“Trước hết nhốt cung nữ này vào đại lao, chờ xử lý.” Hoàng tổ mẫu quay đầu nhìn về phía Lý Trường Ngu, giọng điệu lạnh lùng nói:
“Trường Ngu, ta tuy không thích mẫu hậu ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu đoạt lấy hậu vị nhưng nghĩ ngươi khi đó còn là đứa trẻ đỏ hỏn, ta cũng có lòng muốn tự tay dạy dỗ ngươi. Chỉ là không cãi nổi mẫu hậu ngươi suốt ngày khóc lóc kể lể với Hoàng thượng rằng con nhỏ không có mẫu thân thật sự đáng thương, nên đem ngươi rời khỏi ta. Không ngờ lại dạy ra đứa tâm cơ thâm hiểm, còn ngu xuẩn thích leo lên giường người khác.”
“Bảo ngươi đóng cửa suy ngẫm, ngươi không chịu yên phận nhất quyết phải ra ngoài, bây giờ lại truyền ra chuyện xấu huynh muội quan hệ bất chính, ta tuyệt đối không dung tha được hai huynh muội các ngươi.”
Lý Trường Ngu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, điên cuồng gào thét: “Mẫu hậu đâu? Ta muốn gặp mẫu hậu!”
Hoàng tổ mẫu vô cùng tức giận, sai người nhét Lý Trường Ngu và Lý Trường Khánh vào hai chiếc xe ngựa, đuổi đi hai hướng khác nhau.
Ta dìu hoàng tổ mẫu trở về xe, dặn dò Lý ma ma chăm sóc cẩn thận.
Mọi việc còn lại giao cho Thái tử ca ca xử lý.
Chỉ là Lý Trường Ngu muốn sống yên ổn, làm gì có chuyện tốt như vậy?
8
Vừa ra khỏi trướng, ta liền bị Bùi Tịch kéo vào một góc vắng vẻ.
Nguyệt Lê đứng canh chừng ở bên cạnh, ra dáng gà mẹ che chở con.
“Nguyệt Lê, ta có chuyện muốn nói với Bùi Huyện lệnh, ngươi lên xe đợi đi."
"Bùi Huyện lệnh muốn nói gì với bản cung?"
Bùi Tịch cúi người, khóe môi cong lên:
“Ta quả thật đã xem thường nàng, không ngờ tiểu nữ hài ngày hôm đó tranh bánh của tiên sinh lại là Công chúa đương triều."
“Bộ dạng nàng nhe răng trợn mắt tranh đồ ăn với trẻ con thật sự khiến cho Bùi mỗ mãi không thể quên được.”
“Nếu Bùi Huyện lệnh muốn ôn lại chuyện cũ thì xin hãy đợi sau khi thành hôn, đến lúc bản cung triệu kiến ngài vào phủ công chúa rồi hãy nói.”
Bùi Tịch như không nghe thấy, hỏi:
“Điện hạ định tha cho Lý Trường Ngu sao?”
“Tha thứ chuyện cũ thì quá giả tạo, ta thích kiểu phong thủy luân chuyển.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta liếc nhìn hắn đầy ẩn ý: “Ngươi biết quá nhiều, ta sợ ban đêm ngươi sẽ không thể ngủ được.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Bùi Tịch giả vờ rùng mình.
9
Ba ngày sau, ta và ca ca trình lên toàn bộ chứng cứ thu thập được về tội danh tham ô, nhận hối lộ, xem mạng người như cỏ rác, ép buộc con gái nhà lành làm kỹ nữ của Nguyễn gia, cùng với tin tức Lý Trường Ngu không phải con gái ruột của phụ hoàng.
Chúng ta còn dẫn theo Từ công công và tất cả người có mặt lúc Tiên Hoàng hậu sinh con năm xưa, lấy được đầy đủ lời khai.
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ.
Nguyễn Tĩnh Di thú tội không chối cãi.
Phụ hoàng nổi cơn thịnh nộ, lập tức ra lệnh tháo trâm vòng của Nguyễn Tĩnh Di, dẫn vào điện diện thánh.
Nguyễn Tĩnh Di quỳ gối giữa điện, dấu bàn tay bị tát vẫn còn in rõ trên mặt.
Sau khi ta bước vào điện, ánh mắt lướt qua bà ta, trực tiếp tiến về phía phụ hoàng.
“Tĩnh Di, vì sao nàng lại đối xử với trẫm như vậy, phu thê đã hơn mười năm, trẫm có chỗ nào không phải với nàng?”
Nguyễn Tĩnh Di nhìn ta chằm chằm:
"Phu thê? Ha ha ha ha ha... Thánh thượng, ngài coi thần thiếp là thê tử khi nào?”
“Năm đó thần thiếp và Thánh thượng đã thành thân, Thánh thượng còn kế thừa đại thống. Ngụy Uyển là bạn khuê phòng của thần thiếp, biết thần thiếp mang thai nên mới vào phủ thăm hỏi. Thần thiếp nghĩ nàng ấy có lòng tốt nên giữ nàng ấy ở lại dùng bữa, không ngờ lại để nàng ấy đụng mặt Thánh thượng. Thánh thượng vừa gặp đã phải lòng Ngụy Uyển, còn nài nỉ Quý phi nương nương khi ấy còn chưa phải là Thái hậu ban hôn. Thần thiếp đành lui về làm Trắc phi, chắp tay nhường lại vị trí chính thất cho người khác. Ai bảo khi đó nhà ngoại của thần thiếp không bằng Ngụy gia.”
“Sau đó, Ngụy Uyển mang thai sinh con sau khi Thánh thượng đã đăng cơ, còn con của thần thiếp còn chưa kịp chào đời đã c.h.ế.t yểu. Đứa trẻ lẽ ra nên là hoàng trưởng tử lại không sống được, còn con trai của Ngụy Uyển thì thật sự qua may mắn, đã là trưởng tử còn là đích trưởng tử. Thần thiếp thật sự oán hận nhưng vì Ngụy Uyển là bạn khuê phòng, thần thiếp thật sự không nỡ trút nỗi oán giận lên người nàng ấy. Cho đến một ngày thần thiếp đi dạo trong hoa viên, vô tình nghe được mẫu thân của Ngụy Uyển và tỳ nữ trò chuyện, Ngụy gia bọn họ cũng chẳng phải tốt đẹp gì, xem con gái như món hàng để dâng lên cho chủ nhân mới.”
“Thần thiếp bị ca ca đưa vào vương phủ, Ngụy Uyển cũng bị Ngụy gia đưa vào. Cùng là nữ tử với nhau, thần thiếp cũng không làm khó nàng ấy nhưng nàng ấy vốn là người tâm cao khí ngạo, lẽ ra nên cùng người mình yêu kết tóc se duyên, lại bị ngài cướp mất.”
Nguyễn Tĩnh Di đứng thẳng người dậy, giận dữ chỉ vào phụ hoàng.
Phụ hoàng kinh ngạc nói: “Trẫm không biết lúc đó Uyển Nhi đã có hôn ước.”
“Ngài đương nhiên không biết, ngài là đồ tiểu nhân thấy sắc liền mờ mắt. Khi còn là Hoàng tử đã lừa gạt ta, sau đó vừa ý Ngụy Uyển liền ép cưới. Ngụy Uyển vì thể hiện lòng quyết tâm mà tuyệt thực ở nhà, lại bị toàn bộ trên dưới Nguỵ phủ khuyên nhủ lầy lợi ích gia tộc làm trọng. Ngài nghĩ vì sao nàng ấy lại sinh non, lại vì sao mà khó sinh?”