi.

“Moá nó, mau lấy giấy bút ghi lại!” Băng Dũng, Trần Giang, Vương Ưng đám người bội phục sát đất, vội vội vàng vàng từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra sách vở.

“Mấy tên này sao lại lạc hậu như vậy?” Hắc Trư biểu lộ khinh thường, đã sớm từ trong quần lót hồng mang ra Lưu Ảnh Ngọc thu lại hình ảnh.

“Đúng đúng, đã lâu rồi, hiếm có cơ hội thấy lão đại tán gái!” Mấy tên Cự A Man, Nhân Kê, Ngưu Ma Vương, Thiên Lý Mã gật đầu liên tục.

“Vấn đề cuối cùng.” Diệp Đài Trang nghiêm túc nói:

“Nếu Tây Cực gặp đại hoạ mà lâm vào thất thủ, chẳng hạn như Âm Gian và Cấm Khu cùng tấn công, ngươi sẽ làm thế nào?”

Cho đến sau, nàng vẫn đặt Tây Cực lên hàng đầu.

Nàng xuất thân từ Tây Cực, nàng trưởng thành tại Tây Cực, nàng nhận được Bách Thế Thư cũng đến từ Tây Cực.

Lạc Nam trước đó từng biểu thị không bận tâm đến Chung Cực Giới do ai tiếp quản, chỉ cần đừng trêu vào hắn là được.

Bởi vì quê hương của hắn là Địa Cầu, là Việt Long Tinh, là Nguyên Giới… mà không phải là Chung Cực Giới.

Còn đối với Diệp Đài Trang, quê hương của nàng chính là Tây Cực.

Chỉ cần là sinh linh, đều sẽ có lòng thủ hộ quê hương của mình.

“Tây Cực là nhà của nàng, cũng là nhà của ta.” Lạc Nam đanh thép nói:

“Kẻ nào dám động vào nhà của chúng ta, trước hết phải bước qua thi thể ta!”

Diệp Đài Trang không nói thêm tiếng nào, nàng bước đến một bước để đến bên cạnh hắn.

Trước vạn chúng chú mục, nàng nhẹ nhàng phất tay…

Phần phật…

Mặt nạ, áo choàng… tất cả đều rơi xuống.

“Oa!” Tiểu Thiên Ý cả gương mặt kích động, hai mắt lấp lánh ánh sáng, cái miệng nhỏ trừng lớn.

Nữ tử kinh diễm, nam nhân thất thần… có cảm tưởng như lạc vào trong mộng.

Tại hiện trường có không ít Phật Tu, bọn hắn vội vàng nhắm chặt hai mắt, cố gắng đè ép ý niệm hoàn tục của mình, nhưng tâm cảnh từng bước tan vỡ.

Lại có hàng loạt Mị Tu, nữ tử tinh thông Mị Thuật sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.

Lần này đến lượt Lạc Nam động dung, trái tim nhảy lên như trống trận.

Da như mỡ đông, trắng mịn không chút tỳ vết tô điểm ánh hồng…

Tóc dài như ngân hà huyễn lệ thướt tha chảy xuống gần chạm kiều đồn vểnh cao.

Áo dài trắng đơn giản đầy thanh lịch, một vòng eo nhỏ nhắn, một đôi chân thon dài, chỗ cần lồi thì lồi, nơi cần lõm thì lõm tạo thành đường cong hoàn mỹ.

Nàng đứng ở nơi đó, dù là ở một thế giới tràn ngập Thần Minh, vẫn mang đến suy nghĩ nàng có thể khuynh đảo chư thần.

Đôi mắt như pha lê đầy kiêu sa, cơ trí ẩn chứa vài phần mị hoặc…

Chân mày như hoạ, mi cong như vẽ, ngũ quan xảo đoạt thiên công, một bờ môi trái tim đỏ nhẹ đằm thắm.

“Vẻ đẹp của tri thức!” Trong lòng Lạc Nam hiện lên câu nói này.

