Công Chúa Giả Mạo

Chương 5



Tiêu Đình Dực chẳng buồn để ý đến tiếng la hét điên cuồng của nàng, chỉ gọi thái y đến để băng bó lại vết thương cho ta.

 

Khi thái y đến, còn cẩn thận nói rằng khi ta rơi xuống vực núi, cánh tay đã bị cứa một mảng thịt, và vị trí đó lại trùng hợp đúng ngay chỗ vết sẹo.

 

Mọi chuyện thật trùng hợp đến kỳ lạ, cứ như thể ngay cả ông trời cũng đang đứng về phía ta.

 

Ánh mắt Tiêu Đình Dực nhìn ta càng thêm phần thương xót: "Cho dù vết sẹo không thể làm bằng chứng, nhưng Thẩm Phục Cẩn là con gái ruột của mụ tú bà ở Xuân Noãn Các, chuyện này chỉ cần người nào từng đặt chân đến Xuân Noãn Các đều rõ! Trương đại nhân! Ngươi còn gì để nói nữa?"

 

Trương tri phủ bị Thẩm Ánh Ngọc nhắc đến trước mặt thái tử, giờ đây số phận của hắn và nàng chẳng khác nào châu chấu trên cùng một sợi dây.

 

Nếu không thể chứng minh Thẩm Ánh Ngọc là công chúa thật, thì hắn chính là kẻ phạm tội khi quân, không chỉ chiếc mũ quan khó giữ, mà còn có nguy cơ bị tru di cửu tộc!

 

"Mụ tú bà kia đối ngoại luôn miệng nói hai người con gái đều là con nuôi, nhưng thực chất Thẩm Phục Cẩn mới là con gái ruột của mụ ta, còn Thẩm Ánh Ngọc chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi được mụ ta nhặt về nuôi dưỡng. Chuyện này, chỉ có những khách quen thường lui tới Xuân Noãn Các mới biết rõ, vi thần có nhân chứng!"

 

Quả nhiên bọn chúng đã có sự chuẩn bị từ trước, rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên được dẫn vào. Ta liếc mắt nhận ra, đó là Nhị gia của nhà họ Trương.

 

Trương Nhị gia quỳ xuống trước mặt Thái tử điện hạ, cẩn cẩn kính kính thi lễ. Tiêu Đình Dực chỉ tay về phía ta và Thẩm Ánh Ngọc, cất giọng hỏi: "Hai người này, ai mới là con gái ruột của bà chủ Xuân Noãn Các?"

 

Khóe miệng Thẩm Ánh Ngọc nở một nụ cười đắc thắng, nàng tin chắc chỉ cần chứng minh được ta là con gái ruột của mụ tú bà kia, thì thân phận công chúa của ta đương nhiên sẽ là giả mạo.

 

Bởi lẽ, đương kim Hoàng thượng xưa nay nổi tiếng thanh liêm, tuyệt đối không hề có chuyện trăng hoa bên ngoài.

 

"Thẩm Phục Cẩn, nếu ngươi bây giờ chịu cúi đầu nhận tội, bản công chúa còn có thể cầu xin Hoàng huynh tha cho ngươi một mạng." Thẩm Ánh Ngọc vênh váo cảnh cáo ta: "Bằng không, ngươi cứ việc chờ đợi cái kết cục ngũ mã phanh thây đi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh, đáp lời: "Hoàng huynh, huynh xem đứa con nuôi này, đến tận bây giờ vẫn còn dám ngang nhiên uy h.i.ế.p muội."

 

"Khởi bẩm Thái tử điện hạ." Đúng lúc này, Trương Nhị gia cất tiếng.

 

Vẻ mặt ta vẫn bình thản, nhưng tim lại bất giác thót lên một nhịp. Trương Nhị gia vốn là khách quen của Xuân Noãn Các, hắn từng si mẫu thân theo đuổi mẫu thân ta, chỉ tiếc là hết lần này đến lần khác đều bị cự tuyệt, biết đâu hắn vì tình mà sinh hận cũng không chừng.

 

"Bà chủ Xuân Noãn Các Thẩm Thanh Liễu quả thực có một người con gái ruột."

 

Ánh mắt Trương Nhị gia hướng về phía ta, ta cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền.

 

Đột nhiên, ánh mắt Trương Nhị gia chuyển hướng, găm chặt vào Thẩm Ánh Ngọc, lạnh lùng tuyên bố: "Thẩm Ánh Ngọc mới chính là con gái ruột của bà ta! Còn Thẩm Phục Cẩn, là do Thẩm Thanh Liễu nhặt về nuôi dưỡng vào năm nàng ta năm tuổi!"

 

"Ngươi... ngươi nói cái gì?!" Thẩm Ánh Ngọc trợn tròn mắt, kinh hãi tột độ!

 

“Thảo dân và Thẩm Thanh Liễu là bạn tri kỷ! Bà ta có mấy mụn con ruột, mấy đứa con nuôi, thảo dân hiểu rõ như lòng bàn tay!"

 

"Hắn nói láo! Ta mới là con nuôi! Ta mới là kẻ bị nhặt về!"

 

"Thẩm Phục Cẩn được nhặt về bên bờ hồ vào một chiều cuối thu, khi tìm thấy nàng, trên người nàng còn đeo một miếng ngọc, chính là..."

 

Mặc cho Thẩm Ánh Ngọc điên cuồng giãy giụa cướp lời, lời khai của Trương Nhị gia vẫn rành mạch, đanh thép. Hắn ngước mắt nhìn ta, khẳng định: "Chính là miếng ngọc mà công chúa đang cầm trên tay đây!"

 

"Ngươi ăn nói hàm hồ! Miếng ngọc này là của ta! Ta g.i.ế.c ngươi!!"

 

Thẩm Ánh Ngọc điên cuồng xông tới, định bóp nghẹt cổ Trương Nhị gia, nhưng đã bị thị vệ dùng vỏ đao mạnh mẽ ấn xuống đất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com