Không còn là Ngũ Đại Học Phủ uy vọng trong thiên địa...
Hôm nay Thanh Long Học Cung đã trở thành thần địa tu luyện trong lòng toàn bộ tu sĩ Ngũ Châu Tứ Vực.
Là học cung do chính tay Bá Chủ tâm huyết sáng lập, đa dạng mọi lĩnh vực từ Đan Viện, Khí Viện, Phù Viện, Khôi Viện, Trận Viện, Quân Viện...tất cả đều do những cường giả, lão sư hàng đầu đích thân giảng dạy, người kém nhất cũng là nhân vật cấp bậc Chí Tôn.
Phóng nhãn khắp Ngũ Châu Tứ Vực, mỗi năm đều có vô số thiên tài trẻ tuổi tìm đến Thanh Long Học Cung tầm sư học đạo.
Có thể gia nhập Thanh Long Học Cung đã trở thành ước mơ, hoài bão và khát cầu của tầng lớp tu sĩ trẻ tuổi.
Thanh Long Học Cung lại được gắn kết với Pháp Tướng Tiểu Vũ Trụ, cho phép toàn thể đệ tử đạt đến cấp độ Chí Tôn tiến vào, tự lĩnh ngộ và sáng tạo nên Chí Tôn Pháp Tướng cho riêng mình, tạo nên cảnh tượng trăm ngàn pháp tướng cùng nhau đua nở, thể hiện nên khung cảnh huy hoàng chưa từng có trong lịch sử.
Pháp Tướng Bảng đã không còn chuẩn xác về xếp hạng các thứ bậc khi càng ngày càng có nhiều loại Chí Tôn Pháp Tướng mới xuất hiện trên thế gian.
Thế lực luyện khí hàng đầu Đúc Kiếm Sơn sáp nhập vào Thanh Long Học Cung, phụ trách luyện chế pháp bảo, vũ khí cung cấp cho vô số đệ tử trong quá trình trưởng thành.
Bách Luyện Khí Tôn đảm nhiệm chức vụ Thượng Trưởng Lão, đức cao vọng trọng, địa vị sánh ngang với Hiệu Trưởng.
Việt Tư An, thiếu nữ tông chủ của Việt Nữ Tông năm xưa từng được Bá Chủ ban thưởng và chiếu cố nay đã là một vị Kiếm Tu thanh danh vang dội, cũng được tin cậy ban cho ngôi vị Hiệu Trưởng của Thanh Long Học Cung, tiếp tục cống hiến cho Bá Chủ một cách thầm lặng.
Dưới trướng Việt Tư An có ba vị Phó Hiệu Trưởng là Vong Kiếm Tam Mỹ, các trưởng lão cao tầng là Tà Kiếm Lão Nhân, Cuồng Thiên Kiếm Tôn, Cốt Thi Kiếm Đế, Thất Tuyệt Kiếm...tất cả đều là Cửu Cảnh Chí Tôn hàng thật giá thật, góp phần tạo nên địa vị bất khả xâm phạm của một học cung độc nhất vô nhị.
Lạc Nam đặt chân vào Thanh Long Thư Viện của học cung, không ai phát giác được sự tồn tại của hắn...
Nhẹ nhàng phất tay, bên trên kệ công pháp xuất hiện hàng loạt bản sao của Ngự Yêu Đạo Quyết, Vô Tận Chiến Kinh, Vô Tướng Thần Công...vài chục loại công pháp hắn thu được từ tay các Đạo Thống, Thế Lực lớn trong những năm qua.
Không dừng lại ở đó, các môn Đạo Kỹ, Thân Pháp, phương thức Luyện Đan, Luyện Khí, Luyện Độc, Luyện Thi, Luyện Khôi...đều được hắn lưu lại Thanh Long Thư Viện.
Từ giờ trở đi, Thanh Long Học Cung cũng sẽ có những thủ đoạn mà trước đây chính là Cấm Kỵ trong lòng tất cả mọi người.
Hắn lại ghé ngang bảo khố, lưu lại một núi Đạo Xu, những loại thiên tài địa bảo Đạo Cấp mà Linh Dược Điền bồi dưỡng ra được, không quên kèm theo một mớ Bàn Đào Quả cùng Thăng Hoa Đan.
Làm xong tất cả, Lạc Nam âm thầm hài lòng...dự định rời đi.
“Lâm Tiêu sư huynh thật sự lợi hại, cuộc chiến giữa các thiên tài hàng đầu Bá Chủ Lãnh Địa hắn lại đoạt quán quân rồi.”