Nhưng ẩn trong sự tri thức đó, lại có sự thiên kiều bách mị.

Điều này thật sự đối lập, lại xuất hiện trên thân của một nữ nhân.

Ngươi vừa muốn nể trọng vì nàng vì “tri”, lại không thể ức chế nổi ham muốn chiếm hữu nàng vì “mị”.

Thật khó diễn tả…

“Tại sao? Thế gian này thật sự có dung nhan sánh ngang Bất Hủ Đệ Nhất Mỹ Nhân - Hà Mộng Tâm năm xưa sao?” Một lão quái vật nhịn không được lên tiếng.

Lời này của lão khiến Lạc Nam tán thành…

Vẻ đẹp của Diệp Đài Trang, hoàn toàn không thua gì Hà Mộng Tâm.

Chẳng trách nàng lại đeo mặt nạ, chẳng trách nàng che giấu dung mạo.

Bởi vì Diệp Đài Trang từng thấy bởi vì sở hữu nhan sắc xuất chúng, Hà Mộng Tâm đã gặp vô số phiền toái, tao ngộ tai ương.

Thế nên việc che giấu diện mạo, thậm chí che giấu cả danh xưng… là một cách để tránh đi những phiền toái không cần thiết.

Cái tên Mã Càn kia cũng rất có tầm nhìn, năm xưa từng theo đuổi Hà Mộng Tâm và Diệp Đài Trang, cũng chẳng trách được lão.

Đứng trước hai nàng, rất ít nhân vật đủ định lực để chống lại.

Trước ánh mắt ngẩn ngơ của Lạc Nam, Diệp Đài Trang nhoẻn miệng cười.

Nụ cười này khiến thiên địa cũng phải hoảng hốt, một số tu sĩ tâm cảnh yếu đã không thể chống nổi, huyết dịch chảy ra từ hai lỗ mũi.

“Hôm nay vì quân lộ ra khuôn mặt này, vì muốn để cả thiên hạ thấy rằng Diệp Đài Trang ta đã là hoa có chủ.” Diệp Đài Trang cúi người, tiếp nhận đoá hoa từ hắn đưa đến, thổ khí như lan:

“Hy vọng từ ngày hôm nay, có thể đường đường chính chính ở bên cạnh chàng!”

Hô hấp dồn dập, nhịp tim cuồng loạn, Lạc Nam ngửa đầu cười to:

“Ta thành công rồi!”

Hắn vòng tay ôm lấy Diệp Đài Trang, tại chỗ xoay tròn… tiếng cười càng lúc càng lớn.

Sự già nua cũng nhanh chóng biến mất, khôi phục phong thái vô song.

Diệp Đài Trang gò má đỏ ửng, nhất là khi cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của chúng nữ Hậu Cung, chỉ có thể nép nửa bên má vào lồng ngực hắn, mí mắt nhắm lại.

“Chúc mừng Bá Chủ đại nhân và Thái Cổ Viện Trưởng nên duyên!” Tây Cực, tu sĩ Bá Việt Tông, Đông Bắc, Đông Cực Hải các phương cường giả nhao nhao lên tiếng.

Một màn này, chính là lịch sử Bất Hủ của Chung Cực Giới.

Bất Hủ Bá Chủ, ở trước tất cả Bất Hủ Thần đến từ Trấn Cực Liên Minh, Cấm Khu, Bá Việt Tông, Âm Gian và hàng tỷ sinh linh từ Siêu Thần trở xuống, dùng hai kiện Bất Hủ Thần Vật cầu hôn Thái Cổ Viện Trưởng.

Thông qua ba nan đề, rốt cuộc thu được cái gật đầu của Thái Cổ Viện Trưởng - Diệp Đài Trang, người có dung mạo sánh ngang Bất Hủ Đệ Nhất Mỹ Nhân trong quá khứ.

Hơn nữa thực lực của Diệp Đài Trang, chắc chắn cường đại hơn Hà Mộng Tâm.

