Con Đường Bá Chủ

Chương 652: Phàm nhân tuổi 16




“Phàm Nhi, sắc thuốc đến đâu rồi?”



Một thanh âm hiền hoà từ nhà trước vọng đến.



Lạc Nam đang đun mấy ấm thuốc vội vàng ngoái đầu, chùi đi vài giọt mồ hôi trên khuôn mặt non nớt nói vọng ra:



“Sắp rồi phụ thân.”



Hắn dùng quạt nan tre điều khiển nhiệt độ lửa cho phù hợp, ngửi hương thơm cây thuốc tự nhiên lan toả ra xung quanh...



Đã chín năm từ cái đêm định mệnh ấy, Lạc Nam nay đã hơn 9 tuổi.



Nghĩa phụ, nghĩa mẫu của hắn là một đôi lão phu phụ hơn gần 70 tuổi mở y quán, cả đời sống bằng nghề y, bốc thuốc trị bệnh, đổi lấy lương thực.



Y quán nhỏ trong một thôn nhỏ, vốn không hề có tên...



Nhưng từ khi hai lão nhân vô tình nhặt được Lạc Nam trong lúc lên rừng hái thuốc vào chín năm trước, y quán vô danh đã đổi thành Phàm Y Quán, vừa ám chỉ đây là y quán cho người phàm, vừa có ý nghĩa trùng khớp với cái tên của Lạc Nam hiện tại.



Lạc Phàm...đây chính là tên nghĩa phụ, nghĩa mẫu đã đặt cho hắn.



Bởi khối ngọc bội có điêu khắc chữ “Lạc” trên cổ, hai vị lão nhân quyết định giữ nguyên họ cho hắn, lại dùng một chữ “Phàm” làm tên.



Phàm trong bình phàm, nghĩa phụ và nghĩa mẫu hy vọng hắn có thể sống một đời bình phàm, lấy vợ sinh con, vô lo vô nghĩ, kế thừa Phàm Y Quán cho đến cuối đời.



So với cái tên Lạc Hùng trong hùng tâm tráng chí, anh hùng đỉnh thiên lập địa mà phụ mẫu ruột thịt đặt xuống, Lạc Nam lại càng thích cái tên Lạc Phàm này hơn.



Đối với một vị Đan Đạo Quán Quân tại Bách Đạo Đại Hội, công việc của một y quán của phàm nhân thật sự dễ hơn ăn cháo.



Mọi việc phụ mẫu giao phó hắn đều vượt mức hoàn thành, kiến thức y học nói qua là hiểu...mà vốn dĩ hắn cũng chẳng cần truyền thụ gì, liếc mắt là nhận ra tất cả mọi thứ trong lĩnh vực này, cứ giả vờ gật gù lĩnh hội vậy thôi.



Hai vị lão nhân nhận ra nghĩa tử của mình là thiên tài y học, vô cùng vui mừng và tự hào, cưng chiều hắn như bảo bối, luôn dành tất cả những gì tốt nhất cho hắn.



Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bệnh nhân vẫn còn đông đúc, phụ mẫu bận rộn bắt mạnh, chuẩn bệnh, kê đơn...



Lạc Nam gia tăng tốc độ đun nấu, nhanh chóng bê thuốc ra.



“Phàm nhi nhà hai vị đại phu thật giỏi, diện mạo lại còn tuấn tú.” Một bà mối đến khám bệnh cười híp mắt:



“Không đến mấy năm là có thể hỏi cưới tiểu cô nương trong thôn, vừa mắt đối tượng nào chưa? Để bà mối ta lo liệu.”



Lạc Nam âm thầm buồn cười, ở những thôn xóm nghèo thời cổ đại như thế này, việc nam nữ lập gia đình là rất sớm, tiểu cô nương mười sáu tuổi chưa gả đi đã bị trêu là ở giá đến nơi rồi.



“Cưới con dâu cũng cần sính lễ, phu phụ chúng ta nghèo như thế, tìm đâu ra sính lễ đây?” Nghĩa mẫu của Lạc Nam hùa theo cười đùa.



“Ôi xời tưởng chuyện gì, Phàm Y Quán chữa bệnh cứu người, hành thiện mấy chục năm, thôn này ai mà không nể trọng?” Lão già trưởng thôn nghiêm mặt nói:



“Vừa ý cô nương nhà nào cứ nói lão phu một tiếng, lão phu lo hết...khụ khụ khụ.”



Nói xong liền ho khan kịch liệt đến mức mặt mũi tái xanh, thở hổn hển.



“Câm miệng.” Nghĩa phụ của Lạc Nam vội vàng chạy đến vuốt nhẹ ngực ông ta, giận dữ nói:



“Đã sớm nói phổi của ngươi rất yếu, ngậm miệng đừng để gió lùa vào, Phàm Nhi của chúng ta còn rất nhỏ, chuyện cưới dâu vài năm nữa lại tính.”



“Thuốc của trưởng thôn bá bá xong rồi.” Lạc Nam nâng chén thuốc đến.



