Công Chúa Hồi Cung

Chương 7



Đôi mắt của Lý Trường Ngu đỏ hoe như thỏ con, khiến người khác nhìn mà động lòng thương xót.

 

Ta không thèm để ý tới nàng ta, chỉ nâng chén trà trước mặt lên, thong thả nhấp một ngụm.

 

Nàng ta thấy ta không nói lời nào, lại tiếp tục nói: “Ngày xuân săn bắn, văn võ trạng nguyên đều tranh tài cao thấp, đây chính là truyền thống triều ta. Cũng là dịp tốt để lựa chọn Phò mã. Trưởng tỷ sao có thể qua loa như thế?”

 

Ta đặt chén trà xuống bàn, lạnh lùng nhìn nàng ta: “À, vậy sao? Chuyện chung thân đại sự của ta đã có định đoạt, chỉ mong muội muội sớm được toại nguyện.”

 

Ngay khi nghe ta nói đến chuyện hôn sự, lớp mặt nạ giả tạo của Lý Trường Ngu lập tức bị xé toạc.

 

Đó chính là thiếu niên lang mà nàng ta yêu thích từ thuở thiếu thời lại bị ta cướp mất, sao có thể không hận?

 

Xung quanh bắt đầu ghé đầu bàn tán xôn xao, trong lòng ta biết chắc là Bùi Tịch đã đến.

 

Từ xa, ánh mắt ta chạm vào ánh mắt người trên lưng ngựa kia.

 

Dáng vẻ hắn lười biếng, cao búi tóc chỉ cài một cây trâm gỗ, y phục đỏ, cưỡi ngựa đen, màu sắc thật hài hòa.

 

Chẳng trách Lý Trường Ngu lại si mê điên cuồng với hắn đến như vậy.

 

Cả hai kiếp đều vì hắn mà không tiếc thân mình.

 

Hoàng tổ mẫu là người đến bãi săn sau cùng, phụ hoàng ra lệnh một tiếng, con cháu tông thất và các công tử đại thần liền thúc ngựa vung roi.

 

Gió mát thổi nhẹ, cuộc săn sắp đến hồi kết, con cháu hoàng tộc lần lượt mang theo chiến lợi phẩm của mình trở về.

 

Lý Trường Ngu đang kề tai nói nhỏ với cung nữ bên cạnh.

 

Chẳng bao lâu sau, Nguyệt Lê tới báo với ta rằng Hồng Oanh vội vàng bước ra từ lều của Thái tử ca ca.

 

Ta viện cớ thân thể không khỏe để quay lại trướng, tráo đổi y phục với Thanh Mi.

 

Ta đóng giả làm Thanh Mi, đứng chờ bên ngoài.

 

Quả nhiên, Lý Trường Ngu sai Hồng Oanh đến dây hạ dược.

 

Nhìn thấy hai thị vệ bên cạnh Nguyễn Tĩnh Di đưa Thái tử ca ca đang giả bộ ngủ mê man vào trong lều, Nguyệt Lê đã sớm đi trước một bước tìm tới Lý ma ma để bẩm báo với hoàng tổ mẫu và phụ hoàng.

 

Sau khi vào trướng, ám vệ ẩn thân bên cạnh ca ca lập tức xuất hiện, đánh ngất Hồng Oanh và hai thị vệ kia.

 

Ám vệ bẩm báo: trong trướng của Lý Trường Ngu là Bùi Tịch đang nằm đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không ngờ Lý Trường Ngu lại hạ dược Bùi Tịch.

 

Ám vệ tiện tay kéo Bùi Tịch ra bên ngoài trướng, dội cho hắn một chậu nước lạnh khiến hắn tỉnh táo lại.

 

Thanh Mi lột sạch y phục của Lý Trường Ngu, để nàng ta nằm trên giường.

 

Làm xong tất cả những việt này, ba người chúng ta lặng lẽ rút ra khỏi trướng, thay lại y phục, yên lặng chờ sự việc bùng nổ.

 

Chỉ sợ hôm nay chuyện xấu trong nhà sẽ truyền khắp thiên hạ.

 

Hoàng tổ mẫu là người đến đầu tiên, còn hạ lệnh vây kín lều trướng của ta ba tầng trong ba tầng ngoài, không để lọt một giọt nước.

 

Lý Trường Khánh và Lý Trường Ngu quỳ gối trong trướng, trên người hai người chỉ mặc nội y, dưới giường còn có Hồng Oanh trần truồng cùng hai thị vệ bị đánh ngất xỉu.

 

Ta thay một bộ y phục khác, cùng ca ca bước vào, bên ngoài trướng Bùi Tịch mặt đen như đáy nồi.

 

Ngay khi màn trướng được vén lên, ca ca lập tức quay đầu bỏ ra ngoài.

 

Dù sao đi nữa, huynh muội ruột thịt nằm cùng giường, dưới giường còn có cung nữ và thị vệ làm nền...

 

Truyền ra ngoài, thể diện Hoàng tộc coi như mất sạch.

 

Tuyệt nhất chính là khi Lý Trường Ngu tỉnh lại, liền ôm chân Bùi Tịch mà gào lên: “Không phải người nằm đó là chàng sao? Sao lại thành Tam ca?”

 

Phụ hoàng đau đầu vô cùng, giống như tránh ôn dịch, bỏ đi trước, giao hai người bọn họ lại cho hoàng tổ mẫu toàn quyền xử lý.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Lý Trường Khánh quỳ gối giữa trướng, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người nhìn về phía ta:

 

“Nhất định là tiện nhân ngươi hại ta! Chính Thanh Mi bên cạnh ngươi bảo ta rằng phụ hoàng truyền ta tới bãi săn!”

 

Thanh Mi lập tức quỳ xuống: “Thái hậu minh xét, nô tỳ sớm đã được điện hạ đưa đến bên cạnh Thái tử điện hạ, từ sáng sớm đã theo Thái tử điện hạ xuất cung, làm sao có thời gian đến phủ Tam điện hạ báo tin?”

 

Thái y đi theo từ trướng của Lý Trường Ngu tới, bẩm báo: “Khởi bẩm Thái hậu, trong nước trà còn sót lại của Bùi huyện lệnh có phát hiện mê tình dược, tuy nhiên liều lượng không nhiều.”

 

Lý Trường Ngu kinh hãi: “Không phải, hoàng tổ mẫu, không phải cháu hạ dược, cháu là Công chúa, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy? Nhất định là trưởng tỷ, trưởng tỷ đổ oan cho cháu và Bùi lang. Trưởng tỷ nàng ta không thích cháu, nên muốn hủy hoại thanh danh của cháu. Xin hoàng tổ mẫu minh xét!”

 

Ta lạnh nhạt nhìn về phía Lý Trường Ngu: “Bùi Tịch vốn đã có hôn ước với ta, ta cần gì phải hạ dược hai người? Huống hồ, không phải chính muội mời Bùi Tịch vào trong trướng nói chuyện sao? Muội muội có việc gì gấp gáp đến mức phải mời vị hôn phu của ta vào trướng của muội vậy?”

 

Thanh Mi đang quỳ không ngừng dập đầu: “Điện hạ thứ tội, mẫu thân và đệ đệ của nô tỳ đều nằm trong tay Nhị điện hạ. Nô tỳ chỉ biết nghe theo lệnh của Nhị điện hạ. Nhưng Nhị điện hạ muốn nô tỳ hạ dược cho cả người và Thái tử điện hạ, điện hạ có ơn với nô tỳ, kiếp sau nô tỳ có kết cỏ ngậm vành cũng không thể báo đáp.”

 

“Nô tỳ liều c.h.ế.t không chịu làm theo, đúng lúc Tam điện hạ bước vào liền uống hết chén trà, mới gây ra đại họa. Nô tỳ chỉ cầu được chết, xin Thái hậu và điện hạ tha cho người nhà của nô tỳ.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com