Con Đường Bá Chủ

Chương 643: Thái Diễm cường đại



Minh Hà mang theo Lạc Nam trở về Đạo Thụ...

Thái Diễm một thân tử sắc cung trang đầy vẻ ưu nhã và cao quý, tóc dài thả xuống như ngân hà lướt qua tấm lưng tuyệt mỹ, đầu đội phượng quan...còn cố ý trang điểm, chân mày kẻ đen, môi đào đỏ thắm, hàng mi cong vút thật sự vô cùng mê người.

Lạc Nam nhìn mà ngẩn ngơ trong thoáng chốc, trước đó bị dung mạo của Yểm Ma Điện Chủ làm cho giật mình, hiện tại lại phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của Thái Diễm, liền nhịn không được khen nói:

“Hôm nay Đạo Chủ thật lộng lẫy, là cố ý trang điểm cho ta xem sao?”

“Ngươi còn chưa có đãi ngộ này.” Thái Diễm ngạo kiều hất cằm nói:

“Tương truyền Phá Đạo Hội Trưởng sở hữu vẻ đẹp tuyệt luân, bổn toạ không muốn quá mức thua kém khi ở gần nàng.”

“Thì ra là như thế.” Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn vô thức nhớ đến giai thoại Vô Diện Nữ Thần tại Đông Vực, đại tỷ của mình chỉ hiện thân một lần như khói như sương đã đủ lưu lại truyền thuyết, khiến vô số nam nhân thần hồn điên đảo, vô số nữ nhân tự ti mặc cảm trong thật nhiều năm.

Mà không thể không nói đa phần nữ nhân đều sẽ để ý đến diện mạo của mình dù cho nàng có là Thần Đạo Cảnh cao cao tại thượng...ngay cả Thái Diễm cũng không muốn quá mức lép vế khi phải xuất hiện cùng lúc với đại tỷ.

Thật ra Thái Diễm suy nghĩ sâu xa hơn hắn, lần này nàng là gương mặt đại diện của Độ Đạo Môn gặp gỡ người đứng đầu Phá Đạo Hội, trang trọng hơn ngày thường là thể hiện sự tôn trọng và thiện ý đối với vị Hội Trưởng kia.

“Chúng ta đi!” Lạc Nam triệu hoán Bá Vũ Điện.

Minh Hà tuy rằng có thể tạo ra màn nước không gian để dịch chuyển tức thời, nhưng lại bị giới hạn bên trong phạm vi Nguyên Giới, trong khi tổng bộ nằm tại hỗn độn...dù là Minh Hà cũng không thể nghịch thiên kết nối không gian giữa bên trong và bên ngoài được.

“Bá Vũ Điện của ngươi quá bèo, dùng phi chu của bổn toạ đi!” Thái Diễm trêu tức nói.

Chỉ thấy nàng phất óng tay áo, một kiện phi thuyền lộng lẫy liền hiện ra khiến Lạc Nam phải trố mắt nhìn.

Phi thuyền này có hình dạng như một vầng trăng khuyết lật ngửa lên, cánh buồm lại do hàng vạn ngôi sao nhỏ kết thành tung bay nhảy múa, toàn bộ con thuyền toả ra ánh sáng huyền ảo như bước ra từ thần thoại...

Cùng Thái Diễm thả người lên thuyền, Lạc Nam càng cảm thán mức độ xa hoa của nó, bên trong thuyền như một phương thế giới cảnh đẹp hữu tình, bầu trời trong suốt như ngân hà huyễn lệ...

“Thái tỷ tỷ, đây là Thần Bảo Cực Phẩm sao?” Lạc Nam lập tức đổi giọng.

Khi chỉ có hai người, hắn chính là Hộ Thần Trưởng Lão, thân phận ngang với Thái Diễm, cũng không cần gọi nàng là Đạo Chủ.

“Không sai, Tinh Nguyệt Thần Chu này của ta là Thần Bảo Cực Phẩm, có thể băng qua tinh không, hành tẩu hỗn độn.” Thái Diễm che miệng cười duyên.

Lạc Nam nhìn mà thèm, không hổ là nhân vật có trình độ Luyện Khí cấp cao nhất, lại vừa là Đạo Chủ của Độ Đạo Môn, vừa là nữ nhi bảo bối của Bách Đạo Tộc Trưởng...nội tình quá mức kinh người.

Nhưng càng như thế, hắn càng mong Bá Vũ Điện của mình thăng cấp.

“Đi!”