Trưởng lão vội vội vàng vàng được mọi người nâng đỡ uống vào, nhẹ nhõm thở ra một hơi, cả người dễ chịu.



Bận rộn cả ngày đến khi hoàng hôn buông xuống, bệnh nhân mới lục tục rời đi.



Phàm nhân nghèo khó cơ hàn, lao động tay chân nhiều, bệnh vặt cũng nhiều...mỗi ngày Phàm Y Quán đều đông nghẹt khách chờ chuẩn bệnh.



Lạc Nam không vội vào nhà, hắn ra sau vườn ôm một bó cỏ khô bổ sung thức ăn cho bò cái trong chuồng, đưa tay vuốt ve lưng bò, khoé miệng mỉm cười nhàn nhạt.



Trẻ nhỏ cần uống sữa để lớn, nghĩa phụ nghĩa mẫu từng mang hắn đi bú dạo các mẹ bỉm trong thôn, tiếc là phần lớn người hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn dinh dưỡng, không thừa được bao nhiêu sữa mẹ để cho hắn.



Trong tình huống đó, nghĩa phụ và nghĩa mẫu phải cho hắn uống sữa bò là chính.



Có thể nói Lạc Nam là được nuôi lớn bởi con bò cái trong chuồng này...thế nên hắn cũng rất quý con bò, chăm sóc nó vô cùng chu đáo.



Đã chín năm, Lạc Nam đã dần dần thích ứng với thân phận phàm nhân của mình, cũng tạm gác lại những chuyện phiền não tại Nguyên Giới ra sau ót.



Tuy nhiên mối thù với Địa Thi Tông vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn.



Dù mang một thân phàm nhân, thù diệt môn là bắt buộc phải trả, thù giết cha mẹ không đội trời chung...



Hắn cũng vĩnh viễn không quên hình bóng Tiểu Tuệ tỷ tỷ đã vì mình tự bạo...



Lạc Nam đã quyết định lấy thân người phàm diệt đi thế lực tu chân Địa Thi Tông và tất cả những dây mơ rể má có liên quan đến âm mưu ra tay với Tiểu Ly Thành của chúng.



Điều này nghe qua thì bất khả thi, nhưng không thử làm sao biết rằng không thể làm được?



“Khuya rồi Phàm Nhi, mau vào ngủ, nương đã giúp ngươi giăng mùng, bên ngoài muỗi lắm.” Thanh âm từ ái của nghĩa mẫu truyền ra.



“Vâng!”



...



Thời gian dần trôi...



Tuổi thọ của một phàm nhân vốn không dài...



Năm Lạc Phàm 16 tuổi, nghĩa mẫu già yếu ra đi...



Chỉ vài ngày ngắn ngũi sau đó, nghĩa phụ vì quá tưởng niệm, đau lòng thê tử, cũng trút xuống hơi thở cuối cùng.



Trước khi mất đi, nghĩa phụ nắm tay hắn thở dài đầy tiếc nuối:



“Tuổi tác chúng ta quá cao, không kịp nhìn thấy con thành gia lập thất...nhưng đây cũng không phải hối tiếc lớn nhất của chúng ta.”



“Hối tiếc lớn nhất của bà ấy và ta chính là không đủ khả năng giúp con tìm lại cha mẹ ruột, gốc gác thật của mình.”



“Phụ thân đừng lo lắng, con đã sớm biết thân phận của mình, sẽ tự chiếu cố cho chính mình thật tốt.” Hốc mắt Lạc Phàm ửng đỏ...



"Tốt rồi..." Nghĩa phụ mỉm cười nhắm mắt.



Nghĩa mẫu và nghĩa phụ có ân tái sinh đối với hắn ở kiếp này, thật tâm xem hắn như nhi tử ruột thịt mà đối đãi.



Hắn đã gần như quên mất thân phận thật sự của mình, những năm tháng qua phụng dưỡng phụ mẫu già, dần dần thay bọn họ kế thừa Phàm Y Quán, bắt mạch, chuẩn bị, kê đơn, sắc thuốc...cứu lấy không ít người bệnh trong thôn và kể cả những thôn lân cận, triệt để xem mình là Lạc Phàm.



“Phàm đại phu, xin đừng quá đau lòng.” Một vị lão nhân trong thôn an ủi.



Lạc Phàm nhẹ gật đầu, phụ mẫu hắn ra đi đều được người dân trong thôn phụ giúp lễ tang, an táng đàng hoàng...cũng không uổng công hai người cả một đời hành y tại thôn xóm hẻo lánh này.



Dùng tất cả đồng bạc tiết kiệm được từ y quán mua hai cổ quan tài tốt nhất, Lạc Phàm tự tay chôn cất phụ mẫu trên đỉnh đồi đón gió, cách đó không xa là nơi yên nghĩ của con bò cái, nó cũng già chết từ hai năm về trước.



Đưa mắt nhìn ba ngôi mộ thật lâu, Lạc Phàm đứng lên quay trở về.