Lạc Nam cười không khép miệng được, đem Lục Dị Ấn và Chiến Thần Điện thu vào Nhẫn Trữ Vật, đeo lên ngón tay của Diệp Đài Trang.

Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, hắn ôm lấy vị hôn thê xuất hiện trên Bá Chủ Chi Thành, ra hiệu cho toàn bộ người dưới trướng leo lên lưng đám Bá Vũ Hoàng Long.

“Baba, làm rất tốt!” Tiểu Thiên Ý nâng lên ngón tay cái, lại hướng Diệp Đài Trang nháy mắt nói:

“Dì Diệp, là công đẩy thuyền của người ta đó nha.”

Diệp Đài Trang sủng ái nhìn nàng, cưng chiều vuốt ve gò má bụ bẫm, dịu giọng nói:

“Thiên Ý thích gì, dì đều cho ngươi!”

Lạc Nam cười cười, lúc này quay đầu nhìn toàn trường, lớn tiếng nói:

“Hôm nay ta cưới được thê tử như ý, phần lớn công lao là nhờ các vị, chờ đại hôn diễn ra, nhất định sẽ chiêu đãi toàn thiên hạ.”

Nói xong, trong ánh mắt mộng bức của Cấm Khu, Trấn Cực Liên Minh và Âm Gian cường giả, lệnh cho Bá Chủ Chi Thành rời đi.

Khoé miệng đám người co quắp, đặc biệt là sắc mặt của tu sĩ Trấn Cực Liên Minh càng là tối sầm.

Hoá ra cái tên này có mặt ở đây, không phải vì nể mặt mũi của Trấn Cực Liên Minh, cũng không phải vì kính sợ bất cứ kẻ nào…

Mà đơn giản, hắn muốn mượn bối cảnh hoành tráng này để tạo nên một màn cầu hôn lịch sử.

Kết quả là, hắn thật sự đã thành công!

Đạt được mục đích rồi, đương nhiên chẳng có lý do gì để ở lại cả.

Mặc kệ cái gọi là Lập Minh Đại Lễ, chưa từng có hứng thú.

Nếu không vì nghĩ ra ý tưởng mượn chỗ của bọn hắn, Lạc Nam cũng lười đến tham gia.

Hắn đâu có ngu xuẩn mà đi tham gia đại lễ do một liên minh lập ra nhằm hạn chế thế lực của mình hành sự?

NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…

Bá Vũ Hoàng Long vác pháo đạp không, kéo theo Bá Chủ Chi Thành gào thét rời đi.

Trấn Cực Liên Minh và Cấm Khu nhìn nhau, không ai ngăn cản…

Trấn Cực Liên Minh chỉ cần Cấm Khu và Bá Việt Tông không kịch chiến là được.

Còn Cấm Khu sau lần thua thiệt trước, sẽ không tuỳ tiện tìm Bá Việt Tông gây rối.

Chỉ có tu sĩ của Âm Gian, lúc này đang cực kỳ thịnh nộ.

Rõ ràng bọn hắn cưỡng ép xuyên qua hai thế giới, tìm đến Dương Thế với mục đích hạ mỹ uy, nghiền ép khí thế của tất cả thế lực và cường giả ở Chung Cực Giới.

Kết quả thì sao? Lại như một đám ngu ngốc, làm nền cho Bất Hủ Bá Chủ cầu hôn mỹ nhân.

Điều này đối với bọn hắn, khác nào một cái tát vào mặt, trần trụi sỉ nhục.

Nghĩ tới nghĩ lui, một vị Sát Giới Trưởng Lão rốt cuộc nhịn không được nữa.

Từ trên tầng địa ngục thứ 18, điên cuồng xông lên thương khung.

Nửa bước đạp ra, đã đuổi kịp Bá Chủ Chi Thành đang rời khỏi, thanh âm lạnh lẽo pha lẫn sát khí kinh hoàng:

“Bất Hủ Bá Chủ, có gan tiếp bổn toạ một chưởng!”