Thái Diễm động ý niệm...vô số ngôi sao tạo thành cánh buồm luân chuyển, tinh thần lực bắn ngược về phía sau mang theo toàn bộ con thuyền như mặt trăng khuyết xuyên toa thời không.

Chỉ trong vài phút ngắn ngũi, Tinh Nguyệt Thần Chu đã thoát khỏi bầu trời Nguyên Giới...tiến vào hỗn độn đen kịch.

Phá Đạo Lệnh của Lạc Nam phát ra ánh sáng chiếu rọi về hướng tổng bộ Phá Đạo Hội, Thái Diễm lập tức điều khiển Tinh Nguyệt Thần Chu lướt theo.

Tại hỗn độn bao la không nhìn thấy điểm cuối, khắp nơi đều là một màu đen huyền bí...nếu không có chỉ dẫn từ đầu, dù là Thần Đạo Cảnh cũng có thể lưu lạc vĩnh viễn.

“Ngươi có biết vì sao Thần Đạo Cảnh chúng ta không dám tiến ra ngoài hỗn độn khám phá sự huyền bí của nó?” Thái Diễm bỗng dưng hỏi.

“Vì sao?” Lạc Nam quả thật hiếu kỳ.

“Bởi vì có thể chết vì tổn thọ.” Thái Diễm nghiêm túc nói:

“Thần Đạo Cảnh sống dưới quy tắc của Nguyên Giới có được thọ nguyên vô tận, chỉ cần không bị cường thế tiêu diệt...chính là tồn tại bất tử, trường tồn theo thời gian.”

“Nhưng hỗn độn nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của Nguyên Giới, đồng nghĩa dù là Thần Đạo Cảnh đặt chân vào hỗn độn cũng sẽ cạn kiệt thọ nguyên mà chết, đây là lý do rất ít Thần Đạo Cảnh dám nghĩ đến việc khám phá hỗn độn.”

Lạc Nam giật mình, chợt suy nghĩ đến rất nhiều thứ...

Theo lời của Thái Diễm, Thần Đạo Cảnh quả thật là bất tử...nhưng chỉ bất tử trong Nguyên Giới mà thôi...

Đặt trường hợp ngươi là một Thần Đạo Cảnh có được quyền lực tối thượng, có được địa vị bất phàm, nhìn khắp thế gian cũng là tầng lớp cường giả đứng đầu...thử hỏi có bao nhiêu người nguyện ý rời bỏ quyền lực như vậy để mạo hiểm đặt chân vào nơi có thể khiến mình ngã xuống?

“Đương nhiên trong lịch sử cũng có một số cường giả vì quá nhàm chán mà đi khám phá hỗn độn, đáng tiếc hỗn độn bao la vô tận...dù với tuổi thọ của Thần Đạo cũng sẽ vẫn lạc trước khi tìm ra thứ gì đó...” Thái Diễm cảm thán nói:

“Có đôi khi bổn toạ cảm thấy, Thần Đạo Cảnh vẫn còn quá mức nhỏ yếu...”

“Chúng ta chỉ là Thần ở Nguyên Giới và những tiểu vũ trụ, tiểu thế giới đẳng cấp thấp hơn Nguyên Giới mà thôi.”

“Đặt chân ra hỗn độn, Thần đã không còn là Thần nữa rồi.”

“Thần đã không còn là Thần.” Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, trong lòng dâng lên vô vàn sóng to gió lớn.

Đối với một kẻ còn chưa thành Thần như hắn, nghe được lời này quả thật cảm thấy đả kích không nhỏ.

Chợt đồng tử trong mắt Thái Diễm ngưng tụ...

XOẸT.

Tinh Nguyệt Thần Chu na di không gian, nhảy vọt giữa hỗn độn...

ẦM!

Vị trí nó vừa biến mất bỗng nhiên bùng ra tiếng nổ kinh hoàng.

Lạc Nam giật mình nhìn lại, chỉ thấy một đạo công kích vừa mới nổ ra tại nơi đó, tốc độ xảy ra quá nhanh khiến hắn thậm chí không kịp phản ứng.

Vùng hỗn độn đó đã trở nên vặn vẹo, vô số tia Thần Lực đen kịch sôi sùng sục như một miệng núi lửa.

“Chuột nhắt phương nào?” Thái Diễm phẫn nộ quát lạnh, không nghĩ có kẻ dám tập kích bất ngờ, cũng may nàng phản ứng nhanh nên đã điều khiển Tinh Nguyệt Thần Chu kịp thời na di né tránh.

Phần phật...