Màn đêm buông xuống, hắn đóng cửa Phàm Y Quán, dở bỏ bảng hiệu...đeo theo một giỏ trúc rỗng trên lưng, lặng lẽ rời khỏi thôn làng.



Hắn có thể gắn bó với nơi này cả đời không lo cái ăn cái mặc, cưới một thê tử bình thường, sống một cuộc sống bình thường theo đúng chữ “Phàm” trong tên mà nghĩa phụ nghĩa mẫu đặt cho hắn...



Nhưng hắn hiểu rằng nếu cứ sống như vậy, thù diệt thành, thù giết cha mẹ, thù của Tiểu Tuệ trung thành vĩnh viễn cũng không thể báo được.



Dù là một kiếp phàm nhân, hắn cũng phải sống một cách huy hoàng nhất.



Cái tên Lạc Hùng mà phụ mẫu ruột ở kiếp này lưu lại sẽ vang vọng thiên địa.



...




Đêm đi trong rừng rậm, tiện tay hái lấy những vị thuốc, nguyên liệu cần dùng bỏ vào trong giỏ trúc.



Mang thân phàm nhân, vậy thứ gì có thể tận dụng?



Chính là kiến thức.



Không sai, là kiến thức của một vị Toàn Năng Quán Quân từng chấn động Đạo Giới.



Lạc Nam muốn dựa vào kiến thức chinh phục thế giới này.



Những vị thuốc tầm thường, những loại thực vật hoang dại nếu rơi vào tay một vị Luyện Đan Sư tiếp cận Thần Đạo cũng có thể trở thành thánh dược.



Và tương tự, những thứ này cũng có thể trở thành kịch độc khó lường nếu rơi vào tay một kẻ chơi độc từng đánh bại cả đệ tử của Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.



16 năm qua, hắn cũng đã hiểu rõ đại khái tình hình, thế giới này được gọi là Cầu Tiên Đại Lục.



Thế nào là Cầu Tiên? Đương nhiên là cầu khẩn để được thành Tiên...



Cầu Tiên Đại Lục có nền văn minh tu luyện ngang hàng so với Việt Long Tinh Cầu, tuy nhiên quy mô lại nhỏ hơn Việt Long Tinh rất nhiều.



Dù sao thì Việt Long Tinh vốn từng là mảnh vỡ của Tiên Ma Vực ở Nhất Thế Vũ Trụ, Cầu Tiên Đại Lục thua kém nhiều lần về sự đa dạng chủng tộc, đa dạng chức nghiệp nếu so sánh với nó.



Nếu mang ra đặt song song, Cầu Tiên Đại Lục chỉ sánh bằng một trong bốn đại lục tại Việt Long Tinh năm đó mà thôi.



Đẳng cấp thế lực tại Cầu Tiên Đại Lục cũng khá đơn giản...



Kinh Quốc và Vệ Quốc là hai quốc gia khổng lồ, chiếm một nửa diện tích của toàn Đại Lục, được xem là hai cự đầu mạnh nhất.



Một nửa phần lãnh thổ còn lại thuộc về trăm nghìn tông phái, thế lực tu chân từ nhỏ đến lớn...điển hình như Địa Thi Tông các loại.



Với sự thống trị như vậy, Kinh Quốc và Vệ Quốc vẫn luôn muốn thâu tóm những tông phái, thế lực ngoại lai đầu nhập vào quốc thổ của mình, từ đó tăng cường quốc lực, tích luỹ nội tình với mưu đồ có thể vượt qua, đánh chiếm đại quốc còn lại, độc bá toàn đại lục.



Thế nên Kinh Quốc và Vệ Quốc vẫn luôn tranh đấu không ngừng, mà các thế lực tu chân cũng không chịu ngồi yên, muốn ngư ong đắc lợi, cấu rỉa, cắn trộm, làm suy yếu hai đại quốc, chiếm đoạt lợi ích để riêng phần mình phát triển.



Đó là lý do Địa Thi Tông bí mật tập kích và tiêu diệt Tiểu Ly Thành thuộc Kinh Quốc...dẫn đến thảm kịch của Lạc Chiêu, Hiền Nhu và Tiểu Tuệ.



Nguyện vọng của Lạc Chiêu và Hiền Nhu là muốn nhi tử Lạc Hùng trở thành đại anh hùng cống hiến cho Kinh Quốc, giúp đỡ Kinh Quốc Hoàng Đế quân lâm thiên hạ...



Lạc Nam thân là nhi tử, phải có trách nhiệm hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu thân sinh, đền đáp ân tình hy sinh cản địch của bọn họ để mình thoát thân.



Nếu không có bọn họ liều mạng để mình có cơ hội được nghĩa phụ nghĩa mấu cưu mang nuôi dưỡng, một kiếp hoá phàm này sợ rằng đã sớm thất bại trong tay đám sâu kiến Địa Thi Tông.



Vậy nên lúc này đây, Lạc Nam hướng về đô thành Kinh Quốc cất bước...



...



Chúc cả nhà tối vui vẻ <3