Con Đường Bá Chủ

Chương 646: THÁNG NĂM TRÔI...



Sau khi trao đổi kỹ càng với đại tỷ và Thái Diễm, hai nàng đều cho rằng để thăng cấp Bá Vũ Điện theo ý Lạc Nam cần tốn ít nhất mười năm dù có Gia Tốc Trận hỗ trợ.

Nguyên nhân vì yêu cầu của Lạc Nam quá cao và phức tạp, lại thêm Khởi Nguyên Thạch rất khó tinh luyện dù có Bá Đạo Quy Tắc của đại tỷ hỗ trợ...cũng sẽ ngốn rất nhiều thời gian.

Bất quá mười năm đối với tu sĩ cũng chỉ như một cái chớp mắt, vì vậy Thái Diễm và Vân Tiêu vẫn quyết định bắt tay vào làm.

Bởi một khi thành công, đây chắc chắn sẽ là Thần Bảo có uy năng bậc nhất Đạo Giới, chấn động lịch sử Luyện Khí Sư.

Thành quả như vậy...xứng đáng để hai nàng hợp lực.

Lạc Nam bận những việc khác, đương nhiên sẽ không ở lại quan sát quá trình luyện khí của hai nàng.

Hắn giao Bá Vũ Điện cho Vân Tiêu, chỉ lưu Ái Tâm ở lại trực tiếp quan sát để học hỏi kinh nghiệm, lĩnh ngộ và đột phá...ngày sau phu thê hai người chỉ cần song tu chia sẽ với nhau là xong.

“Đại tỷ bận luyện khí, chẳng may ta gặp nguy hiểm ở Tổ Long Tộc sao ngươi có thể kịp thời đến chi viện?” Lạc Nam thắc mắc.

“Xú tiểu tử, luyện khí có thể bỏ ngang sản phẩm rồi sau đó lại tiếp tục luyện, cùng lắm mất thêm một khoảng thời gian mà thôi, ngươi còn sợ cái gì?” Vân Tiêu tự tin nói:

“Nếu lão già Long Tổ kia dám ức hiếp các ngươi, bổn tỷ lặp tức có mặt cạo sạch râu của hắn.”

“Hắc hắc, nếu vậy thì ta an tâm.” Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.

“Ba cha con các ngươi cứ tranh thủ hoá phàm, việc độ Thần Kiếp của các nữ nhân tại Sát Chiến Điện ta sẽ lo liệu.” Vân Tiêu nói thêm:

“Có Đạo Mộc từ Độ Đạo Môn đưa đến, chỉ cần các nàng hoá phàm thành công...việc độ kiếp sẽ không quá khó.”

“Đại tỷ thật chu đáo.” Lạc Nam mừng rỡ không thôi, vốn hắn còn đang định nghĩ cách xin nàng khúc Đạo Mộc to lớn đó, không ngờ Vân Tiêu đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn rồi.

Nghe thấy Vân Tiêu đảm bảo việc độ Thần Kiếp của mẫu thân và các dì, Kỳ Nam và Thiên Ý cũng hoà hoãn khom người nói:

“Đa tạ đại di.”

Khoé môi Vân Tiêu giương lên, ánh mắt lúc này mới hướng về Minh Hà đang đứng ở bên cạnh, tán dương nói:

“Hoan nghênh gia nhập Phá Đạo Hội, thời gia qua ngươi góp không ít công lao, cũng nên ban thưởng.”

Nói xong, duỗi ra đầu ngón tay bắn một luồng sáng vào mi tâm của Minh Hà.

Thân thể Minh Hà run lên, một cổ Thuỷ Thần Thuộc Tính cường liệt xâm nhập bên trong cơ thể, tinh khiết đến không cách nào hình dung.

Chỉ trong nháy mắt, khí tức của Minh Hà nhảy vọt từ Thiên Đạo Viên Mãn đến Thần Đạo Sơ Kỳ, thực lực đề thăng cuồn cuộn như đại hải sôi trào.

“Hít.”

Đám người hít một ngụm lãnh khí, không ngờ đến thủ đoạn của Vân Tiêu khủng bố như vậy, thế mà có thể cường thế đề thăng một đại cảnh giới của Đạo Thuỷ.

