Sau đó lại thở dài một tiếng: "Phù Phù à, hay là ngày mai chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ đi, tớ lại giới thiệu cho cậu một người mới..."
"Thẩm Vy!"
Tôi ngắt lời cô ấy với giọng điệu sắp khóc: "Tớ xin cậu đấy, cậu nói cho tớ sự thật được không, bây giờ Chu Kinh Nam rốt cuộc thế nào rồi?"
"Chồng tớ nói, lần này anh ấy thật sự không qua khỏi nữa rồi."
"Ông chú cáo già của anh ấy, đã bắt đầu chuẩn bị tiếp quản Chu thị rồi."
"Bên nhà cũ nhà họ Chu, hình như cũng đang chuẩn bị tang lễ."
Lần này Thẩm Vy thật sự rất thương hại tôi, "Phù Phù, cậu phải sớm tính toán cho bản thân đi."
"Cậu còn trẻ như vậy, nhân lúc còn trẻ đẹp, mau chóng tìm người khác đi."
Tôi không muốn nghe những lời này, trực tiếp ngắt lời cô ấy.
"Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những điều này."
"Thẩm Vy, tớ còn có chút việc, cúp máy trước đây."
"Phù Phù, Phù Phù, cậu đừng làm chuyện dại dột đấy, cậu sẽ không..."
Tôi cúp máy, không do dự nữa.
Đặt vé máy bay sớm nhất trở về Bắc Kinh.
Lại gửi email cho Từ San, báo cho cô ấy biết thời gian chuyến bay của tôi vào ngày mai.
Cả đêm nay, tôi đều mất ngủ.
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, mới mơ màng ngủ được một lúc.
Tôi mơ thấy Chu Kinh Nam.
Đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy hắn sau khi rời xa hắn.
18
Cảnh tượng trong mơ, lại quay về ba năm trước.
Lúc tôi mới đến bên hắn.
Khi đó tôi rất nghèo, chưa từng trải sự đời.
Cái gì cũng không hiểu, một nhãn hiệu cũng không biết.
Chu Kinh Nam dẫn tôi đi ăn cơm, đi giao tiếp.
Những người đó mặt ngoài thì cười nói vui vẻ, quay lưng lại liền chế giễu tôi quê mùa.
Tôi tham ăn, một hơi ăn hết ba cái bánh ngọt nhỏ.
Họ liền kênh kiệu chỉ trỏ tôi, mắng tôi tham ăn như heo.
Còn bàn tán về nốt ruồi son nhỏ xíu ở giữa trán tôi.
Nói tôi nhất định bạc mệnh, giống như Hương Lăng trong Hồng Lâu Mộng.
Tuy tôi không để tâm không so đo, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ.
Uất ức một mình trốn đi khóc thầm.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Lúc Chu Kinh Nam tìm thấy tôi, tôi đã khóc đến mức lem luốc cả lớp trang điểm.
Vừa thảm hại vừa xấu xí.
Nhưng hắn không hề có chút ghét bỏ nào.
Cởi áo vest của mình choàng cho tôi, rồi cúi người bế tôi lên.
Trong đại sảnh tiệc lớn, vô số nhân vật nổi tiếng giới "Kinh" tụ tập.
Tất cả mọi người im lặng, nhìn hắn ôm tôi, từng bước từng bước đi xuyên qua đám đông rời đi.
Hắn không nói gì cả.
Nhưng hành động của hắn lại nói cho tất cả mọi người biết.
Không ai được phép bắt nạt người phụ nữ mà hắn đang ôm.
Tôi nắm lấy tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chu Kinh Nam, họ nói nốt ruồi này của em không tốt, sẽ đoản mệnh, hay là em đi tẩy nó đi nhé?"
"Không đâu."
Lúc đó hắn liền kiên quyết trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Dĩ Phù, có anh ở đây, em sẽ không đoản mệnh."
"Thật sao?"
Hắncúi đầu, hôn nhẹ lên nốt ruồi của tôi: "Đương nhiên là thật."
Tôi nghĩ, chắc là Giang Dĩ Phù đã rung động ngay khoảnh khắc này.
Hình ảnh trong mơ lay động.
Lại chuyển sang đêm đầu tiên của tôi và Chu Kinh Nam.
Tôi đau đến mức khóc, vô tình làm hắn thương.
Vết xước đó ngay trên mặt hắn, khá rõ ràng.
Lúc đó tôi đã rất sợ hãi.
Ôm đầu cuộn tròn trong góc giường, sợ hắn sẽ động tay đánh tôi.
Lúc đó tôi mới mười chín tuổi.
Nhưng mười chín năm trước đó, những người đàn ông tôi gặp đều rất tệ.
Có người không coi vợ con mình ra gì.
Có người khi bị chọc tức lại chuyên đi bắt nạt những người phụ nữ và trẻ em yếu đuối.
Hồi nhỏ tôi đi ăn xin, bị đánh rất nhiều.
Hầu hết đều là do những gã đàn ông tính tình xấu xa lại hôi hám ra tay.
Có khi tôi chẳng làm gì, chỉ đi ngang qua thôi.
Họ cũng sẽ vừa chửi rủa vừa đạp tôi một cái.
Huống chi, tôi còn cào rách mặt hắn.
Nhưng Chu Kinh Nam không đánh tôi.
Hắn thậm chí còn không hề nói một lời trách mắng.
Cho đến bây giờ, tôi dường như vẫn còn nhớ ánh mắt hắn cúi xuống nhìn tôi lúc đó.
Mắt hắn rất đen, ánh mắt rất sâu, nhưng lại ôn hòa.