Giữa hỗn độn, có vòng xoáy khổng lồ thình lình xuất hiện...

Từ trong vòng xoáy, một cánh tay bằng xương cốt khổng lồ duỗi ra...

Mà chưa dừng lại ở đó, từ trên thân cánh tay lại mọc ra hàng ngàn cánh tay bằng xương cốt khác, những đầu ngón tay lại mọc ra những cánh tay nhỏ, rồi từ những cánh tay nhỏ lại mọc thêm vô số bàn tay tí hon...tạo thành một mạng lưới xương cốt ngàn ngàn vạn vạn khổng lồ do xương tay kết thành, vô cùng quỷ dị.

Chỉ trong thoáng chốc, cốt thủ đã là tầng tầng lớp lớp che phủ ngàn dặm, hung hăng chụp vào Tinh Nguyệt Thần Chu.

“Cút!” Thái Diễm hừ lạnh nói:

“Đồ Thần Trảm!”

Lạc Nam còn tưởng rằng Thái Diễm biết dùng đao hay kiếm, nào ngờ theo mệnh lệnh của nàng...Tinh Nguyệt Thần Chu bỗng nhiên dựng đứng lên, con thuyền hình trăng khuyết trở nên sắc bén ngay phần đáy thuyền như một thanh liêm đao.

BÙM.

Hàng vạn ngôi sao nơi cánh buồm phía sau tụ lực bắn mạnh, Tinh Nguyệt Thần Chu lao thẳng về phía trước, đáy thuyền như lưỡi đao trảm thẳng vào tầng tầng cốt thủ khổng lồ.

ẦM ẦM ẦM ẦM...

Từng mảnh xương cốt vụn vỡ trong ánh mắt trợn tròn của Lạc Nam, hắn không ngờ Tinh Nguyệt Thần Chu còn có khả năng phát động công kích theo kiểu như vậy.

Đáng nói chính là mặc dù Tinh Nguyệt Thần Chu dựng đứng như đao, nhưng hắn và Thái Diễm ở bên trong không gian của nó vẫn được giữ thăng bằng vô cùng ổn định, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiến đấu.

“Chém!”

Thái Diễm thừa thắng xông lên, Tinh Nguyệt Thần Chu xuyên qua cốt thủ, hung hăng trảm vào vòng xoáy hỗn độn.

“Hừ.”

Một giọng điệu âm trầm vang lên...

Từ trong vòng xoáy, một thân ảnh quỷ dị lặng lẽ hiện ra bên ngoài.

Lạc Nam đưa mắt nhìn, chỉ thấy kẻ này như một bộ xương khoác hắc bào như hoàng đế, sau lưng mọc ra một đôi cánh quạ màu đen, trên cổ có đeo một chuỗi Cốt Lâu dữ tợn.

“Cốt Tu?” Lạc Nam híp mắt, kẻ này là một Cốt Tu có thực lực Thần Đạo Hậu Kỳ...

Thái Diễm nhẹ chau mày, với kiến thức của nàng vậy mà cũng không nhận ra lai lịch của tên Cốt Tu này.

Cốt Tu hướng hốc mắt trống rỗng nhìn về phía hai người...

“Mặc kệ ngươi là ai, dám chọc lão nương vậy phải chết!” Thái Diễm mặc kệ tất cả, tiếp tục điều động Tinh Nguyệt Thần Chu vận lực chém đến.

Cốt Tu không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tháo xuống chuỗi Cốt Lâu đen trên cổ của mình ném ra.

ROẸT ROẸT...

Cốt Lâu biến thành khổng lồ, hàng trăm cái đầu lâu cấp Thần Đạo liên kết với nhau tạo thành một sợi Cốt Xích lao vọt đến.

Chỉ thoáng chốc, Tinh Nguyệt Thần Chu đã bị Cốt Xích trói buộc, quấn chặt xung quanh...

Vô số gai nhọn mọc ra từ trên Cốt Xích, cắm thẳng vào thân thuyền, đâm xuyên trận pháp bảo vệ...hiển nhiên muốn bạo lực xoắn nát Tinh Nguyệt Thần Chu.

Lạc Nam ánh mắt ngưng trọng, với khả năng trói siết như thế này...sợ rằng Thần Đạo Cảnh bị Cốt Xích khoá lấy cũng sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.

Cốt Tu này không phải nhân vật đơn giản...

Nhưng Thái Diễm cũng không phải quả hồng mềm, nàng biểu lộ bình thản vô cùng...cảm ứng được các Trận Văn trên Tinh Nguyệt Thần Chu sắp bị phá tan, nàng duỗi ra đôi bàn tay tinh xảo.