“Đa tạ Đạo Chủ, ta sẽ tiếp tục cố gắng.” Minh Hà kích động nói.

“Đại tỷ là làm thế nào vậy?” Lạc Nam tròn xoe mắt.

“Thông qua Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh chia sẽ một phần nhỏ tu vi của ta cho nàng.” Vân Tiêu giải thích:

“Phần tu vi này ta chỉ cần tu luyện rất nhanh sẽ hồi lại, nhưng sẽ có trợ giúp lớn cho Minh Hà.”

“Chúng ta cũng muốn nha.” Tiểu Thiên Ý nắm tay tỷ tỷ hô lên, ánh mắt nóng rực.

“Các ngươi không thể, các ngươi không phải Đạo Thuộc Tính...cần phải kinh qua hoá phàm mới có thể thành Thần.” Vân Tiêu lườm tiểu nha đầu:

“Không được lười biếng, phải tự thân tu luyện.”

Tiểu Thiên Ý phụng phịu bĩu môi.

“Nếu không còn chuyện gì, vậy chúng ta cáo từ.”

Lạc Nam cùng Thái Diễm và Ái Tâm chào tạm biệt, mang theo Minh Hà và hai nữ nhi rời khỏi nghị sự điện.

“Baba, ngươi nhanh chóng mạnh lên rồi hàng phục yêu nữ đó.” Tiểu Thiên Ý kéo tay hắn, phồng má nói:

“Để nàng đừng lên mặt.”

Lạc Nam còn chưa kịp trả lời, một thanh đại thủ uyển chuyển đã từ bên trong đại điện duỗi ra, hung hăng đem Tiểu Thiên Ý đè ép ở dưới mặt đất.

“Nha đầu còn dám phạm thượng, cẩn thận bổn toạ treo ngươi lên đánh mông mười ngày đêm.”

Thanh âm lạnh lẽo của Vân Tiêu vang vọng khiến Lạc Nam và mấy nữ rùng mình.

“Đại di xinh đẹp, ta đâu có nói ngài a.” Tiểu Thiên Ý mếu máo nói:

“Ta đang nói yêu nữ Yêu Chỉ Hân cơ.”

“Hừ.”

Vân Tiêu tạm thời buông tha, Tiểu Thiên Ý uỷ khuất khóc hu hu.

“Bảo bối ngoan.” Lạc Nam vội vàng ôm lấy nàng vỗ về:

“Cái miệng hại cái thân, đừng có ở địa bàn của đại tỷ mạo phạm nàng.”

“Ba ba thối, ngươi để người ta ức hiếp nữ nhi của mình.” Tiểu Thiên Ý hung hăng cắn lên vai hắn.

“Ngươi chọc vào trùm cuối, baba cũng vô lực a.”

Lạc Nam bất đắc dĩ thở dài.

...

Bá Vũ Điện đã lưu lại tổng bộ, mà Huyết Dị Yêu Hoàng và Bá Kỵ Long Mã đều không mang theo bên người, Lạc Nam thu mấy nữ nhân vào Phá Đạo Lệnh, một thân một mình băng qua hỗn độn trở về Nguyên Giới.

Cũng may lần này không còn đụng độ tên Cốt Tu nào, hắn dễ dàng tiến vào Bá Chủ Lãnh Địa của mình...

Sắp tới hoá phàm sẽ là sống một kiếp phàm nhân, nhanh thì vài chục năm, lâu hơn thì trăm năm...hắn muốn nhân tiện ghé qua Ngũ Châu Tứ Vực để gặp lại tất cả người xưa trước khi rời khỏi Nguyên Giới.

Trụ Việt Tông giúp hắn toạ trấn Bắc Vực.

Thân ảnh Lạc Nam chậm rãi rơi xuống, thần thức đảo qua...chỉ cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc.

Chính là Bụt.

Hắn không cảm nhận được khí tức của nhạc phụ Lạc Nhất Vương tại nơi này nữa rồi, khả năng ông ta cũng đã tiến vào Đạo Giới theo đuổi con đường tu luyện của chính mình.