“Lâm Tiêu sư huynh từng là đệ tử xuất chúng nhất của Thanh Long Học Cung chúng ta, nay lại trở thành đệ nhất yêu nghiệt tại Bá Chủ Lãnh Địa, có ai không phục?”
“Tuổi còn rất trẻ đã là một vị Ngũ Tinh Chí Tôn, đáng tiếc huynh ấy một lòng cầu đạo, không thèm để ý đám nữ nhân chúng ta.”
“Còn phải nói sao? ta nghe trưởng bối nói qua...Lâm Tiêu sư huynh có quan hệ với Bá Chủ, hắn không xuất sắc mới là chuyện lạ.”
“Vậy mà chưa từng nghe Lâm sư huynh khoe khoang hay nhắc về chuyện đó lần nào, quả thật khiêm tốn a.”
“Hít, thật vậy sao? Ta muốn ôm bắp đùi huynh ấy, có cách nào không nhỉ?”
“Ngươi nằm mơ!”
Thanh âm nghị luận náo nhiệt của các đệ tử lọt vào trong tai Lạc Nam khiến hắn vô thức dừng bước, miệng lẩm bẩm:
“Lâm Tiêu?!”
Rất nhanh, Lạc Nam rốt cuộc nhớ ra nhân vật này là ai, khoé miệng vô thức nở nụ cười.
Năm đó Thôn Thiên Chí Tôn – Lâm My được mệnh danh là đệ nhất tán tu, sở hữu Thôn Thiên Ma Thể tung hoành thiên hạ nhưng không đầu nhập vào bất kỳ thế lực nào, ở trong hồng trần miệt mài tìm kiếm phương pháp hồi sinh ca ca, người đã cùng mình trải qua những ngày tháng cơ hàn thời thơ ấu.
Sau khi Lâm My đầu quân cho Lạc Nam, hắn đã giúp nàng hồi sinh ca ca thông qua Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, để nàng toàn tâm toàn ý làm việc cho mình, nay cũng đã trở thành một trong các thê tử của mình.
Ca ca của Lâm My được nàng đưa đến Thanh Long Học Cung học tập, trưởng thành và phát triển...
Mà tên của ca ca Lâm My chính là Lâm Tiêu.
Nói đến vị Lâm Tiêu này quả thật có quan hệ với Lạc Nam, chính là anh vợ của hắn...
Lạc Nam động ý niệm, rất nhanh đã tìm thấy một thanh niên có diện mạo giống với Lâm My đến năm phần, mày kiếm mắt sáng, diện mục cương nghị, thân thể đường đường, chính là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu ngồi khoanh chân xếp bằng trong mật thất, trước mặt trôi nổi lơ lửng hai thanh Ma Đao toả ra ma uy cường đại.
Cũng giống như Lâm My, Lâm Tiêu cũng lựa chọn trở thành một vị Ma Tu, hơn nữa còn chủ tu Đao Pháp.
Lạc Nam biên soạn một hồi, rốt cuộc cũng soạn ra công pháp của Sát Chiến Đạo Thống, truyền thừa của Thôn Thiên Ma Chủ...và những loại thủ đoạn thích hợp với Lâm Tiêu, tặng kèm thêm mấy thủ đoạn từ Vạn Ảnh Thiên Ma Tộc tâm đắc của mình mà Ma Tu không cần huyết mạch cũng có thể tu luyện.
Hắn đem tất cả ngưng tụ vào một tia Hồn Lực, cong ngón tay điểm ra.
XOẸT.
Toàn bộ truyền thừa bắn vào mi tâm của Lâm Tiêu.
“A...”
Một cổ đau đớn khiến sắc mặt Lâm Tiêu thay đổi, gân xanh nổi cộm lên đầy mặt.
Đang muốn phản ứng, nào ngờ vô số thông tin truyền thẳng vào linh hồn của mình.
Nhận ra truyền thừa cao cấp, Lâm Tiêu liền cắn chặt răng chịu đựng, khoanh chân ngồi xếp bằng cố gắng tiếp thu tất cả.
Lạc Nam tán thưởng gật đầu, ý chí rất khá...tiếp nhận lượng lớn thông tin như vậy nhưng không la hét một lời, càng không hôn mê bất tỉnh.
Một túi trữ vật bay đến bên cạnh Lâm Tiêu, đủ để hắn tu luyện đến Thiên Đạo Cảnh.
“Thê huynh, hy vọng sớm nhìn thấy ngươi ở Đạo Giới...khi đó lại mời ngươi một chén rượu.”
...
Đứng giữa Tử Hải mênh mông, khoé miệng Lạc Nam nhếch lên một tia tà mị.
