Công Chúa Giả Mạo

Chương 4



Thẩm Ánh Ngọc vội vàng bò dậy từ mặt đất, luống cuống vén cao tay áo, để lộ ra trên cánh tay một vết sẹo hình con bướm xấu xí: "Hoàng huynh, huynh còn nhớ vết sẹo này không? Khi còn bé, muội ở ngự thư phòng chẳng may bị lửa làm bỏng! Thái y nói vết sẹo này không thể nào xóa được, chính huynh đã an ủi muội, nói rằng nó trông giống như một con bướm xinh đẹp!"

 

Tiêu Đình Dực khựng lại một thoáng, trong lòng ta đoán rằng hắn vẫn còn nhớ rõ vết sẹo này.

 

Thẩm Ánh Ngọc nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy thách thức: "Ngươi nói ngươi là công chúa thật, vậy ngươi có vết sẹo này không?!"

 

Ta khẽ nắm chặt cánh tay phải, cúi thấp đầu, dáng vẻ hệt như kẻ có tật giật mình.

 

Trương tri phủ thấy vậy, vội vàng quỳ rạp xuống, run giọng tâu: "Thái tử điện hạ, Thẩm Ánh Ngọc mới chính là công chúa thật sự! Vi thần tuyệt đối không dám mạo phạm, dám xin điện hạ minh giám! Cái con Thẩm Phục Cẩn kia là công chúa giả mạo, nó là con gái của mụ tú bà ở Xuân Noãn Các! Sinh phụ của nó là gã nam nhân nào trên phố còn chẳng ai rõ! Nó làm sao có thể là dòng dõi hoàng thất được chứ!"

 

Thẩm Ánh Ngọc cũng the thé gào lên: "Ngọc bội là do cái mụ mẫu thân làm nghề ô nhục của nó trộm từ chỗ ta! Cái thứ hạ tiện này lại dám vọng tưởng trèo cao đến hoàng tộc!"

 

Tiêu Đình Dực quay sang nhìn ta, ánh mắt dò xét: "Những lời bọn họ nói, là thật sao?"

 

Hắn nắm chặt cổ tay ta: "Cánh tay phải của muội, có vết sẹo hình con bướm đó không?"

 

Thấy ta mãi không dám vén tay áo lên, Thẩm Ánh Ngọc cười lạnh một tiếng: "Thấy chưa hoàng huynh! Nó chột dạ rồi kìa! Tay nó căn bản không có sẹo, ngọc bội của nó là đồ ăn cắp! Những gì nó nói với huynh, huynh tuyệt đối đừng tin! Con gái phường chèo xảo quyệt lắm, ban đầu ta đã kể cho nó không ít chuyện cũ thời còn nhỏ, chắc chắn nó đã dùng những chuyện đó để lừa gạt huynh!"

 

"Thẩm Phục Cẩn, ngươi thật sự dám lừa dối cô sao?"

 

Tiêu Đình Dực ép sát lại, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt ta. Trương tri phủ nhảy dựng lên, lớn tiếng kết tội ta: "Dám nói dối Thái tử điện hạ, tội đáng bị lột lưỡi, xé xác!"

 

Lột lưỡi, xé xác ư?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn nghĩ ta sẽ sợ sao, dù sao ta cũng chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười tám. Ta ngước mắt nhìn khắp mọi người, chậm rãi vén tay áo phải lên.

 

Chỉ thấy trên cánh tay phải quấn một lớp vải băng dày cộp, kéo dài đến tận khuỷu tay, vừa vặn che đi vị trí vết sẹo hình con bướm.

 

"Hoàng huynh, muội có vết sẹo đó, muội tháo ra cho huynh xem."

 

Ta dùng sức giật mạnh lớp vải băng xuống, để lộ ra một mảng da thịt nhầy nhụa m.á.u tươi – đây là vết thương khi ta ngã xuống vực núi, bị đá nhọn cứa phải.

 

Khi lớp vải băng bị xé đi, nó kéo theo cả lớp vảy m.á.u mỏng manh vừa mới đóng trên miệng vết thương, khiến m.á.u tươi ào ạt chảy xuống đất.

 

"Đủ rồi." Tiêu Đình Dực nắm lấy tay trái của ta, ngăn không cho ta tiếp tục xé vải băng.

 

"Trương đại nhân phái người truy sát ta đến nỗi rơi xuống vực, vết sẹo kia cũng đã bị đá lớn dưới đáy vực mài mòn rồi. Nếu nhất định phải có vết sẹo mới chứng minh được thân phận công chúa của ta, vậy thì..."

 

Ta hất tay Tiêu Đình Dực ra, lao đến bên cây nến, cầm lấy ngọn lửa đang cháy, nghiêng ngọn nến, định nhỏ những giọt sáp nóng chảy vào vết thương!

 

Tiêu Đình Dực mắt nhanh tay lẹ ngăn cản ta, ta vừa khóc vừa hét: "Chỉ là một vết sẹo thôi mà! Muốn ngụy tạo có cả ngàn vạn cách! Hoàng huynh, bây giờ muội có thể vẽ lại một con bướm trên da thịt của muội ngay lập tức!"

 

“Được rồi, muội muội!" Tiêu Đình Dực vứt cây nến sang một bên, nắm chặt lấy hai tay ta: "Vết sẹo đâu phải vết bớt bẩm sinh, hoàn toàn có thể ngụy tạo được! Hoàng huynh tin muội là đủ!"

 

Thẩm Ánh Ngọc trố mắt, kinh ngạc đến ngây người trước cảnh tượng vừa rồi. Ta nép vào lòng Tiêu Đình Dực, những giọt nước mắt giả vờ trên khóe mắt còn chưa kịp khô.

 

Ta khẽ nhướn mày nhìn Thẩm Ánh Ngọc, nở một nụ cười đắc thắng đầy vẻ khiêu khích.

 

Thẩm Ánh Ngọc run rẩy cả người, giọng đầy căm phẫn: "Đây rõ ràng là khổ nhục kế! Hoàng huynh sao có thể dễ dàng bị nó lừa gạt như vậy!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com