Trụ Việt Tông hiện nay phồn vinh như gấm, nhưng phần lớn sinh linh, tu sĩ đều là thế hệ được sinh ra sau này...Lạc Nam không nhận thức được ai cả.

Có lẽ Bụt tuổi tác đã cao, chấp nhận cả một đời bình thản gắn bó với Trụ Việt Tông, không hướng tới những tranh đấu, những trận chiến nơi Đạo Giới nên mới nguyện ý ở lại trấn thủ.

Mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, Lạc Nam tôn trọng điều đó, nhưng vẫn có cảm giác cảnh còn người mất...

Hắn tìm tòi một số Đạo Trà thu được ở Thanh Trà Sơn có tác dụng gia tăng tuổi thọ, không tiếng động thông qua Hiểm Thâu Bí Thủ đặt vào Nhẫn Trữ Vật đeo trên tay Bụt, những Đạo Trà này có thể giúp Bụt sống thêm chục vạn năm.

Nhẹ nhàng gật đầu, Lạc Nam lặng lẽ biến mất.

XOẸT.

Như cảm nhận được điều gì đó, Bụt kích động từ trên ghế gỗ vội vàng đứng lên.

Cảm giác được tài nguyên quý giá vừa xuất hiện trong Nhẫn Trữ Vật, toàn thân chấn động, mặt già đỏ lên, nghẹn ngào thì thào:

“Ngài vừa ghé qua sao?”

...

Kiếm Đan Sơn Trang.

Hôm nay Kiếm Đan Sơn Trang tổ chức tỷ thí tông môn giữa các đệ tử, quảng trường vô cùng náo nhiệt.

Ngồi ở vị trí trang chủ long trọng nhất là một nam tử khí độ trầm ổn, tu vi đạt đến Cửu Cảnh Chí Tôn, trong tay ôm lấy một thanh bảo kiếm lam sắc toả ra huyền quang phi phàm, trên thân kiếm được khắc hai chữ “Lạc Thuỷ”.

Lạc Thuỷ Kiếm được xưng là thanh kiếm truyền kỳ, năm xưa thời còn niên thiếu, đích thân Bá Chủ đã đúc nên Lạc Thuỷ Kiếm tại Đúc Kiếm Đại Hội do Đúc Kiếm Sơn tổ chức, một lần danh chấn toàn bộ Kiếm Châu.

Lạc Thuỷ Kiếm được Bá Chủ tặng cho hảo hữu Nhàn Văn Đạo Sĩ, đại trưởng lão của Kiếm Đan Sơn Trang.

Theo thời gian, Lạc Thuỷ Kiếm đã trở thành thanh kiếm mạnh nhất Kiếm Châu, giúp địa vị của Kiếm Đan Sơn Trang vững như bàn thạch, có được danh vọng to lớn, hấp dẫn vô số thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ đến bái sư học đạo.

Tuy nhiên sau khi suy nghĩ kỹ càng, Nhàn Văn Đạo Sĩ quyết định ngao du thiên hạ cùng với trang chủ Nhàn Phong, cả hai chỉ mang theo Binh Nhân Tộc – Trùng Dương Kiếm, còn Lạc Thuỷ Kiếm thì lưu lại toạ trấn thế lực.

Nam tử đang ôm Lạc Thuỷ Kiếm hiện giờ chính là tân trang chủ Nhàn Kiên.

Được Bá Chủ sắc phong quan chức tại Bá Chủ Lãnh Địa, chấp chưởng Lạc Thuỷ Kiếm trong tay...dù là Cấm Kỵ Đạo Cảnh đích thân đánh đến cũng không phải đối thủ của Nhàn Kiên.

Y đã trở thành một trong những Kiếm Chí Tôn đứng đầu Kiếm Châu vào thời điểm này.

“Tiểu tử cũng ra dáng Trang Chủ chứ hả?”

Một tiếng cười trêu tức truyền vào trong tai Nhàn Kiên khiến toàn thân hắn chấn động, thở hổn hển đứng bật người lên.

ONG ONG...

Lạc Thuỷ Kiếm trong tay reo vang dữ dội như cảm nhận được điều gì đó...

“Trang chủ sao thế?” Một đám trưởng lão vội vàng hỏi.

