Đến ngày diễn ra nghi lễ kiểm tra linh căn, nếu như phụ thân tiện nghi Lạc Chiêu này lộ ra sát ý, cùng lắm mình sẽ mở miệng nói chuyện, kéo dài thời gian được sống.
Dù sao thì một đời hoá phàm, không thể cứ kết thúc lãng xẹt như vậy.
Thời gian sau đó, hắn phải cần sữa mẹ mà sống...
Tuy rằng hắn có trí tuệ mấy đời nhưng vẫn đang trong hình hài sơ sinh của phàm nhân, đương nhiên không thể thiếu chất dinh dưỡng như những đứa trẻ bình thường.
Khi Lạc Nam được 3 tháng tuổi, mẫu thân hắn rốt cuộc mang theo hắn rời phòng nghỉ dưỡng, lần đầu tiên được ngắm quang cảnh nhân gian...
Trong 3 tháng vừa qua nghe phụ mẫu trò chuyện, hắn cũng biết được thân phận tạm thời của mình ở kiếp này.
Phụ thân Lạc Chiêu, tu sĩ Kim Đan Kỳ Sơ Kỳ...là thành chủ của Tiểu Ly Thành, một toà thành phụ thuộc lãnh thổ Kinh Quốc.
Mẫu thân Hiền Nhu, tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, thành chủ phu nhân.
Phu thê hai người quản lý Tiểu Ly Thành ngay ngắn rõ ràng, rất được lòng dân chúng, ở vạn dặm xung quanh cũng là hai vị “cường giả” có danh tiếng.
Mà Lạc Nam ở kiếp này được đặt tên Lạc Hùng, chính là thiếu thành chủ của Tiểu Ly Thành.
Bất quá không biết sau khi thân phận phế vật bại lộ, liệu có thể giữ được cái danh thiếu thành chủ này hay không...
Một ngày này, Hiền Nhu bế theo Lạc Nam ngồi trên xe ngựa, được kẻ hầu người hạ của phủ thành chủ hộ tống đi dạo trong thành.
Sau nhiều tháng sinh nở, Hiền Nhu cũng muốn được ngắm nhìn thành thị phồn hoa, hít thở bầu không khí.
Lạc Nam nằm trong lòng nàng, đôi mắt lanh lợi ngó nghiêng quang cảnh hai bên.
Trên đường cái lớn có không ít phàm nhân đi lại, buôn bán...số ít tu sĩ thì tu vi cũng chỉ ở mức Luyện Khí cấp thấp, rõ ràng Tiểu Ly Thành này thuộc kiểu tầng lớp thấp trong giới tu chân mà thôi.
Nhìn thấy xe ngựa của phủ thành chủ, dân chúng trong thành đều đón chào, chủ động tách sang hai bên, cung kính nhường đường.
“Đó là tiểu thiếu thành chủ sao? Nhìn thật là tuấn tú.”
“Còn phải nói? Thành chủ đã tuyên bố ba tháng kế tổ chức nghi lễ kiểm tra linh căn, mời rất nhiều khách quý đến tham dự, các gia tộc trong thành đều được mời.”
“Tiểu thiếu thành chủ nhất định sẽ là một thiên tài.”
Hiền Nhu ôm nhi tử trong lòng nghe thanh âm bàn tán, tâm trạng vui vẻ không ngừng ra lệnh cho thuộc hạ phân phát vàng, bạc cho hạ dân...tiếng hoan hô, mừng rỡ ồn ào náo nhiệt.
Bất quá đến cuối đường cái lớn, Hiền Nhu bất chợt nhíu mày, mà Lạc Nam cũng liếc mắt chú ý.
Chỉ thấy tại một bãi đất trống trong thành, vài chục cổ quan tài chồng chất từ thấp đến cao, xung quanh còn vài chục bộ thi thể tái mét, không còn chút hơi thở nào, y phục rách nát cực kỳ thê thảm.
“Chuyện gì xảy ra? Vì sao có nhiều người chết đến như vậy?” Hiền Nhu nghiêm nghị hỏi.
“Bẩm phu nhân, những thi thể này được mấy đội thám hiểm đưa về từ mỏ Linh Thạch cách thành chúng ta không đến ngàn dặm, có lẽ là gặp phải động đất, sạt lở trong lúc đào mỏ nên bị đè chết.” Một vị hộ vệ cung kính bẩm báo:
“Thành chủ sau khi biết chuyện cảm thấy thương xót, hạ lệnh cho người dân trong thành lập quan tài, chuẩn bị chôn cất bọn hắn.”
“Phu quân vẫn luôn nhân từ như vậy.” Hiền Nhu dịu dàng gật đầu nói:
“Chôn cất cho cẩn thận, không thể thiếu hoa, nhang, trái cây cúng điếu các loại...có cần gì thêm cứ việc báo với ta!”
“Đội ơn phu nhân.” Hộ vệ nể phục chắp tay, lập tức đi thông báo cho những người dân đang phụ trách an táng.
Bất quá lúc này, Lạc Nam lại kéo óng tay áo của Hiền Nhu.
Cái đầu nhỏ của Lạc Nam lắc lư liên tục, miệng nhỏ phát ra thanh âm:
“Thi...hiểm...giết...”
Chợt hắn biến sắc, miệng và cổ họng của hắn còn quá yếu ớt, không thể nói năng lưu loát rõ ràng, thậm chí phát âm còn bập bẹ, nghe không rõ ngôn ngữ.
“Khanh khách, dù con có là tiểu thiên tài cũng không thể biết nói sớm như vậy.” Hiền Nhu cảm thấy thú vị:
“Ít nhất cũng phải 10 tháng tuổi a.”
Lạc Nam giãy dụa kịch liệt, cố gắng với người ra ngoài rèm.
Đáng tiếc hắn đang là trẻ nhỏ, thân thể quá yếu, dễ dàng đã bị Hiền Nhu kéo trở về ôm chặt.
“Nơi này người chết nhiều, âm khí dày đặc, quả thật không nên để trẻ nhỏ đến gần.”
Nghĩ đến đây, Hiền Nhu ra lệnh hồi phủ thành chủ.
Trở về phủ thành chủ, Lạc Nam cố gắng xê dịch đến bên cạnh bàn, nơi có giấy và bút...
Đáng tiếc xương cốt của một đứa bé ba tháng tuổi quá mềm yếu, cơ thể không có chút sức lực nào, hắn dịch thân nửa ngày cũng chỉ lăn được hai vòng, lại bị Hiền Nhi yêu thương kéo trở lại.
Lạc Nam nội tâm thở dài, hắn đã cố gắng hết sức, với trạng thái hiện tại...dù có giấy bút trong tay cũng không thể viết ra nổi a...
Hắn đã cố gắng hết sức, đành mặc cho số phận vậy.
...
Mặt trời khuất sau núi, bóng tối hàng lâm...bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Vài chục bộ thi thể người chết được mang trở về từ mỏ Linh Thạch bỗng nhiên mở bừng từng đôi mắt đỏ ngầu, bật nắp quan tài.
“Người chết sống lại?”
Đèn đuốc sáng trưng, nhang khói nghi ngút, một đám dân chúng phụ trách an táng hãi hùng khiếp vía trước dị tượng...
Xoẹt xoẹt xoẹt...phốc...phốc...phốc...
Không để tất cả kịp phản ứng, vài chục bộ thi thể mọc ra móng vuốt, răng nanh...như hổ nhập bầy cừu cắn xé kịch liệt.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngũi, toàn bộ dân chúng đều đã hoá thành cương thi.
Hàng trăm cương thi lao vào nhà dân, những quán xá đông đúc trắng trợn lây nhiễm.
Số lượng tu sĩ, nhân loại bình thường biến thành cương thi ngày một đông.
Chưa đến mười phút ngắn ngũi, toàn bộ hộ vệ canh giữ cổng thành đã bị tập sát tiêu diệt.
Cổng thành được mở ra từ bên trong, hai tên Kim Đan Cảnh khô gầy âm u ngửa đầu cười to:
“Địa Thi Tông đã đến! Tiểu Ly Thành kể từ hôm nay là vật trong túi Tông chúng ta.”
Toàn bộ Tiểu Ly Thành thất thủ, tiếng gào thét, thanh âm tuyệt vọng, sợ hãi, kinh hoàng bao trùm không gian.
“Khốn kiếp, Địa Thị Tông dám lấn vào lãnh thổ Kinh Quốc ta.”
Nhận được tin tức, Lạc Chiêu phẫn nộ vỗ bàn, ngửa đầu gầm thét:
“Tập hợp cao thủ phủ thành chủ, theo ta nghênh chiến, thà chết cũng phải thủ thành.”
Những năm qua Hoàng Đế Kinh Quốc dã tâm bừng bừng, muốn thu phục, khống chế tất cả môn phái ở xung quanh vào trong quốc thổ...đã sớm gây thù chuốc oán khắp nơi.
Vì thế Kinh Quốc chưa từng có ngày an bình, các thành trì bị thế lực thù địch tập kích vốn không phải chuyện gì hiếm lạ.
Lần này đã đến lượt Tiểu Ly Thành.
Thân là Thành Chủ, Lạc Chiêu không cho phép toà thành của mình thất thủ, dù phải hy sinh cũng phải bảo vệ bằng mọi giá.
“Phu quân...” Hiền Nhu bế theo Lạc Nam tiến vào trong phòng, nắm chặt tay phu quân:
“Cùng mẫu tử thiếp rời đi được không?”
Nàng là nữ nhân thông tuệ, thừa hiểu Tiểu Ly Thành lần này khó cứu.
Không nói đến việc phu thê mình vô dụng, bị địch nhân lợi dụng lòng từ bi, mang theo một đám cương thi vào thành khiến cho trở tay không kịp...chỉ riêng nội tình của Địa Thi Tông đã sớm vượt qua Tiểu Ly Thành rất nhiều.
Địa Thi Tông có hai vị Kim Đan toạ trấn, trong đó một người là Kim Đan Hậu Kỳ.
Trong khi đó Tiểu Ly Thành người mạnh nhất là Lạc Chiêu cũng chỉ là Kim Đan Sơ Kỳ mà thôi.
Ở lại giữ thành chỉ có con đường chết.
Rõ ràng để chiếm được Tiểu Ly Thành, Địa Thi Tông đã lên kế hoạch âm hiểm từ trước rồi.
“Không, ta nhận lộc của bệ hạ...làm sao có thể hèn nhát bỏ chạy, làm sao có thể bỏ mặc hàng nghìn dân chúng trong thành mà ham sống sợ chết?” Lạc Chiêu thanh âm run rẩy:
“Nàng hãy mang nhi tử trốn đi, chỉ cần nàng và nhi tử còn sống...ngày sau báo thù cho vi phu!”
Đưa chân ấn vào đá lót nền ở góc tường phía bắc.
KẼO KẸT...
Một địa đạo bí mật dưới lòng đất mở ra, Lạc Chiêu kiên quyết nói:
“Mau vào địa đạo, nó có thể giúp nàng và Hùng nhi rời xa Tiểu Ly Thành ngàn dặm, mặc kệ vi phu!”
“AAAA...”
Bên ngoài phủ thành chủ vang lên thanh âm chém giết thảm thiết.
“Mau đi!” Lạc Chiêu gầm lên một tiếng, thiêu đốt tinh huyết xông thẳng ra ngoài nghênh địch.
Hiền Nhu lệ rơi đầy mặt, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng đáng yêu của Lạc Nam, thì thào nói:
“Xin lỗi nhi tử bảo bối, mẫu thân không thể để phụ thân ngươi một mình nghênh địch, là chúng ta có lỗi với ngươi.”
“Tiểu Tuệ.” Hiền Nhu khẽ gọi.
“Thưa phu nhân.” Thiếp thân thị nữ của Hiền Nhu bước ra quỳ rạp xuống đất, hai mắt đã sớm đỏ ửng.
“Ngươi mang theo tiểu thiếu chủ thoát đi, đây là mệnh lệnh!” Hiền Nhu nghiêm nghị nói:
“Bằng mọi giá phải giữ tiểu thiếu chủ sống sót.”
“Nhưng còn phu nhân?” Tiểu Tuệ nghẹn ngào.
“Ta có trách nhiệm phải chiến đấu vì dân chúng trong thành, phải đồng sinh cộng tử cùng phu quân.” Hiền Nhu hít sâu một hơi, đem ngọc bội có điêu khắc chữ “Lạc” đeo vào trên cổ Lạc Nam, hàm răng cắn bờ môi đến mức rỉ máu, đặt hắn vào lòng Tiểu Tệ.
“Bảo bối, mẫu thân yêu ngươi.” Nàng hôn mạnh lên mặt hắn, dứt khoát quay lưng xông ra ngoài.
“Nô tỳ có chết cũng sẽ giữ an toàn cho thiếu chủ.” Tiểu Tuệ lời thề son sắc, cũng điên cuồng hướng vào địa đạo chạy trốn.
Với một Tiểu Ly Thành nho nhỏ, đương nhiên không có tư cách sở hữu những thứ như Truyền Tống Trận.
Lạc Nam âm thầm thở dài...
Khoảnh khắc Hiền Nhu quay lưng, hắn xém chút không nhịn được giải trừ phong ấn, một lần giải quyết tất cả.
Lạc Chiêu là thật, Hiền Nhu là thật, dân chúng thành Tiểu Ly cũng là sinh mệnh thật...tất cả đều không phải ảo cảnh hay mô phỏng do Luân Hồi Thụ tạo ra.
Một kẻ sắp đột phá Thần Đạo như hắn phải trơ mắt nhìn phụ mẫu ở kiếp này của mình đi vào chỗ chết, chết trong tay những con kiến hôi...
Đối với kẻ luôn cố gắng bảo vệ cho người thân của mình như hắn, cái cảm giác của một phàm nhân này, thật sự không dễ chịu chút nào.
Muốn thành thần...phải hiểu phàm...
...
Tiểu Tuệ mang theo Lạc Nam một đường chạy thục mạng bên trong địa đạo.
Tu vi của nàng chỉ là Luyện Khí Trung Kỳ, tốc độ không cao, dù đã thi triển thân pháp cũng mệt đến mức thở hổn hển.
Không lâu sau, ánh mắt Lạc Nam hướng về phía sau.
Quả nhiên tiếng bước chân lập tức truyền đến, kèm theo đó là thanh âm hung ác:
“Phải nhổ cỏ tận góc, Địa Thi Tông phí công chiếm đoạt Tiểu Ly Thành một cách bí mật, không thể để cao tầng Kinh Quốc nhận được tin tức.”
Mùi vị hôi thối truyền tới, mấy con Thi Cẩu dưới sự chỉ huy của một tên Trúc Cơ của Địa Thi Tông điên cuồng sủa inh ỏi, tăng tốc đuổi theo.
“Không xong rồi...” Tiểu Tệ toàn thân run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Nàng thiêu đốt tinh huyết của bản thân, đẩy nhanh tốc độ lao đi như gió...
Nhưng tốc độ của một Luyện Khí Trung Kỳ thật sự quá chậm, tiếng bước chân tiếp cận từ địa đạo vang lên ngày càng gần, ngày càng dồn dập như đang đè nặng vào trái tim của Tiểu Tuệ.
“Chỉ còn một cách duy nhất thôi...” Tiểu Tệ hít sâu một hơi, nhẹ cúi đầu hôn lên trán Lạc Nam thì thào run lẩy bẩy:
“Tiểu thiếu chủ, ta tin tưởng ngươi cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định ngươi sẽ có thể sống tiếp...”
“Tiểu Tuệ xin lỗi vì không thể chăm sóc ngươi được nữa rồi.”
Sau đó nàng đem hắn thả xuống bên trong địa đạo, bản thân thì quay trở về phương hướng của đám chó săn Địa Thi Tông phóng đi.
Đồng thời, cơ thể của Tiểu Tuệ nhanh chóng phình to, toàn bộ lực lượng bên trong đan điền kích nổ.
Nàng kịp thời nhìn thấy đám Thi Cẩu và tên tu sĩ Địa Thi Tông, quyết đoán lao thẳng vào bọn chúng.
GÂU GÂU GÂU...
“Ngươi điên à? Mau dừng!”
Trong tiếng sủa loạn inh ỏi của bầy chó và tiếng mắng chửi vừa sợ vừa nộ...
BÙM!
Máu thịt nổ tung, Tiểu Tệ tự bạo toàn thân, dùng chính cái chết của mình ngăn chặn sự truy đuổi của kẻ thù, vùi lắp lối đi của địa đạo...
Lạc Nam ngơ ngác nhìn theo tất cả những chuyện này, một đứa trẻ ba tháng tuổi căn bản vô lực để thay đổi.
ẦM ẦM ẦM...
Địa đạo theo vụ nổ sụp đổ, đất đá bay tán loạn, Lạc Nam bị lực phản chấn dữ dội, da thịt non nớt tràn đầy vết máu, cả người bị vùi lắp trong một bãi bùn đất.
“Sẽ chết như thế sao?”
Ý thức của hắn trở nên mơ hồ, chỉ kịp lờ mờ nhìn thấy địa đạo sụp xuống lộ ra một khung cảnh u ám phía trên, cây cối um tùm...có vẽ là một khu rừng rậm.
Nếu không may bị dã thú đánh hơi được, kết cục chỉ có một.
Bất quá trời cao không phụ lòng người, có lẽ cảm động trước tấm lòng của phu phụ Lạc Chiêu và Hiền Nhu, hoặc có lẽ là cảm động trước tinh thần liều chết thủ hộ tiểu chủ nhân của Tiểu Tuệ...
Trước khi Lạc Nam hôn mê, hắn kịp thời nghe thấy tiếng đào đất gấp gáp và một thanh âm già nua của nhân loại vang lên: