Công Chúa Hồi Cung

Chương 1



Ta là Công chúa thật của Hoàng gia lưu lạc bên ngoài.

 

Lúc phụ hoàng tìm được ta, ta đang dùng trâm gỗ đ.â.m mù mắt người cha nuôi định bán ta vào thanh lâu.

 

Máu tươi phun ra tung tóe, b.ắ.n cả lên mặt ta.

 

Chuyện này bị Thái hậu biết được, ta cứ tưởng bà ấy sẽ trách mắng ta, không ngờ bà ấy chỉ khẽ gõ nắp chén trà: “Đây mới đúng là công chúa Hoàng gia ta, lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, không giống mấy thứ hồ ly yêu mị suốt ngày yếu đuối làm bộ làm tịch.”

 

Ta nhìn công chúa giả đang quỳ gối trước mặt Thái hậu, thầm nghĩ sau này sợ là ngươi sống không dễ dàng gì đâu.

 

1

 

Lý Trường Ngu giống như phát điên, xông lên đại điện tát ta một cái nhưng bị ta dùng tay chặn lại, còn trở tay tát ngược nàng ta.

 

Bao năm lưu lạc bên ngoài, ta thường phải giành giật miếng ăn với ăn mày, lưu dân.

 

Sao lại sợ một công chúa mảnh mai yếu đuối như nàng ta?

 

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, lại là cảnh tượng quen thuộc.

 

Lại đến rồi, lại đến rồi, lại khóc.

 

Ta mất kiên nhẫn, bĩu môi: “Xin phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu làm chủ cho con!”

 

Lý Trường Ngu vừa nói vừa vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, đôi mắt to long lanh ngập đầy tơ m.á.u khiến người khác nhìn mà sinh lòng thương xót.

 

Giống hệt Tam hoàng tử Lý Trường Khánh cùng cha khác mẹ của ta.

 

Hắn ta bước lên phía trước vài bước, ôm lấy Lý Trường Ngu đang quỳ dưới đất khóc như hoa lê trong mưa: “Muội muội không có ý đó, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy? Lời nói sắc bén tổn thương lòng người, mong tiểu nương tử đừng tiếp tục nói những lời cay nghiệt nữa!”

 

Ta phì cười thành tiếng, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Tam điện hạ, xin thận trọng lời nói! Bản cung chính là công chúa đương triều, do phụ hoàng cải trang vi hành tìm được, lại được hoàng tổ mẫu làm chủ đón ta về cung, danh chính ngôn thuận. Sao lại nói ta làm tổn thương nàng ta? Nếu là bởi vì nói ra sự thật mà bị cho là làm tổn thương người khác thì về sau ngôn quan của Ngự sử đài dâng lời can gián, phụ hoàng có nghe hay không, có làm theo không?”

 

“Ta biết ngươi và Lý Trường Ngu đã sống cùng nhau mười lăm năm. Một con mèo nuôi bên cạnh lâu ngày, dù có c.h.ế.t hay bị thương cũng khiến người ta đau lòng cả tháng trời, huống hồ là người?”

 

“Nhưng thân phận của ta là thật. Bà đỡ năm xưa còn một người sống, Lý ma ma bên cạnh hoàng tổ mẫu cũng có thể làm chứng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một con mèo từ góc đại điện cuối cùng cũng nhảy ra, là Ngũ hoàng tử.

 

“Tam ca, người trước mặt mới là đại tỷ của ta, đích công chúa của Lý triều. Còn Lý Trường Ngu kia vẫn chiếm còn chiếm danh tự của trưởng tỷ. Tam ca không thể không thể không phân rõ phải trái được.”

 

Nói xong, hắn ta lại nép vào sau lưng ta như con mèo nhỏ.

 

Sắc mặt Lý Trường Khánh lộ vẻ vẻ giận, đang định lên tiếng phản bác thì Thái hậu ngồi phía trên đã cười lớn:

 

“Tiểu nha đầu dù lưu lạc bên ngoài nhiều năm, khí chất này vẫn không hổ là người Lý gia chúng ta. Lão tam, để trưởng tỷ ngươi hồi cung là ý của ta, không cần nhiều lời nữa.”

 

Sắc mặt Lý Trường Khánh không tốt lắm: “Hoàng tổ mẫu đã nói như vậy, tôn nhi xin tuân mệnh.”

 

Lời này nghe thì có vẻ thuận theo nhưng giọng điệu lại chẳng hề cam tâm.

 

Lý Trường Ngu thấy người duy nhất đứng về phía mình là Tam điện hạ cũng thua trận, trên mặt lập tức trắng bệch, nàng ta quỳ lết về phía phụ hoàng, nắm lấy vạt áo ông ấy:

 

“Phụ hoàng, con đúng là do mẫu hậu sinh ra. Khi Tiên Hoàng hậu sinh hạ tỷ tỷ bị khó sinh mà buông tay nhân gian, mẫu thân của con khi ấy chỉ là Quý phi, mà con thì chưa đủ tháng. Làm sao con biết được? Bây giờ tỷ tỷ bình an trở về, danh tự, thân phận con đều có thể trả lại hết cho tỷ ấy, chỉ mong tỷ tỷ đừng trách tội con!”

 

Hoàng hậu ngồi bên phải vô cùng đau lòng, con gái của mình bị một đứa con hoang sỉ nhục, sao bà ta có thể không hận?

 

Chỉ là bà già khốn kiếp kia bảo vệ quá kỹ, bà ta thân là Hoàng hậu của một nước, sao có thể tỏ ra thiên vị vào lúc này.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta nhìn sắc mặt của Lý Trường Khánh và Hoàng hậu thay đổi, giống như pháo hoa nở rộ trong tết Nguyên Tiêu.

 

Ta bước đến trước mặt Lý Trường Ngu, nâng cằm nàng ta lên:

 

“Năm đó vì sao mẫu hậu ta khó sinh? Vừa sinh ta ra đã băng huyết mà qua đời. Còn mẫu thân lấy thân phận thiết thân sinh hạ ra ngươi, lại chiếm lấy danh phận đích công chúa của ta suốt mười lăm năm. Ngươi được hầu hạ dưới gối phụ mẫu, còn ta cô độc không nơi nương tựa. Ngươi an hưởng phú quý trang điểm soi gương, còn ta lại phải chịu đủ cơ hàn lưu lạc tới phải tranh giành đồ ăn với chó. Chút nhục nhã này có đáng là gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta không biết rốt cuộc mẫu hậu ta đã qua đời như thế nào, vì sao ta lại bị thất lạc khỏi hoàng cung? Còn có thân phận thật sự của ngươi nữa, ngươi thực sự là Lý gia chúng ta sao?”

 

Lời vừa dứt, Lý Trường Ngu không khóc nữa, chỉ cắn chặt môi.

 

Ta cười nhạo một tiếng, đỡ nàng ta đứng dậy:

 

“Từ nay về sau hãy ngoan ngoãn làm Nhị công chúa của ngươi đi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn xem mẫu phi và ca ca của ngươi bị ta giẫm ở dưới chân như thế thế nào, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu trở lại.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com