Từ khi thay thế phụ thân Nhàn Phong đảm nhiệm vị trí trang chủ, Nhàn Kiên ngày càng nội liễm và trầm ổn, đã có vài chục năm rồi chưa từng thấy đối phương thất thố như vậy.

“Mặc kệ ta, cứ tiếp tục cho các đệ tử tranh tài.” Nhàn Kiên chỉ kịp bỏ lại một câu, thân ảnh biến mất.

Bên trong không gian, nhìn thấy nam tử vừa tà mị vừa uy vũ đang như cười như không nhìn mình, hai mắt Nhàn Kiên nhịn không được đỏ ửng lên, nội tâm bình ổn bao nhiêu ngày dậy lên sóng lớn.

“Lão đại, ta không mơ chứ?” Nhàn Kiên trầm giọng hỏi.

“Haha, chỉ có ngươi mới dám gọi ta một tiếng lão đại ở nơi này.” Lạc Nam nở nụ cười sảng khoái, vỗ mạnh lên vai hắn.

Nhàn Kiên kích động ôm chặt lấy Lạc Nam, dung mạo trung niên của hắn cười ngây ngô như một đứa trẻ, loáng thoáng có thể nhìn thấy tiểu tử sùng bái, cuồng nhiệt theo chân hắn năm nào...

“Hiếm khi tiểu tử ngươi chịu ngồi yên một chỗ.” Lạc Nam cảm khái nói.

“Quả nhiên vẫn là lão đại hiểu ta.” Nhàn Kiên hừ một tiếng:

“Nhưng ta cũng đã lớn rồi, nên thay phụ thân gánh trách nhiệm...để hắn và Nhàn Văn Đạo Sĩ có thể tiêu dao.”

Lạc Nam nhớ lại tính cách hào phóng, tiêu dao tự tại năm xưa của Nhàn Văn Đạo Sĩ mà gật đầu...

“Đến, tiểu đệ mời lão đại chén rượu.” Nhàn Kiên trực tiếp bày ra bàn ghế ở giữa hư không.

Lạc Nam cũng không khách khí ngồi xuống.

Cạn một chén, Nhàn Kiên ao ước nói: “Hành trình của lão đại tại Đạo Giới nhất định là vô cùng đặc sắc, chỉ tiếc ta không thể tận mắt chứng kiến nữa rồi.”

“Đạo Giới nguy hiểm khó lường, sao ngươi dám chắc ta sẽ đặc sắc?” Lạc Nam mỉm cười.

“Vì lão đại ở đâu cũng sẽ toả sáng nhất, ta tin tưởng điều đó.” Nhàn Kiên hai mắt lấp loé vô số ngôi sao nhìn hắn.

“Ngươi...lập gia đình chưa?” Lạc Nam quan tâm hỏi.

Nhàn Kiên mặt già ửng đỏ, gãi đầu đáp: “Có một thê tử và một cặp song bào thai...”

“Tốt tốt tốt.” Lạc Nam nâng chén uống cạn:

“Đến, lão đại chúc mừng ngươi lên chức phụ thân!”

Không biết qua bao lâu sau, Nhàn Kiên say mèm ngã lăn giữa hư không, miệng chảy nước miếng vẫn còn lèm bèm:

“Tiếc là lão đại không có mặt ở hôn lễ của ta...”

Lạc Nam phức tạp thở dài một tiếng, thân ảnh chậm rãi biến mất.

Nhẫn Trữ Vật của Nhàn Kiên đã xuất hiện thêm khá nhiều thứ...đủ để Kiếm Đan Sơn Trang nhất phi trùng thiên.

...

Nam Thiên Môn.

Trong nhà tranh cũ nát, một đôi nam nữ đang ngồi trước hồ nước thanh tịnh, vừa câu cá, vừa tán dóc, có vẻ vô cùng tự tại khoan khoái.

“Tiểu tế tham kiến nhạc mẫu đại nhân, nhạc phụ đại nhân.” Thân ảnh Lạc Nam hiện ra chợt khiến hai người sợ hết hồn.

“Xú tiểu tử, muốn doạ chết bà già này sao?” Trấn Nam Chí Tôn trừng mắt nhìn.