“Cũng nên tính toán sổ sách.”
Duỗi ra một tay, Tổ Long Trảo phô thiên cái địa hung hăng vồ xuống Tử Hải.
ÀO ÀO ÀO...
Sóng thần cuồng nộ, toàn bộ Tử Hải huyền bí, nơi từng được xem là hiểm địa hàng đầu Ngũ Châu Tứ Vực lập tức bị xới tung trước một trảo này.
“AAAA...Bá Chủ tha mạng!”
Một tiếng hét sợ hãi từ dưới đáy biển vọng lên.
Mặt biển đen kịch tách ra, Tổ Long Trảo của Lạc Nam đã túm lên một thân ảnh khổng lồ, không dám giãy dụa trong trảo thủ của hắn.
Đây là một con Tử Đạo Trê Ngư có tu vi Đại Đạo Cảnh, tu luyện Tử Vong Lực...đáy biển Tử Hải như cái đầm lầy ẩn thân của nó.
Mà nước biển Tử Hải cũng chính là tạp chất do con hàng này tu luyện phóng ra ngưng thành, khiến phần lớn sinh linh đều không thể sinh tồn, tạo nên một vùng biển chết.
Quá khứ Lạc Nam khi đi qua Tử Hải từng vô ý sinh ra bất kính trong lòng, kết quả xém chút bị Tử Đạo Trê Ngư dùng Quy Tắc Chi Lực ép chết...
Cũng may Dị Nguyên Hội Trưởng kịp thời xuất hiện, ra tay hoá giải nguy hiểm, cứu hắn một mạng.
Dị Nguyên Hội Trưởng là Thiên Đạo Cảnh, con hàng này đương nhiên không dám không tha.
Hôm nay tiện đường quay trở về, Lạc Nam cười gằn một tiếng:
“Cá trê nướng muối ớt là mỹ vị trần gian.”
“Bá Chủ cao cao tại thượng xin đừng chấp nhặt, tiểu nhân năm xưa có mắt không tròng, có mắt không thấy thái sơn, mong ngài đại nhân đại lượng.” Tử Đạo Trê Ngư xém chút khóc lên.
Trời ạ, nó làm sao ngờ đến ngày hôm nay? Mình vô ý gõ đầu một tên hậu bối nay đã trở thành Bá Chủ của thiên địa, còn quay về tìm mình tính sổ.
“Nói đi! Lai lịch của ngươi...” Lạc Nam hừ lạnh:
“Nếu không giải thích rõ ràng, ta đành phải nướng muối ớt.”
“Hít...thuộc hạ chỉ là một tiểu yêu ở Đại Hoang Thương Khung mà thôi.” Tử Đạo Trê Ngư khóc không ra nước mắt.
“Đại Hoang Thương Khung?” Lạc Nam sắc mặt trầm xuống:
“Đại Hoang Thương Khung ở tận Đạo Vực, ngươi tại sao có mặt ở đây? Đùa ta?”
“Không dám a.” Tử Đạo Trê Ngư vội vàng giải thích:
“Vào thời kỳ Đạo Giới còn chưa tách khỏi Ngũ Châu Tứ Vực, Đại Hoang Thương Khung chính là thần địa của yêu tộc, hầu hết chủng loài yêu tộc đều tập trung ở đó, tiểu yêu cũng chỉ là một con cá trê nhỏ được nuôi trong ao tại Tổ Long Sơn.”
“Nói tiếp!” Lạc Nam gật gù.
“Trong trận đại chiến của Long Tổ và Vạn Yêu Chi Chủ, dư ba tàn phá cực kỳ khủng bố...đánh ra vô số hư không loạn lưu cuốn bay mọi thứ.” Tử Đạo Trê Ngư nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại chuyện xưa mà còn kinh khủng:
“Cái gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, cái ao nhỏ của tiểu nhân bị hai vị đánh nhân đánh bay trăm ngàn dặm, lại xui xẻo lọt vào hư không loạn lưu, cuối cùng rơi xuống ở chỗ này.”
“Tiểu nhân bị thương hấp hấp sắp chết rồi nên tự phong bế tu vi tiến hành ngủ đông.”
“Nào ngờ một giấc ngủ dậy, kinh biến đã xảy ra, thiên địa đã biến hoá,...Đạo Giới đã bị tách rời.”
“Tiểu nhân không còn cách nào để trở về Đạo Giới, đành phải lẫn ở nơi đây.”
Khoé miệng Lạc Nam giật giật: “Ngươi là cá trong ao ở Tổ Long Tộc?”
“Đúng vậy.” Tử Đạo Trê Ngư gật đầu như gà mổ thóc, lại chợt hãi hùng nói:
“Bá Chủ tại sao lại thi triển được Tổ Long Trảo? Phải chăng ngài đã là con rể của Tổ Long Tộc?”
Sắc mặt Lạc Nam tối sầm: “Sao ta phải làm rể?”
“Vì ngài phong lưu đa tình, truyền kỳ về các mối tình của ngài lưu truyền khắp nơi, tiểu nhân cũng nghe được.” Tử Đạo Trê Ngư vuốt mong ngựa nịnh nọt:
“Với vẻ ngoài tuấn mỹ vô song và bản lĩnh phi phàm, mỹ nữ Tổ Long Tộc yêu thương nhung nhớ là chuyện đương nhiên.”
Lạc Nam không thèm nghe tên này nói nhảm, trực tiếp chấn vấn:
“Ngươi đã tận mắt chứng kiến Vạn Yêu Chi Chủ và Long Tổ đại chiến?”
“Nào đủ tư cách đó a...bọn họ vừa ra chiêu đầu tiên, tiểu nhân đã gần hôn mê.” Tử Đạo Trê Ngư nhạy bén nói:
“Nhưng trước đó tiểu nhân nghe lén được đối thoại của bọn họ.”
“Mau nói!” Ánh mắt Lạc Nam loé lên, hắn đã bắt được trọng tâm của vấn đề.
“Khụ, xin Bá Chủ thả tiểu nhân ra trước!” Tử Đạo Trê Ngư cầu khẩn.
Lạc Nam gật đầu, thả lỏng Tổ Long Trảo.
Tử Đạo Trê Ngư trơn trượt trườn về phía trước, sau đó dùng đuôi cá đứng giữa hư không, ra dáng dùng vây vuốt cái râu trê của mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên thương khung như đang đối diện với một người, trầm giọng nói:
“Vạn Yêu Chi Chủ, xem ra giữa chúng ta chỉ có một người được quyền rời đi.”
Nói xong, nó lại bay lên cao, hai vây chắp phía sau lưng ra dáng cao nhân, gật đầu đáp:
“Đúng vậy Long Tổ, giữa hai ta nên lưu một người toạ trấn Đại Hoang Thương Khung, tránh trường hợp nếu hai ta đều ngã xuống, Đại Hoang Thương Khung sẽ như rắn mất đầu.”
Tử Đạo Trê Ngư hạ người xuống, tiếp tục nhập vai Long Tổ, cất tiếng cười sảng khoái:
“Hảo, trận này ai thắng được quyền đi!”
Diễn đến đây, Tử Đạo Trê Ngư hạ người xuống cung kính nói: “Hết rồi!”
“Hết rồi?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày.
“Không sai, nói đến đó hai vị đại năng đã lao vào đập nhau.” Tử Đạo Trê Ngư buồn khổ nói:
“Mà chuyện sau đó tiểu nhân không biết a.”
“Bọn hắn muốn đi đâu? Tại sao phải tranh đoạt để được đi?” Lạc Nam nhức cả trứng.
Tử Đạo Trê Ngư lắc đầu thở dài, nó không đủ tư cách để biết a.
Theo như những gì Lạc Nam được biết, Vạn Yêu Chi Chủ là đại năng thượng cổ của Đại Hoang Thương Khung, có thân phận và địa vị sánh ngang với Long Tổ.
Con bọ hung vô liêm sỉ kia cũng là sủng vật của Vạn Yêu Chi Chủ, nó và Hắc Trư đã được vào nhận truyền thừa.
Long Tổ vẫn ở lại Đại Hoang Thương Khung...
Vậy chứng tỏ kết quả trận chiến năm đó, người thắng là Vạn Yêu Chi Chủ, người bại là Long Tổ...
Vạn Yêu Chi Chủ thắng nên được rời đi, ngược lại Long Tổ phải tiếp tục trấn thủ Đại Hoang Thương Khung như ước định.
Nhưng vì sao truyền thừa của Vạn Yêu Chi Chủ lưu tại Tổ Long Tộc? Phải chăng Vạn Yêu Chi Chủ đã sớm biết trước mình sẽ lành ít dữ nhiều nên mới cố ý lưu lại truyền thừa nhờ Long Tổ bảo quản.
Rốt cuộc Vạn Yêu Chi Chủ muốn đi đâu? Còn sống hay đã chết?
Lạc Nam vô thức ngẩng đầu nhìn lên vô tận tinh không, lầu bầu nói: