Tôi không biết Từ San đã nói gì với anh ta, Phó Tu Bạch lại chịu thả tôi đi.
Anh ta chưa bao giờ là người tốt bụng dễ nói chuyện như vậy.
Tôi rất lo lắng cho Từ San, nhưng cũng biết rõ những gì cô ấy nói là đúng.
Nếu tôi lại không màng tất cả mà chạy về.
Tất cả những gì cô ấy đã làm cho tôi hôm nay, sẽ trở nên vô nghĩa.
Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.
Mở thông tin vé máy bay trên điện thoại.
Con đường tiếp theo, tôi phải tự mình bước đi.
Nhưng không sao, còn có đứa bé trong bụng.
Lần này, tôi nhất định sẽ sinh con ra khỏe mạnh bình an.
16
Thành phố xa lạ ấy quanh năm khí hậu ôn hòa, rất thích hợp để dưỡng thai.
May mắn hơn nữa là, tôi vừa nhờ người môi giới tìm nhà phù hợp.
Ngày hôm sau đã có tin tốt.
Một căn nhà nhỏ xinh xắn, chủ nhà cần xuất ngoại gấp, bán rẻ.
Tôi vừa nhìn đã ưng căn nhà... và cả giá tiền.
Không còn cách nào khác, từ nhỏ đã sợ nghèo rồi.
Dù bây giờ có tài sản hàng tỷ, vẫn cứ keo kiệt.
Nhà được trang trí rất đẹp và thoải mái, chỉ cần xách vali vào ở là được.
Tôi hài lòng không thể hài lòng hơn, lại tiết kiệm được một khoản tiền sửa chữa.
Sau khi ổn định chỗ ở, tôi liền nghĩ cách liên lạc với Từ San.
Nhưng chắc là vì cô ấy đã bỏ trốn một lần, nên Phó Tu Bạch canh chừng rất nghiêm ngặt.
Vẫn không có hồi âm.
Ở bên Chu Kinh Nam ba năm.
Quen sống những ngày tháng phóng túng, ăn chơi hưởng lạc.
Đột nhiên yên tĩnh như vậy, nhất thời tôi thật sự có chút không thích ứng được.
Nhưng may mắn thay, vận may của tôi thật sự rất tốt.
Gặp được những người hàng xóm cực kỳ tốt bụng.
Bác gái bên trái là trưởng khoa sản của bệnh viện thành phố đã nghỉ hưu.
Chị gái bên phải là bảo mẫu kiêm chuyên gia dinh dưỡng hàng đầu.
Chú ở phía trước là cựu chiến binh, hàng ngày rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người, tạo cảm giác an toàn tuyệt đối.
Anh trai ở phía sau mở một quán ăn tư nhân, món sở trường là món ăn Tứ Xuyên mà tôi yêu thích.
Có lẽ vì thấy tôi lẻ loi một mình nên rất đáng thương.
Mọi người đều quan tâm chăm sóc tôi đặc biệt.
Vì vậy, những ngày tháng nhạt nhẽo như nước ốc này, cũng trở nên có mùi vị.
Cho đến khi rời khỏi Bắc Kinh gần một tháng, tôi mới lần đầu tiên nghe được tin tức của Chu Kinh Nam.
Rất không tốt.
Các phóng viên đã chụp được ảnh hắn bị đưa vào bệnh viện cấp cứu vào đêm khuya.
Họ thay phiên nhau túc trực suốt ba ngày, nhưng vẫn không chụp được ảnh Chu Kinh Nam xuất viện.
Một thời gian, khắp Bắc Kinh lời đồn đại bay đầy trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rất nhiều người nói lần này Chu Kinh Nam e là không qua khỏi nữa rồi.
Tôi đứng ngồi không yên, liên tục cập nhật mọi tin tức trên mạng.
Rất nhiều người đang đăng bài ẩn danh.
17
"Nghe nói vị thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu mấy hôm trước lại lặng lẽ xuất ngoại rồi."
"Không phải chứ, thực dụng vậy sao? Họ còn là thanh mai trúc mã cơ mà."
"Đúng vậy, lúc trước thấy người ta bệnh sắp chết, nhất quyết từ hôn."
"Sau đó thấy đại gia thân thể ngày càng khỏe mạnh, lại hối hận, mặt dày mày dạn quay lại cầu xin tái hợp."
"Tôi nghe bạn học của chị gái, của chị họ, của bạn thân nói, thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu đã nhờ rất nhiều người nói giúp cô ta đấy."
"Nhưng Chu Kinh Nam đều không đồng ý."
"Vậy thì bây giờ vị Triệu tiểu thư này chắc hẳn rất mừng rồi nhỉ, lỡ như thật sự kết hôn, chẳng phải gả qua đó rồi thành quả phụ sao?"
"Nói đến cũng tội nghiệp cho Chu tiên sinh."
"Cha mẹ mất sớm, bản thân lại bệnh tật yếu đuối, một đám họ hàng đang nhìn chằm chằm chờ đợi cướp tài sản của anh ấy."
"Thân thể yếu ớt như vậy, cũng chẳng có con cái gì, uổng công làm giàu cho người khác."
"Haiz, thật sự đáng thương."
Từng câu từng chữ, như ngàn mũi kim đ.â.m vào tim.
Tôi không thể xem tiếp nữa.
Tắt điện thoại, liền úp mặt xuống giường, khóc nức nở một trận.
Nếu như mọi chuyện tiếp theo diễn ra giống như trong cốt truyện.
Hắn cưới Triệu Uyển Nghi làm vợ, hoàn toàn quên tôi.
Tôi sẽ đau sẽ buồn sẽ mất ngủ.
Nhưng sẽ không đau lòng như vậy.
Đau đến mức chỉ cần thở nhẹ thôi cũng như bị d.a.o cứa.
Tôi nắm chặt vạt áo trước ngực, cảm giác như mình sắp không thở nổi.
Sao Chu Kinh Nam lại đột nhiên bệnh nặng như vậy.
Rõ ràng trước khi tôi đi, hắn đã hồi phục rất tốt.
Rõ ràng lúc đó, hắn còn có thể quấn lấy tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi điên cuồng gửi email cho Từ San.
Nhưng cô ấy vẫn không trả lời tôi.
Tôi không dám hỏi những người bên cạnh Chu Kinh Nam.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể gọi cho Thẩm Vy.
Cô ấy luôn là người có tin tức nhanh nhất.
"Phù Phù?"
Thẩm Vy vô cùng ngạc nhiên: "Dạo này cậu chạy đi đâu rồi?"
"WeChat không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, cậu đang giở trò gì vậy?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Thẩm Vy, tớ có thể hỏi cậu một chuyện không."
"Chuyện gì, cậu cứ nói."
"Chu Kinh Nam anh ấy... có phải thật sự bệnh rất nặng không?"