Nếp gấp hai mí rất nông, nhưng lại kéo dài đến tận đuôi mắt.
Tôi lần đầu tiên thấy hắn cười như vậy.
Nhìn đến ngây người.
Cho đến khi hắn lại một lần nữa hôn lên tôi.
Tôi mơ màng hôn đáp lại hắn, chiều theo hắn.
Cho đến cuối cùng, nụ hôn của hắn rơi xuống thung lũng róc rách.
Trong thung lũng ấy, cũng vừa trải qua một cơn mưa xuân.
Tôi được hắn đưa lên tận mây xanh, rồi lại cùng hắn rơi xuống trần gian.
Có lẽ là từ khoảnh khắc đó.
Trong lòng Giang Dĩ Phù, bắt đầu có một người.
"Chu Kinh Nam."
Tôi không ngừng lẩm bẩm trong cơn ác mộng.
Lẩm bẩm tên hắn, hết lần này đến lần khác.
Nước mắt thấm ướt gối.
"Anh đừng chết, anh đã hứa với em, sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Chu Kinh Nam... anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Máy bay hạ cánh.
Trên màn hình điện thoại của tôi hiện lên một tin tức mới nhất.
"Nóng hổi! Chủ tịch tập đoàn Lợi Tín Chu Kinh Nam, vào lúc mười giờ sáng nay, lại một lần nữa hôn mê được đưa vào ICU..."
Tôi ngây người nhìn màn hình.
Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã chúi xuống đất.
May mà hành khách bên cạnh kịp thời đưa tay đỡ tôi.
Những người xa lạ xung quanh đều quan tâm hỏi han tôi.
Tôi ngồi đó, chỉ biết lắc đầu một cách ngơ ngác: "Tôi không sao, cảm ơn."
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu.
Cho đến khi bụng dưới bỗng nhiên đau âm ỉ.
Tôi mới bừng tỉnh.
Giang Dĩ Phù.
Mạnh mẽ lên.
Dù sao đi nữa, cho dù trời có sập xuống.
Cũng phải mạnh mẽ lên.
Trong bụng cô là cốt nhục của Chu Kinh Nam.
Thậm chí có thể, sẽ là cốt nhục duy nhất của hắn.
Cô nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt đứa bé.
Dù thế nào, cũng không thể để tâm huyết của hắn và cha mẹ hắn rơi vào tay những kẻ lòng lang dạ sói.
Tôi nhẹ nhàng xoa bụng.
Cố gắng trấn tĩnh lại.
Nếu Chu Kinh Nam có thể tai qua nạn khỏi, thì mọi chuyện đương nhiên sẽ tốt đẹp.
Nếu hắn không vượt qua được kiếp nạn này...
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Chỉ gắng gượng đứng dậy, từng bước một ra khỏi sân bay.
Khi tôi đến bệnh viện trong bộ dạng kín mít.
Toàn bộ tòa nhà đã bị bao vây kín mít.
Vô số phóng viên, nhà báo đều đang túc trực ở cổng lớn bệnh viện.
Dưới lầu là la liệt vệ sĩ và nhân viên an ninh của bệnh viện.
Hoàn toàn không thể tiếp cận.
Đang lúc bối rối, tôi bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bác sĩ Lâm mặc áo blouse trắng, vẻ mặt nghiêm trọng vội vã đi về phía tòa nhà nhỏ.
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo vài bước: "Bác sĩ Lâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Chính Hiên quay đầu lại, nhìn thấy tôi, vô cùng bất ngờ: "Cô Giang?"
"Bác sĩ Lâm, Chu Kinh Nam có phải đang ở trong đó không? Anh ấy bây giờ... bây giờ có khỏe không?"
Lâm Chính Hiên không trả lời tôi, chỉ cau mày lại.
Một lúc sau, anh mới khẽ lắc đầu.
Nước mắt tôi ào ạt tuôn rơi.
"Cô Giang, sự tình đã đến nước này..."
Một cô y tá bỗng nhiên từ trên lầu chạy xuống.
"Bác sĩ Lâm, tình hình của Chu tiên sinh không ổn, anh mau đến đây!"
Tiếng hét kinh hoàng, giống như hòn đá khổng lồ ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
Cả hiện trường lập tức hỗn loạn.
Lâm Chính Hiên quay người chạy về phía tòa nhà nhỏ.
Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng cũng chạy theo anh ta.
Thang máy mở ra.
Hành lang đã loạn thành một đoàn.
Mấy trợ lý của Chu Kinh Nam nhìn thấy bác sĩ Lâm liền bật khóc.
"Bác sĩ Lâm, Chu tiên sinh hình như không được rồi..."
"Bác sĩ Lâm, bây giờ phải làm sao?"
Tôi dựa vào tường, cả người mềm nhũn trượt xuống đất.
Lâm Chính Hiên như bị sét đánh, ngây người ra một lúc lâu không nói nên lời.
"Bác sĩ Lâm, Triệu chủ nhiệm hỏi anh, có nên tắt máy móc không ạ?"
Cô y tá nhỏ đến gần hỏi nhỏ.
Lâm Chính Hiên theo bản năng nhìn về phía tôi: "Cô Giang, cô có muốn... đến tiễn Chu tiên sinh đoạn đường cuối không?"
Tôi không biết mình đã đi vào bằng cách nào.
Cả người như bước trên bông, lảo đảo theo cô y tá đi về phía trước.
Máy móc đã tắt.
Các ống trên người hắn cũng được rút ra từng cái một.
Bác sĩ và y tá đều ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh.
Hắn cũng yên tĩnh.
Nằm đó, bất động, như đang ngủ say.
Tôi không dám đi qua.
Sợ sẽ đánh thức hắn.
Hắn luôn là người trầm tính.
Nhưng tôi lại hơi nhiều lời.
Chỉ cần ở bên hắn, tôi luôn líu lo nói không ngừng.
Hắn không bao giờ thấy phiền.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chỉ thường xuyên, khi tôi đang thao thao bất tuyệt, sẽ đến gần, hôn nhẹ tôi một cái.
Tôi sẽ ngượng ngùng hỏi hắn: "Chu Kinh Nam, em có làm phiền anh không?"
"Không, chỉ là thấy dáng vẻ vừa rồi của em rất đáng yêu, muốn hôn một cái."
Tôi rất dễ dàng bị hắn dỗ dành cho vui vẻ vô cùng.
Nhảy lên người hắn, ôm cổ hắn không biết xấu hổ đòi hôn đòi ôm.
Cuối cùng, phòng làm việc, phòng ăn, thậm chí là trong vườn.
Đều phải diễn ra một màn hoang đường.
Tôi không nhịn được cười.
Nhưng chỉ cười được một cái, nước mắt liền tuôn rơi như vỡ đê.
Tôi như người mộng du đi đến bên giường hắn.
Làn da của hắn tái nhợt đến mức gần như hòa lẫn vào ga trải giường trắng toát bên dưới.
Nhắm mắt lại, hàng mi đổ xuống một bóng râm đậm.
Môi hắn cũng trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.