“Tiểu Tố bảo bối của lão phu đâu?” Định Nam Chí Tôn không thèm để ý đến hắn, ngược lại lập tức quan tâm đến nữ nhi của mình.

Không sai, hai vị này chính là nhạc mẫu và nhạc phụ của Lạc Nam, Trấn Nam Chí Tôn và Định Nam Chí Tôn.

Từ sau lần tự bạo ở dưới lòng đất Ẩn Châu, sau đó Định Nam Chí Tôn tiếp tục bị Cao Kiệt thông qua Nghịch Thế Thần Thông – Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật sống lại để đối phó với Lạc Nam ở Đoạt Cấm Chiến, dù sao thì Cao Kiệt thu thập đến vài mảnh vụn thi thể của Định Nam Chí Tôn nên có thể sống lại ông không chỉ một lần.

Chỉ tiếc Cao Kiệt bại trận, toàn bộ quan tài của y đều rơi vào tay Lạc Nam...cho nên hắn mới thành công cứu lại Định Nam Chí Tôn tưởng chừng đã chết.

Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật là Nghịch Thế Thần Thông ngay cả Thần Đạo cũng có thể phục sinh, huống hồ gì là một Chí Tôn?

Bất quá hiện tại Định Nam Chí Tôn cũng không phải người sống chân chính, ông ta đang sống nhờ vào Tàn Thi Chuyển Sinh Thuật mà thôi, thậm chí còn phụ thuộc vào Lạc Nam, vì hắn đã thu phục ông thay Cao Kiệt.

Nhưng dù là như thế thì Định Nam Chí Tôn vẫn có thể bầu bạn với Trấn Nam Chí Tôn, khiến tâm cảnh của bà hồi xuân, lúc này khôi phục dung mạo là một mỹ phụ nhân, không còn là bà lão gần đất xa trời như trước nữa.

Những năm qua nhờ vào Đạo Xu và hoàn cảnh tốt của Bá Chủ Lãnh Địa, tu vi hai người từ lâu đã đạt đến Đạo Cảnh, nhưng vì chưa trải qua Đạo Kiếp nên vẫn kẹt ở bình cảnh.

Có thể gặp lại những thân nhân, dù năm tháng trôi qua đã thay đổi rất nhiều thứ...nhưng Lạc Nam rất hài lòng với Bá Chủ Lãnh Địa hiện nay của mình.

“Thiên Tố đã hoá phàm.” Hắn mỉm cười, đem cách thức đột phá Thần Đạo Cảnh giới thiệu sơ lược một lần.

“Nữ nhi của ta quả thật lợi hại, vậy mà sắp trở thành cường giả hàng đầu.” Định Nam Chí Tôn tự hào vô hạn.

“Còn phải nói? Không xem là ai dạy dỗ nàng một đời?” Trấn Nam Chí Tôn lập tức kể công.

“Tiểu tế hứa, lần sau trở về thăm hai vị sẽ dẫn theo Thiên Tố và Mỹ Mộng.” Lạc Nam cười nói.

Mỹ Mộng cũng từng là trưởng lão của Nam Thiên Môn, về tình về lý đều nên quay về bái phỏng trưởng bối.

“Không cần!” Trấn Nam Chí Tôn không nể mặt mũi quát lạnh khiến sắc mặt Lạc Nam mộng bức.

“Ngươi làm gì chọc giận bà ấy?” Định Nam Chí Tôn cũng ngỡ ngàng.

Ở Bá Chủ Lãnh Địa dám nói với Bá Chủ bằng giọng điệu như vậy, chỉ có thể là nhạc mẫu đại nhân đã từng nhiều lần chiếu cố hắn.

“Tiểu tế đã sai ở đâu?” Lạc Nam thụ giáo hỏi.

“Các ngươi về không mang theo cháu ngoại cho chúng ta thì về có ích gì?” Trấn Nam Chí Tôn trừng mắt chất vấn.

“Nói đúng lắm, không mang theo cháu ngoại thì về làm gì? Mau đi!” Định Nam Chí Tôn lập tức phụ hoạ, cực kỳ tán thành lời nói của lão bà.

Lạc Nam đổ cả mồ hôi...

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3