Thần Đạo Quy Tắc phô thiên cái địa tiến ra hiển hoá thành mênh mông Phù Chú...

Những Phù Chú này nhanh chóng dung hợp vào các Trận Pháp của Tinh Nguyệt Thần Chu.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

Phù Chú nổ tung, vừa gia tăng khả năng phòng ngự của Trận Pháp, vừa bạo phát các vụ nổ phá tan sự trói buộc của Cốt Xích khiến nó teo nhỏ, bay ngược trở về trên cổ của tên Cốt Tu.

Đúng lúc này, sau lưng tên Cốt Tu bỗng nhiên xuất hiện cái lỗ đen.

Từ trong lỗ đen, một thân ảnh uyển chuyển bước ra...

Đó là một nữ cương thi làn da như bạch tạng, môi tím răng nanh, tóc trắng như khói, tuy diện mạo tuyệt mỹ nhưng lại mang đến cảm giác u ám như xác chết.

“Sát!” Thái Diễm lạnh lùng hạ lệnh.

Nữ cương thi không nói tiếng nào, trên làn da nổi cộm lên hàng triệu đường văn màu tím...

Những đường văn này ẩn chứa nguồn Tử Khí khổng lồ, có thể gia tăng sức mạnh cho các chủng loại liên quan đến tử vong như Cương Thi, U Hồn, Vong Linh Quỷ...

Đôi tay nữ cương thi nâng lên, tất cả đường văn bạo phát sức mạnh huỷ diệt, cực kỳ thô bạo chưởng thẳng vào lưng tên Cốt Tu.

RĂNG RẮC...

Một vụ nổ vang lên, khung xương cốt bị nghiền hoá thành bột phấn tiêu tán.

“Thì ra là cương thi của nàng.” Lạc Nam líu lưỡi, công kích vừa rồi sánh ngang một vị Thần Đạo Hậu Kỳ vận toàn lực.

“Vẫn chưa hết...” Thái Diễm không có chút vui mừng nào.

Quả nhiên nàng vừa dứt lời, tên Cốt Tu kia lại hoàn hảo vô hại hiện ra phía trên Tinh Nguyệt Thần Chu.

“Mẹ kiếp, ngươi là Cốt Tu...sao có thể quỷ dị như sát thủ vậy?” Lạc Nam thầm mắng.

“Thần Cốt Hải!” Một giọng nói khàn đục vang lên.

Vùng hỗn độn xung quanh Tinh Nguyệt Thần Chu mọc ra vô tận cốt gai, những thanh cốt gai này vừa to vừa nhọn, trên thân mỗi thanh cốt gai lại lồi ra vô số gai nhỏ khác, có trên có dưới, chằn chịt không theo bất kỳ quy luật nào, tất cả tạo thành một vùng biển cốt nguy hiểm nghiền vào Tinh Nguyệt Thần Chu như một cái miệng quái vật khổng lồ đầy rẫy răng nhọn muốn cắn nuốt con thuyền nhỏ.

Nữ cương thi đang định bay đến viện trợ lại bị vô số gai nhọn mọc ra bao vây, đâm thẳng vào cơ thể cứng cáp của nàng.

“Có ý tứ.” Bờ môi tuyệt mỹ của Thái Diễm nhếch lên.

Nàng bỗng nhiên thả người bay lên một cách chậm rãi, hai tay chắp ở trước ngực, môi thơm nhẹ khai:

“Quan Âm Vạn Thủ!”

Khoảnh khắc đó, sau lưng nàng hiện ra hư ảnh một vị nữ quan âm cao cao tại thượng, hàng vạn cánh tay xung quanh quan âm như đoá hoa sen vạn cánh...

Những cánh tay này điểm chỉ, tay thì kết thành Phù Văn, tay thì thôi diễn Trận Văn...

Chưa đầy nửa hơi thở, hàng vạn Sát Trận và Phù Chú cấp Thần Đạo đã được Quan Âm Vạn Thủ kết thành...

Toàn bộ cánh tay như liên hoa nở rộ xoè ra bốn phương, cũng là lúc Sát Trận và Phù Chú kích hoạt quy mô lớn.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

Như thế giới sụp đổ, vạn dặm Thiên Cốt Hải bị Trận Văn và Phù Văn nghiền thành tro tàn, uy lực kinh thiên động địa.

Tên Cốt Tu bị lực phản chấn bay vọt lên không trung.

“Ực.” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt nhìn bóng lưng hoàn mỹ của Thái Diễm, cứ tưởng Toàn Chức Đạo Chủ sẽ không quá mạnh...nào ngờ chiến lực của nàng lại đến mức nghịch thiên.

Chưa dừng lại ở đó, ngay khi nữ cương thi thoát khỏi cốt hải trói buộc đã bạo khởi thế công, hung hăng đấm đến tên Cốt Tu thần bí.

Thái Diễm phất tay, một khôi lỗi như pho tượng nữ thần được đúc từ Kim Cương hiện ra, phối hợp với nữ cương thi tiến hành vây đánh.

ĐÙNG ĐÙNG.

Khôi Lỗi vung quyền đấm ra, sức mạnh không thua gì Thể Thần Hậu Kỳ cấp cường giả.

Cốt Tu trước sự vây công của khôi lỗi và cương thi cao cấp, đôi cánh quạ đen sau lưng hắn vũ động điên cuồng.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...

Những thanh cốt vũ từ đôi cánh bay ra, chỉ thoáng chốc đã biến thành vô số con Cốt Nha.

Những con Cốt Nha này toàn thân do xương cốt đúc thành, cực kỳ sắc nhọn, cái mõ như kiếm, điên cuồng lao thẳng vào cương thi và khôi lỗi tấn công.

Thái Diễm nhếch mép, phía trên thân của nữ cương thi và nữ khôi lỗi bỗng nhiên sáng bừng lên.

Lại có Trận Văn và Phù Văn được khảm bên trên thân thể chúng kích hoạt, nổ tung kinh hồn.

RĂNG RẮC...

Hàng vạn con Cốt Nha một lần nữa bị nghiền thành mảnh vụn...

Khôi lỗi và cương thi được Trận Pháp và Phù Chú gia trì, chiến lực và phòng ngự đều tăng mạnh, đạp xuyên không gian, dùng sức giữ chặt thân thể tên Cốt Tu.

Tinh Nguyệt Thần Chu lại ươn ngạnh lao đến trảm diệt.

“Không hổ danh là Toàn Chức Đạo Chủ, hẹn gặp lại!”

Nhận ra Thái Diễm quá mức khó chơi, tên Cốt Tu phát ra thanh âm khàn khàn, dưới chân hiện ra một vòng xoáy hỗn độn.

Vòng xoáy hỗn độn này đem hắn hút vào, khôi lỗi và cương thi lại bị vòng xoáy bài xích, vô pháp giữ được hắn.

Hiển nhiên dự định đào tẩu...

“Bá Đạo Quy Tắc!”

Lạc Nam gầm lên, hắn đã sớm nhẫn nhịn quá lâu rồi.

Bá Đỉnh hướng về cái vòng xoáy hỗn độn kia ném ra.

BÙM!

Bá Đạo Quy Tắc nổ tung, vô hiệu hoá hoàn toàn vòng xoáy hỗn độn.

“Không xong!”

Tên Cốt Tu thần sắc đại biến...

RĂNG RẮC...

Tinh Nguyệt Thần Chu đã trảm đến, bá đạo đem hắn trảm bay, một nửa khung xương có dấu hiệu sụp đổ.

“Làm rất tốt.” Thái Diễm tán thưởng nhìn Lạc Nam, hai mắt đằng đằng sát khí khoá chặt con mồi.

Quan Âm Vạn Thủ một lần nữa thi triển, sẳn sàng phong toả, tru diệt tên Cốt Tu thành cặn bã.

HÍ!

Nhưng đúng lúc này, một sinh vật giống ngựa đen đột ngột chui ra, cơ thể của nó không giống chiến mã thông thường, thay vào đó cực kỳ lực lưỡng, hình thể như một con sư tử với các khối cơ bắp cứng rắn như thép, hai mắt màu trắng không có đồng tử, cái miệng ngựa mọc ra bộ răng nanh sắc nhọn móc ngược về phía trước như ngà voi.

Nó như thiên thạch hung hăng húc mạnh, một lần vậy mà đem cả cương thi và khôi lỗi hất bay, sau đó đón lấy tên Cốt Tu lên lưng mình...ẩn vào hỗn độn biến mất dạng.

“Con thú này...là chủng loài thuộc về hỗn độn.” Thái Diễm không cam lòng hừ một tiếng:

“Chúng ta không có biện pháp truy đuổi sinh vật như vậy.”

Lạc Nam sắc mặt âm trầm, trong đầu vô thức hiện ra hình bóng của Đế Vi...

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3